Edit: Qin
Chẳng qua ván này 1V2, nhìn qua là biết Trì Thanh Chước đã cố hết sức, đối phương cũng không chịu nhường, dùng đủ loại góc xảo quyệt để anh chạy đón cầu, thể lực càng nhanh tiêu hao.
Đến ván thứ ba, Chung Linh chủ động nói với Trì Thanh Chước: “…Mình hơi mệt, để Trâu Quân đánh ván này được không?”
Nếu cô mà đánh tiếp, chỉ sợ Trì Thanh Chước phải chạy khắp cả sân, cô thật lòng không muốn vì trình độ cùi bắp của mình làm liên lụy đến anh.
“Mệt thật à?” Trì Thanh Chước hỏi.
Bởi vì kỹ thuật của cả ba rất cao, giao một quả cầu đánh cũng khá lâu, tuy Chung Linh chẳng đón cầu được mấy lần, nhưng chạy tới chạy lui cũng không tính là nhẹ nhàng với cô.
Chung Linh gật đầu.
Trì Thanh Chước đáp: “Vậy em nghỉ ngơi một lát đi.”
Nói xong lại quay sang gọi Trâu Quân đang ngồi chơi điện thoại ở khu vực nghỉ: “Lên sân đi.”
Cứ như vậy Trâu Quân thế chỗ Chung Linh, cô tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, mở nắp nước khoáng uống một ngụm, lại lấy khăn giấy từ trong túi ra, cúi người vén tóc lên, lau khô mồ hôi trên má.
Từ sau khi Trâu Quân thay chỗ cho cô, thế lực của hai bên lập tức ngang nhau, khó phân thắng thua.
Cô nhìn một lát, trong lòng thầm cảm thán, quả nhiên vẫn là xem người khác thi đấu vui hơn.
Thời gian còn lại không có việc gì làm, cô định xem điện thoại giết thời gian, nhận ra điện thoại của cô hình như ở hàng ghế khác. Cô đi đến chỗ đó lấy điện thoại, thuận tiện ngồi ở đấy chơi luôn.
Không đến hai phút, bên cạnh cũng có một nam sinh vừa ra sân ngồi xuống, hơi thở phì phò, toàn thân đều bốc hơi nóng hôi hổi.
Túi của Chung Linh còn để sau lưng cậu ấy, nhịn không được duỗi tay muốn lấy, nhưng người nọ lại đột nhiên dựa lưng về phía sau.
Hình như nam sinh cũng nhận ra sau lưng mình có cái gì đó, quay đầu sang nhìn Chung Linh, trùng hợp lại thấy cánh tay vẫn đang duỗi ra của cô, vội vàng đứng dậy để cô lấy balo.
“Xin lỗi nhé, tôi không để ý.”
Chung Linh cầm lấy balo, lắc đầu: “Không sao đâu, là mình để đồ vào chỗ bạn ngồi mà.”
Chung Linh nhìn thấy cái áo vắt ở lưng ghế, hẳn là của cậu ấy.
Nam sinh cười cười, nhìn gương mặt hồng hào dịu ngoan trước mặt, đột nhiên cảm thấy có chút hứng thú.
“Bạn không chơi à?” Cậu ấy hỏi.
“Ừm…Mình mới vừa chơi xong.”
Hai người ngồi trên ghế nói chuyện với nhau vài câu, Chung Linh không phải người có thể dễ dàng tám chuyện thân thiết với người lạ, được một lát đã không muốn nói nữa, nhưng thi thoảng đối phương lại hỏi cô một hai câu.
Cô cảm thấy nếu không trả lời thì sẽ rất bất lịch sự, cho nên đành phải tiếp lời cậu ấy.
Trong mắt người ngoài thì chính là hai người đang vui vẻ tán gẫu với nhau.
Lúc Trì Thanh Chước nhặt cầu có lơ đãng nhìn thấy Chung Linh đang nói chuyện với một nam sinh xa lạ, anh lập tức nhíu mày nhìn chằm chằm. Chung Linh hơi rũ đầu, mà tầm mắt của người kia vẫn luôn dừng trên người cô.
Anh không cảm xúc nhặt cầu lên rồi ném cho Lâm Viễn ở đối diện, giọng nói cũng lạnh nhạt: “Giao cầu đi.”
Trương Minh Oản lại cố ý nói: “Ơ, hình như Chung Linh đang nói chuyện với nam sinh bên cạnh kìa? Em không định làm gì à?”
Trì Thanh Chước đáp: “Đấy là quyền tự do của em ấy.”
Ba người còn lại nhìn nhau, thổn thức không thôi.
Chờ đến khi nghỉ giữa hiệp, Trì Thanh Chước mới đi đến bên cạnh Chung Linh, cầm lấy chai nước của cô rồi ngửa đầu uống.
Theo dòng nước đi vào trong cổ họng, hầu kết của anh cũng trượt lên trượt xuống, trên cổ còn có mồ hôi đọng lại.
Anh uống xong thì ngồi xuống cạnh Chung Linh, cả người lười nhắc dựa vào lưng ghế, không nói lời nào mà cứ thế nhìn cô chằm chằm.
Chung Linh bị anh nhìn đến nỗi dựng cả lông tơ, ngón tay nắm chặt: “…Cậu sao vậy?”
Trì Thanh Chước rút lại ánh mắt, nhìn ngón tay của cô vì nắm chặt mà trắng bệch, vươn tay nắm lấy tay cô, tách từng ngón tay ra rồi đặt lên đầu gối mình: “Không có gì.”
Có khi Chung Linh vẫn bị dọa sợ bởi dáng vẻ nguy hiểm này của anh, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, nói sang chuyện khác: “Các cậu chơi cầu lông giỏi thật đấy.”
Trì Thanh Chước mân mê tay cô rồi ừ một tiếng: “Muốn chơi nữa không?”
Chung Linh lắc đầu: “Mình mệt rồi, không muốn chơi nữa.”
Trì Thanh Chước nhìn cô lắc đầu rất nghiêm túc, anh nhướng mày: “Không thích vận động vậy à?”
Anh nghe thấy cô nhẹ giọng “ừm” một tiếng.
Còn rất đúng lý hợp tình.
Chút không hài lòng của anh cũng dần tiêu tán khi nhìn dáng vẻ cụp mi rũ mắt đầy đáng thương của cô.