Lục Kiều Vi liên tục uống mấy ly rượu, không ngăn cản được.
Cho đến khi ánh mắt nàng mê ly, Khúc Thanh Trúc cầm lấy ly nói: "Đủ rồi đủ rồi, bây giờ cậu say rồi."
Lục Kiều Vi cảm thấy mình vẫn còn tỉnh táo, nàng đứng dậy, đi đến cửa mở ra, trùng hợp là cửa đối diện đang khép lại, Văn Cẩn Ngôn đứng ở cửa, ánh mắt quét qua nàng một cái, cánh môi động hai lần, khi Khúc Thanh Trúc ra khỏi phòng, Văn Cẩn Ngôn lại mím môi.
"Dừng lại!" Lục Kiều Vi vội vàng đuổi theo, trong nhà hàng có rất nhiều khách, nàng lung lay mấy lần mới đi ra khỏi lối đi, khi đến chỗ rẽ, Văn Cẩn Ngôn phía trước đột nhiên dừng lại, đầu Lục Kiều Vi va vào lưng cô, nàng kêu tsk một tiếng: "Cô chạy cái gì? Chột dạ à?"
"Thực ra tôi muốn hỏi thiết kế Lục, hiện tại là thời gian tan làm, thiết kế Lục còn đi theo tôi làm gì?" Văn Cẩn Ngôn quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt nghi hoặc.
"Tôi tới bắt gian!" Lục Kiều Vi kiên định nói: "Đừng tưởng tôi không biết!"
Văn Cẩn Ngôn cười nói: "Thiết kế Lục nói như vậy, giống như tôi trốn em tìm tiểu tam vậy."
Không đúng, Lục Kiều Vi không có quay đầu lại, nàng là tới để bắt gian chồng sắp cưới và tiểu tam, nói như thế nào lại giống như nàng tới bắt gian Văn Cẩn Ngôn và tiểu tam vậy?
Nàng dừng một chút, sắp xếp lại suy nghĩ của mình, mẹ kiếp, nhất định là Văn Cẩn Ngôn cố ý hướng dẫn nàng, hiện tại nàng còn chưa nhìn đến Lạc Nhất Ngôn, nàng bắt gian kiểu gì.
Văn Cẩn Ngôn giải thích: "Tôi không quen anh ta."
"Không quen mà cô ăn cơm với anh ta? Tan làm cô còn xịt nước hoa, đừng tưởng tôi không ngửi được." Lục Kiều Vi kịch liệt phản bác, nếu nàng không bảo tồn chút lý trí cuối cùng, nàng nhất định sẽ túm lấy cổ áo Văn Cẩn Ngôn, để cô ngửi xem mùi nước hoa trên người chính mình nồng như thế nào.
Nói đến đây nàng không khỏi hít một hơi thật sâu, trong nhà hàng có chút mùi hỗn tạp, nhưng trên người Văn Cẩn Ngôn vẫn có mùi thơm.
Lục Kiều Vi thấp giọng nói: "Lẳng lơ như vậy còn giả vờ thanh thuần làm gì?"
"Không phải em thích mùi này sao?" Văn Cẩn Ngôn nhìn nàng.
"Đùa à, tôi thích mùi hương này, cô liền xịt nước hoa, tôi đây thích hợp đồng, sao cô không đưa hợp đồng cho tôi!" Lục Kiều Vi nhịn không được mà nói lớn tiếng, làm mấy người qua đường đều chú ý tới.
Lục Kiều Vi tự giác xấu hổ, hạ giọng nói: "Cô chính là đang tìm cớ."
Văn Cẩn Ngôn không nhanh không chậm nói: "Không biết là ai đã dùng điện thoại của tôi nhắn tin, làm anh ta cho rằng tôi có ý tứ với anh ta, ngày nào anh ta cũng gửi tin nhắn quấy rầy tôi. Hôm nay tôi vô tình gặp được anh ta, anh ta vẫn cứ quấn lấy tôi, bây giờ tôi mới bớt thời gian chuẩn bị rời đi".
"Ha." Lục Kiều Vi cười lạnh, "Cô thật buồn cười, ai lại nhàm chán đến mức dùng điện thoại của cô để nhắn tin như vậy? Cô ta ăn không ngồi rồi..."
Vừa nói nàng vừa nghênh đón ánh mắt của Văn Cẩn Ngôn, khoan đã, chẳng lẽ là nàng gửi lần trước? Lục Kiều Vi mím môi.
Thật xấu hổ.
"Thiết kế Lục có biết người này là ai không?" Văn Cẩn Ngôn nói thêm: "Thiết kế Lục thì sao? Vừa rồi tôi nhìn thấy em cùng một nữ nhân đi vào, vừa nói vừa cười, hai người có quan hệ gì?"
Cô cúi xuống, hô hấp ấm áp phả vào tai Lục Kiều Vi, "Hửm? Em không muốn giải thích sao?"
Tai Lục Kiều Vi lập tức đỏ bừng, nàng lùi lại một bước, không tự tin nói: "Cậu ấy là bạn của tôi, cô nghĩ cái gì vậy?"
"Chỉ là bạn thôi sao? Tôi thấy em cũng đã thay quần áo, còn mặc váy, ngắn như vậy, còn có thể nhìn thấy đùi." Văn Cẩn Ngôn liếc nhìn chân của nàng, lại nói, "Thiết kế Lục, mặc lẳng lơ như vậy, còn giả thanh thuần làm gì?"
Lục Kiều Vi: "???"
Mẹ kiếp, cư nhiên bị phản công!
Đầu nàng sắp nổ tung vì tức giận, đặc biệt là nàng vừa mới uống rượu, có chút chóng mặt. Văn Cẩn Ngôn thừa thắng xông lên, càng ngày càng tiến gần: "Nói lẳng lơ thì thiết kế Lục của chúng ta thực sự rất lẳng lơ, mặt đều đỏ, trên người em cũng rất thơm..."
Lục Kiều Vi đưa tay ra, bịt chặt miệng cô: "Cô, câm câm miệng cho tôi! Đây là mùi sữa tắm! Mùi của cơ thể đấy hiểu không?"
Văn Cẩn Ngôn chớp chớp mắt.
Lòng bàn tay của Lục Kiều Vi đột nhiên bị liếm, xúc cảm khiến lòng bàn tay nàng tê dại, nàng quên mất suy nghĩ, mờ mịt mà nhìn người trước mặt.
Vài giây sau, sau nụ hôn thứ hai, nàng lập tức lùi lại.
"Cô, cô, cô, cô muốn làm gì!"
"Nếm thử mùi cơ thể của em."
Lục Kiều Vi không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy: "Hồ ly tinh, hồ ly tinh chết tiệt! Đi chết đi."
Nàng đưa tay lên lau khắp người, lau xong cảm thấy toàn thân đều có mùi của Văn Cẩn Ngôn, thuận tay giơ chuỗi Phật châu về phía Văn Cẩn Ngôn rồi nói: "Cô mau biến thành tro bụi đi."
Tuy nhiên, hồ ly tinh không những không biến thành tro bụi mà ngược lại còn nhìn xuống, nắm lấy chuỗi Phật châu đeo vào cổ tay, "Vật nhỏ như vậy mà muốn thu phục tôi, đạo hạnh quá thấp."
Mười tám cao tăng đắc đạo còn không thể thu phục Hồ ly tinh đã tu luyện ngàn năm, huống chi là tiểu thư sinh Lục Kiều Vi vừa mới xuống núi.
Cô nắm tay Lục Kiều Vi, in dấu môi vào mu bàn tay nàng: "Cảm ơn món quà của thiết kế Lục, tôi rất thích."
Thích cái rắm, Lục Kiều Vi hung hăng đẩy cô ra rồi bỏ chạy.
Văn Cẩn Ngôn thật sự có bệnh!
Nàng ở cùng Văn Cẩn Ngôn còn có bệnh hơn!
...
Lục Kiều Vi thua hoàn toàn, bị chiếm tiện nghi.
Buổi tối khi đi ngủ nàng mơ thấy mình đang ở trong văn phòng của Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn nói với nàng vô số câu sửa bản thiết kế, buộc nàng phải giảng nguồn cảm hứng của mình.
Nàng không thể nói rõ, Văn Cẩn Ngôn đẩy nàng lên chiếc bàn gỗ lớn, nắm mắt cá chân của nàng, yêu cầu nàng thực hiện tư thế đúng như bản thiết kế.
Lục Kiều Vi xấu hổ đến không nói nên lời, nước mắt rơi xuống.
Sau đó, Văn Cẩn Ngôn biến thành một con hồ ly tinh đuôi dài, chiếc đuôi lớn quấn quanh eo nàng, hút lấy dương khí của nàng. Lục Kiều Vi cảm thấy hơi khát nước, nàng thở phì phò, ngực phập phồng kịch liệt, váy dài bị vén đến thắt lưng, ôm cái đuôi to kia tìm nước.
"A... hồ ly tinh."
Đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên, giấc mơ sắp bị đánh vỡ.
Lục Kiều Vi cau mày, không muốn rời khỏi giấc mơ, nhưng tiếng chuông vẫn vang lên cho đến khi nàng tỉnh lại. Nàng mở mắt nhìn lên trần nhà, ai lại đến nửa đêm nửa hôm vậy?
Đầu tiên nàng nghĩ tới chính là: Văn Cẩn Ngôn
Không, sao có thể là cô ta được.
Lục Kiều Vi đứng dậy nhìn, nhưng nàng không dám mở cửa, nhìn qua mắt mèo, nàng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Lạc Nhất Ngôn, đầy mùi rượu, một tay bấm chuông một tay gõ cửa, mồm miệng nói như mê sảng.
"Vi Vi, anh về rồi, sao em không tìm anh?"
Không đi gặp anh, nói không ngại mồm sao?? Lục Kiều Vi không mở cửa, cố gắng không lên tiếng, mấy ngày nay nàng vẫn giao dịch với Văn Cẩn Ngôn, cho Lạc Nhất Ngôn vào danh sách đen, từ đó không liên lạc nữa, chủ yếu là vì ghê tởm.
Không biết Lạc Nhất Ngôn lấy chìa khóa từ đâu, chọc chọc vào ổ khóa, "Bảo bối, mở cửa đi, chúng ta nói chuyện nhé, sao em một hai phải chia tay với anh, chúng ta sắp lãnh chứng rồi kia mà."
"Chúng ta ở bên nhau từ hồi đại học, trải qua bao nhiêu năm cùng bao nhiêu thăng trầm, ba mẹ hai bên đều đồng ý rồi, sao em lại không cần anh. Em nói nơi nào anh không tốt, anh thay đổi có được không?"
Lục Kiều Vi đang muốn lao ra tát hắn vài cái, nhưng Lạc Nhất Ngôn lại là người cao lớn, có chuyện gì thì chính nàng là người chịu thiệt, nàng quay lại phòng tìm được số điện thoại của nhân viên bảo vệ ở tầng dưới, mấy phút sau, nhân viên bảo vệ đi tới kéo hắn đi.
Nàng và Lạc Nhất Ngôn gặp nhau khi học năm bốn, trong mùa tốt nghiệp, nàng và Lạc Nhất Ngôn công khai mối quan hệ, mọi người đều chê cười.
Sau khi tốt nghiệp, hai người cũng không chia tay, mối quan hệ vẫn luôn tốt đẹp.
Hai năm trước Lục Kiều Vi không làm việc ở Hoa thị, năm nay nàng chuyển đến Hoa thị để chuẩn bị kết hôn, mấy năm nay yêu xa, nàng cho rằng mình đã tìm được một nam nhân tốt. Suy cho cùng, không có nhiều cặp đôi có thể yêu xa.
Ai biết Lạc Nhất Ngôn chân trước đính hôn, sau lưng lại đi ngoại tình.
Cũng không phải là nam nhân tốt, chỉ là nàng không phát hiện mà thôi.
Tiếp tục nháo như vậy cũng không tốt, nàng phải đến gặp Lạc Nhất Ngôn, nói rõ chuyện chia tay, điều quan trọng nhất là lấy lại số tiền đặt cọc.
Sau nửa đêm hoàn toàn mất ngủ.
Lục Kiều Vi thức đến sáu giờ, thức dậy mua bữa sáng, trên đường đi gặp mấy dân cư, mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng.
Nàng cho rằng đó là vì chuyện tối qua nên cũng không quan tâm.
Nàng đến DMD đã là tám giờ sáng, hôm nay Văn Cẩn Ngôn đến rất sớm, cô đang ngồi trước bàn làm việc, hệt như cảnh tượng trong mơ, tay cầm một cuốn sách, nghe thấy động tĩnh, thoáng nâng mắt lên.
Giấc mơ và thực tế chồng chéo lên nhau, khiến Lục Kiều Vi khó tiến về phía trước, nàng vô thức nhìn xuống xem Văn Cẩn Ngôn có đuôi hồ ly hay không, tầm nhìn của nàng bị bàn làm việc che khuất, nên nàng lại tập trung ánh mắt vào bàn làm việc.
Giấc mơ quá hoang đường, mặt Lục Kiều Vi đỏ bừng, cho đến khi Văn Cẩn Ngôn nghe thấy động tĩnh, hơi ngẩng đầu nhìn nàng.
Văn Cẩn Ngôn cười nói: "Tối qua ngủ thế nào?"
Tối qua......
Lục Kiều Vi đứng thẳng lưng, không có gì phải sợ hãi, hiện tại nàng cũng không phải đang nằm mơ, sải bước đi tới: "Tôi tới nói chuyện bản thiết kế."
"Thiết kế Lục có cảm hứng gì mới sao?"
"Không có." Lục Kiều Vi nghẹn thở, "Tôi sẽ không sửa."
"Hửm?" Văn Cẩn Ngôn nhướng mày, "Thiết kế Lục không muốn hợp tác sao? Kỳ thực, cá nhân tôi rất xem trọng tác phẩm của thiết kế Lục."
Lục Kiều Vi nghe những lời này, miễn dịch, nói "Cô cho rằng tôi ngốc à, cô căn bản không muốn hợp tác với tôi nên lãng phí thời gian của tôi buộc tôi sửa, ha ha, tôi chưa từng thấy người nào như cô."
Càng nói càng tức giận, nàng bước tới đập tay xuống bàn, tuy lòng bàn tay hơi đau nhưng nàng kiên cường nói: "Tôi nhịn cô lâu rồi đấy!"
Văn Cẩn Ngôn không cười nữa, chắp tay lại, tựa như đang suy tính gì đó.
Lục Kiều Vi vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn tức giận, nhưng không ngờ Văn Cẩn Ngôn lại bình tĩnh như vậy, điều này chứng tỏ cô thực sự không quan tâm đến thiết kế của mình, Văn Cẩn Ngôn còn nói thêm một câu: "Thực ra ở phần hàm nghĩa có chút vấn đề, chỉ cần..."
"Chỉ cần cái rắm." Lục Kiều Vi cười lạnh, chống một tay lên bàn, nghĩ đến cơn tức giận mấy ngày nay, nàng đi đến bên cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống mắng: "Cô cho rằng mình biết rõ về thiết kế sao? Tôi mới là thiết kế sư, tôi có cảm hứng thế nào thì vẽ như vậy, chính là từ cái ngày chết tiệt mà cô đến, làm chết hết nguồn cảm hứng của tôi!"
"Tôi nghiêm túc nói chuyện với cô, cô không nghe, một hai phải bắt tôi nói những lời khó nghe như vậy sao?"
"Nữ nhân cô thật là ngu ngốc, cô nghĩ phần chân nhô lên là đang làm gì, đó là khi tôi nhớ tới hôm đó... tôi với cô... cô hài lòng chưa."
Văn Cẩn Ngôn đột nhiên phối hợp gật đầu.
Chết tiệt, thái độ gì đây?
Lục Kiều Vi bị kích động, không sợ gì mà mắng, "Tôi nói này Văn Cẩn Ngôn, hiện tại là tôi chướng mắt cô, không muốn hợp tác với cô! Cô cầu xin tôi cũng không được đâu!"
"Có thể ký."
"Ha ha, tôi không... ký?" Lục Kiều Vi sửng sốt, động tác trên tay cứng đờ, "Cô vừa nói gì, ký cái gì?"
Văn Cẩn Ngôn chắp tay nói: "Lời em vừa nói đã làm tôi cảm động."
Cảm động? Mặt Lục Kiều Vi đầy dấu chấm hỏi, nàng nói cái gì làm người rơi nước mắt sao?
Nàng bắt người, còn bắt được hợp đồng?
Trên đời có chuyện tốt như vậy sao? Nàng không tin.
Hiện tại còn muốn dùng trò đùa này dụ dỗ nàng, không có khả năng, nàng đã trưởng thành rồi, Lục Kiều Vi cười lạnh nói: "Cô cho rằng tôi ngốc sao? Tôi sẽ không lại bị cô đùa bỡn nữa."
Văn Cẩn Ngôn nhướng mày, một đôi con ngươi dị sắc lóe lên, cười rất nham hiểm, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn.
Lục Kiều Vi sợ mình choáng váng, định ôm túi máy tính rời đi, đi được hai bước, nàng quay lại chỉ vào cổ tay cô: "Trả lại vòng tay cho tôi!"
"Không phải trước đó em nói tặng cho tôi sao?"
"Cô tưởng bở à, lần này tôi tuyệt đối sẽ không để cô chiếm tiện nghi!"
Văn Cẩn Ngôn lắc đầu, nhưng vẫn không chịu đưa: "Em nói đây là vật gia truyền của nhà em."
"Sao có thể?" Lục Kiều Vi không tin, cho dù có say, nàng vẫn nhớ rõ Khúc Thanh Trúc đưa cho nàng để trừ tà, Văn Cẩn Ngôn đang nói bậy.
Hơn nữa, chuyện nàng nhớ rõ nhất là khi Văn Cẩn Ngôn liếm nàng, làm nàng chạy trối chết, sau đó quên lấy chuối Phật châu lại.
"Cho dù là bảo vật gia truyền, tôi cũng sẽ không đưa cho cô! Tôi nhất định sẽ đưa cho người tôi thích! Cho đối tượng tương lai của tôi!"
Văn Cẩn Ngôn híp mắt lại, lúc Lục Kiều Vi duỗi tay muốn lấy lại, cô liền nắm lấy tay nàng, ánh mắt tối sầm, kéo nàng lại, khàn giọng hỏi: "Tại sao?"
Lục Kiều Vi bị khí tức xâm lấn của cô làm cho căng thẳng, cảnh mộng xuân trong giấc mơ hiện lên trong đầu nàng, nàng vô thức muốn tránh né, "Bởi vì, tôi, tôi là gái thẳng..."
Nàng còn chưa nói xong, môi hơi ngứa, môi Văn Cẩn Ngôn áp sát môi nàng, lập tức hôn nàng, vừa hôn vừa nói: "Được, vậy thì đứng thẳng, đừng khom lưng."
"Để tôi kiểm tra xem rốt cuộc thiết kế Lục có thẳng hay không."