Trời nam đất bắc, trăm sông đổ về một biển.
Theo 《 Từ điển Chu Dịch (quyển 1) 》: "Ngày mới được gọi là thịnh đức, đời đời được gọi là Dịch".
— "Nữ Oa nương nương tạo ra con người từ đất sét, nhưng bà không biết những nơi bà đi qua đều sinh ra thần khí, trở nên phì nhiêu, gọi là Dịch thổ, từ đó tạo nên hai loại người. người được tạo ra từ đất sét và người tạo ra từ Dịch thổ không giống nhau. Người Dịch thổ có thể đời đời sinh sản, nhưng người được tạo từ đất sét lại không làm được như vậy. một thời gian sau, Nữ Oa nương nương lại phát hiện trong những người mình tạo ra, có chết rất nhanh, có thong thả sống hết thế hệ này đến thế hệ khác. bà nghĩ nguyên nhân là vì không phân chia nam nữ, nên bà chia loại người mới được tạo ra thành nam và nữ, vốn dĩ những người được sinh ra từ Dịch thổ có thể sinh sản cũng chia thành nam và nữ".
— "Cho nên... người từ Dịch thổ, bất kể là nam hay nữ đều có thể sinh em bé sao?"
— "Đúng vậy. đây là truyền thuyết của Dịch tộc, rất dễ sinh sôi..."
— "Nói vậy thì người Dịch tộc rất lợi hại so với người bình thường nha! Vì sao bây giờ họ lại muốn lẩn trốn, mọi người đều không thích người Dịch tộc.... con ở trường cũng không gặp được người Dịch tộc nào..."
— "Không phải không thích, mà là sợ. Cũng không phải không có người Dịch tộc, chỉ là không ai muốn nói với con mà thôi. Bởi vì... sự tồn tại của Dịch tộc làm cho đa số người cảm thấy không cân bằng trong lòng".
— "Bà ơi, vậy như thế nào mới có thể làm mọi người thấy cân bằng trong lòng và chấp nhận người Dịch tộc?"
— "Con còn nhỏ, khi lớn lên có lẽ sẽ hiểu được chuyện này! Lại đây, ngủ thôi. Bà xem con có chuẩn bị cặp sách tốt chưa..."
— "Chuẩn bị rồi ạ. Thầy giáo có dạy đồ của mình phải tự chuẩn bị, chúng con đều đã lên lớp 4 rồi".
— "Đúng vậy... Tiểu Bắc lớp 4 rồi, đã là một đứa trẻ lớn rồi..."
————
Tháng 9, năm 2016
Nắng gắt cuối thu đúng là muốn ăn thịt người.
Trung Quốc, thủ đô Kim Thành, trên con đường Văn Tuệ phía tây.
Con đường này không dài, không ngắn lại vô cùng nổi danh. Đơn giản là vì trên con đường này có một trường học: Học viện điện ảnh Kim Thành. Kim Ảnh là một ngôi trường tụ hội nhiều trai xinh gái đẹp, là nơi chắp cánh ước mơ, cũng là nơi hồng nhan bạc phận rơi khỏi tháp ngà.
Lại đến mùa khai giảng một năm học mới, nhìn từng nhóm người trẻ tuổi cầm giấy trúng tuyển tranh nhau chụp ảnh trước bảng hiệu của trường, Bắc Cố lười biếng ngồi xổm ven đường, sờ sờ nhúm râu trên cằm, trong lòng có chút cảm giác không nói rõ được.
Thật ra, cậu rất muốn giống như một ông chú đầy nhiệt huyết trong quyển truyện tranh đáng khinh nào đó mà cảm thán một câu: "Tuổi trẻ a tuổi trẻ!"
Người bên cạnh cậu cũng không có hình tượng mà ngồi xổm theo, giống như bà mẹ già lải nhải:
"Bắc Cố, lần này người giới thiệu cậu chính là Giáo sư Trần dạy môn diễn xuất của các cậu. Chút nữa người ta tới phải biểu hiện tốt một chút. Cậu theo tôi 4 năm, chạy đại áo rồng 3 năm, có thể đạt thành tựu hay không phải dựa vào biểu hiện lần này của cậu".
Người nói chuyện là người đại diện của cậu – A Văn. "Đại áo rồng" là từ do chính Bắc Cố phát minh, dùng để trêu chọc nhân vật mình diễn mấy năm nay với A Văn — cái loại vai phụ dưới nam 2, trên nam 4.
"Ừ ừ, tôi đều hiểu mà, anh cứ yên tâm".
Bắc Cố vỗ vỗ A Văn đã thân như anh em, không biết nhớ tới cái gì liền mềm mại nở nụ cười:
"Nhớ năm đó Giáo sư Trần cũng từng dạy khóa của tôi. Năm hai trên mạng phát trực tiếp một buổi học của ông ấy, liền nổi tiếng. Kết quả là một tiết lý luận cơ sở biểu diễn 90 phút đã thu hút một rừng một biển người. Người ta đến giành chỗ trước nửa tiếng, 50 chỗ trong phòng chứa học sinh 3 khóa. Lớp học cực kỳ đông, anh đoán xem sau đó thế nào? Quản lý tầng một không cho mở phòng học lớn, kết quả là Giáo sư Trần phải đứng trên bục giảng nói chuyện..."
Bắc Cố nói giữa chừng lại thôi, đứng lên, vỗ vỗ cái quần căng chặt khi ngồi xổm, nhúc nhích chân có chút tê, lại tự lẩm bẩm một câu. . Đam Mỹ Hài
"Anh nói xem vì sao ông ấy lại giới thiệu tôi? Tốt nghiệp bốn năm rồi. Trước kia ông ấy không ít lần phạt tôi viết tường thuật tóm lược..."
A Văn đi theo sau cũng nhỏ giọng suy đoán: "Chẳng lẽ không phải bởi vì tháng trước họp lớp sau bốn năm, mấy người một đám chuốc say Giáo sư Trần, cuối cùng là cậu chủ động đưa ông ấy về nhà sao?"
"Sau đó tôi cũng uống say, khi lên cầu thang còn không cẩn thận ném thầy trên nền nhà".
Bắc Cố nhớ lại cảnh tượng lúc ấy một chút, mặt không biểu tình, tự chém mình một cái.
Nghĩ đến lỡ như giáo sư Trần chỉ nhớ mình làm ông ấy ngã, không nhớ rõ mình đưa ông ấy về... thấy vô cùng tuyệt vọng... Cho nên là cố ý... Đúng không...
A Văn sửng sốt một giây, sau đó ý chí sống sót sục sôi phản bác: "Uống say thì ai mà nhớ rõ như vậy, đúng không. Khả năng là có nhân vật gì đó phù hợp với cậu... Đúng rồi".
Bắc Cố cười cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền, làm khuôn mặt vốn thon gầy của cậu thêm một chút hồn nhiên ngọt ngào.
......
Bắc Cố lớn lên rất đẹp trai, nhưng không phải đẹp theo kiểu truyền thống, mà thuộc về loại vừa nhìn đã cho người ta thấy một vẻ đẹp chết người, đánh sâu vào thị giác, 360 độ không góc chết, chỉ có thể thét chói tai: Đẹp quá!!!!
Bắc Cố là kiểu trai đẹp có thần thái "Sang chảnh" và "Ngầu" tỏa ra từ trong xương cốt. Gần đây cậu để râu cằm, trên mép lại cạo sạch sẽ, khác với hình ảnh "Ánh mặt trời Cực Bắc", nhưng nhiều hơn một chút "hư hỏng" và tràn đầy hương vị nam tính.
Cậu cao 1m85, vai rộng eo nhỏ chân dài, vạt áo bỏ vào trong quần. Thoáng nhìn liền thấy eo ra eo, chân ra chân, tràn đầy năng lượng. Đã từng có một thợ hóa trang trong đoàn phim cười trêu cậu rằng là một "Siêu chân dài", có thể thấy tỉ lệ thân người của cậu dù trong giới giải trí cũng được dân chuyên nghiệp đánh giá là: "Đáng thưởng thức".
Bắc Cố có khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mặt sáng sủa, mũi cao thẳng, nếu không cười khóe miệng cũng sẽ hơi hơi cong lên, cùng với hốc mắt hơi sâu hơn so với người bình thường --- Hốc mắt nâu thẫm với đôi mắt sáng ngời, nhìn rất có hồn. Lúc không cười nhìn sẽ không thấy đặc biệt nghiêm túc, có vài phần lãng tử không kìm chế được.
Nhưng nếu là người quen thuộc của cậu sẽ biết, khi bỏ đi biểu tình cà lơ phất phơ kia, khí chất Bắc Cố sẽ thay đổi rất lớn, theo kiểu "cún con", lúc cười rộ lên, hàng mi cũng trở nên mềm mại.
Đã từng có một đạo diễn quay phim thần tượng thanh xuân lúc quay đến một nửa thì đột nhiên bảo cậu thay đổi ba kiểu tóc, cuối cùng cười nói với thợ hóa trang rằng:
"Làm cho nam số 3 này kiểu tóc vuốt ngược, nhất định phải xịt keo phản quang loại này. Nếu không cậu ta vừa đứng đây, lúc không cười nhìn giống vai phản diện, quá hút tình; lúc cười lại quá ngọt, cũng hút tình, làm người khác không thể nào quay được".
Lúc ấy, người nói vô tình, người nghe có tâm.
Hôm sau A Văn mặt ủ mày ê đến tìm cậu, đốt một điếu thuốc, hít mây nhả khói nói cảnh diễn bị cắt, lời thoại cũng giảm một nửa.
Bắc Cố không ngốc, ngược lại cậu càng rõ ràng hiểu rõ mọi chuyện. Thật ra lúc ấy, đạo diễn vừa mở miệng cậu liền muốn chửi thề. Người không có bối cảnh giống cậu vào đoàn phim, nam số 3 vừa mới tốt nghiệp, đạo diễn giơ tay là có thể gọi tới một đống. Tạm thời sửa vai diễn cũng tốt, chỉ cần cuối cùng danh sách diễn viên cuối phim vẫn có tên "Bắc Cố" là được, cậu phải thành thành thật thật mà mang ơn đội nghĩa ngồi xổm trong đoàn phim.
Thoáng cái đã bốn năm trôi qua, Bắc Cố từ lúc tốt nghiệp vẫn luôn có những vai trên quần chúng, dưới nam 2, giãy giụa đau khổ đóng những vai "đại áo rồng" như vậy.
Kỳ lạ hơn nữa là chắc bởi vì ngoại hình của bản thân quá "ưu tú", tính cách lại mạnh mẽ, mỗi lần hình tượng cậu đắp nặng đều trở nên vô cùng "nghịch thiên", mấy chục vạn fans trên Weibo của cậu đặt cho cậu biệt danh —— "Sakura tiểu Bắc".
Bắc Cố lúc trước vừa nghe cái tên thân mật này liền cười nửa ngày, trong đầu đều nghĩ làm sao để phá vỡ cái hình tượng 'Sakura' này... Mấy fans hâm mộ nhỏ bé đáng yêu kia bao vây cậu, hằng ngày ríu rít thảo luận trên Weibo, đề tài không ngoài suy đoán rằng hôm nay Tiểu Bắc đầu mì gói hay là đầu chó gặm đây.
Nhưng mà... Bắc Cố hôm nay vừa không phải đầu mì gói, cũng không phải đầu chó gặm.
Cậu được tạo hình một kiểu tóc xõa tung tùy ý, mặc áo thun đơn giản với quần lửng. Nếu bỏ qua cái cằm râu ria lúng phúng kia thì từ bóng dáng có thể xem là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp của học viện Điện ảnh Kim Thành.
"Cậu nói xem, cậu để bộ râu này có ổn không? Kịch bản cũng đâu có nói tạo hình nhân vật là như thế này đâu... Lỡ như đến lúc đó biến khéo thành vụng....". A Văn ở bên cạnh lại bắt đầu lải nhải.
"Tuyệt đối là được, tin tưởng tôi đi".
Bắc Cố biết rõ mình khi không có râu thì lộ ra dáng vẻ quá mức "Mềm ngọt", bộ râu này thật sự rất quan trọng...
Hai người đẩy cửa bước vào quán cà phê bên cạnh học viện, đi đến trước quầy gọi hai ly Latte trà đen không đường.
Trong quán cà phê cạnh học viện Điện Ảnh Kim Thành này, nhân viên pha chế mỗi ngày đều "duyệt qua không biết bao nhiêu người", khí chất cao ngạo, ánh mắt lạnh lùng. Nhưng dù vậy, Bắc Cố vừa xuất hiện vẫn vô cùng bắt mắt người khác. Một cô gái trẻ mặc tạp dề màu xanh cười tủm tỉm nhìn lén cậu vài cái, xác nhận ba lần là 1/2 đường hay là hoàn toàn không để đường.
"Hai ly đều không thêm đường, cám ơn!".
Bắc Cố toét miệng, hai má lúm đồng tiền giống như đòn sát thủ cuối cùng. Làm cho cô gái đang tươi cười khéo léo đờ đẫn mất mấy giây, rung rinh cầm cái ly xoay người ra sau.
......
"Đại thiếu gia" eo thon chân dài nheo mắt lại, tìm một góc yên tĩnh, mang theo vẻ đàng hoàng đỉnh đạc ngồi xuống, một chân bắt chéo rất "con ngoan trò giỏi".
A Văn chịu thương chịu khó bưng hai ly Latte không đường, trên mặt vẽ hình trái tim và khuôn mặt cười ngồi xuống phía đối diện cậu, đặt ly xuống xong liền lấy Ipad từ trong túi ra.
bv ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lấy ly có vẽ trái tim đẩy cho A Văn, còn mình thì cầm lấy khuôn mặt cười uống một ngụm.
"Bây giờ là bốn giờ chiều. Khoảng 6 giờ rưỡi tối có một buổi tiệc với bên phía Giang Nam. Chúng ta sẽ xuất phát lúc 5 giờ rưỡi, chuẩn bị một chút, gọi nước, chọn thức ăn, để lại một ấn tượng tốt cho người ta".
Bắc Cố bưng lên ly Latte trước mặt, uống một hớp nhỏ, lấy di động ra gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
"Cơ hội lần này khó có được"...---- A Văn vẫn bài dạo đầu như cũ.
Bắc Cố đung đưa chân ra vẻ đồng ý, cũng không định nói gì, đôi giày Martin đính đinh tán phản xạ ánh sáng tán loạn làm hoa cả mắt người khác.
A Văn đẩy đẩy kính mắt, tiếp tục lải nhải:
"Tôi đã xem kịch bản rồi, tuy rằng là webdrama, nhưng các thông tin và nhân vật thoạt nhìn rất ổn, là hai nam chính. Cậu có khả năng rất lớn sẽ đóng nhân vật kia. Không phải là kiểu nhân vật mắt to trừng mắt nhỏ giống trước kia".
"Vâng. Đội trưởng Trương là một nhân vật có tính cách khá phức tạp, mạnh mẽ lại thông minh. Diễn tốt vai này thật sự rất đã ghiền...."
Nghe A Văn bắt đầu nói đến kịch bản, Bắc Cố buông chân xuống, ngồi thẳng lưng lên, đặt di động trong tay xuống bàn. Vẻ "bất cần đời" trong mắt thoáng cái cũng biến mất tăm, thái độ đứng đắn hẳn lên.
"Điều quan trọng nhất là... Đẹp". Bắc Cố tự bổ sung, nói một chữ "Đẹp" xong, lại cười ngọt ngào, nheo nheo mắt, ria mép rung rinh trông có vẻ không hợp.
A Văn híp mắt nhìn chằm chằm chòm râu bên miệng Bắc Cố, khóe miệng mím thành một đường thẳng tắp, "Chút nữa, cậu đừng có đem cái bộ râu này mà cười với người ta, tôi sợ đạo diễn thấy cậu rất đáng khinh......"
"??!....". Bắc Cố trừng mắt phản đối.
Người đại diện lại đẩy đẩy mắt kính, cầm Ipad trong tay đổi tư thế ngồi khác, nhịn một lát lại hỏi: "Cậu nghĩ sao mà để râu vậy? Có liên quan gì đến kịch bản chứ?"
"Chuyện này có mục đích...". Bắc Cố nói tới đây thì cố ý dừng một chút.
A Văn nhìn kỹ nghệ sĩ đang ngồi trước mặt mình, cảm thấy có chút gian trá.
Đôi mắt nâu thẫm của Bắc Cố liền lấp lánh sáng lên: "'Tôi mấy hôm trước có mơ thấy một con chim đủ màu nói tiếng người.... Sau đó lên mạng tra cứu công cụ giải mộng thì thấy đó là có vận may nha!".
Quả nhiên.... A Văn gục đầu xuống, tiếp tục chọt chọt tay, hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa.
Ở trong công ty giải trí không lớn kia, A Văn chỉ phụ trách mang Bắc Cố, nếu nói Bắc Cố là "Tiểu thịt tươi" của giới nghệ sĩ, thì anh chính là một "Kim bài" trong giới quản lý.
Anh vào công ty sớm hơn Bắc Cố hai năm. Hai năm kia vẫn luôn đi theo một người đại diện nổi tiếng - chị Hứa, như là một trợ lý. Kỳ thật, Bắc Cố rất vừa lòng đối với A Văn, tuy rằng đi theo A Văn có nghĩa là một thời gian rất dài không có được tài nguyên tốt, không giành được tỉ lệ lộ diện cao.
Nhưng ai mà không có bắt đầu chứ?
Huống chi bây giờ đều đã gặp nhau.
Tu dưỡng đạo đức của A Văn vô cùng cao, tính tình lại tốt, có chuyện gì cũng đều thương lượng với Bắc Cố. Chỉ cần là không biết, anh sẽ lập tức học hỏi hoặc xin ý kiến của những người đàn anh đàn chị. Quan trọng chính là anh ta chưa bao giờ làm những việc mờ ám, lôi kéo mấy bữa tiệc rượu, thậm chí một số người cũ còn không có đạo đức mà lôi kéo hoặc giới thiệu diễn viên minh tinh của mình nhằm kiếm tiền. A Văn có kiên trì của A Văn, đôi khi còn "cuồng công việc" hơn cả Bắc Cố.
Bắc Cố ký được hợp đồng với A Văn chủ yếu chỉ nhờ vào vài câu nói. Mỗi khi nhớ lại, Bắc Cố đều cảm thấy mình quả thực là một tên ngốc.
Câu đầu tiên: Cậu sẽ trở thành một ảnh đế.
- -- "Tôi cũng vừa mới bắt đầu, các mối liên hệ và tài nguyên trong tay đều không thể so sánh được với chị Hứa, nhưng chỉ cần có cơ hội cố gắng cùng nhau, chúng ta sẽ nỗ lực cùng nhau phát triển. Tôi sẽ để cho cậu làm những gì mình muốn, ngay từ đầu có lẽ chúng ta sẽ có một đoạn thời gian gian nan, nhưng chỉ cần không từ bỏ. Tôi từng xem qua thành tích cùng với băng ghi hình các lớp diễn xuất và phân tích kịch bản, cảm thấy cậu tuyệt đối không phải là kiểu thần tượng chỉ có thể dựa vào mặt mà kiếm ăn, tôi tin tưởng cậu chỉ cần tiếp tục tôi luyện kỹ năng diễn xuất, sẽ trở thành một đại ảnh đế".
Nói đến cũng kỳ quái, nếu có bất kỳ người nào chạy tới nói với Bắc Cố vừa mới tốt nghiệp rằng "Cậu sẽ là ảnh đế". Bắc Cố đều sẽ lễ phép cười, sau đó trong lòng quăng một vẻ xem thường. Cảm giác này giống như là người tốt nghiệp hệ tài chính, lại có người chạy tới nói rằng: "Tới nơi này của chúng tôi làm việc, cậu sẽ trở thành tổng giám đốc điều hành của ngân hàng nhân dân Trung Hoa". Kiểu hư vô mờ mịt này đều vô cùng ấu trĩ buồn cười.
Chỉ có duy nhất A Văn trừng đôi mắt híp nghiêm túc nói ra, làm cho Bắc Cố có một kiểu xúc động khó có thể miêu tả.
Rất ít khi có công ty thật sự sẽ kỹ càng xem biểu hiện trong chương trình học từng năm của nghệ sĩ được ký hợp đồng, đào tạo chuyên nghiệp, thành tích thường ngày hay là nhận xét của giáo viên. Càng không đề cập tới những đoạn ghi hình thời còn vụng về đó. A Văn thật sự đều đã xem một lần. Anh ta thật sự thậm chí ghi chép lại một số nhân vật Bắc Cố đã từng diễn qua lúc còn là sinh viên vào một quyển sổ, trực tiếp mà nói với Bắc Cố về cảm tưởng và lộ trình quy hoạch.
Kỳ thật buổi sáng cùng ngày A Văn gặp cậu, trùng hợp có một công ty huấn luyện thần tượng liên hệ với Bắc Cố, hỏi cậu xem có hứng thú đi theo con đường "idol" hay không. Đối phương bảo đảm, chỉ cần cậu đáp ứng, một tháng sau sẽ tham gia vào một tiết mục tuyển chọn, nếu thuận lợi và không có vấn đề gì lớn, bảo đảm trong vòng nửa năm sẽ khiến cho cậu trở thành một người mới nổi tiếng, đại ngôn thông cáo đều nhận đến đầy tay.
Bắc Cố lễ phép nhận lấy tấm danh thiếp kiểu Ý màu đen mạ vàng, xoay người đã nhét vào tay A Văn để lưu số di động. Khi đó A Văn đỏ mặt, xoa xoa chiếc điện thoại trong tay: "Thật ngại quá, công ty còn chưa có in danh thiếp cho tôi. Tôi có thể thêm Wechat trước..."
Bắc Cố tự an ủi mình rằng, thành tích của mình khi ở Học viện Điện Ảnh Kim Thành cũng đạt được trên 286 điểm, cậu tràn ngập nhiệt huyết trở thành một diễn viên tốt. Trong bốn năm đại học, số lượng bạn học được ký hợp đồng ra mắt cũng không ít. Chắc là cũng không nhiều người kiên trì đi học mỗi ngày lắm, nghiêm túc làm bài tập, thi cử mãi cho đến khi xong quãng đời sinh viên. Kỳ thật kiểu học sinh này ở Kim Ảnh có chút "khác người" --- Phần lớn sinh viên có thể ra mắt sớm thì đều sẽ ra mắt. Cậu thích diễn xuất, nằm mơ đều cũng muốn thấy mình đang diễn xuất... Nhưng mà, không vội, từ từ mà tới.
Một xấp hợp đồng, trong văn phòng rộng chừng 5 mét vuông của A Văn, tâm tình của Bắc Cố lúc ấy vô cùng mông lung, nhìn chằm chằm cuốn sổ ghi mấy vai diễn đã từng diễn qua của mình thời sinh viên, trầm mặc một chút, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Anh vì sao lại cho rằng tôi có thể trở thành ảnh đế?"
Thế là câu lừa gạt thứ hai ra lò: "Đôi mắt và trái tim của cậu đều rất hấp dẫn".
- -- A Văn khó có khi nói một câu ngắn nhưng lại sâu sắc đến vậy. Đương nhiên nếu hiện tại có người đại diện hàng đầu nói câu: "Ánh mắt cậu rất hấp dẫn" tới qua loa lấy lệ với Bắc Cố, cậu tuyệt đối sẽ không cảm động, ngược lại sẽ đạp hắn một cái, bảo hắn cút đi.
Không nói khi đó hai người đều còn trẻ, dựa vào sự nhiệt huyết này, hai người ba chân một đường nghiêng ngã nâng đỡ nhau, trưởng thành đến ngày hôm nay.
- --- Từ một "tiểu thịt tươi" mèo ba chân, biến thành "Lão thịt khô" mèo ba chân.
Bắc Cố có ý nghĩ của mình, cậu vì ước mơ có thể kiên trì bốn năm, tự nhiên có thể kiên trì thêm bốn năm.
......
Vòng đi vòng lại, khoảng cách đến bốn năm thứ hai chỉ còn lại 2 ngày....
Chính vào nửa tháng trước, đã xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ. Bắc Cố đột nhiên nhận được điện thoại của Giáo sư Trần ở trường học cũ.
Giáo sư già trò chuyện với cậu nửa ngày, cuối cùng có chút do dự mở miệng, nói là được người khác nhờ, hỏi cậu có muốn diễn một vai song nam chính trong webdrama không.
Hôm qua, Giáo sư Trần chính thức hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt với cậu, nói là nhà đầu tư bộ phim muốn gặp cậu.
Cuộc gọi từ Giáo sư Trần khiến cho Bắc Cố cảm thấy thụ sủng nhược kinh. "Webdrama" này từ trong miệng Giáo sư Trần càng làm Bắc Cố ngạc nhiên rất lâu.
Trong ấn tượng của cậu, Giáo sư Trần chỉ cần mở miệng là "Griffith", ngậm miệng là "Krakauer"*
(*Theo GinL tra google thì Griffith là tên một trường đại học hàng đầu của Úc, còn Krakauer thì search ra Jon Krakauer - một nhà văn, nhà viết sách nổi tiếng. Các tác phẩm của ông có bộ 'Vào trong hoang dã', 'Tan biến - hồi ký về thảm họa Everest',... Nói chung là những tác phẩm kinh điển của nghệ thuật)
Bất kể như thế nào, Giáo sư Trần đã sống hơn nửa đời người không giống như là một người nghiên cứu "webdrama". Bắc Cố thậm chí còn tưởng tượng, nếu như có ai trong lớp của ông thảo luận về webdrama, chắc là sẽ bị phạt viết một bài luận văn 4000 chữ viết tay về nghệ thuật biểu diễn điện ảnh.
Nhưng cho dù ai hay quá trình không thể tưởng tượng cỡ nào, thì kết quả cũng là Bắc Cố và người đại diện A Văn đã ngồi ở đây lúc này.
# Hết chương 1