"Đừng... đừng mút nữa... sắp tan học rồi." Từ Khanh nhẹ nhàng đẩy người đang vùi đầu trước ngực mình ra.
Rõ ràng đang trong tiết thể dục, vậy mà người trước mắt này cũng phải kéo cậu vào phòng bảo vệ vắng vẻ trong toà nhà kế bên để làm chuyện này, đã thế người này còn không biết xấu hổ, vừa nhéo đầu v* cậu vừa nói: "Ngực của Khanh Khanh đầy đặn thế này, về sau sẽ có sữa không?"
"Cậu... cậu nói linh tinh cái gì vậy."
Lục Thiệu nghe vậy mỉm cười, chồm đến hôn môi Từ Khanh.
Hai tay vẫn không ngừng lại, xoa bóp cơ ngực no đủ, để lại những vết đỏ trên làn da lúa mạch, "A... cậu nhẹ thôi."
"Ờ." Lục Thiệu trả lời có lệ, vẫn không giảm lực.
Từ Khanh bị chơi đùa bắt đầu ứa nước mắt, Lục Thiệu mới dừng tay lại, "Chậc, sao nghịch ti thôi mà em lại khóc?"
"Tớ không khóc... là tại cậu niết đau quá."
"Tôi sai, Khanh Khanh đừng khóc, nha? Lần sau tôi sẽ nhẹ tay."
"Tụi mình chạy nhanh ra ngoài đi..."
"Khanh Khanh muốn để tôi cứ thế này mà đi ra ngoài?" Lục Thiệu chỉ vào chỗ phồng lên dưới đũng quần của mình.
"Vậy cậu định làm gì?! Tớ đã bảo đừng làm loạn ở trường rồi, nhưng cậu không chịu nghe lời!"
Thấy Từ Khanh có xu hướng nổi giận, Lục Thiệu vội vàng dỗ, "Khanh Khanh, tôi sai rồi, lần sau không dám nữa."
Nhìn thấy đối phương nài nỉ mình cũng rất đáng thương, Từ Khanh dần mềm lòng, "Cậu mau tự giải quyết đi... Còn 20 phút nữa là tan học rồi."
"Khanh Khanh giúp tôi đi mà~"
Từ Khanh vuốt ve côn th*t của Lục Thiệu trong tay, cậu xấu hổ nghiêng đầu sang một bên không nhìn Lục Thiệu, cho dù như vậy, cậu vẫn cảm giác được tầm mắt của Lục Thiệu nhìn mình chằm chằm.
"Cậu đừng có nhìn chằm chằm tớ nữa." Từ Khanh đỏ mặt nói.
"Ừm, không nhìn em nữa." Ngay sau câu nói của Lục Thiệu, bàn tay hắn đã duỗi tới mông cậu.
Bàn tay mạnh mẽ nhào nặn hai cánh mông cong mẩy mềm mại, hết nhéo lại bóp, hằn cả dấu tay, chơi được một lúc, bàn tay không thành thật kia lại thử vói vào cái miệng nhỏ nhắn giữa quả đào căng mọng.
"Cậu đừng... hưm... không kịp đâu... tan học... a... tan học rồi làm... ưm... được, được không?" Bị người nọ đùa bỡn chỗ nhạy cảm, Từ Khanh mềm nhũn cả người, tay cũng chậm lại.
Lục Thiệu lấy tay Từ Khanh khỏi dương v*t của mình ra, lợi dụng đối phương nhũn người không phản kháng, cởi quần đồng phục của Từ Khanh ra, đút đầu khấc vào lỗ nhỏ.
"Cậu đừng! Xin cậu đó, đừng chơi ở đây..." Từ Khanh biết rõ một khi Lục Thiệu chịch mình sẽ mất vài tiếng mới xong xuôi. Từ Khanh sốt ruột vặn vẹo người, cố gắng thoát khỏi vòng tay của người sau lưng, nhưng vô tình lại làm thứ đó ra vào nhiều hơn.
Lục Thiệu cũng chẳng nói thêm gì nữa, giữ chặt eo đối phương rồi chịch lút cán, khiến người dưới thân rùng mình vì khoái cảm quá mãnh liệt.
"Khanh Khanh ngoan, tôi chơi thật nhanh, bảo đảm tan học sẽ bắn cho em." Nói xong, hắn bắt đầu giã nhanh hơn.
Từ Khanh che miệng của mình không dám phát ra tiếng động, phía sau lại có cái máy đóng cọc hình người điên cuồng vận động, không bao lâu cậu đã chảy nước mắt sinh lý vì quá kích thích, cậu nhỏ phía trước cũng tiết dịch nhờn.
Trong phòng vệ sinh ngập tràn tiếng va chạm "bành bạch" giữa hai cơ thể, Lục Thiệu nghe tiếng rên rỉ không kìm được của Từ Khanh, lại nhìn cặp mông rung rinh dưới những cú va chạm thô bạo, hắn không nhịn được mà bắn tinh.
Tich dịch nóng hổi khiến Từ Khanh rùng mình vài cái như bị điện giật, cậu cũng đã bắn ra, thở hổn hển mềm nhũn cả người, mặc cho Lục Thiệu tự mình dọn dẹp.
...
Trên đường về nhà, Từ Khanh thở phì phò không nén nổi cơn giận giơ chân đá Lục Thiệu, nhưng mới vừa bị ai đó "chơi một nháy" nên không còn chút sức lực nào, đá cũng không đau.
Lục Thiệu bắt lấy chân đối phương chưa kịp thu về, cười nói: "Ui da, bà xã của tôi đã mệt muốn xỉu rồi."
Từ Khanh đỏ mặt, bước nhanh về phía trước, Lục Thiệu đuổi theo phía sau, ánh mặt trời rọi xuống bóng hai người, vô cùng ấm áp.