Thích Thiếu Thương, ngươi, vẫn khờ vẫn ngốc như ngày nào. Rốt cuộc phải ăn bao nhiêu quả đắng ngươi mới chịu thông minh lên một chút? Bất quá, như vậy cũng tốt, nếu kiếp này đã định chỉ có thể làm sao băng vụt sáng một lần, ta thà rơi xuống lụi tàn bên cạnh ngươi.
——
“Cố Tích Triều!” Trong tiếng gọi liên miên, một cái tát vang dội rơi xuống mặt Cố Tích Triều. Lực đạo mạnh đến nỗi Thích Thiếu Thương cũng cảm thấy lòng bàn tay nóng rát. Người kia khẽ hừ một tiếng, rốt cuộc tỉnh táo lại. Tơ máu uốn lượn từ khóe môi nhỏ xuống tiết y trắng tinh, như hàn mai nở rộ trong tuyết.
Thích Thiếu Thương chợt nhận ra có một loại đau đớn vô pháp chịu đựng đang kéo tới, đó là — tâm như dao cắt. Bởi vì vệt máu chói mắt ấy, còn bởi vì những tiếng la hét điên cuồng của Cố Tích Triều.
Từng cơn mê sảng công phá thành lũy mà y ngụy trang bằng kiêu ngạo, nỗi đau suốt nửa đời người không bị che đậy phơi bày trước mặt Thích Thiếu Thương. Cố Tích Triều đối với mẫu thân là yêu hận khó phân, Cố Tích Triều đối với Phó Vãn Tình là day dứt lưu luyến, Cố Tích Triều đối với các huynh đệ Liên Vân trại đã chết là sợ hãi chôn sâu, tất cả mọi mặt đều hung hăng chấn động Thích Thiếu Thương. Không ngờ một Cố Tích Triều cao ngạo lãnh tình như mãnh ưng trên đỉnh núi, lại cất giấu trong lòng biết bao nhiêu đau thương đến vậy, đó là dấu ấn khiến người thấy mà xót xa hơn cả những vết sẹo ngoài thân, đó là ghi tâm khắc cốt.
“… Thích Thiếu Thương… Thích Thiếu Thương… Thích Thiếu Thương!” Cố Tích Triều gọi tên hắn, thanh âm từ phẫn hận ban đầu đến bi ai quằn quại, rồi dần chuyển thành tuyệt vọng của vạn niệm thành tro, từng tiếng từng tiếng, vỡ vụn rướm máu.
Thương lòng càng nghiêm trọng hơn thương thân, tuyệt vọng càng vô vọng hơn thất vọng. Tâm trạng này Thích Thiếu Thương thấu hiểu nhất.
Chỉ là cho đến hôm nay, trước khi hắn trơ mắt nhìn Cố Tích Triều sụp đổ trong ác mộng, hắn chưa từng trải nghiệm loại đau đớn đến quặn lòng này.
“Ta ở đây, Cố Tích Triều, có ta, có ta ở đây, Tích Triều…” Giang tay ôm lấy Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương đột nhiên có ảo giác một khắc tiếp theo hắn sẽ vuột mất y, vuột mất nhất thời sẽ đánh mất suốt đời.
“… Trả hết cho các ngươi…” Thình lình, trong ngữ điệu thê lương, Cố Tích Triều tay bấu ngực đột ngột siết chặt, kéo rách vết thương trên người, hô hấp dồn dập, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
“Ngươi làm gì vậy? Cố Tích Triều!” Động tác của Cố Tích Triều khiến tim Thích Thiếu Thương hầu như sắp nhảy ra ngoài, hắn vội vàng gỡ hai tay y, nào ngờ Cố Tích Triều thống khổ trong hôn mê khí lực cũng lớn đến dọa người, Thích Thiếu Thương loay hoay cả buổi vẫn không ngăn được y tổn hại chính mình, lại sợ làm đối phương bị thương, cũng không dám vận dụng nội lực, hết cách, Thích Thiếu Thương dứt khoát dùng hai tay hai chân đè lên người Cố Tích Triều, lúc này mới chặn đứng hành vi tự ngược của y.
Hô hấp khi nông khi sâu, lúc nhanh lúc chậm, Cố Tích Triều giống như dã thú bị giam cầm, qua trận bạo nộ chỉ còn lại bất lực sợ hãi, nhưng y vẫn không chịu thức tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Mộng do tâm sinh, ác mộng chính là gông xiềng do mình tự tròng vào cổ, nếu cho rằng chuyện trong mộng là thực, như vậy người trong mộng sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.
Xuất thủ, một cái tát giáng xuống mặt Cố Tích Triều, một cái tát dứt khoát đánh tan ác mộng đen tối đang nuốt chửng y.
Chết đi, sống lại. Khi Cố Tích Triều mở mắt, bên tai tựa hồ hãy còn nghe thấy tiếng chém giết rung trời. Đau đớn quen thuộc, cô đơn quen thuộc, nhưng có thêm một thứ xa lạ: ấm áp.
Ấm áp? Trước nay luôn một mình chịu đựng ác mộng dày vò trong đêm lạnh, hơi ấm này đến từ đâu? Hơi ấm cuồn cuộn từ bên ngoài chảy thẳng vào trong cơ thể, ngay cả thương bệnh hành hạ dường như cũng vơi đi rất nhiều.
Khẽ nhúc nhích, bên tai liền truyền đến giọng nói khàn khàn của Thích Thiếu Thương: “Ngươi rốt cuộc cũng chịu tỉnh rồi.”
“… Thích… Thiếu Thương?!”
Ngỡ ngàng.
Cố Tích Triều lúc này mới phát hiện thân thể mình được khóa chặt trong một lồng ngực rắn rỏi, chủ nhân của vòng tay đó là Thích Thiếu Thương, mà người nọ lúc này đang dùng nội lực giúp y điều tức.
“Buông ra.” Vùng vẫy, thân thể lại bị người nọ ôm chặt hơn.
“Dằn vặt nguyên đêm rồi, ngươi không thấy mệt ta cũng muốn nghỉ một lát, tạm thời cứ thế này đi.” Không chịu buông Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương phần nào là sợ bị y nhìn thấu tâm tư.
Không biết là do câu này của hắn hay là cảm thấy tình trạng hiện tại cũng có thể chấp nhận được, Cố Tích Triều cư nhiên không giãy nữa.
Ánh lửa yếu dần, cuối cùng tắt ngấm, bóng tối như một bức màn khổng lồ buông xuống.
“Tại sao ngươi lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy giết Đường Mị?” Trong bóng tối thanh âm Thích Thiếu Thương đều đều vang lên.
Cố Tích Triều hừ lạnh một tiếng, mỉa mai nói: “Thế nào, Thích đại đương gia chướng mắt muốn báo thù cho mỹ nữ?”
“Ta chỉ muốn biết chân tướng sự việc.”
“Chân tướng, chính là thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!” Cất hết mọi tình tự, ngữ khí lãnh đạm của Cố Tích Triều khiến Thích Thiếu Thương vô cớ đau lòng.
“… Ngươi vẫn còn hận ta lúc bị người khống chế đã ra tay với ngươi?”
“Cố Tích Triều là tội nhân thiên cổ làm sao có tư cách hận ai? Ngược lại, Thích đại đương gia đối với ta mới là hận thấu xương đấy chứ.”
“Không phải.” Thốt nhiên vô thức phủ nhận.
“Không phải cái gì? Cố Tích Triều không phải tội nhân thiên cổ, hay là Thích đại đương gia không phải hận ta thấu xương? ‘Mối thù hủy sơn diệt trại, đời này không quên’ vẫn còn tuần hoàn bên tai!” Từng câu từng chữ nát nhừ trong bóng tối, Cố Tích Triều cảm nhận được thân thể người kia thoáng run lên.
Nhắm mắt, cười khổ ——– Quả nhiên, đó là vết sẹo không thể chạm tới nơi đáy lòng hắn!
Im lặng, như trải qua mấy kiếp dài đăng đẳng. Trong màn đêm đen kịt, ngoại trừ tiếng mưa rơi bọn họ thậm chí không nghe thấy hơi thở của đối phương.
“…… Ta, không muốn nhìn ngươi giẫm lại vết xe đổ…” Thanh âm kiên định của Thích Thiếu Thương như bảo kiếm sắc bén rạch ngang màn đêm, lần này đổi lại thành Cố Tích Triều chấn động.
“Ngươi nói gì?”
“Thù hận ta quả thật không quên được, nhưng ta không phải hận ngươi, mà là hận bản thân ta. Uổng ta tự cho mình là tri kỷ của ngươi, nhưng không thể hóa giải khúc mắc trong lòng ngươi, mắt thấy ngươi giết người vô số lại không cách nào ngăn cản, thấy ngươi sa vào vũng lầy lại không biết làm sao kéo ngươi lên, ngươi có hiểu tâm tình ta khi đó không? Ta hận không thể tự thiên đao vạn quả!”
“…”
“Cố Tích Triều, ta không nỡ giết ngươi, cũng không tài nào hận ngươi! Ta chỉ hy vọng có thể cùng ngươi làm lại từ đầu. Ngươi lại làm thư sinh của ngươi, ta lại làm đại hiệp của ta, chúng ta dưới chiều tà trên sa mạc uống rượu hoan ca, tiêu dao khoái lạc.”
Mọi chuyện đều đã rõ ràng, với Cố Tích Triều mà nói, với Thích Thiếu Thương mà nói, rốt cuộc thổ lộ được tiếng lòng của mình, cũng đồng nghĩa tháo gỡ khúc mắc tiềm ẩn, quá khứ đã là quá khứ, hắn nguyện ý buông bỏ, Thích Thiếu Thương cũng biết đời này thứ hắn muốn nắm giữ, chỉ còn lại người trước mặt.
Viễn cảnh đẹp như mơ do Thích Thiếu Thương vẽ ra, Cố Tích Triều không nhìn thấy. Mưa ánh vào mắt y, như ngân ngấn lệ quang, nhãn thần lạnh lùng đã lẫn vài phần ôn nhu mà đau xót. Thích Thiếu Thương, ngươi, vẫn khờ vẫn ngốc như ngày nào. Rốt cuộc phải ăn bao nhiêu quả đắng ngươi mới chịu thông minh lên một chút? Bất quá, như vậy cũng tốt, nếu kiếp này đã định chỉ có thể làm sao băng vụt sáng một lần, ta thà rơi xuống lụi tàn bên cạnh ngươi.
“Nếu ta nói Đường Mị không phải ta giết, ngươi có tin không?” Thanh âm Cố Tích Triều hư ảo như khói sóng.
“Ta tin!” Như đinh đóng cột.
Đời người luôn có lựa chọn, luôn có một số chuyện phải buông bỏ, cũng chỉ có buông bỏ mới tiến xa hơn. Đôi khi, buông bỏ chấp nhất không chỉ là một loại khoan dung với người khác, mà còn là với chính mình.
Thích Thiếu Thương lựa chọn buông bỏ thù hận. Bởi vì khi Cố Tích Triều giãy giụa trong ác mộng, hắn đột nhiên hiểu ra hàm nghĩa của câu nói “người chết đã chết, người sống càng đáng trân trọng”. Ngọn nguồn của khúc mắc trong lòng hắn là không thể chấp nhận sự phản bội của Cố Tích Triều, không muốn thấy y và mình thế bất lưỡng lập, đây chính là cái gọi là, yêu càng sâu trách nhiệm càng lớn, càng để tâm càng vô pháp dứt bỏ, mà nay, khúc mắc giải khai, hắn tin rằng bọn họ vẫn có thể làm lại lần nữa.
Hôm nay khí trời rất tốt, hệt như tâm tình của Thích Thiếu Thương, trầm uất lâu ngày rốt cuộc được cởi mở, mọi thứ đều trở nên tươi sáng. Nhưng tâm tình tốt của hắn lại bị phá hoại sạch sẽ khi nhìn thấy người đứng trước cửa ngôi miếu cũ.
Bạch y, không nhiễm bụi trần. Người kia thân phủ nắng mai dựa bên đầu tuấn mã, đứng cạnh một cỗ xe ngựa xa hoa, tuấn mỹ như tiên nhân.
Thích Thiếu Thương ánh mắt lạnh đi, giơ tay, một đạo kim quang bắn ra.
Bạch y như tuyết vội nhảy sang một bên, chật vật tránh thoát, vật nọ “vút” một tiếng mang theo một sợi tóc đen cắm phập vào khung xe, chính là thanh phi đao mỏng màu vàng rút ra từ trên người Cố Tích Triều.
Có chút bất ngờ, có chút kinh ngạc, nhưng cảm giác trỗi lên nhiều nhất trong lòng bạch y thiếu niên, là ám ảnh bàng hoàng. Phi đao phóng tới, hắn rõ ràng đánh hơi được một luồng sát khí mãnh liệt, nếu không nhờ khinh công cao cường, phản ứng nhanh nhạy, thanh đao mỏng chứa tám phần mười công lực kia lúc này e rằng đã xuyên qua yết hầu của hắn.
“Thích đại hiệp làm vậy là sao?” Đôi mày thanh tú dựng đứng, bạch y thiếu niên rất bất mãn trước hành vi của Thích Thiếu Thương.
“Đây gọi là ăn miếng trả miếng, nợ máu trả máu!” Một câu phản kích, Thích Thiếu Thương thần sắc băng hàn.
“Thích đại hiệp nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ đang hạch tội tại hạ hôm qua tùy tiện ra tay giết Tử Ngọ Âm Sát?” Bạch y thiếu niên vờ ngạc nhiên hỏi, ngụ ý nhắc nhở Thích Thiếu Thương, hôm qua là ta cứu ngươi một mạng.
“Người bị các hạ giết có phải Tử Ngọ Âm Sát hay không vẫn còn khó nói, mượn cơ hội giết người để thi Khống Tâm thuật với Thích mỗ mới là mục đích cuối cùng của các hạ, đúng không? Ngươi, rốt cuộc là ai? Có ý đồ gì?” Đầu mày nhíu chặt, y phục của Thích Thiếu Thương không gió tự lay.
Nhún vai, nghiêng đầu, thở dài một tiếng, bạch y thiếu niên có vẻ thất vọng, nói: “Thấy ‘Nhất hoa tứ diệp, tam tâm nhị ý tiễn’ xuất thần nhập hóa rồi mà vẫn không biết ta là ai, xem ra Thích đại hiệp kiến thức uyên thâm trong truyền thuyết chẳng qua chỉ có thế.” Hắn luôn miệng gọi Thích đại hiệp, nhưng ngữ điệu không mang nửa điểm tôn kính.
“Ngươi là, người của Long gia? Ngươi là Tử y nữ thần bộ, Long Thiệt Lan?” Thích Thiếu Thương suýt nữa lớn tiếng thốt lên.
Phóng mắt nhìn khắp võ lâm hiện nay, có thể hô mưa gọi gió thu phục quần hùng, lại có thể khiến triều đình cố kỵ ba phần, ngoại trừ Kim Phong Tế Vũ Lâu cùng Lục Phân Bán Đường ở kinh sư, chỉ còn Vô Kỵ Môn hùng bá Tương Dương và Long gia xưng vương “bán bích giang sơn” ở Kim Lăng. Tương Dương Vô Kỵ Môn là dị phái tiếng xấu đồn xa không ai dám trêu vào, nhân số đông đảo hành sự tàn bạo. Còn Kim Lăng Long gia lại là danh môn vọng tộc đường đường chính chính võ lâm thế gia. Tổ tông võ học thành danh, thương vụ phát triển, nghe đồn sản nghiệp Long gia phú khả địch quốc, mà thế hệ trẻ trong gia tộc này cũng toàn nhân tài, nổi danh nhất là Binh bộ thị lang Long Diên Xuân cùng Tử y nữ thần bộ Long Thiệt Lan. Mà ‘Nhất hoa tứ diệp, tam tâm nhị ý tiễn’ xuất thần nhập hóa có cái tên kiêu sa đó, chính là độc môn tuyệt kỹ của Long Thiệt Lan.
Lẽ nào thiếu niên trước mặt một thân bạch y như tuyết, dung mạo xuất chúng này, chính là người từng hợp tác với một trong tứ đại danh bộ Thiết Thủ tróc nã dâm ma Tôn Thanh Hà mà danh chấn giang hồ, Long Thiệt Lan?
“Nàng ta đích thực là người của Long gia, nhưng không phải Long Thiệt Lan, mà là Long Tập Phong.” Một thanh âm ưu nhã truyền tới từ sau lưng Thích Thiếu Thương, quay đầu, hắn nhìn thấy Cố Tích Triều thanh xam như mây đang mỉm cười với người đối diện.
“Dựa vào đâu mà khẳng định?” Bị vạch trần thân phận, người đối diện cũng không biến sắc, mỉm cười nhìn lại Cố Tích Triều.
“Bởi vì, cô không mặc tử y, mà mặc bạch y.” Lời đáp điềm nhiên của Cố Tích Triều thiếu chút nữa chọc Thích Thiếu Thương cười ra tiếng.
Đây cũng coi là lý do? Đây đương nhiên là lý do! Thích Thiếu Thương chưa từng gặp Long Tập Phong, thậm chí chưa từng diện kiến Long Thiệt Lan. Hắn chỉ từ miệng Thiết Thủ biết được có một vị tử y giai nhân tuyệt thế như Long Thiệt Lan, chỉ từ tư liệu Dương Vô Tà thu thập mà biết tình hình Long gia, hơn nữa chưa bao giờ giao tiếp, hắn đương nhiên cũng không nhận ra vị Long Tập Phong Long cô nương “bạch y mặc vì người” này. Nếu Thích Thiếu Thương biết nàng mặc bạch y vì ai, có lẽ hắn sẽ hiểu ra rất nhiều chuyện, nhưng ngặt nỗi Thích Thiếu Thương hiện tại hoàn toàn không biết gì về nàng.
Bị người một câu trúng đích, Long Tập Phong chẳng mảy may kinh ngạc, nàng nhìn Cố Tích Triều, cười đến cong cong cả cặp mắt lúng liếng, đồng thời che đậy tâm tình không muốn người khác bắt gặp từ trong mắt: “Không sai, ta chính là Long Tập Phong!”