Hồi ở Liên Vân trại Thích Thiếu Thương từng cùng ăn cùng ngủ với các huynh đệ, cũng chẳng cảm thấy gì, nhưng hôm nay ngủ chung một phòng với Cố Tích Triều lại khiến hắn thập phần xấu hổ. May là phòng hắn đủ rộng, kê thêm một chiếc giường thấp bên cửa sổ cũng không chật chội lắm.
Thích Thiếu Thương nằm trên giường thấp, mắt thẫn thờ nhìn ánh trăng như nước ngoài cửa sổ, nhưng tai đang lắng nghe mọi động tĩnh của Cố Tích Triều trên giường lớn. Người kia rất im hơi lặng tiếng, Thích Thiếu Thương biết y cũng chưa ngủ.
“Đại đương gia, ngươi ngủ chưa?” Một lúc lâu, Cố Tích Triều bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi.
Thích Thiếu Thương không nhúc nhích cũng không mở miệng.
“Ta biết ngươi còn thức. Trò chuyện với ta đi.” Cố Tích Triều lại nói.
Thích Thiếu Thương vẫn trầm mặc không đáp.
“Ta biết ngươi hận ta, không muốn đếm xỉa ta, nhưng nếu không tìm người trò chuyện, ta sợ mình còn chưa điên thì đã mất khả năng nói.” Thừa biết Thích Thiếu Thương sẽ không trả lời, thanh âm y chỉ dừng một lát, lại khe khẽ vang lên: “Người người đều nói ta điên rồi, ta cũng hy vọng mình điên thật, nhưng trớ trêu là ta luôn cực độ tỉnh táo.”
Cười nhạo một tiếng, Cố Tích Triều nói tiếp: “Một năm nay ta ẩn cư ngoại thành, ngày ngày bầu bạn với Vãn Tình. Ta trồng rất nhiều hoa đỗ quyên bên mộ nàng.”
“Đại đương gia còn nhớ hoa đỗ quyên ven suối Hổ Vĩ không?”
“Trước đây ta chưa từng biết trên đại mạc cằn cỗi lại có một dòng suối trong đến thế, nuôi dưỡng ra những đóa hoa đẹp đến thế.” Cố Tích Triều câu được câu không như tâm tình, Thích Thiếu Thương một mực giữ im lặng.
“Đáng tiếc, cây ta trồng không có lấy một gốc nở ra những đóa hoa rực rỡ diễm lệ như bên suối Hổ Vĩ… Vãn Tình sẽ thất vọng… Thất vọng như năm đó không thể thấy Đỗ quyên túy ngư… Ta biết, nàng không nói ta cũng biết… Ánh mắt nàng đã rõ ràng biểu đạt với ta, chúng ta vĩnh viễn không có kết quả…” Thanh âm Cố Tích Triều bắt đầu đứt quãng, Thích Thiếu Thương dù không thấy vẻ mặt y lúc này, nhưng có thể từ ngữ khí cảm nhận được mối hoài niệm cùng bi thương chìm trong hồi ức.
Không nỗi đau nào lớn hơn tâm đã chết. Phó Vãn Tình chết đi, linh hồn Cố Tích Triều cũng chết theo từ đó. Cố Tích Triều của hôm nay tuy đang sống nhưng chẳng khác nào cái xác không hồn.
Cố Tích Triều đăm đăm nhìn màn lưới trên đầu, trên lớp lưới mỏng manh như sương khói tựa hồ xuất hiện hình bóng Vãn Tình, chỉ là, nàng vẫn nhíu mày u buồn nhìn y, trong lòng rung động, vừa giơ tay, ảo ảnh lướt qua đầu ngón tay, biến mất không chút dấu vết. Khóe miệng thoáng cong lên, ẩn chứa ý vị tự giễu băng lãnh ——- Ta không có tư cách. Ta ngay cả chết cũng không có tư cách! Nàng cứ thế ra đi, bỏ lại một mình ta trên thế gian này chịu đủ nhớ nhung cô độc, nàng muốn trừng phạt những sai lầm của ta sao? Vãn Tình, nàng quả nhiên tàn nhẫn!
Thích Thiếu Thương trong lòng vô thanh thở dài —— Người sống trên đời rốt cuộc vì cái gì? Tranh đoạt vì cái gì? Danh lợi? Quyền lực? Có mấy ai cưỡng lại sự cám dỗ của những thứ phù du đó? Ngàn dặm truy sát kinh thiên động địa, Liên Vân trại trại hủy nhân vong, Hủy Nặc thành tử thương vô số, mà người còn sống cũng mang vết sẹo suốt đời. Đến cuối cùng vô luận là người truy sát hay người bị truy sát đều nỏ mạnh hết đà, ván cờ sinh ly này không ai thắng lợi. Mỗi người là một quân cờ, Cố Tích Triều là quân cờ danh lợi, còn mình bất quá chỉ là quân cờ đạo nghĩa.
Tâm cảnh thê lương, Thích Thiếu Thương cũng không biết Cố Tích Triều lại nói những gì, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bất tri bất giác mơ màng thiếp đi. Bên tai hiu hiu tiếng gió xen lẫn tiếng thở dài của Cố Tích Triều.
Không biết ngủ bao lâu, bỗng nhiên bị một trận động tĩnh đánh thức. Mở mắt, lắng tai nghe mới nhận ra âm thanh kia truyền từ trên giường Cố Tích Triều. Đó là tiếng thở dốc kiềm nén, trong hơi thở gấp gáp còn kèm tiếng ho khan khiến người sốt cả ruột gan. Đứng dậy, cầm đèn, đến trước giường, Thích Thiếu Thương bị tình cảnh trước mắt dọa không nhẹ. Trong ánh nến lờ mờ, chỉ thấy chăn rơi xuống đất, Cố Tích Triều mặc mỗi tiết y đang nằm co ro trên giường, một tay che miệng, một tay ấn ngực, không ngừng ho khan thở dốc, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trướng đỏ, cả gân xanh trên trán cũng hằn ra rõ rệt, tóc mai thấm ướt mồ hôi bết vào bên má khiến y thoạt nhìn càng thống khổ bất kham.
“Ngươi sao vậy?” Thích Thiếu Thương vịn vai y cuống quýt hỏi.
Cố Tích Triều lúc này đã ho đến kiệt sức, thần chí hỗn loạn, làm sao còn có thể trả lời, chỉ miễn cưỡng mở mắt nhìn Thích Thiếu Thương.
Thấy y che miệng ho đến thê thảm, Thích Thiếu Thương vội rót chén trà nhỏ đưa cho y, vừa gỡ tay y xuống vừa nói: “Uống hớp nước đi.” Lại thấy Cố Tích Triều tay run rẩy cố sức giãy dụa, chỉ là không thoát khỏi bàn tay hữu lực của hắn. Tay bị kéo xuống, Thích Thiếu Thương bất giác sững sờ. Bàn tay thon gầy trắng tuyết kia cư nhiên dính đầy máu tươi! Mà bên khóe miệng người nọ cũng còn vương vết máu.
“..... Ngươi..... Ngươi.....” Chỉ biết lắp bắp hai tiếng, Thích Thiếu Thương không nói được nữa, hồi lâu mới nhớ phải đi gọi đại phu, vội vàng bỏ lại một câu “Ngươi gắng chịu đựng một chút”, đoạn xoay người định đi.
“... Đại đương gia.....” Khó khăn lắm mới qua được cơn ho kịch liệt, Cố Tích Triều không kịp thở phào đã vươn tay níu chặt tay áo Thích Thiếu Thương: “… Đừng đi… Đừng để người khác… nhìn thấy… bộ dạng của ta… hiện tại.”
Nghe y nói vậy, Thích Thiếu Thương đáy lòng một trận quặn thắt, lại vô cớ nổi bão: “Cố Tích Triều, tự tôn kiêu ngạo cũng phải coi là lúc nào! Ngươi xem ngươi đã ra nông nỗi này rồi, còn cứng đầu cố chấp? Đợi đó, ta đi tìm Dư tiên sinh, sẽ quay lại ngay.” Gạt tay Cố Tích Triều liền đi ra ngoài. Vệt máu kia khiến Thích Thiếu Thương tâm loạn như ma, ngờ vực nghi kỵ gì đó đã sớm quẳng lên chín tầng mây, lúc này hắn chỉ hận không thể một phát túm áo Dư tiên sinh đến đây.
“Thích Thiếu Thương… nếu ngươi muốn ta… chết ngay bây giờ, thì cứ đi đi!” Mới được hai bước, sau lưng truyền đến tiếng quát khẽ của Cố Tích Triều. Nội lực tan rã, thanh âm kiềm nén thở dốc, nhưng vẫn mang ý ngoan tuyệt hiếm thấy. Ngữ khí này với Thích Thiếu Thương không hề xa lạ, ngàn dặm truy sát mỗi khi nghe Cố Tích Triều dùng loại ngữ khí này lòng hắn đều như tro tàn. Bởi nó biểu thị Cố Tích Triều muốn ra tay giết người, y một khi xuất thủ thì quyết không lưu tình. Trừ Phó Vãn Tình, y tàn nhẫn với tất cả, bao gồm, chính y.
Hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng Thích Thiếu Thương quả thật cũng không dám nhích tiếp nửa bước. Tay nắm thành quyền, quay lại rống giận: “Cố Tích Triều, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Người kia chống tay bên mép giường nhìn hắn, thấy hắn dừng chân mới thở phào một hơi, khóe miệng dính máu còn lộ ra một mạt cười nhạt, tôn lên sắc mặt đỏ ửng, càng yêu diễm như hoa đào: “… Ở lại bên ta…” Chỉ nói bốn chữ mà dường như trút hết sức lực cả đời người, Cố Tích Triều không chống chọi được nữa, cánh tay mềm nhũn ngã xuống giường, ngất đi.
——– Ở lại bên ta. Thanh âm khẩn thiết như vậy, ánh mắt van cầu như vậy, Thích Thiếu Thương chưa gặp qua bao giờ. Nào biết rằng con người khi đối địch luôn lạnh lùng ngoan tuyệt này cũng có một mặt yếu đuối như thế. Đến tột cùng là sự đau đớn dày vò tới mức nào mới khiến một người như Cố Tích Triều chịu bộc lộ vẻ yếu đuối trước mặt người khác, Thích Thiếu Thương không biết. Hắn chỉ biết, khoảnh khắc này, lòng hắn rất đau, đau đến cơ hồ rơi lệ.
☆☆☆☆☆