Đến rồi đi, huynh ấy chưa từng đứng trước mặt mình, chuyên chú nhìn mình một lần.
Hai giọt lệ lăn dài từ khóe mắt, chưa rơi xuống đất đã vỡ vụn trong gió.
—–
Long Tập Phong sửng sốt, nàng không ngờ Thích Thiếu Thương lại đáp ứng dứt khoát đến thế. Chẳng những dứt khoát dường như còn rất vui vẻ, tựa hồ được chết dưới tay nàng là một niềm vinh hạnh cho hắn. (tự kỷ vừa thôi mợ →_→)
Long Tập Phong trong lòng bất giác có hơi áy náy, nàng chung quy không thù không oán với Thích Thiếu Thương, người này dù sao cũng là đại hiệp đáng tôn đáng kính, hắn chết đi, chính là tổn thất cho giang hồ thậm chí thiên hạ. Thế nhưng, áy náy thì áy náy, Long Tập Phong cũng không có ý dừng tay. Những gì nàng đã quyết nhất định phải làm được, kể cả đó là sai lầm đi chăng nữa, cũng giống như nàng nhất định phải đoạt được người mình yêu, dù trong mắt hắn chưa từng có hình bóng nàng.
“Thích đại hiệp, đắc tội.” Câu này nàng nói vô cùng chân thành, tay phải buông xuống, một thanh đoản đao dài một thước lẻ một tấc từ tay áo trượt vào lòng bàn tay.
Gió nổi, lửa lập lòe, phản chiếu đao quang, rực sáng như sao trời. Đó là thanh bảo đao chém sắt như chém bùn. Bị loại chủy thủ này đâm trúng nơi yếu hại, cũng chẳng mấy đau đớn. Đây là Long Tập Phong đặc biệt dành riêng cho Thích Thiếu Thương, để hắn được chết nhanh chóng, cũng là sự bồi thường duy nhất nàng có thể làm với hắn.
Khoảnh khắc mũi đao xé gió mà tới, đám người Đường Mê nhất tề nín thở, Thích Thiếu Thương khe khẽ thở dài, Cố Tích Triều nhếch môi cười lạnh.
Đao xuất thủ, thế nhưng, không có máu chảy ra, không có người gục ngã.
Nhát đao mà Long Tập Phong tưởng rằng thiên y vô phùng, cư nhiên, đâm vào hư vô.
Trước mắt chợt lóe một bóng trắng, tay liền tê rần, bên tai phần phật tiếng tay áo múa may, Long Tập Phong còn chưa kịp hoàn hồn, một vật thể lạnh lẽo đã gác ngang cần cổ trắng nõn của nàng.
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Kề cổ Long Tập Phong là thanh đoản đao sắc bén, tức là binh khí vừa rồi nàng định dùng để kết liễu Thích Thiếu Thương, lúc này, đao đã đổi chủ, rơi vào tay Thích Thiếu Thương.
Câu “thế sự khó lường”, đã được chứng minh lần thứ ba trong đêm nay.
“Long cô nương, đắc tội.” Thanh âm ôn hòa truyền đến, đem lời nàng nói ban nãy, chỉ thay đổi xưng hô, hoàn trả nguyên trạng.
“Ngươi… ngươi giả vờ?!” Long Tập Phong vừa kinh vừa hoảng, nàng không biết tại sao mình đột nhiên bị khống chế, vừa rồi đối phương rõ ràng đã bị nàng dùng thủ pháp điểm huyệt độc môn bắt giữ cơ mà!
“Cũng không phải giả vờ, chẳng qua Thích mỗ từng luyện phương thức dời kinh chuyển huyệt. Thủ pháp của Long cô nương dù tinh diệu, nhưng lại vô hiệu với Thích mỗ.” Kiềm chặt Long Tập Phong từ sau lưng, Thích Thiếu Thương bình thản giải thích, tay hắn lại vững như bàn thạch.
“Thì ra ngươi đã có sẵn âm mưu? Thì ra ngươi chưa bao giờ tin tưởng ta?” Long Tập Phong nghiến răng nghiến lợi nói, nàng hao tổn tâm cơ sắp đặt cạm bẫy, nào ngờ kết quả lại bị người ta vờn trong tay!
“Dù hắn mặt mũi chất phác nhưng cũng là nhân vật được xưng đại hiệp, nếu ngay cả khả năng quan sát lẫn ý thức cảnh giác cũng không có, đừng nói chín cái mạng, đến ba mươi chín cái mạng cũng mất sạch từ lâu rồi, làm sao sống tới hôm nay?” Người nói là Cố Tích Triều. Nhướn mày, ý cười ngạo nghễ, thần tình ung dung, phảng phất không hề lo lắng Thích Thiếu Thương sẽ gặp nguy hiểm.
Lời tuy nửa khen nửa chê, nhưng ý tứ rất rõ ràng ———- Bất cứ kẻ nào xem Thích Thiếu Thương như tên ngốc, đều là kẻ ngu xuẩn nhất trên đời.
Đối với đánh giá này Thích Thiếu Thương chỉ bất đắc dĩ cười khổ.
Long Tập Phong giận cực hóa cười, phẫn hận tán thưởng: “Giỏi cho Thích đại hiệp có dũng có mưu! Long Tập Phong thất bại, không còn gì để nói, muốn chém muốn giết tùy ngươi xử trí, chỉ là, cho dù ngươi giết được ta, các ngươi cũng không thoát khỏi vòng vây của Đường Mê và song thập độc thủ, cùng lắm thì chết chung!”
Thích Thiếu Thương lắc đầu: “Thích mỗ không muốn đối địch Kim Lăng Long gia, cũng không muốn làm hại cô nương, chỉ cần cô nương không quấy nhiễu nữa, tại hạ đương nhiên sau khi thoát được sẽ thả cô nương. Nhưng nếu có người hành động dại dột, Thích mỗ thất thủ ngộ thương, đến chừng đó, với ai cũng không hay.” Câu trước nói cho Long Tập Phong nghe, câu sau nhưng nói cho Cố Tích Triều cùng Đường Mê nghe. Ngụ ý, nếu Long Tập Phong xảy ra chuyện, Kim Lăng Long gia tuyệt đối không để Thục Trung Đường môn của mụ có ngày yên ổn.
“Lải nhải mãi làm gì, ngươi cho là bản cô nương sợ chết? Đường Mê, động thủ!” Dù bị bắt nhưng khí thế không giảm, Long Tập Phong quật cường xem thường cái chết. Đáng tiếc khí thế của nàng không thể truyền cho người khác, đoản kiếm chĩa sau lưng Cố Tích Triều từ từ buông lỏng, đám hắc y nhân cũng ném hết binh khí xuống đất.
“Ngươi… Các ngươi…” Tiếng rống giận của Long Tập Phong lập tức bị Cố Tích Triều cắt ngang, phủi bụi trên áo, y hờ hững nói: “Long cô nương không cần trách bọn họ, bọn họ chẳng qua chỉ thức thời mà thôi, mất bạc vẫn đỡ hơn mất mạng, không phải sao?”
Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương cũng nhìn y, đôi bên song song mỉm cười.
“Không ngờ cái lưới này lớn đến thế, cư nhiên nhét được nhiều người như vậy!” Dồn gã hắc y nhân cuối cùng vào trong kim võng của Đường Mê, cột chặt miệng lưới, Cố Tích Triều nhịn không được cười nói.
Điểm huyệt người ta đã đành, y còn nhồi mấy chục hắc y nhân vào kim võng của Đường Mê như nhồi bông. Nhìn sắc mặt xanh mét của Đường Mê cùng đám hắc y nhân tứ chi vặn vẹo, Thích Thiếu Thương không khỏi phì cười.
“Huyệt đạo của cô chỉ cần nửa canh giờ sẽ tự động giải, nhưng trước đó không được cố dùng nội lực giải huyệt, tránh để nội lực phản phệ ngược lại tự tổn thương mình.” Chỉ dùng bốn thành nội lực điểm bốn đại huyệt Thân Trụ, Thần Đường, Chí Dương, Trung Xu của Long Tập Phong, Thích Thiếu Thương quay đầu định đi.
“Tại sao ngươi phải làm thế? Tại sao không giết ta? Thích Thiếu Thương, chẳng lẽ ngươi không hận những gì ta đã làm với ngươi và Cố Tích Triều?” Long Tập Phong quả thực không dám tin Thích Thiếu Thương dễ dàng buông tha mình như vậy, ánh mắt dõi theo bóng lưng hắn, truy hỏi.
Bán xoay người, Thích Thiếu Thương nhìn Long Tập Phong, nghiêm mặt nói: “Oan oan tương báo bao giờ mới dứt? Thích mỗ tha cho cô nương, bởi vì Thích mỗ kính cô nương là nữ trung hào kiệt. Huống hồ, Thích mỗ luôn nghĩ, một người chỉ cần trong lòng còn giữ thiện niệm, dù làm gì cũng đáng được tha thứ. Chỉ mong là…”
“… Chỉ mong là người nọ thực sự đáng để cô nương hi sinh nhiều như vậy.” Nửa câu sau nói ra, Thích Thiếu Thương đã xoay người bỏ đi, ánh mắt hữu ý vô ý đảo qua cánh rừng già cách đó không xa.
Sương mù dần tan, đêm càng lạnh giá. Trước khi đi Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều đã dập tắt hơn phân nửa số đuốc, đám người Đường Mê bị nhốt trong kim võng nhất thời không thể động đậy, trên núi lại trở về với tĩnh lặng. Tiếng cú kêu như đang khóc, gió lay bóng cây đong đưa, càng tăng thêm phần quỷ dị cho Quỷ sơn âm u chết chóc này.
Gió đêm xuyên y phục nạo vét toàn thân, Long Tập Phong không khỏi rùng mình một cái. Sau lưng, có người khoác một tấm áo choàng vẫn còn mang hơi ấm cơ thể lên vai nàng.
Long Tập Phong giật bắn, lập tức thốt ra: “… Là Địch đại ca sao?!” Kinh hỉ từ thanh âm của nàng, lan đến tận đáy mắt, mâu quang dịu dàng, như gió xuân gợn sóng mặt hồ.
“Muội không nên đến.” Trầm mặc một hồi, người sau lưng mới mở miệng, ngữ khí rất khẽ, rất nhạt, không mang nửa điểm trách cứ nhưng khiến ánh mắt Long Tập Phong ảm đạm đi.
“Muội chỉ muốn… làm chút việc cho huynh. Giết Thích Thiếu Thương, Kim Phong Tế Vũ Lâu ắt sụp đổ, huynh có thể đường đường chính chính lên làm chủ một bang, không cần cúi đầu trước người khác, không phải lệ thuộc ai cả.” Nàng nói rất nhanh, cứ như sợ người kia sẽ phản bác lời nàng.
“Ta hiện tại rất tốt.” Người sau lưng không nóng không lạnh đáp.
“Tốt? Cả ngày làm đá lót đường cho người ta mà gọi là tốt? Đứng mũi chịu sào che mưa chắn gió cho người ta mà gọi là tốt? Tận tâm tận lực bán mạng cho người ta, người ta có từng để huynh trong lòng không? Lần này ả bảo huynh đi giết Thích Thiếu Thương, có từng nghĩ huynh sẽ gặp nguy hiểm?” Thanh âm mang theo chua chát khôn kể, nếu không phải bị điểm huyệt đạo, Long Tập Phong e rằng đã sớm quay mặt lại lay mạnh đôi vai người kia. Nàng đau lòng cho hắn, cũng đau lòng cho chính mình.
Trầm mặc lại kéo dài, lâu đến mức khi Long Tập Phong cho rằng hắn đã bỏ đi, người kia mới mở miệng: “Chỉ cần nàng muốn, ta đều cho nàng, dù có chết, chỉ cần nàng nói một tiếng, ta cũng sẽ cam tâm chịu chết, vì nàng là Lôi Thuần, độc nhất thiên hạ, Lôi Thuần.” Thanh âm vẫn nhàn nhạt, nhưng có ý vị kiên trì cố chấp không thể lay chuyển.
Người vì giang sơn ta vì người.
Trong đêm thanh vắng, Long Tập Phong nghe thấy tiếng tim mình tan nát.
“Đừng làm chuyện này nữa, muội sẽ tự hại bản thân, về nhà đi.” Bước chân xa dần, người kia chỉ bỏ lại câu nói đó văng vẳng trong tai, mang theo hàn ý cuối thu, xát vào mảnh vụn rướm máu của con tim.
Đến rồi đi, huynh ấy chưa từng đứng trước mặt mình, chuyên chú nhìn mình một lần.
Hai giọt lệ lăn dài từ khóe mắt, chưa rơi xuống đất đã vỡ vụn trong gió.
———– Ả chỉ lợi dụng huynh, huynh thì sẵn sàng trả giá bằng tính mạng vì ả, nhưng lại keo kiệt cả một lần ngoái đầu nhìn muội, mà muội, vẫn nguyện dốc hết khả năng vì huynh. Biết rõ là đường chết nhưng hết lần này đến lần khác cứ làm thiêu thân lao vào lửa, trên đời này, tại sao lại có những kẻ khờ như huynh và muội? Tại sao còn cho chúng ta gặp nhau?
Gió, thổi càng mạnh, tấm áo choàng người kia khoác trên đôi vai gầy của nàng tuột xuống đất, bụi nhanh chóng vấy bẩn bạch y thượng hạng.
Mãi đến khi lên ngựa Thích Thiếu Thương mới bắt đầu hối hận, không phải hối hận không giết Long Tập Phong, cũng không phải hối hận không buộc người trong rừng ra mặt, hắn hối hận không dắt theo một con ngựa khác từ xe ngựa của Long Tập Phong. Hai đại nam nhân ngồi chung một con ngựa, đúng là ngại ngùng khó nói.
Ban đầu Thích Thiếu Thương còn cố gắng nghiêng người về sau giữ khoảng cách một nắm tay với Cố Tích Triều, nhưng yên ngựa có hạn, lại thêm xóc nảy dọc đường, chẳng bao lâu, lưng Cố Tích Triều đã dán sát ngực Thích Thiếu Thương.
Y sam mỏng manh bết lại, trên lưng Cố Tích Triều một mảnh ẩm ướt. Thích Thiếu Thương trong lòng cả kinh, vội hỏi: “Sao đổ nhiều mồ hôi vậy, không lẽ bệnh cũ tái phát?”
“Không sao, có lẽ do ban nãy tiêu hao quá nhiều nội lực mà thôi.” Siết chặt dây cương trong tay, Cố Tích Triều nhắm mắt qua loa đáp. Không muốn nói nguyên nhân thật sự, không muốn để Thích Thiếu Thương biết khi Long Tập Phong xuất một đao kia, y đã sợ hãi đến nhường nào. Mồ hôi ướt áo, tim cũng ngừng đập, Thích Thiếu Thương dạo một vòng giữa ranh giới sinh tử, y cũng có ảo giác mình vừa chết đi sống lại.
Một bàn tay ấm áp đặt lên lưng, luồng nội lực hùng hậu truyền từ lòng bàn tay vào cơ thể dẫn dắt chút chân khí ít ỏi còn lại trong y, bắt đầu vận hành khắp kỳ kinh bát mạch.
“Thích Thiếu Thương, ngươi…” Cố Tích Triều giật mình quay đầu, mới vùng ra liền bị Thích Thiếu Thương ghì chặt bờ vai.
“Đừng nhúc nhích, kẻo lại hại người hại mình.”
Thân hình cứng đờ, quả nhiên không dám vọng động. Cố Tích Triều không khỏi nhíu mày nói: “Đại đương gia nghĩ mình làm bằng sắt thật sao? Hay là ngươi cảm thấy nội lực của ngươi là suối nguồn bất tận rút hoài không cạn? Trừ độc cho ta đã tiêu hao hơn phân nửa, lại trải qua một đêm giao chiến kịch liệt, bây giờ còn không lo cho bản thân lại đi làm mấy chuyện rảnh rỗi?!”
Câu này rõ ràng là quan tâm người khác, đến miệng y lại thay đổi sắc thái, quả nhiên hễ mở miệng là khiến người bó tay. Thích Thiếu Thương một lần nữa cười khổ, hắn đột nhiên phát hiện số lần cười khổ trong đêm nay còn nhiều hơn cả một năm qua cộng lại, nhưng không biết có phải do gặp được Cố Tích Triều hay không.
“Đừng lo.” Miệng tùy tiện đáp, nội lực vẫn liên miên không dứt chảy vào trong cơ thể Cố Tích Triều, đến khi vận hành một tiểu chu thiên (*), cảm thấy thân thể người kia trở nên ấm áp, Thích Thiếu Thương mới thu tay.
(*)Tiểu Chu Thiên là đường kinh mạch chạy từ huyệt Nhân Trung (ngay giữa phía dưới sống mũi và thuộc phần bên trên môi trên, nơi mọc râu) xuống huyệt Thừa Tương (dưới ngay vùng lõm giữa cằm và phần môi miệng dưới) chạy thẳng qua huyệt Đản Trung (chấn thủy) ngay giữa chỗ lõm xương lồng ngực xuống bụng dưới rốn 3 phân là huyệt đan điền và thẳng xuống huyệt Trường Cường (phía dưới sau lỗ hậu môn) nên phải nhíu thắt lỗ hậu môn để khí đi qua, kế tiếp vòng lên huyệt Mệnh Môn (chính giữa ngang thắt lưng), sau đó chạy qua huyệt Đại Trùy (chỗ lõm ngay sau gáy) và thẳng lên huyệt Bách Hội (giữa đỉnh đầu), cuối cùng vòng xuống huyệt Ấn Đường (ngay giữa đôi lông mày trước trán) nên phải ngậm chặt hàm răng và để đầu lưỡi ấn lên vòm miệng rồi về Đan Điền. Trong suốt quá trình vận khí phải luôn nhíu thắt hậu môn và cắn chặt răng ấn lưỡi lên vòm miệng để đóng cửa trên (vòm miệng) và cửa dưới (huyệt Trường Cường) nhằm đả thông kinh mạch vòng Tiểu Chu Thiên. Đây là phép luyện công vận khí của Thiền và Yoga được các sư tăng Phật giáo luyện tập thường xuyên trên con đường tu đạo.
Tứ chi lạnh ngắt dần có độ ấm, Cố Tích Triều cảm thấy trong lòng cũng ấm lên.
“Thừa biết là long đàm hổ huyệt còn đơn độc xông vào, đại đương gia quả nhiên là anh hùng gan gấu!” Tinh thần tốt hơn, Cố Tích Triều lại bắt đầu ra sức mỉa mai hành vi lỗ mãng của Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương cũng không để bụng, cười nói: “Chẳng qua là mấy tiểu lâu la, cho dù nội lực ta tiêu hao gần như cạn kiệt cũng không để chúng vào mắt, huống hồ trên bàn trong khách điếm không phải còn có cách phá địch Cố công tử để lại?”
Hắn nói chính là ký hiệu chim ưng bằng máu Cố Tích Triều vẽ lại trên bàn. Ưng kích trường không là kế hoạch tác chiến Cố Tích Triều dùng đại phá quân Liêu của thượng tướng Gia Luật Thanh Hoằng ở Liên Vân trại. Đó là loại đấu pháp chớp nhoáng liều mạng, ý chỉ trong tình thế địch đông ta ít cần phải dùng thế hùng ưng xé trời một kích đánh trúng nơi yếu hại mới mong giành được thắng lợi. Lần đó, Cố Tích Triều dẫn ba trăm người Liên Vân trại bố trí mai phục dụ địch ở thung lũng, Thích Thiếu Thương lại từ đằng sau đơn độc chặt đứt thủ cấp Gia Luật Thanh Hoằng, khiến hơn năm vạn Liêu quân như rắn mất đầu, đội hình tan tác.
Mà hôm nay Thích Thiếu Thương cũng hiểu rất rõ dụng ý của Cố Tích Triều, mới có thể trong lúc xuất kỳ bất ý cứu Cố Tích Triều trước, kế đó để hắn đi dụ địch, còn mình thì thoát thân bắt giữ Long Tập Phong.
“Thì ra, ngươi còn nhớ.” Mâu quang ngời sáng, khóe môi Cố Tích Triều vẽ ra một mạt tiếu ý khó lòng phát hiện.
“Đương nhiên nhớ chứ. Mưu lược của ngươi luôn hữu hiệu.” Đây là lời khen từ tận đáy lòng. Bất luận Cố Tích Triều sau đó đã làm gì, Thích Thiếu Thương đều không thể phủ nhận y văn thao võ lược tướng tài hơn người.
“Nhưng ta vẫn tính sót người trong rừng. Cũng may hắn không xuất thủ, bằng không, chúng ta e rằng cũng không đơn giản thoát thân như vậy.”
Nghe y nói, Thích Thiếu Thương lại lắc đầu: “Hắn sẽ không ra tay vào lúc đó.”
“Tại sao?”
“Hắn là người biết nhẫn nhịn nhất, chịu được tịch mịch nhất, hắn biết ta và hắn sớm muộn cũng có một trận giao tranh, cho nên thời điểm này hắn tuyệt đối không làm chuyện thừa nước đục thả câu bại lộ thực lực chính mình.”
“Thừa nước đục thả câu có lẽ chính là cách tốt nhất để giết ngươi.”
“Trước khi chưa thăm dò thực lực ta ngươi liên thủ, hắn sẽ không tùy tiện ra tay.”
“Xem ra đại đương gia rất hiểu hắn.”
Thích Thiếu Thương lần thứ hai lắc đầu, nghiêm túc nói: “Nếu quả đúng như vậy thì tốt. Làm đối thủ với hắn hai năm, ta chỉ biết hắn là người mưu tính sâu xa lại lãnh tĩnh đến đáng sợ, trung thành đến đáng sợ, ngoài những điều này, hoàn toàn không biết gì cả.”
Một cao thủ trầm tĩnh thâm tàng bất lộ, một cao nhân thân ở hồng trần nhưng nhìn thấu thế sự, một kẻ si tình vốn nên tiêu sái đến đi nhưng lại lụy vì tình.
“… Địch Phi Kinh ấy ư?” Cố Tích Triều nhắm mắt cúi đầu lẩm bẩm cái tên này, nụ cười lần thứ hai hiện lên, nhưng lần này không rõ ý vị.
“Một Địch Phi Kinh của Lục Phân Bán Đường, một Long Tập Phong của Kim Lăng Long gia, có hai thế lực lớn ở đây, thảo nào đám đối thủ như bầy ong truy sát ta cả ngày không thấy, như vậy trái lại cũng tốt, chí ít chúng ta biết đối thủ là ai.”
“E rằng đối thủ thật sự còn chưa xuất chiêu.”
“Ý ngươi là…”
“Thái Kinh.”
Ánh trăng đột nhiên sáng tỏ, tiếng vó ngựa lộc cộc trong đêm thu yên tĩnh càng đặc biệt rõ ràng.
——
Đánh đấm mãi, chương sau mới có được những giây phút ngọt ngào hiếm hoi ~~