Một thân nam tử hoàng bào dáng người cao ráo, bên cạnh một cô gáo y phục trắng yểu điệu thục nữ sánh bước bên nhau đi đến buổi dạ tiệc. Khi nàng cùng Vũ Hiên Viên đến buổi yến tiệc tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng và hắn, mọi người dồng thanh đứng lên hành lễ, hắn dắt tay nàng đến bên chiếc bàn chính giữa buổi tiệc có chỗ giành cho hai người ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.
Vũ Hiên Viên nhìn nàng cười ôn nhu rồi nhìn tất cả triều thần ở dưới lúc này hắn lại tỏ ra vẻ nghiêm khắc ngạo nghễ của một bậc đế vương ôn tôn nói:
"Hôm nay là ngày lễ tẩy trần cho hoàng hậu các ái khanh cứ dự tiệc vui vẻ thoải mái, không cần quá coi trọng nghi lễ quân thần."
Các đại thần ở dưới khi nghe hắn ta nói ai nấy khuôn mặt cũng giảm bớt căng thẳng hơn, nhưng thái độ vẫn rất kính cẩn để ý hành vi của bản thân cùng gia quyến vì ai cũng biết gần vua như gần hổ mà, lời Vũ Hiên Viên vừa dứt tất cả đại thần lại một lần nữa đồng loạt hô chúng thần tuôn chỉ.
Ngọc Tuyết ở bên cạnh Vũ Hiên Viên chứng kiến tất thảy nàng thầm đánh giá, hắn ta rất có y nghiêm của một bậc quân vương, rất soái, nàng nghĩ hắn đã lên tiếng rồi vậy nàng là chủ nhân bữa tiệc này cũng nên lên tiếng nói vài lời, nàng tự rót một ly rượu vào chén mình dứng lên bên cạnh Vũ Hiên Viên nhìn xuống các đại thần phía dưới lên tiếng:
"Hôm nay ngày lễ tẩy trần cho bổn cung, ta rất lấy làm cao hứng, cảm ơn các vị đại thần cùng gia quyến đã bớt thời gian quý báu đến tham dự và ta cũng đặc biệt cảm ơn Nhàn quý nhân cùng Thanh quý phi mấy ngày qua đã chăm sóc ta. Ly này ta kính tất cả các vị, mọi người cứ tự nhiên nhé" nói rồi nàng uống cạn một hơi có vẻ rất sảng khoái.
Lời nói mạnh lạc, thái độ hòa nhã của nàng khiến mọi người xung quanh tán dương, nàng là hoàng hậu của một nước sau lưng lại có Tuyết Quốc chống lưng, vậy mà nàng không tỏ ra kiêu căng ngạo mạn, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt. Vũ Hiên Viên nhìn nàng tâm tư lúc này của hắn trở nên khó hiểu, cảm thấy nàng không phải là Ngọc Tuyết của lúc trước, nàng lúc nàng tỏ ra thần thái của một người đầy tự tin, có sức hút khó tả, nàng đối với mọi người giường như ai cùng ngang hàng nhau không phân biệt gia cấp.
Thanh quý phi bên cạnh nhìn ánh mắt Vũ Hiên Viên chỉ toàn dừng trên người Ngọc Tuyết, lại thêm mọi người xung quanh tán dương nàng, cô ta lấy làm ghen tị rõ nàng hôm nay cô ta đã cố ý trang điểm thật đẹp mắt, ăn mặc cũng lộng lẫy sao hoàng thượng lại không để ý đến nàng ta cơ chứ. Nghĩ đến đây tâm tình nàng ta trở nên khó chịu một ý nghĩ xấu xa liền vụt qua đầu, nàng ta rót một chén rượu vào chén mình nhìn về phí Ngọc Tuyết lên tiếng:
"Hoàng hậu tỷ tỷ, hôm nay là ngày lễ mững tỷ khoẻ lại, muội muội cũng rất lấy làm cao hứng, lý này muội kính tỷ tỷ chú tỷ vạn sự như ý luôn luôn bình an"
Nàng ta uống sạch một hơi, mắt lại khẽ nhìn qua Vũ Hiên Viên nhẻn miệng cười điệu đà một cái.
"Cảm ơn muội đã quan tâm, ta chấp nhận mọi lời chúc của muội" Ngọc Tuyết nhìn Thanh quý phi rồi nàng cũng cầm chén rượu trong tay đưa lên uống cạn.
Ngọc Tuyết nhìn thái độ của cô ta trong lòng đám được chắc chắn cô ta không có ý gì tốt lành, nàng cảm thấy Thanh quý phi vừa điệu đà kiều kiêu căng lại không có thiện ý với nàng, chắc chắn cô ta sẽ làm khó nàng trong buổi tiệc ngày hôm nay, mà mấy buổi tiệc như này các cung phi thường bắt nhau thể hiện tài năng nhưng nàng không biết cầm kỳ thi họa thì làm sao nhỉ, nghĩ một hồi trong đầu nàng liền lé lên ý tưởng rồi tự gật gù khen mình thông minh.
Thanh quý phi nhìn thái độ của Ngọc Tuyết trong lòng lại càng làm cô ta trở nên khó chịu liễn nững nịu lên tiếng
"Hôm nay ngày vui của hoàng hậu muội muội xin mượn hoa giâng phật biểu diễn một điệu múa góp vui với mọi người, một là để chúc mừng hoàng hậu, hai là để không khí thêm phần vui tươi"
Vũ Hiên Viên nhìn cô ta ánh mắt nheo lại nhưng rồi hắn cũng mở lời đồng ý
Tiếng đàn vang lên, thanh quý phi bước ra thân hình uyển chuyển mảnh mai chuyển động theo điệu nhạc, nhạc chậm nàng nhảy mềm mại, nhạc nhanh nàng xoay người theo nhạc cũng nhanh hơn tất cả đều thuần thúc quyến rũ, rồi bày ra tư thế kết thúc khi tiếng đàn dứt. Cũng đồng thời khi đó là tiến vỗ tay tán thưởng của mọi người xung quanh, Ngọc Tuyết cũng hòa vào làn sóng vỗ tay, nàng tấm tắc khen ngợi tuy Thanh quý Phi khó ưa nhưng múa rất đẹp. Thanh quý phi hài lòng với điệu múa vừa nãy của bản thân cũng vô cùng cao hứng khi mọi người xung quanh tán dương nàng ta như vậy, rồi nhìn Ngọc Tuyết lại lên tiếng.
"Nghe mọi người nói hoàng hậu chúng ta vốn là công chúa Tuyết Quốc tài hoa, càm kỳ thi hoa cái gì cùng giỏi, hôm nay hoàng hậu có thể cho tất cả mọi người ở đây mở mang tầm mắt không", theo tin cô ta biết được thì vị công chúa ngọc Tuyết này vón chẳng có tài cán gì cả lần này nàng ta sẽ mất mặt cho coi, nghĩ đến đây cô ta liền cười vui sướng trong lòng.
Ngọc tuyết nhìn cô ta quả đúng với như nàng nghĩ, mấy trò cầm kỳ thi họa này nàng là người hiện đại đâu có học qua cơ chứ, thứ nàng phải học phải làm đều để phục vụ cuốc sống sau này, may nàng đã có lường trước bảo Tiểu Tô chuẩn
"Múa hát hay đàn ca thì chắc quá que thuộc với mọi người rồi, hôm nay ta sẽ tổ chức cho mọi người một cuộc thi đố chữ ai cũng có thể tham gia, người thắng được nhận quà người đoán sai bị người người thắng phạt rượu, mức phạt là một đến năm ly tuỳ vào độ may người thua bốc được, nếu không muốn bị phạt rượu có thể làm thơ, tấu nhạc, biểu diễn tài năng.." lời nàng vừa dứt không khí bên dưới đã trờ nên nào nhiệt hơn, mọi người tinh thần ai cũng hăng hái tự tin bản thân có thể mang quà về vì ở đây ai học vấn cũng rất uyên thâm.