Lãnh cung, Thanh Phi tâm trạng luôn tức tối bực bội do bị nhốt trong lãnh cung nhưng khi nghe tỳ nữ thuật lại chuyện nàng ta liền trở nên vui vẻ, tâm tình rất tốt, nàng ta cười thành tiếng nắm chặt tay.
"Tuyết Nhi hóa ra ngươi còn đáng thương hơn cả ta."
Nàng ta nhìn cung nữ ra lệnh đi mời hoàng hậu đến.
Trường Ninh cung, buổi trưa tuyết nhi ăn cơm xong như thường lệ nàng nằm lên chiếc võng ngủ trưa. Tỳ nữ bên cạnh Thanh phi đến làm nàng tỉnh giấc, theo lời nàng ta tuyết nhi thay một bộ đồ rồi đến lãnh cung thăm Thanh Phi.
Trong lãnh cung thanh phi ngồi trên chiếc bàn chờ tuyết nhi đến, có thể thấy nàng ta rất đắc ý khi biết chuyện của Tuyết Nhi. Sau khi tuyết nhi bước vào nàng ta vẫn vênh váo lên mặt cất tiếng.
"Hoàng hậu người đến nơi rách rưới này của thần thiếp quả là phúc khí của thần thiếp, thân là tỷ muội thần thiếp biết một số chuyện mà giấu tỷ tỷ không nói ra thì không phải đạo." Thanh phi nói đến đây thì dừng lại xem biểu hiện của Tuyết Nhi.
"Thanh phi có chuyện gì muốn nói với ta sao?" Tuyết Nhi nhìn nàng ta nhàn nhã đáp.
"Hoàng hậu người cho rằng hoàng thượng vẫn luôn yêu thương trân quý người."
Thanh phi trực tiếp vào vấn đề.
"Cô gọi ta đến đây là để nói chuyện này sao?" Tuyết Nhi nhìn nàng ta đáp trả.
"Ta vẫn luôn cho rằng hoàng thượng yêu thương người điều đó làm ta ghen tỵ, nhưng khi biết chuyện này thì ta lại thấy đáng thương thay cho hoàng hậu." nàng ta nhìn Tuyết Nhi buông lời châm chọc.
"Ý cô là sao?" Tuyết Nhi nhìn nàng ta khó hiểu mở lời.
"Hoàng thượng cưới cô là vì máu tim của cô có thể kích hoạt trấn hồn nhai mở ra thần binh giúp người thống nhất thiên hạ, người tốt với cô mục đích là muốn cô can tâm tình nguyện dâng máu tim của mình vì khi cô tình ngyện thì máu mới có tác dụng."
Tuyết Nhi nghe nàng ta nói nàng cảm giác như binh một tiếng bên tai, nàng không rõ thực hư ra sao nhưng nàng cảm thấy rất hoang mang, nàng nhìn Thanh Phi cất tiếng.
"Cô nói dối." tuyết nhi ngờ vực.
"Cô muốn biết ta nói dối hay nói thật chỉ cần tìm hoàng thượng xác nhận là được mà." nói rồi Thanh Phi đắc ý cười haha.
Tuyết Nhi trở về cung, sau khi nghe Thanh Phi nói nàng cảm thấy hoang mang, cứ thần thờ cả ngày. Cuối cũng nàng quyết định dời giá đến Thanh Ninh cung của Vũ Hiên Viên hỏi chuyện xác định thực hư.
Vũ Hiên Viên ngồi xem tấu chương, mấy nay tấu chương rất nhiều lại thêm chuyện quân đội an nguy quốc gia làm hắn thấy rất bức bối trong người. Nói về chuyện binh đao Cao đạo sỹ liên tục làm phiền hắn làm hắn nhức cả đầu mà hắn lại chẳng dám phân ưu chuyện này với ai, hắn sợ có người biết sẽ tạo áp lực lên Tuyết Nhi, hắn sợ, sợ mất nàng. Đang ngồi giữa một đống suy tư, lục công công bên cạnh khẽ nói với hắn nàng đến, nghe vậy tâm tình hắn tốt hơn hẳn.
Tuyết Nhi bước vào nhìn thấy Vũ hiên Viên mấy ngày nay lao lực vì quốc sự mà tiều tuỵ nàng thấy nhói trong lòng, nàng nhìn hắn mà lòng chợt nghĩ đến những lời của Thanh Phi chợt trong lòng nàng thấy rối rắm không biết bắt đầu như thê nào.
Vũ Hiên Viên nhìn nàng đứng đần người ra ở đó thì hắn lên tiếng
"Tuyết Nhi nàng đến thăm ta, ta thật nhớ nàng."
"Hoàng thượng đối tốt với cô là vì muốn cô tình nguyện dâng máu tim của mình" lời thanh phi lại văng vẳng truyền đến bên tai nàng, nàng nhìn Vũ Hiên Viên rồi cất lời hạ quyết tâm phải làm rõ chuyện này.
"Hoàng thượng ta biết chuyện rồi." nàng nhìn Vũ Hiên Viên nhỏ giọng.
"Chuyện gì làm Tuyết Nhi của trẫm phải tìm đến tận đây vậy." Vũ hiên Viên nhìn thái độ nghiêm túc của Tuyết Nhi hắn lên tiếng.
"Vũ Hiên Viên chàng cưới ta có phải vì máu tim của ta hay không." nàng nhìn hắn buông lời chua sót, lời nói thốt ra mà lòng nàng như dao cứa.
Vũ Hiên Viên nhìn nàng nghi hoặc, tại sao nàng lại biết chuyện nhưng qua câu từ của nàng hắn nhận ra nàng đau lòng bao nhiêu. Hắn định nói dối nàng là không phải nhưng Tuyết Nhi là một cô gái rất thông minh, nàng đến đây hỏi vậy chắc chắn nàng đã biết gì đó nên hắn đành thừa nhận.
"Nàng biết chuyện rồi à" hắn thấp giọng.
"Vậy chàng đối tối với ta mục đích chỉ vì muốn ta can tâm tình nguyện dâng máu tim của mình đúng không." nàng nói ra câu này nước mắt liền không tự chủ mà tuôn rơi.
"Trước kia ta chưa biết nàng thì có ý định như vậy nhưng bây giờ nàng mới là điều quan trọng nhất đối với ta." Vũ Hiên Viên nhìn nàng cuống cuồng giải thích hắn cảm thấy rất sợ, sợ nàng tức giận biến mất khỏi hắn.
Lời nói rất nhỏ rất nhẹ nhàng nhưng lại như dao bén nhọn đâm từng nhát một vào trái tim nàng vậy, thì ra đó là sự thật.
"Chàng thừa nhận rồi, ta thật không muốn nhìn thấy chàng." tuyết nhi bật khóc rồi chạy đi để Vũ Hiên Viên đứng thần người ra ở đó, bây giờ hắn thật rối rắm không biết làm thế nào, nhưng hắn nghĩ có lễ nên cho nàng yên tĩnh rồi tìm cơ hội xin lỗi nàng.