Ngày hôm nay nàng thức dậy thật sớm, chải đầu ăn sáng xong nàng bắt tay vào vẽ phác thảo các công cụ nông nghiệp. Đầu tiên nàng vẽ thiết kế một con coi nước giúp đưa nước từ thấp lên cao để tưới tiêu cho đồng ruộng mà không phải cần sức gánh nước. Nghĩ đến mùa vụ thu hoạch lúa sắp đến rồi nàng liền phác thảo thêm máy tuất lúa đạp bằng sức người, tiếp theo là các dụng cụ gieo hạt như ngô, các loại liềm, kéo cắt tỉa cây. Sau khi vẽ xong nàng đưa Tiểu Tô bản thiết kế mang cho các nghệ nhân làm. Giờ đã đến bữa trưa, nàng liền vào bàn dùng bữa, bỗng có tiếng thái giám truyền đến hoàng thượng đến, nàng nhìn ra kiểu thấy Vũ Hiên Viên một thân long bào tiến vào, nàng khom người hành lễ.
Vũ Hiên Viên mỉn cười sao hôm nay nàng ta lại quy củ như vậy, hay nàng đã biết lỗi chuyện hôm qua nhỉ, nghỉ đến đây tâm tình của hắn rất tốt, hắn đỡ nàng đậy nhìn nàng mỉn cười dịu dàng. Tuyết Nhi thấy điệu cười của hắn mà nàng lạnh sống lưng, lại giả vờ, giải vờ có tình ý với nàng, nàng thật gét cái điệu bộ giả vờ của hắn, nhưng bên ngoài nàng không biẻu hiện ra gì cả, nàng cười đáp lại.
"Hoàng thượng tìm thần thiếp có chuyện gì"
"Ta là đang nhớ nàng nên đến đây, nàng không thích có ta bên cạnh hay sao". Hắn tỏ ra giọng điệu uỷ khất.
"Không có ta rất là cao hứng thôi" nàng lắc đầu giải thích.
Vũ Hiên Viên hắn nhìn ra điệu bộ giả vờ của nàng nhưng không vạch trần, hắn không hiểu hắn thân là hoàng đế, tất cả con gái trên thế gian này ai mà chẳng muốn bên cạnh hắn được hắn nâng niu chiều chuộng, vậy mà nàng nhìn thấy hắn lại cảm thấy khó chịu, nghĩ đến đây tâm trạng hắn trùng xuống.
"Hoàng thượng dùng bữa được chưa" lời nói của nàng vọng đến bên tai cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
"Được, chúng ta ăn cơm thôi"
Vẫn như lần trước dùng cơm, nàng chẳng thèm mảy may đến hắn chỉ quan tâm đến đồ ăn, hắn vẫn vậy ăn rất ít, con mắt cứ dán vào nàng.
"Hoàng thượng sao người nhìn ta như vậy, ta không ăn nổi nha, còn nữa sao chàng thở dài cái gì"
"Thì chuyện ở Tô Châu đó, hôm qua nàng cũng thấy rồi, thân là hoàng thượng thấy con dân mình khốn khổ khiến trẫm thấy khổ tâm"
Nàng ngừng ăn nghĩ về những nạn dân hôm qua, nàng cũng thấy thương xót thay cho họ bèn nói.
"Ta thân là hoàng hậu nhìn thấy bách tính khổ cực không nhà không cửa lang thang khắp nơi cũng thấy làm thương xót, giá mà ta có thể giúp được họ thì tốt biết bao"
Vũ Hiên Viên nghe nàng nói vậy môi khẽ nhếch lên, hắn ta đàng chờ đợ nhất là câu này của nàng.
"Tô Châu mất mùa ba năm nay nhưng tỉnh kê bên là Liễu Giang lại được mùa, trẫm đã mở rất nhiều điểm cứu tế nhưng ngân sách không đủ, Thanh Phi và Nhàn phi mỗi người đã đưa hết tài sản của mình để quyên góp nhưng chẳng thấm vào đâu". Hắn nói xong rồi đưa ánh mắt nhìn nàng.
Thì ra là ý này, hắn đến thăm nàng mục đích là mượn tiền, à không là cướp tiền thì có, nàng dù sao thân cũng là công chúa một nước của hồi môn của nàng không đếm xể, có thể sánh ngang với quốc khố ba năm của Vân Quốc, Vũ Hiên Viên hắn quả là tâm cơ, những nàng đã trót nói vậy rồi hơn nữa Thanh Phi và Nhàn phi cũng đã mở hầu bao chẳng lẽ nàng thân là hoàng hậu mà lại keo kiệt, hơn nữa nàng cũng thực muốn giú các nạn dân kia, vậy cứ xuôi theo ý của hắn vậy.
"Thần thiếp cũng thấy thương thay cho bách tính, lại có ý phân ưu cùng bệ hạ nên sẽ trích ra mười vạn lượng vàng trong của hồi môn của ta để cứu tế dân chúng"
Khoé môn Vũ Hiên Viên nhếch lên ánh mắt cũng nheo lại, ý cười trên khuôn mặt hiện rõ, đây chính là kết quả hắn muốn, tâm tình lúc này hắn rất tốt ánh mắt của hắn nhìn nàng cũng dịu dàng hơn, hoàng hậu của hắn quả là hào phóng.
"Tuyết Nhi, nàng đã giúp trẫm một chuyện thật lớn, nàng muốn trẩm thưởng gì nào, gì ta cũng đáp ứng với nàng".
Nhìn Vũ Hiên Vên có vẻ rất cao hứng, vậy mười vạn lượng vàng nàng bỏ ra cũng không phải là uổng phí.
"Ta nghe nói Vân quốc có một quyển sách nói về đặc điểm tự nhiên các châu của vân quốc đúng không, chính là cái cuốn nói về núi sông, khí hậu, đất đai ý, ta thật muốn xem thử"
"Nàng lấy cuốn sách đó làm gì"
"Trước kia ta từng có một sư phụ rất am hiểu về trồng trọt, chính là làm nông nghiệp để thu được mùa vụ bội thu đó, nên ta rất có hứng thú với cuốn sách đó"
"Được lát nữa trẫm sẽ sai lục từ đến tàng thư các lấy cho nàng"
"Còn một chuyện nữa là chàng có thể cho ta thường xuyên ra ngoài cung chính là trang viên chàng vừa đưa nạn dân vào hôm qua cùng người dân làm trang trại cây trồng được không" ngớt lời nang thầm quan sát biểu tình của Vũ Hiên Viên, nàng thấy hắn ta nhăn trán, nheo mắt lại bày ra bộ dáng không đồng ý.
"Không được nàng là hoàng hậu không thể tuỳ ý ra ngoài như vậy, hơn nữa ngoài cung không an toàn"
"Ta cũng am hiểu một chút về trồng trọt có lẽ ta sẽ giúp được cho dân chúng có vụ mùa bội thu không phải gặp cảnh ly tán đói ăn như những người dân hôm qua nữa"
"Không thể được, chuyện này trẫm không đồng ý với nàng được" Vũ Hiên Viên kiên quyết.
"Chẳng phải chàng vừa nãy đáp ứng với ta rằng sẽ đồng ý mọi yêu cầu của ta sao, quân vô ý ngôn sao chàng lại lật lọng vậy".
"Trẫm có thể đồng ý các chuyện khác nhưng chuyện này thì không, từ xưa đến nay làm gì có chuyện hoàng hậu thường xuyên ra ngoài cung, lộ mặt ra ngoài".
Vũ Hiên Viên kiên quyết như vậy nàng thấy cứng không được bèn làm điệu bộ mềm mỏng:
"Như này đi, chúng ta đánh cược với nhau đi, hiện nay vân quốc giàu thứ ba trong lục quốc, trong vòng ba năm Vân quốc sẽ trờ thành nước giàu nhất, người dân ở Vân quốc sống ấm no nhất cũng là bàn đạp sau này chàng thống nhất thiên hạ"
Nàng dứt lời Vũ Hiên Viên cũng lấy làm cả kinh, một nữ tử mà lại có thể có suy nghĩ như vậy, tư tưởng nàng quá lớn, còn lớn hơn cả nam nhân, hắn chợt nhớ đến quẻ bói của vị cao nhân kia (chính là cao nhân uống rượi bên gốc cây Tuyết Nhi gặp hôm trước). Công chúa Ngọc Tuyết của Tuyết quốc chính là thiên nữ, nàng sinh ra là để mang phước lành cho bách tính, hơn nữa nàng cũng chính là mấu chốt để mở ra cánh cửa chứa bí tịch thống nhất Lục quốc. Lời tiên tri cùng câu nói vừa rồi của nàng khiến hắn chấn động bắt đầu dao động trước yêu cầu của nàng.
Thấy bộ dạng dao động của hắn tuyết nhi lại đẩy thuyền thêm
"Nếu ta không làm được ta sẽ đưa chàng mười vạn lượng vàng nữa"
"Trẫm đồng ý với nàng, nhưng hôm nàng rời cung thì phải báo với trẫm để ta sắp xếp ám vệ đi theo nàng". Hắn đưa nàng một tấm lệnh bài, có lệnh bài này nàng có thể thoải mái ra vào cung.
"Cảm ơn chàng, chàng là nhất" Tuyết Nhi cầm lệnh bài nghĩ đến kế hoạch xuất cung cười vui vẻ.