Chăm chú đọc những dòng tin nhắn mùi mẫn ngọt ngào của Cung Vũ Dao, Dạ Diễm mỉm cười, chuẩn bị phản hồi thì bất chợt trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh dễ thương của Lam Thiên Vũ. Suy nghĩ một lúc sau, Dạ Diễm viết một tin nhắn "Anh cũng nhớ em! Bảo bối ngủ sớm đi nhé, gặp em trong mơ"
Để điện thoại sang một bên, anh tắt đèn đi ngủ. Trong tâm trí anh lúc này hình ảnh Cung Vũ Dao và Lam Thiên Vũ đan xen vào nhau, mập mờ như là muốn thay thế cho vị trí của nhau…
**
Ngày hôm sau, đúng giờ xuất phát đi New York.
Mười mấy tiếng ngồi trên máy bay, Lan Thiên Vũ đầu óc choáng váng. Dạ lão thái gia rất chu đáo, ông mời riêng một bác sĩ chuyên khoa về thai nhi cùng đầy đủ dụng cụ y tế đặc biệt trên máy bay, sẵn sàng cho mọi tình huống khẩn cấp.
Dạ Diễm không để ý đến chuyến bay mà vùi đầu xử lý một đống giấy tờ sổ sách, không hề chợp mắt. Dạ Lão thái gia cũng phụ giúp cho anh.
Lam Thiên Vũ uống sữa và ngủ thiếp đi… giấc ngủ không ngon, cơn ác mộng lại ập đến, cả người cô bây giờ ướt đẫm mồ hôi, hai tay run rẩy.
"Không ngờ sức khoẻ cô yếu đến vậy."
Một giọng nói quen thuộc từ phía sau, bàn tay chạm vào trán cô. Cô quay người ra thì phát hiện Dạ Diễm vừa ngủ bên cạnh mình, cô vừa đánh thức anh dậy.
"Có cần phải gọi bác sĩ đến khám cho cô không?" Dạ Diễm hỏi.
"Không! Chỉ là tâm trạng tôi không thoải tốt, ngủ một giấc sẽ khỏe thôi!" Lam Thiên Vũ lại nhắm mắt.
Dạ Diễm đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, một lúc sau nghe tiếng nước chảy. Lam Thiên Vũ không để ý đến anh, nhắm mắt mơ màng ngủ thì bỗng nhiên có chiếc khăn ấm nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô.
Lam Thiên Vũ mở mắt nhìn Dạ Diễm, mặc dù đây chỉ là hành động nhỏ, nhưng anh cũng có thái độ hết sức nghiêm túc như đang làm việc. Khuôn mặt tuấn tú của anh bị kéo dãn, nhìn bộ dạng có vẻ hơi nhếch nhác lại cực kỳ lo lắng cho cô.
"Ngày xưa mẹ tôi mang thai tôi, cũng rất là khó khăn, kể cả lúc sinh cũng vậy. Đây có thể là do di truyền."
Dạ Diễm lấy thêm chiếc khăn khác, lau trên cổ, vai và ngực cô. Từ trước đến nay cô không thích sự thân mật gần gũi của anh. Nhưng lần này cô không từ chối, bởi vì hành động của anh quá đỗi chân thành.
"Quay trở về tôi sẽ để Đường Na chăm sóc cho cô, bà ấy trước kia cũng chăm lo cho mẹ tôi. Bà ấy có phương pháp giúp cô cải thiện sức khỏe hơn."
"Thật ra mang thai là do di truyền từ người mẹ, chứ không phải là di truyền từ gia đình người cha cả." Lam Thiên Vũ yếu ớt nói:
"Lãnh Nhược Băng ngày trước mang thai chắc cũng vất vả như tôi."
"Cô hình như không thích cô ta, chưa bao giờ thấy nhắc đến." Dạ Diễm thích thú nhìn cô, anh thực sự vẫn tò mò vì sao cô lại không ưa mẹ mình đến vậy.
Lam Thiên Vũ bối rối trong ánh mắt, liền nói sang chuyện khác:
"Mẹ anh sinh ra anh cũng vất vả, vậy nên anh cũng phải hiếu thảo với mẹ mình đi."
"Bà ấy đã chết." Dạ Diễm chùng mắt, ảm đạm nhưng lại nhanh chóng thoải mái tươi cười nói:
"Cô làm vợ tôi mà không biết rõ chuyện của gia đình tôi. Cha mẹ tôi mất sớm, tôi chính là một tay ông nội nuôi dạy."
"Tôi xin lỗi…" Lam Thiên Vũ nhẹ giọng xin lỗi, tuy rằng anh đang cố giấu nỗi buồn, nhưng cô vẫn nhìn thấy được trong ánh mắt, chính anh cũng là người sống tình cảm.