Dạ Diễm đã cởi hết quần áo, chỉ mặc một cái quần lót màu trắng.
"Anh bảo tôi làm gì?" Lam Thiên Vũ đỏ mặt, không dám nhìn hắn.
"Vết thương sau lưng tôi còn chưa lành, không thể dính nước được, cô mau vào đây tắm cho tôi. Nhanh lên." Dạ Diễm không ngại ngùng, xoay người thì thầm vào tai cô:
"Đằng nào cô cũng nhìn thấy rồi, có gì nữa đâu mà ngại?"
Lam Thiên Vũ cắn nhẹ môi, lắc đầu đi vào phòng tắm.
Dạ Diễm đang đối diện với cô, cơ thể anh thực sự hoàn hảo, làn da rám nắng, ngực nở, đôi chân thon dài. Hình ảnh người đàn ông mạnh mẽ, cuốn hút hiện lên trước mắt cô.
Nhìn thấy cơ thể trần trụi của anh, tim Lam Thiên Vũ đập liên hồi, mặt cô nóng bừng lên, hai má ửng hồng như trái đào khiến cô lo lắng, cô không biết phải nhìn ra chỗ nào…
"Mau lại đây, thoa sữa tắm giúp ta!" Dạ Diễm quay về phía cô, tay vẫn đang cầm chiếc vòi hoa sen, cẩn thận để cho nước chảy sau lưng.
Lam Thiên Vũ đi tới mang quần áo của Dạ Diễm treo lên giá, bước qua lấy một ít sữa tắm loại Ferragamo phiên bản giới hạn.
Thương hiệu sữa tắm này chỉ dùng cho những thành viên của hoàng gia. Chai sữa tắm 200ml này có giá hàng chục nghìn đô la. Dạ Diễm vẫn luôn thích dùng loại sữa tắm này, hương thơm thanh lịch, tinh tế rất nhẹ nhàng.
Lam Thiên Vũ để sữa tắm trong lòng bàn tay lại gần anh bỗng nhiên khựng lại, không dám chạm vào người anh ta.
"Mau thoa sữa tắm cho tôi đi, cô làm gì vậy?" Dạ Diễm quát nhẹ.
"Hay là để người giúp việc tắm cho anh!"Lam Thiên Vũ muốn đi ra ngoài, Dạ Diễm lập tức giữ cô lại:
"Cô tránh được lần này, có thể tránh khỏi cả đời sao? Vài ngày nữa chúng ta sẽ kết hôn, chẳng lẽ mãi mãi cô giữ khoảng cách với tôi? Bây giờ cô chỉ tắm rửa cho tôi mà thôi, không phải là tôi muốn làm gì cô, cô trốn tránh làm gì?"
"Tôi…"Lam Thiên Vũ đỏ mặt, không dám nhìn anh.
"Để cô không phải ngại, tôi đã mặc quần trong đây rồi. Khác gì việc đi bơi mặc đồ bơi đâu cơ chứ?" Dạ Diễm buồn cười nhìn cô.
Lam Thiên Vũ nghĩ lại thấy cũng đúng, đành bôi sữa tắm lên người anh, cẩn thận tránh chạm vào vết thương.
Cơ thể Dạ Diễm nóng hổi, rắn chắc rất cuốn hút, mỗi khi tay cô chạm vào tim lại đập nhanh hơn. Tay cô run run, chỉ biết cắn môi, nghe theo lời của anh ta, nhẹ nhàng cọ từ sau lưng.
"Sao cô căng thẳng thế?" Dạ Diễm cảm nhận đôi tay nhỏ bé của cô khéo léo di chuyển trên tấm lưng anh, cơ thể anh đang nóng bừng bỗng nhiên dập tắt.
"Tôi không vô liêm xỉ như anh."
"Vợ tắm cho chồng mà cũng gọi là vô liêm xỉ hả?"Lần đầu tiên tôi nghe đấy."
Dạ Diễm cười lạnh, nhìn sang cô lúc này đang đỏ mặt, mắt cô run rẩy, hơi thở loạn nhịp. Có lẽ do nhiệt độ của nước bốc hơi, trên mặt cô phủ một đám hơi nước đỏ ửng, đặc biệt quyến rũ làm cho Dạ Diễm không khỏi kích thích.
"Quay người sang chỗ khác, đừng có mà lộn xộn." Lam Thiên Vũ đánh nhẹ một cái vào sau lưng anh
"Nhẹ thôi, chỗ đó có vết thương."Dạ Diễm tê người, ngoan ngoãn xoay người.
"Người gì mà chỗ nào cũng toàn là sẹo." Lam Thiên Vũ nhẹ nhàng tránh những vết sẹo, lại còn chỉ chúng cho anh ta.
"Trí nhớ của cô có vẻ không tốt lắm." Dạ Diễm lạnh lùng nói:
"Những vết sẹo này đều là vì cứu cô mới có. Một lần tai nạn xe, một lần bị Tiêu Kỳ đâm, hiện tại vết thương còn mới như này."