Dạ Diễm có chút sửng sốt, cười khổ: "Quả nhiên là người đã sắp xếp người giám sát con, ngay cả chuyện này mà cũng biết???"
"Lam Thiên Vũ và Trầm Ngưng Nhã, nhất định cháu phải lấy một người." Dạ lão thái gia chỉ tay và Dạ Diễm, nghiêm túc ra lệnh, "Nhưng với điều kiện, cho dù cháu có cưới ai thì, đều phải giữ lại đứa chắt trai này cho ta! Không biết nhà họ Dạ của chúng ta đã trúng tà gì nữa, mấy đời đều có ít đàn ông, đến đời này thì chỉ còn một thằng cháu trai độc đinh, ta mong ngày mong đêm cháu sinh cho ta mấy đứa chắt trai, bây giờ vất vả lắm mới có một đứa, bất kể thế nào ta cũng không từ bỏ nó."
"Gia gia…"
"Còn nữa!" Dạ lão thái gia không cho Dạ Diễm cơ hội mở miệng, liền chặn họng, "Vũ Dao là cháu gái của ta, ta cũng rất thương xót cho con bé, nhưng hai đứa là anh em họ gần, chuyện này là cấm kị, tuy rằng năm đó lão tổ tông của chúng ta cũng có quan hệ anh em họ như vậy, nhưng thời nay thì khác rồi, vì danh dự của nhà họ Dạ, huyết thống những đời sau, ta tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy nữa. Cháu đừng ôm hi vọng làm gì, ta sẽ không nhượng bộ chuyện đó đâu, nếu cháu còn không chịu nghe lời thì ta sẽ có cách khiến cháu phải phục tùng, hẳn là cháu cũng biết, khiến ta nổi giận, thì chuyện gì ta cũng có thể ra tay!"
Dạ Diễm im lặng, cau mày nhìn Dạ lão thái gia.
Dạ lão thái gia cũng nhìn thẳng vào mắt hắn, không hề nhượng bộ.
Hai ông cháu cứ nhìn nhau chằm chằm nhau như vậy, bầu không khí trong phòng trở nên cứng nhắc.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Dạ Diễm vẫn phải nhượng bộ trước: "Thôi được rồi, theo ý ông đi!"
Từ trước tới nay Dạ Diễm chưa từng cúi đầu trước bất kỳ ai, cho dù trong công việc, Dạ lão thái gia có chủ kiến khác thì hắn vẫn kiên quyết làm theo ý mình, chỉ có ở phương diện tình cảm thì Dạ Diễm lại ngoan ngoãn nghe lời ông nội, vì hắn hiểu, truyền thông gia tộc mà Dạ lão thái gia nói đã truyền từ nhiều đời trước, vĩnh viễn không thể thay đổi được, vì đời sau của Dạ thị, quả thực chuyện gì Dạ lão thái gia cũng sẵn sàng làm, kể cả… chuyện đó sẽ làm Cung Vũ Dao tổn thương!
"Vậy thì được." Dạ lão thái gia hài lòng gật đầu, "Đêm nay phải thỏa thuận cho xong chuyện hôn lễ, ta cho cháu thời gian một phút để cân nhắc, rốt cuộc là cưới Trầm Nhưng Nhã hay là Lam Thiên Vũ!"
"Không cần…cân nhắc nữa." Dạ Diễm đáp lời mà không hề do dự, "Cháu cưới Lam Thiên Vũ!"
Nếu nhất định phải lấy người phụ nữ khác ngoài Cung Vũ Dao, thì hắn hi vọng người đó sẽ là Lam Thiên Vũ.
"ok!" Dạ lão thái gia dùng tay ra hiệu cho thuộc hạ của mình, "Đi mời Trầm phu nhân tới đây."
"Vâng!" Thuộc hạ của Dạ lão thái gia lập tức đi làm việc.
"Nhưng…" Dạ Diễm cau mày, "Lam Thiên Vũ… rất quật cường, chưa chắc cô ấy… đã đồng ý."
"Trong chuyện đối xử với phụ nữ cháu nên học hỏi Tiêu Hàn một chút, cậu ta có thể đối phó với mấy người phụ nữ cùng một lúc thành thạo như vậy, còn cháu thì sao, tâm tư đều đặt trên người Vũ Dao cả, đối với những người phụ nữ khác thì một chút thủ đoạn cũng chẳng có." Dạ lão thái gia rót cho Dạ Diễm một ly nước hoa quả.
Dạ Diễm bĩu môi, không đáp, hắn đột nhiên nhớ tới chuyện Tiêu Hàn xuất hiện ở thời điểm mấu chốt cứu hắn và Lam Thiên Vũ, rốt cuộc là vì bọn họ từng là anh em đồng sinh cộng tử, dù hiện tại quan hệ đã bị cắt đứt nhưng trong lòng vẫn còn day dứt nên mới ra tay cứu giúp sao, nhưng tình cảm mà Tiêu Hàn dành cho Lam Thiên Vũ không giống những người phụ nữ khác, cuộc hôn nhân này, nhất định Tiêu Hàn sẽ ngăn cản.
"Lần này xảy ra tai nạn giao thông, cháu và Lam Thiên Vũ đang đi chung sao?" Dạ lão thái gia hỏi thẳng, "Cháu bị thương nặng như vậy, mà con bé lại không bị thương chút nào, là cháu bảo vệ con bé?"
Dạ lão thái gia là người tinh tường, chỉ cần nhìn một cái thì chuyện gì cũng nhìn ra được.
"Cô ấy đang… mang thai… con của cháu, sao cháu có thể… để cô ấy xảy ra chuyện được?" Dạ Diễm đáp.
"Chỉ vậy thôi sao???"