Tiêu Kỳ có một số nhược điểm đó là: Anh không dám nhìn vào thẳng vào mắt Thiên Vũ. Bây giờ chỉ có Dạ Diễm mới là rơm cứu mạng cuối cùng của anh mà thôi. Nếu Tiêu Kỳ mất đi tia hy vọng này, anh ta sẽ thực sự mất mặt lắm. Nghĩ đến đây, anh liền ra lệnh: "Xin lỗi anh ta ngay lập tức!"
"Anh yêu cầu em xin lỗi anh ấy ư?" Thiên Vũ tức giận hỏi lại. Đột nhiên Tiêu Kỳ nắm lấy tay cô rồi nhìn cô gần như van nài. Anh thì thầm: "Thiên Vũ, anh xin em.... " Lập tức, anh ta lớn tiếng ra lệnh:
"Hãy đi giải thích với anh ấy đi! "
Lam Thiên Vũ chỉ cảm thấy một cơn giận dữ hoành hành đập vào ngực cô, nắm tay cô siết chặt. Nếu anh vẫn giữ nguyên thái độ bình thường, chắc chắn cô sẽ nổi trận lôi đình, nhưng nhìn thấy bộ dạng thấp hèn của anh, cô thực sự không đành lòng.
Dạ Diễm nhếch môi cười nhạo báng. Khi anh quay lại, nụ cười ấy đã biến mất. Thay vào đó, là một sự hào phóng hiếm có: "Tiêu Tổng, anh làm như vậy là không đúng rồi, Lam tiểu thư chỉ vì cũng lo lắng cho anh mà anh lại có thể đối xử với cô ấy như vậy sao?"
Lam Thiên Vũ thực sự muốn quát Dạ Diễm một câu, nhưng vì nghĩ đến Tiêu Kỳ, nghĩ đến sự nghiệp của anh, cô đành ngậm đắng nuốt cay thốt ra lời xin lỗi với Dạ Diễm: "Tôi thực lòng xin lỗi!"
"Quá khách sáo rồi!" Dạ Diễm mở tròn mắt và mỉm cười: "Cô hãy ngồi xuống đi!"
Ba người họ lại ngồi xuống bàn một lần nữa.
Dạ Diễm nâng chén rượu cạn cùng Thiên Vũ: "Lam tiểu thư, thực sự cám ơn cô vì hôm đó đã cứu mạng tôi."
"Không có gì, tôi không có ý đó." Thiên Vũ cười lạnh lùng nâng ly cùng Dạ Diễm. "Tôi sẽ làm điều đó trước", sau đó cô uống nửa ly rượu vang đỏ.
"Tửu lượng của cô tốt đấy!" Dạ Diễm khẽ mỉm cười, tượng trưng cho một ngụm rượu.
Người phục vụ ngay lập tức rót một ly rượu khác cho Thiên Vũ. Thấy vậy Tiêu Kỳ cũng cầm ly lên và đứng dậy: "Dạ Tống, tôi cũng sẽ nâng ly cùng mọi người!"
Người phục vụ lập tức nghe theo đổ cho Thiên Vũ một chén rượu. Tiêu Kỳ bưng chén rượu đứng lên:
"Dạ Tổng tôi với Thiên Vũ xin kính anh một ly. Nói rồi cả ba người cùng nâng cạn ly rượu. Cô cảm thấy mặt mình lúc này bắt đầu nóng ran, hai gò má thêm ửng hồng càng thêm đẹp mê người.
Dạ Diễm nhẹ nhàng đung đưa ly rượu lên cao, anh nhìn sâu vào mắt cô, ham muốn dục vọng bắt đầu xuất hiện mờ ảo trong mắt anh...
Lúc này, điện thoại di động Tiêu Kỳ reo lên. Anh nhìn vào tên người gọi rồi nói với Dạ Diễm: "Dạ Tổng, tôi phải ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, anh cứ uống từ từ nhé.
"Được rồi." Dạ Diễm gật đầu.
Tiêu Kỳ cầm điện thoại di động đi về hướng phòng tắm, Lam Thiên Vũ tiễn anh ra một đoạn, cô quay vào nói với Dạ Diễm ảm đạm: "Anh muốn gì?"
"Ý cô là gì? Tôi không hiểu lắm." Dạ Diễm vờ uể oải dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng lắc lắc chiếc cốc, thần thái vẫn kiêu ngạo như xưa.
"Không phải là anh đã nói với Tiêu Kỳ, nếu tôi đến tìm anh, anh sẽ xem xét vấn đề đầu tư vào Tiêu thị, không phải là anh đang cân nhắc chuyện này sao?." Giọng điệu của Thiên Vũ bây giờ không giống đang nghi vấn, mà chính là tuyên bố.
"Đúng rồi, chính tôi đã cố tình nói như vậy đấy!" Bàn chân của Dạ Diễm nâng lên và cọ cọ vào chân Thiên Vũ, đôi mắt anh có vẻ mờ ám: "Bởi vì tôi muốn nhìn thấy cô mà thôi!"
"Anh..." Lam Thiên Vũ chỉ muốn nói điều gì đó, và Dạ Diễm đột nhiên nắm lấy tay cô. Cô đã cố gắng hết sức, cô lại ngã vào vòng tay anh...
Thiên Vũ phản ứng rất nhanh, cô cố gắng đứng dậy, nhưng Dạ Diễm nhanh hơn cô, cánh tay mạnh mẽ của anh ôm lấy eo cô nhưng cô vẫn ngọ nguậy không ngừng. Khuôn mặt xinh đẹp và quyến rũ của anh ấy đột nhiên sát đến bên cô, anh nói, "Cô nghĩ gì nếu chồng chưa cưới của cô nhìn thấy tôi và cô như thế này? Chứ?"