Editor: Waveliterature Vietnam
Tiêu Kỳ hoàn toàn thay đổi rồi, đã không còn tác phong nhanh nhẹn, lịch sự tao nhã như trước đây nữa, ăn mặc rất tùy tiện, đầu tóc hơi rối, gương mặt gầy gò đến mức thay đổi hình dạng, ánh mắt rất khủng bố!
Anh ta đứng ở con phố đối diện, cầm một con dao gọt trái cây không ngừng gọt táo, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Lam Thiên Vũ, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười ác độc.
Lam Thiên Vũ sợ đến mức run như cầy sấy, cô cảm thấy, Tiêu Kỳ đang cố tình, cố tình dọa cô, anh ta rốt cuộc muốn làm gì?
"Thiên Vũ, Thiên Vũ..."
Tiếng gọi của Thẩm Hân cắt đứt dòng suy nghĩ của Lam Thiên Vũ, cô tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện cô và Thẩm Hân đang đứng cạnh góc đường mờ tối, đằng trước là đường cái xe cộ qua lại tấp nập, đằng sau cũng là chợ đêm ồn ào.
"Cậu làm sao vậy? Tự dưng lại ngây ra vậy?" Thẩm Hân nghi ngờ nhìn cô.
"Không, không có gì đâu." Lam Thiên Vũ hốt hoảng nhìn sang phía khác: "Chúng ta mau đi thôi, nhanh chóng rời khỏi đây thôi."
Nói xong, cô định vươn tay chặn một chiếc taxi lại.
Đúng lúc này, một chiếc Audi màu đen từ ven đường lái sang, một đám thanh niên ăn mặc theo trào lưu thời thượng đang ngồi trong đó, không tử tế gì huýt sáo với Lam Thiên Vũ và Thẩm Hân, Lam Thiên Vũ và Thẩm Hân xoay người định chạy đi, chiếc xe kia chợt lướt sát đến bên cạnh, chắn ngang trước mặt hai người.
"Này, người đẹp, tại sao lại đứng một mình ở ven đường thế? Có cần anh tiễn các em một đoạn không hả?" Mấy thanh niên đeo xích lủng lẳng nhảy xuống xe đi về phía hai cô gái. "Thẩm Hân mau đi đi." Lam Thiên Vũ lôi kéo Thẩm Hân quay ngược lại.
"Đừng đi mà người đẹp." Bốn năm thanh niên bao vây hai cô gái lại.
"Các anh đừng có làm loạn." Thẩm Hân hoảng sợ đến mức sắc mặt tái nhợt.
Lam Thiên Vũ luống cuống tay chân lấy điện thoại di động từ trong túi ra, đang định gọi điện thoại cho Tiêu Hàn, nhưng một người đàn ông trong số đó đột nhiên cướp mất điện thoại của cô.
Lam Thiên Vũ tức giận quát lên: "Trả lại di động cho tôi."
"Đừng gấp mà, anh đây sớm muộn gì cũng sẽ trả lại cho em, hì hì, em thật xinh đẹp, đi chơi với bọn anh một lát đi!" Một thanh niên tóc vàng vươn tay nâng cằm Lam Thiên Vũ lên. "Cút ngay." Lam Thiên Vũ muốn đẩy anh ta ra, nhưng tay lại bị anh ta nắm ngược lại, anh ta híp híp mắt sờ lên tay Lam Thiên Vũ, cợt nhả nói: "Ồ, người đẹp này, tay em thật nõn nà, mềm như sắp nặn ra nước vậy, anh đây vừa sờ đã có cảm giác rồi, ha ha..."
"Bà mẹ nó, mày mới sờ tay người ta một cái mà đã có cảm giác rồi, cảm giác của ngươi quá nhanh đấy?"
"Vậy nếu ôm một cái, lại hôn một cái, chẳng phải là sẽ bắn ra luôn sao? Ha ha..."
Một đám thanh niên ăn nói vô liêm sỉ, cười phá lên.
Thanh niên tóc vàng kia đang định ôm Lam Thiên Vũ, Lam Thiên Vũ đang giãy giụa, một bóng người đột nhiên xông đến, thanh niên tóc vàng bị người ta đá cho một cước thật mạnh, lúc này lập tức chật vật quỳ rạp xuống đất.
Thẩm Hân quay đầu nhìn lại, mừng rỡ như điên kêu to: "Tiêu Hàn!"
Tiêu Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lam Thiên Vũ, liếc mắt ra hiệu với mấy người vệ sĩ sau lưng, bọn họ lập tức bắt hết những thanh niên kia lại.
Trong lòng Lam Thiên Vũ vẫn còn sợ hãi, theo bản năng nhìn về phía vị trí của Tiêu Kỳ, đã không còn thấy Tiêu Kỳ đâu nữa, cô còn chưa kịp tỉnh táo lại, bả vai đã bị một đôi tay mạnh mẽ nắm chặt lấy.
Tiêu Hàn hung dữ nắm chặt bả vai Lam Thiên Vũ, gương mặt anh tuấn đột nhiên ghé sát lại, tức giận trách mắng: "Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, bảo em đừng có đến những nơi như thế này, cho dù em có muốn chơi thì cũng có thể nói với anh một tiếng, nếu xảy ra chuyện gì với em thì anh phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Sự phẫn nộ của anh ta giống như tiếng sấm đánh ngang trời, mang theo lửa giận, Lam Thiên Vũ rùng mình một cái, kinh ngạc nhìn anh ta, cảm thấy anh ta vô cùng xa lạ...