Tiêu Hàn nhắm mắt lại, bất động mất mấy giây, cuối cùng mới tỉnh lại cưng chiều vuốt gương mặt cô: "Đồ ngốc, anh sẽ không làm em bị tổn thương."
Anh ta đứng lên, nhẹ nhàng nhìn cô cười nói: "Tắm rửa rồi nghỉ ngơi cho tốt, bữa tối anh sẽ mang lên cho em."
Cảm giác đè nén lập tức tan biến, Lam Thiên Vũ thở dài một hơi, thầm tự trách mình quá nhạy cảm, Tiêu Hàn sao lại tổn thương cô chứ? Anh ta sẽ không, mãi mãi cũng không, cô khẽ gật đầu: "Ừm, cảm ơn!"
"Những quần áo treo trong tủ đều là của em, cần gì cứ nói với anh."
Tiêu Hàn quan tâm cô xong liền rời đi, lúc xoay người, trong mắt anh ta hiện lên bóng đen cuộn trào, là sự nhẫn nhịn hết mức, đúng vậy, anh ta nhịn, cố gắng nhịn không chạm vào cô, không phải anh ta không muốn có được cô, chỉ là anh ta không muốn dọa cô phải sợ, anh ta nhẫn lại tiếp tục chờ đợi, chờ đến khi cô tự mình dâng hiến cho anh ta.
**
Thời gian trôi qua rất nhanh, Lam Thiên Vũ nghỉ ngơi ở nhà ba ngày liền phải chuẩn bị quay lại trường để học.
Cô vốn là sinh viên năm thứ tư của học viện âm nhạc, lúc trước chuẩn bị kết hôn với Tiêu Kỳ, cho nên xin nghỉ một tuần, sau đó lại gặp phải việc của Dạ Diễm, nên việc học bị chậm trễ.
Giờ cuối cùng cũng trở lại Cảng Đô, mọi việc lại như bình thường, Lam Thiên Vũ không muốn ngày nào cũng phải ở nhà nghĩ ngợi lung tung, không bằng quay lại trường tiếp tục việc học, cô đã là năm thứ tư, nếu bỏ dở thì thật là đáng tiếc. Sáng sớm, Tiêu Hàn lấy một chiếc Ferrari đưa cô đi học, đến cổng trường đã hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt, mấy bạn nữ nhìn thấy chiếc xe sang trọng liền không giấu nổi ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị, còn các bạn trai lại nhìn chằm chằm vào cửa xe, xem người bước xuống sẽ là ai.
Lam Thiên Vũ mặc bộ đồ học sinh bình thường, cúi đầu bước xuống xe, lập tức là một mảng xôn xao, cô là hoa khôi của trường, rất nhiều người biết tới cô. Mọi người đều biết gia đình cô bình thường, ở trọ cùng với hai người bạn khác trong một phòng thuê gần trường, giờ lại thấy cô bước trên chiếc xe sang trọng này xuống, không khỏi có chút nghi ngờ vô căn cứ, rất nhiều bạn học đã bắt đầu bàn tán...
"Không phải Lam Thiên Vũ rất nghèo à? Sao giờ lại được ngồi trên chiếc xe đắt tiền như vậy? Hay là được người ta bao nuôi rồi?"
"Nhất định là vậy, nếu không phải bao nuôi, sao cô ta có thể ngồi lên chiếc xe đó chứ? Tôi đoán người trong xe nhất định là một lão già."
"Nói không chừng là một ông chú tai to mặt lớn ấy chứ, haha..."
Lam Thiên Vũ liếc nhìn mấy người kia, cũng không để ý đến họ, đeo cặp bước thẳng tới cổng trường.Tiêu Hàn ở trong xe cũng nghe được những lời này, anh ta chỉ lạnh lùng liếc nhìn những người đang nói xấu kia, sau đó mở cửa kính xe xuống, tháo kính râm, nói to với Lam Thiên Vũ: "Thiên Vũ, tan học anh lại tới đón em."
"Được rồi." Lam Thiên Vũ không quay đầu lại, giơ tay ra hiệu.
Lần này, tất cả mọi người đã thấy rõ được người trong xe, một khuôn mặt đẹp trai, trẻ tuổi, lại vô cùng cao quý.
Mấy bạn học sinh ai nấy đều kinh ngạc mở to mắt, có mấy bạn nam cũng nhận ra Tiêu Hàn, khiếp sợ nói: "Đây không phải là nhân vật phong vân trước đây của trường học chúng ta - Tiêu Hàn sao?"
Tiêu Hàn cũng từng tốt nghiệp ở trường này, lúc ấy anh ta cũng có chút tiếng tăm, thiếu chút nữa đã trở thành ngôi sao, đến giờ vẫn có người biết anh ta.
Tiêu Hàn cười lạnh, đeo kính râm, mở mui xe Ferrari lên rồi rời đi...
***
Ngày thứ hai, Tiêu Hàn tổ chức cuộc họp báo, chính thức tuyên bố một thân phận khác của mình ở nước Mỹ, Al Ston - tổng giám đốc tập đoàn Kha Uy, còn tuyên bố chính thức tiếp quản tập đoàn Tiêu Thị, cũng tranh thủ đưa ra một số tin tức nhà họ Tiêu...
Giá trị con người anh ta chỉ trong một ngày đã thay đổi như bão táp, lập tức trở thành nhân vật giới thượng lưu, là đối tượng để cho người ta nịnh bợ...