Editor: Waveliterature Vietnam
Cung Vũ Dao lại đắc ý, nhưng mà, trong lòng cô vẫn bất mãn, vì sao Diễm ca ca lại muốn cắn Lam Thiên Vũ? Có vẻ rất thân mật, thật sự là lãng phí quá mà, anh ấy nên trực tiếp tát vào mặt cô ta, đánh cho miệng chảy máu, như vậy mới hả dạ.
Triệu Quân nheo mắt, cau mày, không nhìn xuống.
Donna mở to mắt lo lắng, thở dài.
Một lúc sau, Dạ Diễm cuối cùng cũng buông cô ra, nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng vừa cười vừa nói:
"Đau không? Nếu cô đau, hãy ngậm miệng lại, đừng nói những gì khiến tôi cảm thấy tồi tệ, nếu không, tôi sẽ cho tiếp tục dạy dỗ cô."
Đôi mắt Lam Thiên Vũ đầy nước mắt, hận thù trừng lên nhìn Dạ Diễm, cô lấy tay lau khóa miệng đầy máu, lạnh lùng nói: "Dạ Diễm, anh hãy nhớ kỹ, nhớ kỹ hôm nay anh đối xử với tôi thế nào."
Nói xong câu đó, cô quay người đi vào phòng, khóa trái cửa, sau đó lục lọi trong tủ căn cước công dân và hộ chiếu của cô và Kiều Tinh, cô muốn rời khỏi nơi ma quái chết tiệt này.
Dạ Diễm bước nhanh, dùng nắm đấm gõ cửa, quát lên: "Mở cửa!!"
Lam Thiên Vũ không để ý đến anh ta, tiếp tục tìm kiếm giấy tờ.
"Mở cửa cho tôi!!!" Tiếng hét của Dạ Diễm giống như một tiếng sấm kinh hoàng, rất đáng sợ.
Trong phòng vẫn không trả lời.
Dạ Diễm không còn kiên nhẫn nữa, hắn lùi lại, bay một bước chân, đá văng cửa phòng, cửa phòng văng ra đụng vào vách tường, tạo thành một tiếng vang kinh hoàng.
Lúc này, Lam Thiên Vũ đã tìm thấy giấy tờ, cô cầm giấy tờ trên tay, căm hận trừng mắt nhìn Dạ Diễm, Dạ Diễm hung bạo lại túm lấy tay cô, dễ dàng cướp lấy mớ giấy tờ.
"Trả lại cho tôi!" Lam Thiên Vũ muốn lấy lại giấy tờ, Dạ Diễm đang đứng trước mặt cô, tàn nhẫn xé nát tất cả tài liệu, nghiến răng nói: "Cô muốn chạy trốn? Không dễ dàng như vậy, tôi chơi đùa cô còn chưa chán, thì cô không được đi."
Lam Thiên Vũ hoảng sợ nhìn Dạ Diễm, không thể tin được anh ta sẽ nói ra những lời như vậy, thẫn thờ một lúc, cô cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đau đớn, chua xót nói:
"Dạ Diễm, từ đầu đến cuối, anh chỉ đùa giỡn tôi mà thôi, anh hống hách giữ tôi lại, là muốn chơi đùa với tôi thôi hả? Cái gì mà gọi là tình yêu chứ chỉ là thứ giả dối, nào là những lời thề ngon ngọt của anh lúc còn ở trên giường nói với tôi, lẽ nào anh đã quên, tôi làm sao có thể quên được những lời anh nói khi đang nằm trên giường bệnh. Làm sao tôi có thể ngu ngốc như vậy, lại đi tin tưởng anh?
Tôi thật sự mắt mù, mới có thể yêu thương một người vô liêm sỉ, lưu manh không bằng một con thú vật!!!"
Trong đôi mắt của Dạ Diễm, một ánh sáng phức tạp được truyền qua, anh biết rằng anh rất lo lắng khi nói những lời khó nghe làm tổn thương trái tim của Lam Thiên Vũ, đó không phải là ý muốn của anh, tuy nhiên, khi nghe Lam Thiên Vũ nói câu cuối cùng, cơn giận lại một lần nữa ùa về trong tâm trí anh, chiếm lấy lý trí của anh, anh nắm chặt tay, và hét lên với Lam Thiên Vũ: "Có vẻ như môi cô chưa đủ đau, cô còn có đủ sức để tiếp tục mắng chửi người khác phải không, muốn tôi cắt lưỡi của cô trước khi cô câm miệng?? "
"Làm đi, tốt nhất là giết tôi đi ——" Lam Thiên Vũ phẫn nộ gào lên, điên cuồng đập vào ngực Dạ Diễm.
Dạ Diễm vô cùng tức giận, nắm tay thành nắm đấm, nhưng cuối cùng lại đẩy Lam Thiên Vũ ra, quay người ra khỏi cửa.
Lam Thiên Vũ lao ra khỏi phòng, đâm vào Dạ Diễm, hướng ra ngoài chạy tới.