Editor: Waveliterature Vietnam
Donna, Triệu Quân cùng hai vệ sĩ thận trọng đứng bên cạnh, lo lắng Lam Thiên Vũ lại làm gì bất lợi với Dạ Diễm.
Y tá vừa mang tới một chậu nước ấm để bên cạnh cơ thể của Dạ Diễm, Lam Thiên Vũ liền nói: "Để đó cho tôi."
Y tá nhìn về phía Triệu Quân, Triệu Quân khẽ gật đầu, cô mới lui sang một bên.
"Mọi người cũng lui ra đi." Lam Thiên Vũ lạnh lùng nói và lau bàn tay cho Dạ Diễm.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Triệu Quân, Triệu Quân mới cẩn thận nói: "Thiếu phu nhân…."
"Là ông nội bảo tôi chăm sóc cho anh ấy." Lam Thiên Vũ yếu ớt nói, "đến ông nội còn không lo, mọi người lo lắng cái gì?"
Triệu Quân mấp máy môi muốn nói cái gì đó, nhưng không nói được.
"Là thế nào? Là ông nội cho các người đề phòng tôi?" Lam Thiên Vũ nhếch môi.
Triệu Quân không dám nói gì.
Lam Thiên Vũ biết, anh ta đang cố gắng chịu đựng.
Lam Thiên Vũ cũng không nói nhiều nữa, lặng lẽ lau máu trên cơ thể Dạ Diễm, sau đó liền nằm ở ghế bên cạnh nghỉ ngơi, Donna đưa cho cô một cái chăn, sau đó liền lui xuống.
Triệu Quân và vệ sĩ vẫn đứng ở góc phòng, không dám rời mắt.
**
Lam Thiên Vũ nhắm mắt lại, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, tâm trí cô lúc này quá phức tạp, hỗn loạn, tâm trạng lên xuống, đôi lúc lại chán nản, khi lại bi thương, nghĩ đến cảnh mất đứa bé, cô lại muốn khóc, nhưng rồi cô lại chịu đựng, rơi nước mắt không giải quyết được vấn đề, cô phải học cách mạnh mẽ….
Khoảng tầm ba giờ sáng, Dạ Diễm tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nói cái gì đó.
Lam Thiên Vũ quay đầu nhìn anh, tê tái mà lạnh lùng.
Triệu Quân vội vàng gọi bác sĩ đến, bác sĩ bước vào kiểm tra vết thương của Dạ Diễm, ông đo nhiệt độ cơ thể, nói với Triệu Quân: "Dạ tổng không có vấn đề gì, sẽ sớm tỉnh lại thôi, không cần lo lắng."
"Vậy ông hãy ở lại đây, nếu có việc gì còn kịp thời xử lý." Triệu Quân ra lệnh.
"Vâng" bác sĩ liếc mắt nhìn Lam Thiên Vũ, muốn nói gì rồi lại thôi.
"Còn có việc gì sao?" Triệu Quân hỏi.
"Dạ tổng cứ liên tục gọi tên Thiếu phu nhân." Bác sĩ thì thầm.
Lam Thiên Vũ run rẩy, ánh mắt lóe lên, nhưng rồi cô quay đầu lại… vờ như không nghe thấy.
Triệu Quân nhìn sâu vào cô, ghé sát tai Dạ Diễm nói: "Cậu chủ, Lam tiểu thư vẫn ở đây, cô ấy không đi đâu cả."
Quả nhiên, sau khi nghe những lời này, Dạ Diễm không còn mấp máy môi nữa, như là yên lòng, tiếp tục ngủ say.
Lam Thiên Vũ đứng dậy muốn rời đi, nhìn thấy Dạ Diễm trong tình trạng này, cô thật lòng rất khó chịu, nhưng lý trí cô không thể dao động, không thể dao động…..
"Thiếu phu nhận, khi cậu chủ tỉnh lại hẳn là muốn nhìn thấy cô, tốt hơn là cô nên ở lại." Triệu Quân khuyên bảo.
"Tôi không muốn nhìn thấy anh ta." Lam Thiên Vũ lạnh lùng nói những lời này, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Triệu Quân thở dài, lắc đầu bất lực….
**
Lam Thiên Vũ quay về phòng nghỉ ngơi, tắt đèn, căn phòng tối om, xung quanh vắng lặng ngột ngạt, trên giường lạnh lẽo như tuyết, bởi vì vừa mới sẩy thai, cơ thể Lam Thiên Vũ rất lạnh, không còn hơi ấm.
Cô cuộn tròn cơ thể mình trong chăn, muốn ngủ một lúc, bởi vì cô thật sự mệt mỏi, nhưng không kiểm soát được trong tâm trí mình toàn là hình ảnh máu tươi, máu của đứa trẻ, máu của Dạ Diễm….
**
Khi mặt trời vừa ló rạng, Dạ Diễm tỉnh, mở to mắt, xung quanh không có Lam Thiên Vũ, cảm xúc của anh trở nên phấn khích: "Người đâu, người đâu…."
"Cậu chủ!" Triệu Quân lập tức chạy lại, "Cậu chủ, ngài tỉnh rồi?"
"Lam Thiên Vũ đâu? Cô ấy đâu rồi? Có phải chạy trốn với Tiêu hàn rồi không?" Dạ Diễm cắn răng hậm hực, cơ thể cong lên vì kích động, vết thương trên ngực lại rỉ máu ra.
"Không, không có, Thiếu phu nhân đang nghỉ ở trong phòng, cô ấy ở bên cậu đến nửa đêm, mệt quá nên mới trở về phòng." Triệu Quân trấn an, "Cậu chủ, đừng suy nghĩ nhiều, cô ấy không đi, cô ấy vẫn ở đây."