Editor: Waveliterature Vietnam
Thiên Vũ tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cô sợ toát mồ hôi, đôi mắt kinh hoàng mở to và nín thở.
"Thiên Vũ em thế nào rồi?" Xiao Han ngồi trên giường bên cạnh, cánh tay vươn sang cô, "Em gặp một cơn ác mộng sao?"
Thiên Vũ ngước nhìn anh, đôi mắt đầy nước, cô nghẹn ngào nói: "Em vừa mơ một giấc mơ, em mơ Dạ Diễm giết em và đứa con chưa sinh của em."
"Đừng sợ, anh sẽ không để anh ta làm tổn thương em, đâu." Tiêu Hàn đặt Thiên Vũ trong vòng tay của mình. "Với anh, không ai có thể chạm vào em được."
Thiên Vũ cảm thấy hết sức buồn, nâng cao tay lên trán: "Thẩm Ngưng bị biến dạng, mặt bị tổn thương nghiêm trọng, và Kiều Tinh..."
Thiên Vũ sửa sang quần áo của anh. "Kiều Tinh thực sự đã chết chưa? Cô ấy đã chết chưa?"
Nhắc đến Kiều Tinh, anh hốt hoảng, sau đó khôn khéo trả lời. Khi anh đến cứu cô ấy sáng nay, cô ấy đang nằm trên mép giường. Người đẫm máu, không thở và không có nhịp tim. Anh nghĩ cô ấy thật sự... "
"À..." Thiên Vũ khóc trong đau buồn, cô khóc hết hơi, có rất nhiều chuyện xảy ra trong một ngày, cô thực sự sắp sụp đổ.
"Anh xin lỗi, xin lỗi, anh đã đến muộn, đã không cứu cô ấy được." Tiêu Hàn hôn lên mái tóc của Thiên Vũ và giữ bình tĩnh lại. "Lúc đó tình hình rất gấp rút. Sau đó, cô ấy bị người của Dạ Diễm mang đi. Anh đã không để bác sĩ xác nhận. Có lẽ anh đã đoán sai. Anh đã cử người đi tìm cô ấy. "
"Không có nhịp tim và không thở, cô ấy chắc chắn đã chết. Cô ấy đã chết.Chính em đãhại chết cô ấy.
Thật là em đã làm hại cô ấy..." Cô khóc một cách điên cuồng. "Em là một cây chổi, mọi người xung quanh tôi." Cô quá mệt mỏi vì những người xung quanh cô bố cô, Kiều Tinh,Thẩm Ngưng, và cả Tiêu Hàn... "
"Thiên Vũ, đừng nói như vậy, đó không phải là lỗi của em, đó không phải là lỗi của em." Anh thì thầm. "Em hãy nghe anh nói, mọi thứ đã biến mất, Dạ Diễm cũng đã hủy bỏ hợp đồng hôn nhân,, anh sẽ đưa em trở lại Hồng Kông ngay lập tức, chúng ta sẽ bắt đầu lại. "
Thiên Vũ suy sụp và tuyệt vọng, và không thể nghe những gì anh đang nói. Tâm trạng hiện tại của cô không thể lên kế hoạch cho tương lai.
"Thiên Vũ, khi em ở trong xe cứu thương, em nói rằng em luôn ở bên anh, em nói..." Anh lo lắng khi nhận được câu trả lời từ Thiên Vũ, anh nắm chặt tay cô và buộc cô phải gật đầu. " Hãy hứa với anh, hãy đi với anh, để anh chăm sóc cho em và con, anh sẽ đối xử với hai mẹ con em, tin anh đi. "
Thiên Vũ gật đầu một cách bối rối, anh vô cùng phấn khích, ôm má và trìu mến hôn cô...
Dạ Diễm đá tung cánh cửa, chỉ cần nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cả người điên loạn, trán dữ dội, khuôn mặt sững sờ, nắm đấm run rẩy, anh gầm gừ: "Anh đang làm gì vậy?
Thiên Vũ quay lại, cô thấy rằng Dạ Diễm đang đứng trước mắt mình như một con quỷ, sợ hãi và hét lên.
Còn Tiêu Hàn rất điềm tĩnh, thân mật ôm cô, đôi mắt lạnh lùng nhìn Dạ Diễm: "Tôi đã nói rằng người Thiên Vũ thích là tôi, cô ấy không yêu anh, chưa bao giờ và tương lai cũng vậy!!! "
"Được rồi, rất tốt!!!"Dạ Diễm nhếch môi khinh bỉ, "Thiên Vũ, Cô thực sự khốn kiếp, chưa đầy tám giờ, cô đã ở trong vòng tay của một người đàn ông khác??? "