Translator: Waveliterature Vietnam
"Thiên Vũ à, thiên Vũ..."
Tiếng gọi thì thầm của Tang Hải đánh thức những suy nghĩ của cô. Cô ngước mắt lên và nhìn vào hàng ghế khách bên trái.
Những vị khách nhìn cô bối rối, một số thậm chí còn xì xào.
Nhược Băng lấy điện thoại và đi đến bên cạnh để gọi.
Tang Hải ra hiệu cho Thiên Vũ trả lời nhanh chóng.
Thiên Vũ bối rối và choáng ngợp đến nỗi cô bất ngờ chạm vào đôi mắt thất thần của Dạ Diễm. Cô có chút xấu hổ trong lòng, như thể cô đã làm điều gì đó tội lỗi.
Thiên Vũ quay sang nhìn Nhược Băng. Bà đứng ở một góc không xa. Bà gọi lại cho Thiên Vũ. Điện thoại dường như đã thuê bao. Bà cau mày và mặt biến sắc.
Dạ Diễm giữ chặt tay cô và cảnh báo cô bằng một lực mạnh mẽ. Nếu cô dám rút lui vào lúc này, anh sẽ không bao giờ để cô đi!!!
Bây giờ Kiều Tinh vẫn còn trong tay anh, Nhược Băng cũng không có cách nào để cứu cô ấy, nếu cô không nhanh chóng đồng ý, có thể sẽ đe dọa đến tính mạng của Kiều Tinh, dù thế nào đi nữa, giờ cô phải giải quyết nhu cầu cấp thiết.
Thiên Vũ hít một hơi và quay lại nhìn vị linh mục, rồi trả lời một cách chắc nịch: "Tôi sẵn sàng!"
Cô có thể cảm thấy bàn tay của Dạ Diễm run rẩy, còn nghe thấy những lời bàn tán của những vị khách.
Bầu không khí ngay lập tức trở lại như ban đầu, và các vị khách bắt đầu vỗ tay.
Nhược Băng nhìn Thiên Vũ, bà thất vọng nặng nề, Tiêu Hàn, Tiêu Hàn bà đã đặt hết hy vọng vào cậu ta, cậu ta nói rằng kế hoạch sẽ hoàn hảo, bây giờ buổi lễ đã hoàn thành, Thiên Vũ và Dạ Diễm chính thức trở thành vợ chồng, nhưng cậu ta thậm chí không thèm nhấc điện thoại.
Thiên Vũ nhìn Dạ Diễm không còn với ánh mắt ảm đạm nữa, mà là dịu dàng hơn.
"Bây giờ, hai người hãy trao nhẫn cho nhau đi!" Vị linh mục thông báo rằng phù dâu đã đưa một hộp nhẫn đến.
Dạ Diễm lấy ra một chiếc nhẫn sang trọng sáu ca-ra và cẩn thận đeo vào tay cho Thiên Vũ. Lúc này, anh vô tình phát trông thấy Dạ lão mặt có vẻ nghiêm trọng vội vã bỏ đi cùng với trợ thủ đắc lực là Bá Kiêu. Anh cảm thấy lòng bất an không yên.
Lông mày anh nhăn lại và dáng vẻ thanh tú của Cung Vũ Dao lại lóe lên trong tâm trí anh. Dạ Diễm cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Vũ, anh không bị dao động nữa, anh không do dự đeo nhẫn trên ngón tay cô.
Viên kim cương sáu cara cũng nặng nề giống như tình cảm của anh dành cho cô đầy áp lực vậy, đôi tay Thiên Vũ run rẩy, lòng bối rối không ngừng.
"Nào, bây giờ đến lượt cô dâu mang nhẫn cho chú rể." Người dẫn chương trình nhắc nhở.
Thiên Vũ lấy ra chiếc nhẫn nam và đeo vào tay cho anh. Có lẽ vì căng thẳng, tay cô cứ run lên, không thể đeo nhẫn vào ngón tay của anh được.
Thấy vậy, Dạ Diễm săn sóc nắm tay cô giúp cô đeo nhẫn vào cho anh. Khi cô ngước mắt lên, đôi môi anh nở nụ cười ranh mãnh, và hòn đá trong tim anh cuối cùng cũng rơi xuống, trải qua rất nhiều lần va chạm như vậy. Đến giây phút cuối cùng cô vẫn khiến cho anh và mọi người chao đảo, nhưng cuối cùng cô vẫn trở thành cô dâu của anh.
Không ai có thể thay đổi được điều này!!
"Bây giờ, chú rể có thể hôn cô dâu!", Vị linh mục tuyên bố.
Dạ Diễm nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của Thiên Vũ, sẵn sàng hôn cô. Lúc này, cánh cửa nhà thờ tự nhiên được mở ra và Tiêu Hàn đang đứng ở ngưỡng cửa với người đầy máu, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào anh, khiến anh nhìn có vẻ dị thường, anh trừng mắt nhìn Dạ Diễm một cái rồi lao thẳng đến chỗ Thiên Vũ: "Thiên Vũ, em không thể cưới anh ta!"