Editor: Waveliterature Vietnam
Dạ Diễm từ từ dùng bữa sáng. Thực ra thì anh không đói chút nào. Anh ta chỉ tìm cách để làm cho mình bớt nhàm chán mà thôi. Thiên Vũ không có gì để nói với anh cả, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có. Triệu Quân đã chuẩn bị cho anh, vì vậy anh không từ chối.
"Phải rồi, khi nào anh sẽ để tôi gặp Kiều Tinh?" Thiên Vũ đột nhiên thì thầm.
Nghe vậy, Dạ Diễm dừng lại, lặng đi vài giây, anh nhấp một ngụm sữa, lau môi bằng khăn ăn, rồi quay lại nhìn Thiên Vũ, hỏi một cách khó chịu: "Lúc này rồi mà cô cũng chỉ có thể quan tâm đến vấn đề đó thôi à? "
"Nếu không phải là chuyện đó thì tôi nên quan tâm đến điều gì?" Thiên Vũ hờ hững trợn mắt lên.
Dạ Diễm hơi nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô. Đôi mắt màu hổ phách như bùng lửa, tay cầm con dao và nĩa siết đột ngột siết chặt thành nắm đấm. "Nếu không phải vì Kiều Tinh đang ở trong tay tôi, thì cô sẽ không cưới tôi sao?"
Trong lòng cô muốn trả lời "có", nhưng cô nghĩ về tình trạng hiện tại, nên cô đã kiềm chế. Thời điểm này, không nên làm cho anh nổi giận, không tốt cho mọi người.
Sự im lặng của cô càng khiến Dạ Diễm giận dữ. Anh bất ngờ giữ cằm cô thô lỗ và kéo mặt cô lại gần. Anh lạnh lùng: "Hãy trả lời tôi đi!"
Thiên Vũ cau mày và nói với vẻ khó chịu: "Anh muốn nghe câu trả lời nào? Nếu anh cảm thấy rằng nghe lời nói dối sẽ khiến anh hạnh phúc, tôi có thể nói."
Dạ Diễm ườm cô, cắn răng nói, "Ít nhất là hôm nay cô đừng chọc giận tôi, tôi không muốn giận cô đâu."
"Tôi không khiêu khích anh. Anh đã hứa với tôi rằng tôi sẽ được gặp Kiều Tinh mà. Tôi chỉ hỏi anh, điều đó có đúng hay không? Anh có giữ hứa lời hứa của mình không?"
Thiên Vũ cảm thấy rằng cô không làm gì sai cả. Cô đã cố gắng chịu đựng anh nhưng không thể hiểu anh thế nào.
"Hôm nay là ngày chúng ta kết hôn. Cô chưa bao giờ nhìn tôi lấy một lần. Ngay cả nói chuyện với tôi cũng khó khăn với cô vậy sao. Lần cô chủ động nói chuyện với tôi, cô lại vẫn hỏi tôi câu hỏi này. Rốt cuộc cô có để ý đến cảm xúc của tôi không?
Nói những lời này, Dạ Diễm tự cảm thấy anh khá lố bịch, anh cố gắng ăn nói nhẹ nhàng? Đây có còn là anh không?
"Ồ!" Thiên Vũ cười nhạo báng. "Có lẽ anh đã quên ý định kết hôn ban đầu với tôi là gì rồi. Anh có muốn tôi nhắc lại cho anh nhớ không? Anh chỉ đang cố gắng tìm một lá chắn cho Vũ Dao của anh thôi!!!"
Dạ Diễm run rẩy, từ từ buông tay cô ra, mở mắt ra và không dám nhìn vào cô. Đây thực sự là ý định ban đầu của anh, và chỉ vài đêm trước, anh đã đối xử với cô một cách tàn nhẫn, cô sẽ coi đó là điều hiển nhiên. Anh ta không thể tìm thấy một lý do để hấp dẫn mình.
Sự im lặng của Dạ Diễm khiến Thiên Vũ nghĩ rằng anh thừa nhận. Cô thở dài: "Ngay từ đầu, anh chỉ muốn làm tổn thương tôi mà thôi. Bây giờ anh lại muốn tôi yêu anh, quan tâm anh. Thật nực cười. Phải không? "
"Đó là trước đây thôi, không phải sau này..." Dạ Diễm nghiêm túc nói, "Bây giờ tôi đối với cô đã khác rồi. Cô không có cảm giác gì hay sao?"
"Tôi không tin cảm xúc của một người có thể thay đổi nhanh trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Anh yêu tha thiết Vũ Dao. Đây là một sự thật không thể chối cãi." Thiên Vũ oán hận trừng mắt nhìn anh, "Tôi hoàn toàn không có cảm giác gì với anh!!!"
Dạ Diễm há hốc miệng, nhưng anh không biết phải nói gì. Anh phải mở mắt và ngừng nói.
Bầu không khí lại một lần nữa trở nên im lặng.
Cả anh và cô đều ngồi quay lưng lại với nhau, họ không muốn đối mặt với nhau. Họ chứa đầy nỗi buồn sâu thẳm và trong lòng bất lực. Ngay cả một câu nói cũng cảm thấy thừa.