Editor: Waveliterature Vietnam
"Ngày mai sau khi động phòng hoa chúc, tôi sẽ cho cô gặp cô ấy." Dạ Diễm nháy với cô và đứng dậy đi về phía phòng tắm.
"Dạ Diễm, anh đi đâu đó..."
Thấy anh đi, Thiên Vũ hướng về phía phòng tắm hét lên, nhưng anh chỉ lờ cô và tiếp tục đi.
Một lúc sau, tiếng nước phát ra từ phòng tắm, Dạ Diễm đã bắt đầu tắm, dòng nước lành lạnh chảy xuống từ đỉnh đầu, kích thích những ham muốn cháy bỏng trong cơ thể anh.
Nếu không phải vì cô đang mang thai thì vừa rồi anh đã làm chuyện ấy với cô rồi. Chỉ có trời mới biết anh muốn cô biết nhường nào, nhưng anh anh phải gắng hết sức kiềm chế. Trước đây, khi không có cô ấy, anh đã từ bỏ quan hệ tình dục, nhưng vì mong muốn sở hữu cô ấy, những ham muốn này giống như một con thú được thả ra, anh lúc nào cũng bị cô cám dỗ. Ngay cả khi cô ấy không làm gì, anh ấy cũng vẫn có tình cảm với cô.
Anh không biết, không phải anh đang mất kiểm soát sao?
Thiên Vũ ngồi trên giường quấn chăn, trái tim thấp thỏm không yên. Anh từ chối không cho cô gặp Kiều Tinh. Tối nay, Lãnh Nhược Băng sẽ đến đây. Cô không biết kế hoạch sẽ diễn ra như thế nào. Bây giờ, cô giống như một cánh buồm cô đơn không có phương hướng, rất bất an...
"Phải rồi, tôi sẽ mang lên cho cô một ít thức ăn để ăn, cô phải ăn nóng đó." Dạ Diễm trong phòng tắm nói vọng ra.
Thiên Vũ cảm thấy đói bụng, cô đứng dậy và đi đến bàn để ăn. Cảm thấy hơi lạnh, cô đến lấy một chiếc áo khoác ở trên ghế sofa,. Chiếc áo ấm áp thực sự, nó khiến có nhiệt độ cơ thể ấm hơn.
Sữa nóng và đồ ăn nhẹ được chuẩn bị sẵn sàng. Thiên Vũ uống nửa cốc sữa trong một hơi và đang chuẩn bị ăn đồ ăn vặt. Đột nhiên, điện thoại trong áo khoác cô rung lên. Cô lấy điện thoại ra và kiểm tra. Đó là tin nhắn từ WeChat từ màn hình Apple Apple có nội dung là: "Anh ơi, em nhớ anh..."
Tên gửi đến là Vũ Dao!
Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào cái tên, và đột nhiên cảm thấy trái tim mình như bị bóp chặt lại, cô đặc biệt khó chịu và không còn muốn ăn nữa.
Cô đặt điện thoại di động xuống và chuẩn bị cởi áo khoác. Cô chợt nghĩ đến một điều. Cô có thể sử dụng điện thoại của anh để thăm dò nơi ở của Kiều Tinh.
Cô liếc nhìn vào phòng tắm, nước vẫn còn chảy và Dạ Diễm vẫn đang tắm. Cô lập tức lấy điện thoại di động ra và tìm kiếm tin nhắn, nhưng cả hàng chục tin nhắn đều là của Vũ Dao và còn có cả phản hồi của anh nữa. Còn có những tin nhắn Thiên Vũ giận dữ.
"Vũ Dao, chịu đựng thêm vài ngày nữa thôi, đợi đám cưới thành công, ông sẽ không để mắt chúng ta nữa đâu, sau đó chúng ta có thể ở bên nhau."
"Vũ Dao, đừng suy nghĩ nhiều, anh chỉ yêu em mà thôi, không bao giờ thay đổi."
"Vũ Dao, tin anh đi, mọi thứ anh làm đều dành cho em hết!"
"Vũ Dao, ngoan ngoãn nào, sau khi đám cưới này kết thúc, anh sẽ dành nhiều thời gian hơn cho em hơn."
"..."
Nhìn thấy những tin nhắn này,Thiên Vũ mặt mày cau có, cô đột nhiên giận dữ đến lạ thường. Dạ Diễm thực sự là người đàn ông đạo đức giả. Anh nói rằng anh thích cô, tất cả đều là giả dối, trong khi nói yêu cô nhưng anh vẫn thề non hẹn biển với Vũ Dao.
Tất cả những gì anh làm là làm cho đám cưới diễn ra suôn sẻ, chỉ là để cô trở thành lá chắn của anh và Cung Vũ Dao mà thôi.
Cô sẽ không để anh thành công đâu!!!
"Cô đang làm gì vậy??" Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Lam Thiên Vũ bị sốc, điện thoại trượt xuống và rơi xuống thảm...
Dạ Diễm nhìn chằm chằm vào điện thoại, lông mày anh nhăn lại.
"Xin lỗi, tôi không cố ý đọc tin nhắn của anh!" Thiên Vũ cố tỏ ra như không có gì. Khi cô ngước nhìn lên, vẻ mặt của anh rất bình tĩnh.