Editor: Waveliterature Vietnam
"Mỗi ngày đều có bữa tối, điều quan trọng là ăn cùng với ai." Tiêu Hàn lạnh lùng đáp lại, "Sáng nay Vũ Dao đã gửi cho tôi một tin nhắn để nói về công việc của anh. Tại sao anh lại không nói với cô ấy, chúng ta đã không còn là anh em? Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì giữa hai người. "
Dạ Diễm thừa biết Tiêu Hàn cố tình nhắc đến Vũ Dao để muốn phá hủy mối quan hệ giữa anh và Thiên Vũ, nhưng anh sẽ không dễ dàng bị Tiêu Hàn chọc tức như vậy đâu. Họ đều là những người thành công trong giới thượng lưu. Những người tức giận và bất tài sẽ làm điều đó.
Dạ Diễm chăm chú quan sát Thiên Vũ. Cô nheo mắt và uống nước trái cây, làm ra vẻ không để ý đến anh. Thực ra thì cô cũng chẳng quan tâm đến anh. Anh cảm thấy không vui, nhưng chỉ có thể che giấu cảm xúc này trong lòng. Nhẹ nhàng nói: "Chuyện vụn vặt này có là gì đâu, nên tôi đã quên nói với cô ấy, nếu có cơ hội gặp cô ấy lần sau, tôi sẽ nói với cô ấy tin này, để cô ấy không làm phiền anh nữa."
"Bây giờ cô ấy cũng đang ở Hoa Kỳ, cô ấy có biết rằng ngày mai anh sẽ kết hôn không?" Tiêu Hàn cố tình chọc tức Dạ Diễm.
"Đám cưới của tôi và Thiên Vũ lúc nào mà chẳng được công khai. Mọi người đều biết rằng điều này không phải là vô nghĩa." Nói rồi, Dạ Diễm liếc Tiêu Hàn một cái, chuyển chủ đề và nói một cách lịch sự, "Hẳn là anh đã nhận được thiệp mời rồi đúng không? Ngày mai anh nhớ đến sớm một chút làm và chén rượu. "
"Yên tâm, anh phải đến sớm hơn chú rể của em..." Tiêu Hàn nói câu này đồng thời nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thiên Vũ. "Anh đã chuẩn bị một món quà lớn cho em rồi!"
Thiên Vũ cúi xuống, không dám nhìn vào mắt anh. Bây giờ, vấn đề của Cung Vũ Dao không còn là bí mật giữa họ nữa. Cô thậm chí còn vô cảm hơn khi đối mặt với Tiêu Hàn.
Tiêu Hàn đã theo dõi từng bieur carm của Thiên Vũ, ánh mắt phức tạp, không thể nói được giống như một cái gai sắc nhọn, khiến cô ấy bồn chồn.
Dạ Diễm nhìn ra được sự khó chịu của Thiên Vũ. Cô càng tránh Tiêu Hàn, anh càng quan tâm đến cô nhiều hơn.
"Vậy trước tiên chúng tôi nên cảm ơn anh chứ nhỉ!" Dạ Diễm nói với Thiên Vũ, "Thiên Vũ, em cũng nên cảm ơn Tiêu Hàn đi chứ."
Thiên Vũ hơi kinh ngạc ngước nhìn anh.
Dạ Diễm mỉm cười rất dịu dàng và đưa nước trái cây trước mặt cô: "Nào, hãy cùng nhau tôn trọng anh ấy nào."
Thiên Vũ cầm ly rượu và nhìn Tiêu Hàn với ánh mắt bối rối. Cô cầm ly rượu một cách lo lắng và nâng nó lên một lúc, rồi nhẹ nhàng nói "Cảm ơn"!
"Không có gì đâu!" Tiêu Hàn nhăn mặt với cô, đôi mắt sắc như dao.
Ba ly rượu chạm vào nhau và phát ra âm thanh leng keng. Tiêu Hàn hạ ánh mắt xuống và uống rượu trong cốc. Đó không phải là rượu mà là axit sulfuric.
Tâm trạng của Thiên Vũ lúc này khá tệ. Đây là thể loại phim truyền hình đạo đức giả không muốn phát lại trong một giây. Cô ấy đặt cốc xuống và muốn rời đi. Đột nhiên Dạ Diễm bỗng lên tiếng:
"Anh cứ việc ăn từ từ, tôi và vợ tôi phải đi chụp ảnh cưới bây giờ."
Dạ Diễm đặt cốc rượu xuống và đứng dậy rời đi với Thiên Vũ.
Tôi rất háo hức khi đi ăn trưa mà không có bữa trưa? Tiêu Hàn lắc lư kính một cách tao nhã, đôi mắt vẫn đăm chiêu nhìn Thiên Vũ. "Anh có thể đói được nhưng phụ nữ mang thai không thể chịu đói đâu.
"Chúng tôi đã đến du thuyền để ăn trưa." Dạ Diễm quay sang nói với Thiên Vũ.
Cuối cùng Thiên Vũ cũng ngước lên, nhưng đôi mắt cô lại nhìn về phía Tiêu Hàn. Kiểu tóc mới của anh khiến vết sẹo đặc biệt rõ ràng. Cô không thể không nghĩ về quá khứ giữa họ. Cô nhớ rằng cô đã từng yêu anh rất sâu đậm, anh vẫn chưa thay đổi. Cô đã thay đổi và trở thành một người phụ nữ của một người đàn ông khác...