"Triệu Quân, người mau đưa Vũ Dao rời đi." Dạ Diễm nói câu này xong, nhanh chóng chạy tới phong y tế của sân bay.
Cung Vũ Dao muốn giữ anh lại, nhưng cô chỉ kéo một chút ở ống tay áo, anh chạy nhanh quá, nhanh đến mức cô không kịp ngăn cản.
Cô ngạc nhiên nhìn bóng dáng anh từ đằng xa, nước mắt rơi xuống, anh nói dối, anh đã từng nói rằng sẽ không bị người phụ nữ khác cám dỗ, nhưng khi vừa khi đến người phụ nữ kia gặp chuyện không may, anh liền vội vàng thay đổi, đã muốn dành tình cảm cho nữ nhân kia...
Không, không được, ta không thể để mất Diễm ca ca, không thể được….
Cung Vũ Dao lập tức đuổi theo Dạ Diễm.
"Cung tiểu thư, cô không thể quay lại đó." Triệu Quân vội vàng chặn cô lại, "Tôi tạm thời đưa cô rời đi, nếu không bị lão thái gia phát hiện thì không xong đâu."
Cung Vũ Dao phẫn nộ đẩy Triệu Quân ra, liều mình hướng Dạ Diễm đi ra mà chạy theo.
Triệu Quân vội vàng chạy theo sau: "Cung tiểu thư, Cung tiểu thư, cô hãy nghe ta nói, Cậu chủ đã dùng nhiều cách mới đón được cô, nếu cô đi như vậy thì bao công sức của cậu chủ là vô íc…."
**
Dạ Diễm vội vã quay trở lại phòng y tế, nhưng bị một người ở góc đường cách đó mấy mét chặn lại.
"Hàn Thanh, Thiên Vũ thế nào rồi? Đứa bé có bị gì không?" Dạ Diễm lo lắng hỏi.
"Theo kinh nghiệm của tôi, thiếu phu nhân chắc là không có việc gì." Hàn Thanh nhỏ nhẹ nói.
"Ôi chao ~~ vậy là tốt rồi." Dạ Diễm thở dài nhẹ nhõm.
"Dạ thiếu gia…." Hàn Thanh có ý nói, "Thẩm phu nhân và Lam tiểu thư hình như đã phát hiện ra chuyện gì đó…."
Dạ Diễm bị sốc, sắc mặt biến đổi: "Cậu nói sao, bọn họ cố tình để tôi ra ngoài?"
"Tôi không dám chắc." Hàn Thanh lấy tay che miệng, "Nhưng ngay cả khi họ cố tình để cậu quay lại, cậu cũng có thể đi được tiếp. Nhưng chuyện tối nay thành ra như vậy, lão thái gia chắc chắn sẽ biết."
Dạ Diễm cau mày, trên mặt hiện lên vẻ bối rối như muốn bốc khói, đôi mắt trở nên ảm đạm, anh ta lấy điện thoại ra khỏi túi và bật lên, quả nhiên Dạ lão thái gia có gọi ba cuộc, tất cả đều được chuyển vào hộp thư thoại, anh liển mở hộp thư thoại, giọng nói nghiêm trọng của Dạ lão thái gia vang lên
——
"Ngươi đang làm cái quái gì thế? Ngươi thực sự ở lại với Lam Thiên Vũ? Ngươi đã đi đâu?"
"Ngươi đánh lừa vệ sĩ của ta đi ra rồi đón Vũ Dao!!! Hóa ra mọi thứ đêm nay đều là sự dàn xếp của ngươi. Ngươi cố tình để Kiều Tinh bị thương chỉ được ở lại sân bay, để được có cơ hội đón Vũ Dao, ngươi làm cho ta thất vọng quá..."
"Ta đang trên đường đến sân bay, ba mươi phút nữa sẽ đến, ta cảnh cáo ngươi, nếu chắt ta có việc gì, ngươi nhất định phải chết!"
….. …
"A!" Dạ Diễm cười lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào cửa kính của phòng khám, "Thật sự là trúng kế của đàn bà, cô đã có kế hoạch chơi tôi, thì tôi sẽ đấu với cô."
"Dạ Diễm!" Lãnh Nhược Băng nhìn thấy Dạ Diễm.
"Bá mẫu, Thiên Vũ thế nào rồi?" Dạ Diễm giả vờ như không có gì hỏi.
"Đến giờ cậu mới nhớ tới Thiên Vũ? Vừa rồi cậu đi đâu." Lãnh Nhược Băng sắc sảo hỏi anh.
"Tôi còn chưa kết hôn, mà cho dù có làm đám cưới rồi, tôi cũng có tự do của tôi chứ?" Dạ Diễm lạnh lùng cười, hoàn toàn không có chút lịch sự nào, lúc này, điện thoại di động của anh reo lên, anh nhấc máy ——
"Cậu chủ, Cung tiểu thư khóc ghê lắm, tôi đã thuyết phục hết mức nhưng không được, cô ấy muốn đến chỗ cậu, tôi lại không dám đưa cô ấy đi. Phải làm thế này đây ạ?"
"Đưa cô ấy tới đây." Dạ Diễm quyết đoán ra lệnh.
"Hả??" Triệu Quân sững sờ, "Tôi không nghe nhầm chứ?"
"Nhanh lên." Dạ Diễm tắt điện thoại, bước vào phòng khám.