Từ sau khi Hạ Hầu Thần nói trong vòng hai ba ngày sẽđến Lan Nhược hiên, càng tới gần ngày thứ ba, ta càng hoảng hốt, thật sự khôngbiết nên làm thế nào để vượt qua cửa ải khó khăn này, liền nhớ tới một lần NinhTích Văn vào cung kia, hắn cũng tới Lan Nhược hiên, may sao bị Sư Viện Viện làmầm ĩ, kéo hắn qua Tê Hà các. Ta thậm chí còn nghĩ, kỳ thật tuy Sư Viện Viện rấtoán hận ta, cũng không hẳn hoàn toàn vô dụng.
Ninh Tích Văn không phải là người trong cung, khôngthể ở lâu, ta liền sai người đặt mua một gian phòng rộng rãi, phái người từtrong cung ra chiếu cố nàng. Nàng sớm đã xuất cung, trước khi rời đi, nàng lạikhuyên bảo ta lần nữa, muốn ta tận lực cố gắng xoa dịu quan hệ với hoàngthượng. Nhưng sự tình đã phát triển đến tình trạng thế này, bảo ta làm sao hòahoãn với hắn đây?
Qua ngày thứ ba, tin tức hoàng thượng lấy thẻ đầubài của ta *cũng không truyền tới, ta liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, chắc hẳnHạ Hầu Thần cũng chỉ thuận miệng nói thôi. Chuyện Sư Viện Viện đã có kết quả,hắn ngày đi vạn dặm, phi tần đông đảo, chắc sẽ không để ý đến ta.
(*Treođầu bài: Mỗi tối tổng quản nội thị sẽ mang một cái khay đựng những tấm thẻ ghitên các phi tần có thể thị tẩm tới cho hoàng thượng. Hoàng thượng chọn cái nàothì đêm đó phi tần đó được sủng hạnh.)
Vừa vặn Tố Khiết nói Tư thiện phòng đã chưng nấm đầukhỉ mang tới đây, ngửi hương thơm từ trong nồi đất màu tím kia truyền tới, tanhịn không được ngoắc ngoắc ngón trỏ, bảo Tố Khiết múc cho ta.
Tố Khiết dùng muôi gỗ dài múc canh ra, lo lắngnói: “Nươngnương, Tư thiện phòng nghe mùi biết là chưng loại nấm này, đã dặn nên ăn ít mộtchút, để tránh xảy ra chuyện gì, dính dáng đến bọn họ. Nương nương, nô tì thấy,vẫn là…”
Ta ngắt lời nàng, nhìn nước canh vàng óng ánh trongbát, nói: “Vớinhiều năm kinh nghiệm của bản phi ở cục Thượng Cung, lại lấy ngân châm thử qua,làm sao lại có độc được?”
Nói xong nhấp một ngụm nhỏ vào miệng, chỉ cảm thấyhương vị trong trẻo ngọt ngào từ đầu lưỡi chậm rãi thấm vào cổ họng, không nhịnđược cầm lấy chén canh uống một hơi cạn sạch. Lúc muốn thêm nữa, Tố Khiết chầnchờ không chịu đưa cái thìa cho ta. Ta sốt ruột, liền nói: “Ngươi nghe lời đồn đãitrong cung, liền không phân biệt được phải trái đúng sai nữa sao?”
Đúng lúc này, có người tiếp lời: “Nàng cũng biết phânbiệt đúng sai ư?”
Ta vừa nghe giọng nói này, máu liền dâng lên não, cáithìa lập tức rớt vào trong chén, nước canh nóng bỏng bắn lên, có vài giọt rơitrên mu bàn tay, ta cũng không để ý. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạ Hầu Thầnđang đứng ở cửa phòng, bên cạnh hắn là Khang Đại Vi, mà từ khe hở giữa haingười trông qua, cung nữ Sơ Tuyết đứng trông chừng ở trước cửa đang cúi đầu quỳrạp. Nàng lén lút ngẩng đầu lên, đụng trúng ánh mắt ta, sợ đến nằm trên mặt đấtrun rẩy, chắc hẳn là bị Hạ Hầu Thần không cho chạy vào mật báo. Ta thầm hối hậntrong lòng, tại sao không phái thêm hai người canh ngoài cửa.
Ta vừa cẩn thận hồi tưởng, chẳng qua là vừa mới uốngcanh, vẫn chưa nói sai cái gì phạm vào kiêng kỵ của hắn, vừa đứng dậy hành lễ.
Hắn nói: “Trẫm còn chưa đến gần phòng, đã nghe mùithơm trong phòng xông vào mũi, nàng đang uống canh gì vậy?”
Ta len lén quan sát biểu tình của hắn, phát hiện hắnkhông giận không vui, chỉ lạnh lùng hờ hững, như khuôn mặt ta đã từng nhìn thấyvô số lần, liền khôi phục tự tin, trả lời: “Thời tiết càng ngày càng lạnh, thầnthiếp liền kêu người hầm một chén canh thịt, cũng không phải cái gì mới mẻ,chẳng qua là loại nấm bình thường mà thôi.”
Ta nói mơ hồ, chỉ mong hắn không truy hỏi đến cùng.Hắn vừa mới định tội Nguyệt Dung Hoa, ta liền ở trong phòng chưng nấm đầu khỉNguyệt Dung Hoa mang tới ăn, hành động này trong mắt hắn, chỉ sợ không ổn.
Lúc này biểu tình hắn lại bớt lạnh lùng hờ hững,trở nên tràn trề hứng thú, “Chà, nghe mùi này có vẻ rất ngon, cũng múc cho trẫmmột chén đi.”
Tố Khiết liền lấy một cặp chén đũa từ trong ngăn tủra, múc canh cho hắn, mang đến trước mặt hắn. Hắn đưa tay tiếp nhận, nhìn TốKhiết một cái, đột nhiên hỏi: “Ngươi trả lời trẫm, rốt cuộc đây là loạicanh gì?”
Tố Khiết bị ánh mắt âm u của hắn trừng, sợ hỏng, quỳtrên mặt đất, cúi đầu nói: “Hoàng thượng, chính nương nương cũng uống, canh nàykhông có độc.”
Ta rủa thầm trong bụng, thầm nghĩ nô tài bên cạnh mìnhtại sao không có kẻ nào có chút tiền đồ vậy nhỉ, vội vàng cười nói: ” Nếu hoàng thượng khôngthích, thì đừng uống nữa.”
Hạ Hầu Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn ta một cái, KhangĐại Vi trách mắng, “Hoàng thượng kêu ngươi trả lời, thì ngươi mau trảlời, về phần nương nương như thế nào, là chuyện của nương nương!”
Tố Khiết liền quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, ấpa ấp úng hồi lâu mới nói: ” Canh này là dùng gà trúc ti (1), táo đỏ, cẩu kỷ, nấm đầu khỉ chưng cáchthủy mà thành.”
Hạ Hầu Thần đưa chén canh cho Khang Đại Vi, chậm rãinói: “Loạinấm đầu khỉ này, chẳng lẽ là do Nguyệt Dung Hoa đem đến tặng cho nương nươngnhà ngươi?”
Tố Khiết lặng lẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái,mới ngập ngừng ấp úng mà nói:“Khởi bẩm hoàng thượng, đúng ạ.”
Một phen tra hỏi, ta biết có che giấu nữa cũng vôdụng, liền cười nói: “Hoàng thượng minh giám, thần thiếp không so được vớiSư quý phi, vẫn chưa mang bầu, có lẽ nấm đầu khỉ này không hại gì với thầnthiếp. Món này không dễ kiếm, bệnh phong thấp của thần thiếp chưa khỏi hẳn, vừavặn có thể lưu thông máu, mới sai người đem đi chưng …”
Ta cúi thấp đầu nói luôn một hơi, không thấy hắn đáplại, liền giương mắt nhìn về hướng hắn, lại thấy hắn âm hiểm nhìn ta, đột nhiênvung tay lên, hất nồi đất trên bàn xuống đất, rớt ngay trước chân ta. Nồi đấtdập nát, nước canh nóng hôi hổi bắn lên, có một ít thấm qua tà váy văng lênchân ta, đau đớn vô cùng. Ta lui về phía sau vài bước, giương mắt nhìn hắn, lạithấy cặp mắt hắn vô cùng hung ác nham hiểm, tựa hồ hút tất cả bóng tối tronggian phòng vào trong mắt.
Ta cả kinh, bất chấp canh nóng ẩm ướt, chân mềm nhũn,liền quỳ xuống, cúi đầu nói:“Hoàng thượng, thần thiếp không cố ý làm trái lờingài, sau khi ngài công bố tội danh của Nguyệt Dung Hoa còn lấy đồ nàng ấy tặngcho ra dùng, thần thiếp…”
Ta không biết nói gì nữa, cãi chày cãi cối thoát tội,luôn luôn là điểm mạnh của ta, nhưng ta thật sự không hiểu vì sao hắn đột nhiêntức giận lại đến như vậy. Đã không hiểu nguyên nhân, ta biết biện giải từ đâu?
Nấm đầu khỉ này có tác dụng đặc biệt gì, cũng chưathật sự được chứng minh, huống hồ dù cho nó có hiệu quả đặc biệt, cũng khôngđúng với mong muốn của hắn sao? Ta chẳng qua chỉ tiếc thân mà thôi, chẳnglẽ như vậy cũng sai?
Dưới cơn tức giận lôi đình của Hạ Hầu Thần, không cóai dám can đảm lên tiếng. Trên mặt đất nước canh uốn lượn chảy qua, sớm đã chảytới đầu gối ta. Ta cảm giác được dưới đầu gối dần dần ẩm ướt. Nghĩ đến mấytháng gần đây đã quen với cuộc sống phú quý, mới không thoải mái một chútđã chịu không nổi.
Không biết vì sao Khang Đại Vi lại đi tới đỡ tanói: “Sànnhà lạnh lắm, nương nương có bệnh ở chân, không nên để lạnh.”
Nói xong liền muốn đỡ ta đứng dậy. Ta nào dám đứnglên, lại không chống nổi sức hắn, bị hắn kéo lên. Kỳ lạ là, Hạ Hầu Thầngiận dữ lôi đình lại không để ý tới việc này, không nói câu “Không cho đứnglên” linh tinh gì đó. Ta bất an đứng dậy, váy ướt một mảng lớn, gió rét thổiqua, lạnh thấu xương tủy.
Khang Đại Vi liền nói: “Nương nương, ngài đổiy phục trước đi.”
Ta nào dám nghe theo yêu cầu này, cúi đầu nói với HạHầu Thần: “Thầnthiếp không dám.”
Lại nghe Hạ Hầu Thần lạnh lùng nói: “Trẫm không muốn nhìnthấy bộ dáng dung nhan không chỉnh của nàng, còn không đi thay đổi y phục chotrẫm.”
Lúc ta nhấc váy, vào phòng trong thay đồ, trong lòngâm thầm kỳ quái, tại sao hắn còn đứng ngoài đó? Bình thường theo kinh nghiệmtrước đây, lúc này tâm tình Hạ Hầu Thần sẽ trở nên phi thường không tốt, saukhi bộc phát sẽ lập tức quay đầu bỏ đi, hơn nữa từ nay về sau trong vòng mườingày nửa tháng, nếu như gặp ta ở nơi khác, cũng coi ta như người vô hình,sao ngày hôm nay hắn lại còn muốn nấn ná ở đây?
Nhưng ta vẫn không hiểu, vì sao hắn lại giận dữ đến vậy?
Nghĩ đến thú vui của hắn, ta không khỏi âm thầm rầurĩ, động tác liền chậm lại. Tố Khiết lại không để ý, nhanh tay nhanh chân giúpta đổi quần áo.
Ta chậm rãi đi ra, nền gạch sớm đã được quét dọn sạchsẽ, Hạ Hầu Thần ngồi trên bảo tọa** bằng gỗ tử đàn phủ gấm, không thấy KhangĐại Vi bưng ghế xuân tới đây. Trong lòng ta cũng thả lỏng một chút, liền tiếnlên hành lễ. Ta luôn biết tùy mặt gửi lời, người khác hơi nhíu mày một chút,cong khóe miệng một chút, ta liền biết điều bọn họ muốn theo đó mà nói chuyện,người duy nhất ta không thể nắm bắt là Hạ Hầu Thần, ta vẫn không hiểu, rốtcuộc hắn muốn gì ở ta.
(**Bảotoạ: Ghế ngồi của vua, phật)
Hành lễ xong, ta lại không biết phải làm sao để lấylòng hắn. Nếu như có Ninh Tích Văn ở đây, nàng nhất định nói chuyện cười, nóirất nhiều lời dí dỏm liên miên không dứt, ngẫu nhiên cũng trêu đùa được Hạ HầuThần cười ha ha, khiến ta cảm thấy thì ra chọc hắn cười cũng không phải quákhó. Nếu như gặp gỡ hoàng hậu, ta cũng có thể nói những việc trong nhà, nói đếnnàng hài lòng mỉm cười, nhưng đối diện với hắn, ta lại cảm thấy muốn nói mộtcâu để hắn vui vẻ thật sự quá khó.
“Cònkhông qua đây ngồi xuống.”
Nghe lời nói mất bình tĩnh của hắn, ta mới chần chờ điđến bên cạnh hắn, lại phát hiện Khang Đại Vi đứng ở sau lưng hắn, cũng không cóghế trống. Ta kêu một tiếng: “Tố Khiết…”
Tố Khiết liền vội vàng chuẩn bị đi bưng ghế, lại ngheKhang Đại Vi ho một tiếng. Lúc này cô bé này lại chần chờ, học bộ dạng KhangĐại Vi đứng nguyên tại chỗ.
Ta khó xử nhìn trái nhìn phải, lại thấy hắn lơ đãng vỗvỗ vào chỗ trống trên bảo tọa. Ta thầm nghĩ, chẳng lẽ muốn ta ngồi ở chỗ này?Giống như Sư Viện Viện cùng hắn chen chúc nằm trên ghế tử đàn?
Bảo tọa này cũng chế từ gỗ tử đàn, mặt ngoài khảm hoavăn hình mây gấm, thân ghế lại vô cùng nhỏ hẹp, không thể so với cái ghế nằm tửđàn kia, hai người mà chen vào, thế nào cũng lòi thịt ra ngoài. Tuy có y phụcche, lại làm cho ta cảm thấy càng đáng sợ hơn cả sự đày đoạ thường ngày củahắn.
Đáng sợ không phải vì cái gì khác, mà chỉ vì ta khôngbiết hắn đang nghĩ gì. Hắn đày đoạ ta, bởi vì trong cung không có ai khác cóthể để cho hắn chơi trò này, đối với hắn giá trị của ta cũng chỉ có thế màthôi. Vì vậy mà tuy rằng rất thống khổ, ta cũng chỉ có thể chịu đựng. Nhưnghiện tại, hắn đang nghĩ cái gì, ta lại không thể nắm chắc. Ở trong cung, điềuduy nhất khiến ta sợ hãi, là không nắm bắt được ý nghĩ của người khác, như vậysẽ khiến ta có một loại cảm giác trống rỗng như bị treo giữa không trung.
Ta âm thầm cắn chặt răng, đành phải chậm chạp đi qua,kê nửa cái mông ngồi trên ghế dựa bằng gỗ tử đàn kia. Khang Đại Vi biết điềukêu Tố Khiết đi chỗ khác.
“Ngồi sát lại đây một chút, còn nhiều chỗ trống mà!” Hắnbực bội nói.
Nghe xong yêu cầu của hắn, ta đành phải nhích mông quathêm một chút. Vì không muốn đụng vào người hắn, ta tận lực co thân thể lại.Thật lâu sau cũng không nghe thấy ngữ khí khó chịu của hắn, ta kỳ quái tronglòng, không khỏi quay đầu lại nhìn, liền giật nảy mình. Hắn lấy tay nâng máchống trên tay ghế, dựa nửa người, khóe mắt hàm chứa ý cười, lẳng lặng nhìn ta.Trong nháy mắt nụ cười đó khiến gian phòng sáng bừng như trăm hoa đua nở, nhưngđụng đến ánh mắt của ta, đôi mắt hắn lại chuyển thành âm u, giống như con hátđổi mặt lập tức từ Tào Tháo mặt trắng biến thành Bao công mặt đen, khiến ta khôngbiết làm sao, càng không rõ rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì.
Ta nghĩ có lẽ hắn đã biết ta mới là thủ phạm mưu sátđứa con trong bụng Sư Viện Viện, nhưng hắn lại không có chứng cớ. Mà ta hoàinghi hắn âm thầm trợ giúp, cũng không tìm được chứng cớ xác thực. Trong chuyệnnày, ta và hắn đúng là kỳ phùng địch thủ. Theo lẽ thường, một người như ta lạibiết quá nhiều chuyện, theo tính cách của hắn tất sẽ nổi sát tâm, nhưng hắn lạikhông có sát ý. Chẳng lẽ hắn lưu ta lại, chỉ vì một chút vui thú sao?
Tưởng tượng đến chuyện này, thân thể ta liền cứng ngắclại, mông cũng dần dần dời ra bên ngoài, nếu như không có tay vịn ngăn trở,chắc hẳn đã sớm ngã xuống đất.
Hắn thản nhiên nói: “Trẫm là hổ báo gì sao? Khiến nàng sợ nhưvậy?”
Ta đành phải nói: “Không phải nô tỳ sợ hãihoàng thượng, nô tỳ chỉ kính sợ hoàng thượng quá mức mà thôi…”
“Vậythì ngồi lại gần đây một chút!”
Ta đành phải nhích thân thể lại gần, nửa người kề sáthắn trở nên phi thường nhạy cảm, cảm giác gần như đụng vào y phục của hắn, liềnvội vàng không tiếng động lui trở về. Nếu như là dĩ vãng, lúc này, tay hắn sớmđã thọc vào trong quần áo ta, nhưng lần này không có, lại càng khiến ta kinhhãi lo lắng, không biết hắn lại nghĩ ra cái chủ ý gì.
“Mấy ngày trước đây không phải nàng nói lan nhụy điệptrong viện nở sao, tại sao trẫm một đường đi tới, chỉ cảm thấy gió thu vắngvẻ?”
Mấy lời này chẳng qua vì muốn thoát thân, ta mới thuậnmiệng chế ra, ta vội vàng nghiêng người định hành lễ xin lỗi, hắn lại dùng mộttay bắt lấy ta, nói: ” Tội khi quân mỗi ngày nàng phạm ba bốn lần, đã nhiềunhư vậy thì có thêm một chuyện cũng không sao.”
Ta cả kinh, quay đầu nhìn hắn, “Hoàng thượng, thầnthiếp không có…”
Biểu tình hắn cũng không có vẻ không vui, tuy tay tráilôi kéo tay phải ta, thân thể lại không chịu nghiêng qua, vẫn nghiêng người dựavào bảo tọa như cũ, ánh mắt có chút biếng nhác. Hắn vốn là một nam tử cực kỳxinh đẹp, chỉ tiếc trước giờ ta không dám nhìn thẳng vào hắn, hiện giờ khoảngcách quá gần, đến hàng lông mi thật dài của hắn ta cũng nhìn thấy rõ ràng. Đôimắt hắn như viên lưu ly, lấp lánh tỏa sáng, mà lạnh lùng nghiêm nghị.
Ta vội vàng cúi đầu xuống, chỉ dám nhìn hoa văn hìnhmây gấm trên ghế, tay kia thì khép lại trong tay áo, vô ý vạch vạch trên mặtghế.
Hắn nới lỏng tay ta ra. Ta không dám biểu hiện thái quá,chậm rãi thu tay về, giấu vào trong tay áo.
(1)Gà Trúc ti: Còn gọi là gà đen, là loại gà có giátrị dinh dưỡng cao, hương vị cũng thơm ngon hơn các loại gà thông thường. Đặcđiểm chính là có mỏ, mắt và chân đen tuyền, ngoài ra da, xương và phần lớn nội tạngcũng là màu đen. Tùy điều kiện chăn nuôi mà có nhiều màu lông: trắng, đen, nâu,vàng sẫm..vv. Gà đen rất tốt cho phụ nữ, làm chậm lão hóa, cường thân kiệnthể..vv↑