Không biết Ngôn Thượng say bao lâu cho đến khi bị Mộ Vãn Diêu không ngừng đút canh giải rượu đánh thức. Chàng mơ mơ màng màng thấy mình nằm trong phòng mình, Mộ Vãn Diêu thì ngồi bên cạnh giường vừa ôm vừa dìu chàng dậy. Đầu chàng vẫn rất đau, mắt nhắm lại, mày nhíu chặt. Lúc miễn cưỡng mở ra chỉ thấy màn lụa buông xuống, bên ngoài sắc trời vẫn u ám.
Ngôn Thượng đỡ đầu mình, Mộ Vãn Diêu thì hỏi: “Đầu rất đau sao? Lại uống thêm chút canh giải rượu nhé, hẳn là sẽ dễ chịu hơn.”
Ngôn Thượng không nói gì, chỉ mặc nàng đút canh thì uống. Màn lụa vẫn buông, Mộ Vãn Diêu rũ mắt nhìn chàng, chỉ thấy chàng xõa tóc, mặc trung y dựa vào người mình. Khuôn mặt như ngọc bạch lúc này nhìn tiều tụy, đuôi mắt và gò má vẫn đỏ ửng vì say rượu.
Dù thần trí không rõ ràng nhưng chàng vẫn nhăn mày, chứng tỏ đầu còn rất đau. Chẳng qua tính tình của chàng tốt, dù khó chịu thế nào cũng không thể hiện ra ngoài, cũng không tức giận với người khác mà chỉ cố chịu đựng. Mỹ thiếu niên phải chịu tội như thế, bộ dáng yếu ớt của chàng khiến người ta thương tiếc nhưng cũng mang theo kinh diễm mà ngày thường không có.
Mộ Vãn Diêu cũng không đành lòng đánh thức chàng dậy, lần trước say rượu chàng ngủ tới giữa trưa hôm sau mới tỉnh. Nhưng hôm nay nàng phải tàn nhẫn, cần bỏ qua bộ dạng suy yếu kia mà gọi chàng dậy. Lại uống thêm một chén canh giải rượu nữa Ngôn Thượng mới có chút tỉnh táo nhưng vẫn khó chịu tới mức muốn nôn. Chàng cũng cảm thấy bản thân mình thực chật vật, ít nhất dưới ánh mắt của Mộ Vãn Diêu thì chàng cảm thấy rất không tự nhiên. Nhưng chàng cũng chẳng có tinh lực mà đi nhọc lòng cái này.
Chịu đựng cảm giác muốn nôn, chàng cọ cọ cổ Mộ Vãn Diêu rồi cất giọng mơ hồ hỏi: “Trời còn chưa sáng sao……”
Mộ Vãn Diêu nhẫn tâm nói: “Đúng, còn chưa sáng nhưng ngươi phải dậy thôi. Mau đi rửa mặt, ăn chút gì đó. Hôm nay là triều hội ngày mồng một tết, không chỉ đại quan, kinh quan mà quan lại địa phương đều phải đến tham dự. Ngươi mới làm quan năm đầu tiên, đương nhiên không thể gây ra lỗi lầm được. Quan phục của ngươi ta đã cho tôi tớ chuẩn bị, triều hội hôm nay là dịp khó có được để mặc quan phục, trăm triệu lần không thể gây ra sai sót. Cho dù đau đầu cũng phải cố mà nhịn.”
Ngôn Thượng nhắm hai mắt, nghỉ ngơi trong chốc lát rồi nói: “Ta biết.”
Chàng chống khuỷu tay lên ván giường sau đó đỡ cột giường muốn đứng dậy. Cảm giác say rượu khiến tay chàng hơi run, cả người lung lay. Mộ Vãn Diêu vội vàng tiến lên dìu, Ngôn Thượng thấy thế thì cảm kích cười cười sau đó gọi Vân Thư tới giúp mình rửa mặt.
Mộ Vãn Diêu nhìn bóng dáng của chàng, lại nhìn chàng liên tục xoa trán, mặt mày vẫn đỏ ửng không lui…… thì có chút mềm lòng, chần chờ nói: “Không bằng ngươi đừng đi nữa, cáo bệnh ở nhà nghỉ đi.”
Ngôn Thượng lại kiên trì nói: “Năm thứ nhất làm quan sao có thể gây ra sai lầm ở thời điểm này chứ? Điện hạ không cần lo lắng, ta không sao. Một lát nữa là tốt rồi.”
Mộ Vãn Diêu âm thầm hối hận nói: “Đêm qua đáng ra không nên để ngươi làm bậy.”
Lúc này Ngôn Thượng đã mở cửa, ánh sáng mờ mờ chiếu vào khiến chàng giật mình trong chốc lát. Chàng quay đầu nhìn quanh trong phòng và vị nương tử còn đang cúi đầu hối hận rồi nói: “Muốn trách thì trách ta không nhịn được dụ dỗ, sao trách điện hạ được?”
Mộ Vãn Diêu không còn cách nào, người cũng đã gọi dậy, theo yêu cầu đáng sợ của Ngôn Thượng với bản thân thì nhất định chàng sẽ chống đỡ để đi dự triều hội. Ngôn Thượng đi ra ngoài rửa mặt còn nàng đứng trong phòng một lát, cũng không rảnh lo lắng cho chuyện của mình mà chỉ cầu nguyện cho triều hội hôm nay không cần quá dài.
Đồng thời nàng cũng âm thầm kinh ngạc nghĩ sao tửu lượng của Ngôn Thượng lại thấp như vậy, thật sự là thấp quá đáng. Chẳng lẽ trời sinh đã như vậy ư?
Lúc Mộ Vãn Diêu còn đang cân nhắc thì cửa phòng bị người ta gõ, có thị nữ tới báo khiến nàng giật mình. Nàng suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta đi ra ngoài xem.”
—
Mộ Vãn Diêu đi xuống bậc thang, mặt đối mặt với vị Lưu gia tiểu nương tử đội mũ trùm vừa xuống xe ngựa. Thị nữ đỡ Lưu Nhược Trúc xuống xe, lúc này nàng ta đang ngửa đầu nhìn phủ đệ của Ngôn Nhị Lang, đúng lúc nhìn thấy Đan Dương công chúa đi ra từ bên trong.
Lưu Nhược Trúc a một chút sau đó uốn gối thỉnh an. Nàng ta đội mũ có rèm trắng như tuyết dài đến chân, cùng màu với sắc váy. Lúc nàng hành lễ, gió nhẹ sáng sớm thổi bay một góc rèm, lộ ra khuôn mặt văn tú, quả là cảnh đẹp nhân gian, đúng là bộ dạng thục nữ tiêu chuẩn trong tranh.
Mộ Vãn Diêu nhìn chằm chằm Lưu Nhược Trúc, biết người này là cháu gái lão sư của Ngôn Thượng nên không dễ đắc tội. Nhưng hiện tại nàng mẫn cảm với bất kỳ nữ lang nào tới tìm Ngôn Thượng, vì thế nàng hỏi: “Lưu nương tử tới tìm Ngôn Thượng sao? Là Lưu tướng công để nương tử tới ư?”
Lưu Nhược Trúc cảm thấy kỳ quái, sao Đan Dương công chúa lại đi ra từ trong phủ của Ngôn Nhị Lang? Có một ý tưởng thoáng hiện ra khiến tim nàng ta đập thịch một cái, nhưng cũng không dám nghĩ nhiều. Nàng ta chỉ ngoan ngoãn trả lời: “Vì chạng vạng hôm qua Ngôn nhị ca vội vàng từ biệt, nói có người cần gặp. Huynh ấy vội vàng như thế nên thần có chút lo lắng, hôm nay quyết định đến thăm huynh ấy xem thế nào. Hơn nữa, hơn nữa…… Hiện tại đúng là lúc ‘hỏa thành huy hoàng’, tướng công lộ mặt, cả thành rực rỡ. Thần nghĩ Ngôn nhị ca còn chưa từng thấy cảnh này, sợ huynh ấy bỏ lỡ nên mới muốn gọi huynh ấy cùng đi xem.”
Mỗi năm đến mùng 1 tết, kinh thành Trường An sẽ mở rộng tất cả các cổng để Tể tướng, tam tư sử, đại kim ngô và đủ loại quan lại tuần hành, vì dân đuổi tà ám. Ánh lửa chiếu sáng tường thành, rực rỡ lấp lánh. Các vị tể tướng hàng năm chỉ lên triều khó có lúc lộ diện trước mặt dân chúng vì thế bá tánh tranh nhau vây xem, đây là cơ hội duy nhất trong năm mà thường dân có thể thấy đủ loại quan lại. Đây chính là ” Hỏa thành” trong miệng Lưu Nhược Trúc.
Lưu Nhược Trúc vừa nói thế thì Mộ Vãn Diêu mới nhớ ra truyền thống “Hỏa thành”. Hiện tại Ngôn Thượng có lão sư là Lưu tướng công thì nói không chừng có thể đi theo Lưu tướng công để tự mình nhìn ngắm uy nghiêm của tể tướng cùng với đèn đuốc rực rỡ của hỏa thành. Nhưng nàng chỉ động tâm một chút rồi nghĩ tới tình trạng hiện tại của Ngôn Thượng …… sau đó cự tuyệt: “Hắn bị bệnh, chỉ sợ không thể theo người đi xem cái gì mà ‘hỏa thành’ được đâu.”
Lưu Nhược Trúc lập tức quan tâm chuyện Ngôn Nhị Lang sinh bệnh nhưng Mộ Vãn Diêu chỉ qua loa vài câu nói là chàng sẽ không chậm trễ triều hội. Cả quá trình nàng rất lãnh đạm, nói chuyện cũng không nhiều. Khuôn mặt nàng lạnh băng, ẩn ẩn lộ ra bộ dáng không kiên nhẫn, giống như lúc nào cũng có thể trở mặt tức giận. Chẳng qua nàng không muốn Ngôn Thượng đắc tội lão sư nên mới miễn cưỡng chịu đựng.
Cũng may Lưu Nhược Trúc là người ôn nhu, thấy sắc mặt công chúa không tốt lại xác định Ngôn Thượng sẽ không chậm trễ triều hội nên nàng ta cũng không hỏi nhiều.
Lúc này gã sai vặt Vân Thư đi ra, nhỏ giọng nói với công chúa: “Điện hạ, Nhị Lang nghe nói có người tới thăm nên hỏi là ai.”
Mộ Vãn Diêu: “……”
Nàng đứng ở cửa phủ, không quá nguyện ý để Lưu Nhược Trúc đi vào. Lúc trước đối phó với Triệu Ngũ Nương Triệu Linh Phi kỳ thật Mộ Vãn Diêu không quá lo lắng. Bởi vì Triệu Linh Phi hoạt bát hiếu động, tung tăng nhảy nhót còn Ngôn Thượng thì nội liễm khiêm tốn đến cực điểm. Triệu Linh Phi cũng không quá phù hợp với thẩm mỹ về nữ nhân của Ngôn Thượng. Mỗi ngày nàng ta quấn lấy Ngôn Thượng chỉ khiến chàng không vui, thậm chí tránh còn không kịp.
Nhưng Lưu Nhược Trúc không giống thế. Mộ Vãn Diêu ẩn ẩn cảm thấy dựa theo thẩm mỹ của Ngôn Thượng thì một người có khí chất và nội hàm như nàng ta sẽ cực kỳ hợp ý chàng và được chàng thích. Ngôn Thượng thích người có chí hướng hợp với mình, mà Lưu Nhược Trúc đúng là như thế. Một nữ lang nguy hiểm như vậy đứng ở cửa thật khiến nàng không vui vẻ nổi.
Bên kia Lưu Nhược Trúc là người biết xem mặt đoán ý, thấy sắc mặt công chúa không vui, nửa ngày đều không nói một câu “Mời vào” thì chỉ cười đáp: “Thần đã nói xong lời, biết Ngôn nhị ca hôm qua hấp tấp rời đi cũng không gặp chuyện gì là thần yên tâm rồi. Mong điện hạ giúp thần nói một tiếng với Ngôn nhị ca là thần đã tới. Bây giờ thần muốn đi xem ‘hỏa thành’ nên không quấy rầy điện hạ nữa.”
Mộ Vãn Diêu nhìn nàng ta nói: “Lưu tướng công có công vất vả dạy dỗ Ngôn Thượng, vừa lúc Lưu nương tử ở chỗ này thì ta cũng gửi quà tạ lễ lão sư cho ngươi mang về luôn. Hạ Dung, mau chuẩn bị lễ nặng để Lưu nương tử mang về cho Lưu tướng công.”
Sau đó Mộ Vãn Diêu gật đầu, đôi mắt mang theo ý cười nói với Lưu Nhược Trúc lúc này đang rất kinh ngạc: “Lưu nương tử, ngươi không biết chứ, Ngôn Thượng vừa mới làm quan, lại thuê nhà của ta để ở, đúng là trong nhà túng thiếu. Chuyện quà tạ lễ cho Lưu tướng công sợ là hắn sẽ không thể chuẩn bị thỏa đáng, còn ta đương nhiên phải giúp hắn chuẩn bị cho tốt phần lễ này. Lưu nương tử có lòng thì không cần nói thẳng với gia gia của ngươi, nói của Ngôn Thượng đưa là được.”
Lưu Nhược Trúc do dự gật đầu, thấy mặt mày Mộ Vãn Diêu giãn ra thì không nhịn được hỏi: “Điện hạ, điện hạ…… sao ngài phải giúp Ngôn nhị ca đưa quà cho lão sư?”
Mộ Vãn Diêu nghiêng vai, đã chuẩn bị xoay người hồi phủ lại nhướng mày nhìn về phía nữ lang dứng dưới bậc thang. Sóng mắt nàng lấp lánh, câu hồn người khác, kể cả nữ lang như Lưu Nhược Trúc cũng bị nhan sắc của nàng làm cho kinh ngạc. Chỉ thấy Đan Dương công chúa không chút để ý nói: “Ngươi tùy tiện tìm một lý do thuyết phục bản thân là được.”
Lưu Lưu Nhược Trúc còn đứng trong hẻm, Mộ Vãn Diêu thì đã trở về phủ đệ của mình. Nàng nhìn Hạ Dung dẫn thị nữ mang lễ vật ra ngoài thì trong lòng có chút nhảy nhót, vỗ vỗ mặt cổ vũ bản thân. Tuy lúc đầu nàng bị khí chất và tu dưỡng của Lưu Nhược Trúc áp chế nhưng sau đó nàng vẫn thể hiện được sự cao quý, hào phóng lại tùy ý với khí thế vững vàng đè nặng đối phương…… Nàng cực kỳ hài lòng với biểu hiện của mình.
Trận này không bại! Nàng vẫn xứng với Ngôn Thượng!
—
Ngôn Thượng bỏ lỡ lễ “Hỏa thành” nhưng may không chậm trễ triều hội.
Quanh năm suốt tháng đây là lần đầu tiên Ngôn Thượng thấy mọi quan viên Đại Ngụy đều mặc quan phục để lên triều. Đứng bên ngoài Hàm Nguyên điện cùng những người trong Trung Thư Tỉnh, gió lạnh thổi ào ào, Ngôn Thượng cố nhịn cơn đau đầu, ánh mắt liếc nhìn các loại quan phục. Ngoại trừ một vài vị quan viên có thể mặc áo tím mang đai ngọc nạm vàng thì đám quan lại khác theo phẩm cấp sẽ mặc màu đỏ, xanh lục, xanh lá hết sức chỉnh tề. Mọi người đi theo các vị tể tướng hành lễ với hoàng đế.
Tối hôm qua vừa mới đại điển, hôm nay là triều hội mồng một tết, mọi người tiếp tục ăn mừng, đương nhiên đám sứ thần cũng tham dự. Nhưng đám sứ thần ngoại quốc đều đứng ngoài Hàm Nguyên điện, cùng một chỗ với quan địa phương, tất cả duỗi cổ vào bái kiến thiên tử. Những người được phép đứng trong Hàm Nguyên điện là các vị quan từ ngũ phẩm trở lên. Hoàng đế ngồi trên bảo tọa, thần sắc uể oải, hiển nhiên vì đại điển tối qua nên ông ta đã cực kỳ mệt mỏi. Đến triều hội hôm nay ông ta đã không còn bao nhiêu tinh thần nữa rồi.
Lúc sau Lưu tướng công và các vị đại thần đọc hạ biểu rồi mọi người cùng hướng về hoàng đế mà hành lễ. Lúc Ngôn Thượng còn đang đấu tranh với cơn đau đầu thì cảm nhận được trời đất tĩnh lặng, chỉ có tiếng lão sư của mình vang dội truyền ra từ Hàm Nguyên điện. Theo ông là mọi quan viên quỳ lạy, rồi lại vái chào.
Cờ quạt phần phật, quan bào tung bay. Ngôn Thượng nhìn về phía Hàm Nguyên điện, miễn cưỡng định thần nghe giọng lão sư. Những quan viên cùng phẩm cấp với chàng không có tư cách vào Hàm Nguyên điện nên tất cả đều hâm mộ ngẩng đầu nhìn vào bên trong nghĩ nếu đời này mình có thể vào trong đó thượng triều thì cũng coi như không uổng phí làm người. Còn Ngôn Thượng thì nghe tiếng lão sư đọc biểu, ngoài những lời chúc mừng mà bài nào cũng có thì có cả lời trích dẫn của thánh nhân, khuyên bảo văn võ bá quan:
“Khổng Tử viết xuân thu khiến loạn thần tặc tử phải sợ.”
Đạo quân thần, đạo với dân chúng, trong bài hạ biểu này Lưu tướng công đều nhắc tới. Nhưng Ngôn Thượng nhìn biểu tình của đám quan lại chung quanh thì trong lòng nhẹ nhàng thở dài, nghĩ thầm có mấy người chịu nghiêm túc nghe nội dung của những lời này.
…… Mà nội dung bài này là do chàng viết. Chẳng qua đây là việc của riêng Trung Thư Tỉnh, mọi người sẽ không nói ra ngoài.
—
Tham gia triều hội mất nửa ngày, sau khi thưởng thức ca vũ vốn Ngôn Thượng còn muốn ở lại hỏi chuyện xảy ra trong đại điển ngày hôm qua nhưng quả thực chàng không chịu nổi nữa. Chàng sợ mình sẽ thành trò hề nên đành phải rời đi ngay sau khi mới tan, hấp tấp đến mức chỉ kịp cáo lỗi với Lưu tướng công.
Cả ngày chưa ăn gì nhưng đến khi về phủ chàng lại nôn một hồi, toàn là nước chua. Sau khi nôn xong quả nhiên chàng đã dễ chịu hơn. Chàng miễn cưỡng buộc bản thân phải rửa mặt, sau đó nằm lệch trên giường thở phì phò nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong lúc mơ hồ, chàng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, sau đó mơ màng ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu chàng cảm thấy có người sờ tay lên trán mình, cảm giác hơi lạnh. Chàng mở mắt ra, nhìn thấy Mộ Vãn Diêu đang cúi người nhìn mình. Một tay nàng đặt lên trán chàng, một tay chống lên giường, miệng hỏi chuyện vị ngự y ở bên cạnh.
Ngôn Thượng vừa mở mắt ra nàng đã như cảm nhận được mà quay đầu nhìn chàng. Lo lắng trong mắt nàng tan đi, hơi vui mừng gọi: “Ngươi tỉnh rồi ư? Vân Thư nói ngươi vừa về đã nôn, cả ngày chưa ăn gì. Hiện tại đã đỡ hơn chưa?”
Ngôn Thượng đỏ mặt thẹn thùng mà xin lỗi Mộ Vãn Diêu. Chàng nói mình đã tốt hơn, cũng không có việc gì nữa. Mộ Vãn Diêu không tin, vẫn bắt Hầu ngự y xem mạch cho Ngôn Thượng. Sau khi nghe ông ta do dự nói “Lang quân chỉ say rượu giống lần trước” nàng mới không cam lòng thả người đi.
Sau đó nàng gọi tôi tớ mang cháo đến, còn bản thân ngồi nhìn Ngôn Thượng ăn cháo, thấy sắc mặt trắng xanh của chàng có chút huyết sắc nàng mới yên tâm. Ngôn Thượng buông chén cháo, xin lỗi mà nhìn về phía Mộ Vãn Diêu. Chàng nhẹ cầm lấy ống tay áo của nàng nói: “Là ta không tốt, khiến điện hạ lo lắng.”
Mộ Vãn Diêu vẫn còn tức giận nói: “Sớm biết ngươi như vậy thì ta thà xin nghỉ cho ngươi còn hơn để ngươi đi tham gia cái gì triều hội. Cái đó thì quan trọng gì chứ? Chờ ngươi làm quan ngũ phẩm rồi thì ngày nào cũng sẽ phải đến dự triều hội, căn bản không có gì hiếm lạ.”
Ngôn Thượng ôn nhu nói: “Ta còn phải cảm tạ điện hạ đã gọi ta dậy. Triều hội mồng một tết này giúp ta quen thêm vài vị đồng liêu, cũng không hề uổng công. Chẳng qua gió lớn, ta đứng ngoài nên mới hơi khó chịu, hiện tại đã đỡ hơn rồi.”
Mộ Vãn Diêu thấy chàng như thế thì lạnh mặt: “Dù sao thì ngày hôm qua và hôm nay coi như thôi. Quan viên có bảy ngày nghỉ, trong 5 ngày còn lại ta muốn ngươi ở trong phủ dưỡng cho khỏe, nếu còn dám đi lại khắp nơi thì ta sẽ, ta sẽ……”
Bởi vì dính một chút rượu gây ra chuyện này nên dù trong lòng Ngôn Thượng vui vẻ được Mộ Vãn Diêu quan tâm nhưng cũng cảm thấy quá mất mặt. Chỉ vì hôn người ta mà bị say rượu, quả là trò đùa.
Ngôn Thượng thương lượng nói với nàng: “Ta chỉ cần dưỡng ba ngày là tốt rồi, ta cũng cần phải đi chúc tết các quan viên khác có phải không? Bạn bè ta còn có tiệc, ta sẽ thoái thác là mình không khỏe nên sẽ về sớm…… Nhưng nếu cứ thế không đi dự thì sẽ không tốt. Điện hạ đừng tức giận nhé.”
Mộ Vãn Diêu trợn tròn mắt mắng: “Ngươi còn muốn thương lượng hả? Không được, nghe ta!”
Nàng bướng bỉnh hếch cằm, một bộ sẵn sàng cùng hắn cãi tay đôi. Ngôn Thượng dùng đôi mắt đen nhánh nhìn nàng hồi lâu, sau đó chỉ thở dài, nhượng bộ: “Vậy để ta viết chút tin giải thích tình huống cho người ta vậy.”
Mộ Vãn Diêu nghe thế mới cười, gật đầu đồng ý. Lúc sau nàng lại buộc Ngôn Thượng nằm xuống nghỉ. Nhưng chàng không ngủ được nên mở mắt ra thì thấy nàng cũng ghé lên giường. Thấy chàng mở mắt ra nàng lập tức trừng lại, bộ dạng giống như “Tóm được ngươi rồi”.
Mộ Vãn Diêu xụ mặt hỏi: “Bảo ngươi nghỉ ngơi sao không ngủ đi?”
Ngôn Thượng rũ mắt nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ ở chỗ này làm sao ta ngủ được?”
Mộ Vãn Diêu sửng sốt, sau đó đỏ mặt phì cười khanh khách nói: “Ta cùng ngươi trò chuyện vậy.”
Nàng duỗi tay, giữ chặt ngón tay chàng sau đó cúi đầu nghịch. Đầu ngón tay nàng nhẹ móc lấy đầu ngón tay Ngôn Thượng, từng chút một. Ngôn Thượng bị nàng nghịch thì đỏ mặt, ho khan một tiếng. Mộ Vãn Diêu thấy thế vẫn nắm chặt lấy tay chàng không cho rụt lại. Nàng cúi đầu hỏi: “Nói ra cũng thật kỳ quái, người bình thường dù uống rượu lần đầu cũng sẽ không giống ngươi. Sao tửu lượng của ngươi kém thế?”
Ngôn Thượng chần chờ một chút. Mộ Vãn Diêu ngẩng đầu nhìn chàng rồi nhướng mày hỏi: “Sao? Không thể nói với ta hả?”
Ngôn Thượng thở dài, lắc đầu đáp: “Cũng không phải. Chẳng qua là có chút việc nhỏ, điện hạ biết cũng được.”
Chàng dựa lên đầu giường, rũ mắt, lông mi run lên như lông chim khi kể chuyện cũ: “Là khi ta còn nhỏ, ước chừng bảy tám tuổi gì đó thì thân thể mẫu thân bắt đầu không tốt. Phụ thân ta vội vàng chăm sóc mẫu thân, tìm thầy trị bệnh cho bà khắp nơi. Đại ca chỉ biết giơ đao múa kiếm, tam đệ cũng không tinh tế, tiểu muội mới chỉ có ba bốn tuổi nên vì giúp phụ thân chia sẻ gánh nặng ta vẫn luôn chăm sóc tiểu muội.
Đại khái là khi đó ta không biết chăm sóc người khác thế nào, lại sợ tiểu muội bị ta chăm sóc không tốt nên cái gì cũng không cho con bé làm hay chạm vào. Có một lần Hiểu Thuyền thật sự rất bực, lúc đùa giỡn không cẩn thận đẩy ta vào chum rượu. Mọi nhà ở đó đều ủ rượu, chum rượu lúc đó cao bằng nửa người lớn thế nên ta bị đẩy ngã vào đó thì rượu ngập qua đỉnh đầu, không sao ra ngoài được.”
Mắt Mộ Vãn Diêu lập tức trừng thật lớn, nắm chặt lấy cổ tay chàng. Chàng lập tức liếc mắt cười trấn an nàng rồi kể tiếp: “Sau đó đại ca cứu ta ra, nghe đại ca nói lúc ấy Hiểu Thuyền khóc đến hôn mê bất tỉnh. Lúc sau ta bị bệnh một tháng, sợ Hiểu Thuyền bị phụ mẫu mắng nên ta và con bé đã ước định sẽ không nói cho ai biết việc này, chỉ nói là tự ta không cẩn thận ngã.”
Mộ Vãn Diêu nói: “Muội muội của ngươi nhìn thì ngoan ngoãn nhưng lúc còn nhỏ cũng thật xấu!”
Ngôn Thượng cười nói: “Kỳ thật đó cũng là chuyện tốt. Từ đó về sau tiểu muội cực kỳ nghe lời ta, nên ta cũng bớt nhiều phiền toái. Còn chuyện đáng tiếc là tuy phụ thân luôn dẫn mấy người chúng ta đi tìm thầy trị bệnh cho mẫu thân nhưng bà ấy vẫn qua đời sớm. Mà ta …… Từ lúc suýt chết đuối trong rượu lại không thể uống bất kỳ loại rượu nào. Đại khái là thân thể có bản năng chống cự, ta cũng chẳng có cách nào.”
Mộ Vãn Diêu lập tức kéo tay chàng lắc lắc, vừa ảo não vừa áy náy đảm bảo: “Sau này ta cũng sẽ không uống rượu nữa.”
Ngôn Thượng mỉm cười nói: “…… Ngẫu nhiên uống một chút vẫn được. Ta……” Chàng do dự một chút mới nói: “Không uống được rượu cũng không phải chuyện tốt. Ta còn phải nỗ lực khắc phục… Cũng nên khắc phục.”
Cái loại tự yêu cầu gần như tra tấn này của chàng Mộ Vãn Diêu nhìn đủ rồi, nhưng chàng không thay đổi được thì nàng cũng chẳng nói nữa. Chẳng qua nhắc tới em gái chàng thì Mộ Vãn Diêu mới nhớ tới một chuyện: “Nhưng lúc ta ở Lĩnh Nam muội muội ngươi còn đưa rượu cho ta nói là rượu nhà ngươi ủ. Ngươi không uống rượu được sao muội muội ngươi còn ủ rượu?”
Ngôn Thượng than: “Sao ta có thể vì bản thân không thể uống rượu mà để Hiểu Thuyền cả đời bị đè dưới bóng ma đó? Đương nhiên ta phải lừa con bé nói là đã quên chuyện hồi nhỏ, để con bé tin chuyện ta không uống được rượu là do nguyên nhân khác. Hơn nữa ta không thể uống cũng đâu thể làm người nhà không được đụng vào?”
Mộ Vãn Diêu ngửa đầu, dưới ánh nến mắt nàng lấp lánh, si ngốc nhìn chàng. Ngôn Thượng bị nàng nhìn bằng ánh mắt nóng rực như thế thì đỏ mặt, tự hoàn hồn hỏi: “…… Ta nói sai cái gì sao?”
Mộ Vãn Diêu lôi kéo tay chàng, ngửa đầu nhẹ lẩm bẩm: “Thật muốn làm muội muội của ngươi.”
Ngôn Thượng buồn cười, giận dỗi nói: “Lại nói bậy.”
Mộ Vãn Diêu bắt lấy tay chàng đặt lên ngực mình để chàng cảm nhận trái tim mình đập, và cả thành ý rồi mới nói: “Là thật, làm muội muội của ngươi thật tốt. Ta rất ghen ghét sự che chở ngươi dành cho Ngôn Hiểu Chu.”
Ngôn Thượng lập tức rút tay về, thay nàng kéo lại cổ áo. Chàng hoảng loạn cực độ, cái này khiến Mộ Vãn Diêu mờ mịt nhìn lại. Thấy cả người chàng rụt về sau, gò má đỏ hơn cả lúc nãy thì nàng ngơ ngác.
Ngôn Thượng ngẩng đầu liếc nàng sau một hồi lâu mới nói: “Ngài…… Vừa rồi ngài…… Tay của ta đụng phải ngực của ngài.”
Mộ Vãn Diêu: “……”
Nàng cúi đầu nhìn cổ áo nửa lộ, vai ngọc lấp ló của mình rồi lại ngẩng đầu nhìn ánh mắt né tránh của Ngôn Thượng thật lâu không nói gì. Một hồi lâu sau nàng mới cười nhạo nói: “Ngươi đúng là không có cái gan hưởng thụ.”
Sau đó nàng lại chuyển mắt, cười khanh khách hỏi: “Để tỷ tỷ giúp ngươi khai trai nhé?”
Ngôn Thượng mắng: “Ngài đừng có mà nói bậy. Ai là tỷ tỷ của ta?”
Mộ Vãn Diêu trừng thật to đôi mắt quyến rũ nói: “Ngươi còn dám trở mặt không nhận người. Lúc ấy ai gọi ta ‘Diêu Diêu tỷ tỷ’, xuống giường là không thèm nhận hả?”
Ngôn Thượng đỏ lên mặt lắp bắp: “…… Đừng nói bậy, không có lên giường.”
Mộ Vãn Diêu không nói một lời, lập tức đá rơi giày, màn cũng không kéo đã cúi người nhào tới, đè chàng xuống. Nàng xoa xoa cổ chàng, nhẹ cắn tai chàng, lại thấp giọng nói chuyện, giống như muốn thăm dò ý chàng.
Thấy chàng một mạch không chịu nàng cắn môi cười nói: “Chạm thì ngươi không dám, thế sau này làm sao dám giúp ta vẽ “Thược dược” trên ngực hả?”
Ngôn Thượng ngẩn ngơ hỏi: “Ngài…… Thật sự muốn vẽ? Không phải chọc ta sao?”
Mộ Vãn Diêu thấy chàng như thế thì lập tức thấy mất mát. Nàng xốc màn lên, dỗi nói: “Được thôi, ta còn sẽ đi tìm người khác…… A.”
Nàng bị lang quân phía sau ôm eo túm về. Ngôn Thượng ôm lấy nàng, dán lên cổ nàng nhẹ giọng nói: “…… Ta sẽ nỗ lực, đừng tìm người khác.”
Mộ Vãn Diêu cúi đầu cười, đôi mắt đẹp xoay tròn, ngón tay chọc chọc tay chàng nói: “Ngươi đừng có mà chỉ nói không làm, Ngôn nhị ca ca.”
Nến đỏ lay động, màn trướng rũ xuống, không khí thơm ngát khiến người ta say mê.
—
Rất nhanh Ngôn Thượng đã biết chuyện xảy ra trong đại điển.
Quan viên còn chưa nghỉ hết 7 ngày tết nhưng chàng lại thường xuyên đến trong phủ của Lưu tướng công mà lĩnh giáo lão sư dạy bảo. Đến khi triều đình quay lại làm việc, Ngôn Thượng trở lại Trung Thư Tỉnh thì việc đầu tiên chính là cùng lão sư thảo luận chuyện Ô Man Vương muốn Đan Dương công chúa đi hòa thân.
Chàng ngồi trong Trung Thư Tỉnh lật xem điển tịch sau đó mang đi tìm Lưu tướng công. Hai người ở trong viện tản bộ nói chuyện phiếm, nói đến chuyện hòa thân, chàng cất lời: “Từ xưa đến nay chưa từng có một vị công chúa nào đi hòa thân hai lần. Cái này không hợp lễ pháp, cũng không tránh khỏi khiến Đại Ngụy hổ thẹn.”
Lưu tướng công “ừ” một tiếng rồi nói: “Nhưng từ xưa đến nay cũng chưa từng có hòa thân công chúa quay về triều. Nếu quả thực dựa theo lễ pháp thì hiện tại Đan Dương công chúa nên ở Ô Man chứ không phải ở Trường An của Đại Ngụy. Nàng cũng sẽ không thể tham gia chính vụ, cũng không thể ở trên đại điển tự nói tới vận mệnh của mình.”
Ngôn Thượng nói: “Ý lão sư chẳng lẽ là công chúa nên đi hòa thân ư? Ô Man chỉ là một tiểu quốc, năm đó công chúa chân chính phải đi hòa thân đã là chuyện nực cười, huống chi Đan Dương công chúa còn là nữ nhi của Hoàng Hậu. Năm đó đệ tử không rõ tình huống cụ thể nên tạm thời không nói tới, nếu lúc này lại để công chúa đi hòa thân thì chứng tỏ Đại Ngụy vô năng, quân thần chúng ta vô năng. Đại Ngụy không thể chịu nhục nhã này được.”
Lưu tướng công nhìn cây hòe trong viện, như suy tư gì đó nói: “Cũng không thể nói là nhục nhã. Ô Man từ trước đến nay có truyền thống ‘cộng thê’ và ‘kế thừa Vương Hậu’. Truyền thống của bọn họ chính là như thế, cho dù công chúa có trở lại Ô Man thì với bọn họ đó cũng là điều đương nhiên. Dù nói lễ pháp bọn họ cũng sẽ không hiểu.”
Ngôn Thượng lặng yên một hồi mới nói: “Mấy ngày này đệ tử sẽ tra thư tịch, đi hỏi người để biết rõ xem truyền thống của bọn họ rốt cuộc ra sao.”
Lưu tướng công nhìn về phía chàng hỏi: “Sau đó thì sao?”
Ngôn Thượng chậm rãi nói: “Sau đó thuyết phục mọi người là công chúa không thể đi hòa thân.”
Lưu tướng công lạnh mặt nhìn đứa học trò nhỏ của mình sau đó chậm rãi hỏi: “Vì sao con lại để ý tới việc này như thế? Đây vốn không phải việc con nên xử lý…… Con và Đan Dương công chúa có tư tình sao?”
Ngôn Thượng ngước mắt nói: “Đúng vậy.”
Lưu tướng công híp mắt, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo. Kỳ thật ông đã sớm có dự đoán, nhưng không dám khẳng định. Lúc này chính miệng Ngôn Thượng thừa nhận…… điều này khiến Lưu tướng công lặng người một lát mới cười khổ nói: “Tố Thần, con cũng to gan quá đó. Dám có tư tình với một vị công chúa hòa thân, còn dám thừa nhận với ta…… Thật không biết rốt cuộc con đang khiêm tốn hay kiêu căng nữa.”