Việc Xuân Hoa rời khỏi phủ công chúa vào Tấn Vương phủ chỉ là một đoạn nhạc đệm cực kỳ không quan trọng. Bởi vì kẻ trù tính việc này không đạt được mục đích của mình nên những thứ khác cũng chẳng còn ý nghĩa nữa.
Hiện giờ chuyện đám kẻ sĩ ở Trường An đang bàn tán say sưa nhất chính là về Ngôn Thượng, Ngôn Tố Thần. Có tin tức bí mật nói rằng Lưu tướng công từng muốn để Ngôn Thượng trực tiếp vào Trung Thư Tỉnh nhưng lại bị Ngôn Thượng cự tuyệt bởi vì chàng vẫn muốn thi chế khảo vào tháng 10.
Đám kẻ sĩ vừa kinh ngạc lại ghen ghét, ngoài ra còn có hâm mộ và tiếc hận. Trung Thư Tỉnh là cơ quan quyền lực lớn thế nào chứ? Nếu có thể vào Trung Thư Tỉnh thì ngày sau dù không thể làm tể tướng thì tiền đồ cũng cực kỳ sáng lạn…… Tiền đồ mà đám kẻ sĩ kia tìm mọi cách để phấn đấu lại bị Ngôn Thượng dễ dàng cự tuyệt. Dù chàng là người có nhân phẩm được người người khen ngợi nhưng hành động này vẫn khiến người ta ghen tị, khiến bọn họ nhìn chàng với ánh mắt phức tạp.
Không nói đến đám con cháu nhà nghèo ghen ghét chàng, đến đám con cháu thế gia cũng nhất thời không nhịn nổi.
Lúc phong thái của Ngôn Thượng cứ thế được truyền khắp Trường An thì Triệu Linh Phi lại đang ở võ trường nhỏ trong nhà luyện võ thuật.
Triệu gia công Triệu Dã là đương triều Quốc Tử Tế Tửu. Cái chức này phẩm cấp thì cao, nhưng lại nhàn nhã không có việc gì, quả thực khiến đám quan văn cực kỳ hâm mộ. Nhưng mà cái loại quan không có thực quyền này lại không thích hợp với người luôn muốn leo lên quyền thế, để gia tộc thêm vinh quang như Triệu Công.
Triệu Công trầm mặt đi vào hậu viện nhà mình lại nghe thấy võ trường nhỏ vang lên tiếng khua đao múa kiếm. Cái này khiến ông ta lập tức đau đầu —— muốn quyền quý không có đã đau khổ nhưng một văn nhân đích thực như ông ta lại có một đứa con gái suốt ngày thích đánh thích giết thì quả là không gì đau hơn.
Nhưng hôm nay nghe thấy Triệu Ngũ Nương ở nhà luyện võ Triệu Công cũng không quá đau đầu như ngày thường mà nhanh chóng suy tư gì đó. Ông ta hỏi gã sai vặt bên người: “Gần đây Ngũ Nương làm gì? Có ra cửa không?”
Gã sai vặt trả lời: “Nương tử đa phần đều luyện võ, đọc sách, ngẫu nhiên có ra cửa cũng chỉ tới quán rượu uống một chút, nghe thuyết thư thôi.” Sau đó hắn lại lắm miệng một câu: “Gần đây nương tử không hề gây họa.”
Triệu Công trừng mắt nhìn gã sai vặt kia: Không gây họa sao lại thành ưu điểm của con gái ông ta rồi?!
Triệu Công vung tay áo đi tới chỗ ông ta không thích nhất trong nhà mình —— võ trường nhỏ.
Dưới ánh mặt trời ông ta đứng ở góc hành lang dài, nhìn thấy thiếu nữ nhỏ xinh mặc một thân kỵ trang, trên trán lấm tấm mồ hôi phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Ánh mắt nàng sáng ngời chăm chú, tay cầm trường thương linh hoạt múa trong võ trường trống trải. Mỗi một chiêu của nàng đều mang theo tiếng gió, khiến đám tôi tớ xung quanh run lên.
Nhưng một vị nương tử bạo lực như thế lại có bộ dạng kiều mềm xinh đẹp. Lúc này nàng dừng lại cho thị nữ giúp mình lau mồ hôi, trên mặt là nụ cười vô tư không lo lắng.
Triệu Công ai thán một phen, lòng nghĩ thầm làm mai cho Ngũ nương không dễ. Ngoài nguyên nhân của bản thân thì cũng do đứa con gái này quá cường thế. Sớm biết có ngày hôm nay thì từ nhỏ ông ta đã không nên để Ngũ Nương đi theo cái thằng nhóc Dương Tự kia mà lăn lộn. Một đứa con gái đang êm đẹp sao lại thành cái bộ dáng này rồi?
Triệu Công gọi: “Linh Phi!”
Triệu Linh Phi đứng bên cạnh giá đựng vũ khí lau mồ hôi nghe thấy cha mình gọi thì quay đầu nhìn. Nàng hơi kinh ngạc khi thấy ông ta, bởi vì cha nàng luôn ghét nàng học võ, cha con hai người thường xuyên vì việc này mà cãi nhau thế nên mỗi lần Triệu Công đến hậu viện đều vòng đường xa chứ không bao giờ chịu đi ngang qua võ đường nhỏ này.
Triệu Linh Phi chạy qua, dưới cái nhìn chăm chú của Triệu Công, con gái xinh đẹp nhà ông ta đi đường cũng không tử tế. Nàng nhẹ nhàng vịn tay lên lan can hành lang sau đó cả người linh hoạt nhảy vào trong hành lang dài.
Độ cao và sức mạnh trong cú nhảy này…… Hình như lang quân cũng không làm được thì phải?
Triệu Linh Phi cười khanh khách nói: “A phụ, sao hôm nay ngài lại tới thăm con? Chẳng lẽ ngài lại muốn con đi gặp lang quân nhà nào ư? Con đã nói rồi, những người ngài chọn con đều chướng mắt!”
Triệu Công nghe thấy thế là đã tức ói máu: “Một nữ tử như con cả ngày đánh đánh giết giết, lang quân nhà người ta còn chướng mắt con kia kìa! Làm gì có ai to gan cưới con vào cửa, chẳng phải chỉ cần con tức là sẽ đánh người ta đến tàn phế sao?”
Triệu Linh Phi đá đá chân, không chút để ý nói: “Con biết giảng đạo lý mà, có phải thấy ai con cũng đánh đâu. Lang quân tốt đẹp thì con đánh làm gì? Kẻ không làm chuyện ác thì con đánh làm gì? Chỉ có cái đám lang quân tật xấu đầy mình còn dám chê con không đủ ôn nhu hiền huệ…… Nhưng thế gian cũng có những lang quân trong sáng như mặt trăng, có phong thái của kẻ quân tử. Người như thế con sẽ kính nể, đương nhiên sẽ không đánh.”
Nàng lại nghĩ tới Ngôn Thượng, khi nói chuyện cũng nhiều thêm chút phiền muộn, lại hơi có chút xấu hổ đỏ mặt.
Triệu Công thấy nàng như thế thì ngây ra hỏi: “Gần đây con có còn đi tìm cái tên Ngôn Nhị Lang kia không?”
Triệu Linh Phi nghiêng đầu, đôi mắt như nho đen nhìn chằm chằm cha mình hỏi: “Không phải ngài không thích con đi tìm huynh ấy sao? Ngài nói người ta bần hàn không xứng với nhà chúng ta cơ mà? Đã lâu con không đi tìm huynh ấy nữa.”
Triệu Công ho khan một tiếng, sau đó trịnh trọng nói: “Hiện tại ta mới phát hiện tầm mắt của mình quá hẹp hòi. Ngôn Nhị Lang là một nhân vật có tầm cỡ, nếu con thích hắn thì sao có thể vì ta nói hai câu mà con đã từ bỏ chứ?”
Triệu Linh Phi đương nhiên không phải vì hai câu của cha mình mà từ bỏ. Lúc này nàng nhìn chằm chằm Triệu Công một lúc lâu sau đó cười cười nói: “À, con hiểu rồi. Hiện tại ngài thấy thanh danh của Ngôn nhị ca vang xa ở Trường An, thậm chí đến Lưu tướng công cũng thưởng thức huynh ấy…… Thế là ngài sốt ruột, cảm thấy người như thế rất thích hợp để mượn sức. Cho nên ngài mới nhớ đến con, hy vọng con dựa vào tình cảm trước đây mà mượn sức huynh ấy, giúp ngài đả thông cục diện trên quan lộ, giúp Triệu gia tiến thêm một bậc hả?”
Nghe con gái gọi Ngôn Thượng là “Ngôn nhị ca” là Triệu Công đã biết quan hệ của nàng với Ngôn Thượng không tệ. Nhưng những lời của con gái đúng là trúng tim đen, Triệu Công khó có lúc cảm thấy chật vật. Ông ta tức giận nói: “Ta cũng chỉ vì tốt cho gia tộc mà thôi!”
Loading...
Triệu Linh phi nhìn trời, khinh thường mà “Ha!” một tiếng.
Triệu Công không chịu thua: “Tóm lại ta đồng ý hôn sự của con và Ngôn Nhị Lang!”
Triệu Linh Phi lại không cho là đúng nói: “Thế thì sao? Con sẽ không vì ngài coi trọng Ngôn Nhị Ca mà quấy rầy huynh ấy đâu!”
Triệu Công cáu: “…… Con có tật xấu gì thế? Dũng khí gào thét lúc bị ta giam trong nhà lúc trước đâu?”
Triệu Linh Phi nói: “Không phải con không có dũng khí. Chỉ cần Ngôn Nhị Ca thích con thì dù núi đao biển lửa con đều dám xông vào một lần. Nếu Ngôn Nhị Ca không thích con nhưng chỉ cần con thích huynh ấy thì cũng sẽ có dũng khí giao mình cho huynh ấy. Nhưng vấn đề hiện tại là huynh ấy đang vội thi cử, người ở Trường An muốn kéo quan hệ với huynh ấy quá nhiều. Chắc huynh ấy đã bận lắm rồi, con không muốn làm phiền huynh ấy nữa.
Huống chi bây giờ con còn chưa xứng với huynh ấy. Con nghe người kể truyện nói Ngôn Nhị Ca trong một khắc đã giết chết gia chủ của Trịnh gia. Lúc đó con mới hiểu những lời công chúa nói với con là đúng. Con nghe xong việc huynh ấy làm thì trong lòng vừa kính vừa nể lại sợ hãi. Con kính nể huynh ấy còn chưa có quan chức đã dám động tay giết người, lại sợ hãi can đảm dám ra quyết định nhanh chóng của huynh ấy. Nếu con là người bên cạnh Ngôn Nhị Ca mà không thể hiểu, lại cứ gây phiền toái cho huynh ấy thì phải làm sao?”
Triệu Linh Phi cúi đầu, tự giễu cười: “Tóm lại, hiện tại là con không xứng ở bên cạnh Ngôn Nhị Ca. Đợi khi nào con có thể hiểu huynh ấy, nếu huynh ấy còn chưa thành thân thì con sẽ đi tìm huynh ấy…… Con hy vọng sớm ngày trưởng thành, nhanh chóng hiểu huynh ấy trước khi Ngôn Nhị Ca thành thân!”
Triệu Công: “……”
Ông ta nói: “Con điên rồi hả? Cả ngày không biết con đang nói linh tinh cái gì nữa!”
Triệu Linh Phi xua xua tay, dù sao nàng và cha mình nghĩ không giống nhau. Bọn họ cãi nhau nhiều năm như thế mà vẫn không thể hiểu nhau, vì thế nàng cũng không cần nói nhiều. Triệu Linh Phi chỉ nói: “A phụ không có chuyện gì khác thì con tiếp tục luyện võ đây! Ngày mai con và Dương tam biểu ca hẹn nhau đá cầu, a phụ có thể cho a mẫu đi qua nhìn không?”
Triệu Công cáu điên lên: “Cả người toàn mồ hôi, có cái gì đẹp?! Nữ hài tử phải nhã nhặn lịch sự chứ hả!”
Dứt lời ông ta nổi giận đùng đùng bỏ đi.
—
Lúc chạng vạng Ngôn Thượng ở trong nhà mình lấy thuốc bột bôi cho Lưu Văn Cát.
Lưu Văn Cát ngơ ngác ngồi mấy canh giờ, nghe xong Ngôn Thượng giải thích mới đi rửa mặt. Hiện tại hắn đã thay bộ quần áo dính bùn đất, mặc quần áo của Ngôn Thượng ngồi ngồi đó ngây người thật lâu. Khóe mắt, khóe miệng của hắn bị thị vệ của phủ công chúa đánh sưng tím. Lúc Ngôn Thượng giúp hắn bôi thuốc hắn không hề có phản ứng gì, giống như không hề đau đớn.
Lưu Văn Cát vốn là một thiếu niên lang thanh tú, dù trên mặt có thương tích nhưng cũng chỉ càng khiến hắn thêm vô tội đáng thương. Nhưng thứ ngạo khí sáng ngời, luôn nhiệt tình hướng về phía trước mà hắn mang trên người lúc này đã chẳng còn. Cả người hắn giống như phủ một tầng bụi.
Ngôn Thượng thu dọn thuốc xong thì ngồi xuống đối diện hắn, thấp giọng nói: “…… Tóm lại mọi chuyện chính là như thế. Xuân Hoa bị người ta lợi dụng trở thành quân cờ nên chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể tới Tấn Vương phủ.”
Lưu Văn Cát rũ mắt nói: “Nhưng trước khi nàng vào Tấn Vương phủ đã mang thai. Nếu không phải có cái thai này, nếu không phải mang thai con nối dõi của hoàng gia thì có lẽ vẫn còn đường cứu vãn.”
Ngôn Thượng lặng im một lát mới nói: “Có đường gì cứu vãn đâu? Mang thai con vua lại muốn bỏ, đây là tội chết. Không bị người ta phát hiện còn đỡ…… Nhưng ai có thể bảo đảm cả đời sẽ không bị phát hiện chứ? Huống chi, công chúa nói với ta nếu Xuân Hoa bỏ đứa con này thì khả năng tiếp theo sẽ không thể mang thai nữa. Một nữ lang cả đời không có con của mình thì sẽ bị người khác xem thường, có mấy ai có thể chấp nhận?
Sao huynh có thể nhẫn tâm để Xuân Hoa đi đến một bước kia chứ? Huynh là con trai độc nhất trong nhà, tất nhiên phải có con nối dõi. Cho dù hiện tại huynh nói mình nguyện ý vì Xuân Hoa nhưng phụ mẫu huynh có đồng ý không? Bọn họ sẽ đối xử với Xuân Hoa như thế nào? Bọn họ sẽ cảm thấy nàng ấy là yêu nữ đã huỷ hoại Lưu gia, cũng sẽ hận nàng. Xuân Hoa đã đưa ra lựa chọn của bản thân, huynh cũng nên chấp nhận mới phải.”
Lưu Văn Cát bụm mặt, chậm rãi khom người chôn mặt trong tay. Hắn nức nở nói: “Ta hiểu, ta đều hiểu hết! Ngôn Nhị huynh giảng đạo lý này, lại phân tích cho ta nghe thì ta làm sao không rõ…… Nhưng tình cảm của ta và Xuân Hoa sâu nặng như thế, ai sẽ bồi thường cho chúng ta đây? Ta thấy tủi thân, cũng không cam lòng.
Lúc ta không biết gì Xuân Hoa lại mang thai con của Tấn Vương. Lúc ta biết thì mọi thứ thì đã chẳng thể vãn hồi. Mọi cảm xúc tức giận, không cam lòng và ghen ghét…… Mọi cung bậc cảm xúc đều dồn tới một lúc, nữ lang mà ta ái mộ cứ thế trở thành thiếp cho quận vương. Ta quá, quá…… Khó chịu.”
Ngôn Thượng không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe tiếng khóc của người bạn thân nhiều năm. Bả vai Lưu Văn Cát run rẩy, Ngôn Thượng thì yên lặng vỗ vỗ vai hắn, cùng hắn ngồi đó, cố an ủi hắn. Chàng là người có năng lực chia sẻ cực lớn, dễ dàng cảm nhận được đau khổ của người khác, giống như chính bản thân mình cũng bị. Thế nên lúc Lưu Văn Cát buồn bã khóc thút thít Ngôn Thượng cũng cảm giác được đau đớn kia. Chàng thấp giọng nói: “Đừng trách Xuân Hoa.”
Lưu Văn Cát nghẹn ngào.
Ngôn Thượng lại nói: “Huynh sống thật tốt thì nàng ra đi mới có ý nghĩa.”
Bả vai Lưu Văn Cát càng run rẩy hơn.
Ngôn Thượng có chút mê man, chậm rãi nói: “Hiện giờ chúng ta thế đơn lực mỏng, đối với chuyện này chỉ có thể bất lực. Có lẽ đợi huynh vào triều, có chức quan thì mới có biện pháp……”
Lưu Văn Cát phẫn nộ hỏi: “Có biện pháp gì chứ?”
Hắn ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ lựng, nước mắt nóng bỏng lăn xuống. Lưu Văn Cát run rẩy nói: “Huynh chỉ muốn ta cố nhịn, sợ ta làm việc ngốc nghếch, muốn ta tin vào chuyện quân tử báo thù mười năm chưa muộn ư? Nhưng Tố Thần, quân tử báo thù đương nhiên 10 năm không muộn, vấn đề là ta phải báo thù ai đây? Toàn bộ chuyện này…… Là một vòng lẩn quẩn!”
Giọng hắn trở nên phẫn hận: “Ta phải báo thù Tần Vương vì đã lợi dụng mọi thứ hay huynh trưởng của Xuân Hoa vì đã bán nàng? Còn có Trịnh thị nhất tộc đã ép huynh trưởng của Xuân, Tấn Vương vì đã chiếm đoạt Xuân Hoa và cả Tấn Vương phi đã ép buộc Xuân Hoa phải vào Tấn Vương phủ nữa. Hay ta còn phải báo thù người đời vì đã mắt lạnh nhìn mọi chuyện diễn ra nhưng lại chẳng có sức mạnh để thay đổi điều gì?”
Ngôn Thượng ngây ra nhìn Lưu Văn Cát run rẩy đứng lên. Hắn đứng ở trong phòng buồn bã, thất vọng nhìn chàng sau đó thảm đạm nói: “Có phải là có quá nhiều người ta phải báo thù không? Một văn sĩ như ta lại muốn khiêu chiến cả hoàng quyền mới có thể báo thù được ư? Chẳng lẽ những chuyện bọn họ làm là vì muốn khinh nhục Xuân Hoa sao? Tố Thần, huynh có biết chuyện bi ai nhất ở đây là gì không? Đó là Xuân Hoa và ta bị hy sinh nhưng ta thì không biết gì còn Xuân Hoa thì bất lực. Chúng ta bị hy sinh nhưng trong toàn bộ sự kiện, tất cả mọi việc…… Ta và nàng lại là một phần không quan trọng, không có ý nghĩa nhất!
Tần Vương để ý tới chúng ta sao? Hắn trù tính mọi thứ là để đối phó với ta và Xuân Hoa ư? Tấn Vương có để ý tới chúng ta ư? Hắn chỉ muốn một thị nữ đang mang thai con hắn vào phủ của mình, còn lại hắn chẳng thèm quan tâm. Kể cả Đan Dương công chúa hoặc Thái Tử điện hạ cao cao tại thượng…… cũng chẳng coi việc này ra gì. Việc quan trọng với bọn họ là tiêu diệt cường hào, khôi phục bộ dạng sáng sủa cho thiên hạ này.”
Lưu Văn Cát ngây ngẩn đứng đó rũ mặt rơi lệ lẩm bẩm: “Chúng ta là phần không quan trọng nhất. Huynh nói xem Tố Thần, tuy ta muốn báo thù nhưng phải báo thù ai đây? Ta chẳng thể tìm được lý do trực tiếp nào.”
Ngôn Thượng cũng ngây người. Chàng ngơ ngẩn nhìn bộ dạng thê lương của Lưu Văn Cát, lần đầu tiên chàng mới ý thức được sự đáng sợ của chính trị trong lời nói của bạn mình. Chính trị là con quái vật, nó khiến mọi người hoàn toàn thay đổi, khiến mọi biến cố đều trở nên bất lực. Con quái vật này cắn nuốt bọn họ…… Khiến bọn họ máu tươi đầm đìa nhưng chẳng thể làm gì.
—
Qua nửa canh giờ Ngôn Thượng dẫn Lưu Văn Cát đến phủ công chúa bái kiến. Đây là lần đầu tiên Lưu Văn Cát đến phủ công chúa mà không phải để gặp Xuân Hoa mà để gặp công chúa.
Phủ công chúa tráng lệ huy hoàng, ban đêm đèn đuốc sáng trưng, cảnh trí tinh xảo nhưng Lưu Văn Cát chẳng có tâm tư thưởng thức mà chỉ thất hồn lạc phách đi theo phía sau Ngôn Thượng. Hắn nhìn bóng dáng như tùng trúc của bạn mình, lại nghe chàng nhẹ giọng chào hỏi người của phủ công chúa.
Thường Mộ Vãn Diêu sẽ không gặp khách ở chính đường vào buổi tối vì thế khi bọn họ vào phủ công chúa thì đi vào tẩm đường của nội trạch, lúc này thị nữ mới để Lưu Văn Cát đứng đó chờ.
Ngôn Thượng ôn nhu nói với Lưu Văn Cát: “Lưu huynh chờ một lát, ta vào nói vài câu với điện hạ rồi điện hạ sẽ triệu kiến huynh.”
Lưu Văn Cát không quá để ý mà gật đầu, đôi mắt trống rỗng mênh mang, không màng thứ gì. Ngôn Thượng biết hôm nay hắn gặp đả kích quá lớn nên cũng chỉ thở dài mà không nói gì nhiều
—
Thị nữ giúp Ngôn Thượng vén mành sau đó chàng đi vào phòng của công chúa.
Nghe nói Mộ Vãn Diêu đau đầu, buổi chiều nàng ngủ chốc lát đến giờ mới tỉnh. Vì thế lúc này nghe nói Lưu Văn Cát đến thì Mộ Vãn Diêu cũng không có tâm tình gặp hắn.
Lúc Ngôn Thượng đi vào chỉ thấy Mộ Vãn Diêu đang ngồi cạnh cửa sổ viết chữ. Màn trướng như dệt từ vàng bay lên, nữ lang ở bên dưới búi tóc lỏng lẻo, dáng người lả lướt. Chàng hiếm lạ mà nhìn ngón tay mảnh khảnh trắng ngần của nàng một lúc. Đây là lần đầu tiên chàng nhìn thấy Mộ Vãn Diêu viết chữ. Lúc bình thường mọi thư từ nàng đều giao cho người dưới viết, rất ít khi nàng tự mình viết.
Đột nhiên nghe thấy Mộ Vãn Diêu lạnh giọng hỏi: “Nhìn cái gì?”
Ngôn Thượng hoàn hồn hỏi: “Điện hạ đang viết cái gì thế?”
Mộ Vãn Diêu đạm mạc nói: “Viết thư cho đám triều thần, để bọn họ ở trên triều công kích một ít hành vi của Quý Phi gần đây.”
Ngôn Thượng có chút khó hiểu hỏi: “Ngài có ý gì?”
Mộ Vãn Diêu lời ít mà ý nhiều đáp: “Quý Phi là mẫu thân của Tần Vương, tam ca của ta.”
Ngôn Thượng lập tức hiểu ngay. Mộ Vãn Diêu đang trả thù chuyện Tần Vương làm. Tần Vương khiến Mộ Vãn Diêu tổn thất Trịnh thị, hiện tại nàng muốn mượn chuyện Quý Phi để bắt Tần Vương phải trả giá.
Nhìn sườn mặt lạnh băng của công chúa Ngôn Thượng lại nghĩ tới những lời Lưu Văn Cát khóc lóc kể lể lúc trước…… Chính trị là con quái vật, đến Mộ Vãn Diêu lúc này cũng trở nên lạ lẫm xa xôi trong mắt chàng.
Mộ Vãn Diêu nghiêng đầu nhìn Ngôn Thượng hỏi: “Tay ngươi thế nào rồi?”
Ngôn Thượng ngẩn ra một chút mới nhớ tới tay chàng bị Lưu Văn Cát cắn đến chảy máu. Ngôn Thượng đi về phía Mộ Vãn Diêu, vén tay áo lên để nàng nhìn thấy tay mình đã bôi thuốc rồi nói: “Đã không sao nữa rồi.”
Mộ Vãn Diêu vẫn nhíu mày, giữ chặt tay chàng để chàng ngồi xuống nói: “Ngươi bôi thuốc cái kiểu gì đây? Quá tùy tiện, để ta giúp ngươi bôi lại lần nữa.”
Ngôn Thượng bị nàng lôi kéo ngồi xuống, lại thấy nàng để thị nữ đi lấy thuốc thì trong mắt mang theo ý cười. Chàng cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình sai rồi, dù đáng sợ nhưng Mộ Vãn Diêu vẫn là cô công chúa mà chàng quen, mạnh miệng nhưng mềm lòng, lại cực kỳ đáng yêu.
—
Mộ Vãn Diêu lôi kéo tay Ngôn Thượng, vừa giúp chàng bôi thuốc vừa hỏi: “Hỏi thế nào rồi?”
Ngôn Thượng ngây ra rồi đáp: “Điện hạ làm như ta có ý đồ khi nói chuyện với Lưu huynh vậy.”
Mộ Vãn Diêu ngẩng đầu liếc chàng rồi mắng: “Ta mới quen ngươi hả? Ngươi là người không bao giờ làm việc dư thừa. Cho dù ngươi an ủi bạn của mình thì hẳn cũng sẽ an ủi ra được chút tin tức gì đó. Nếu không ta trực tiếp gặp Lưu Văn Cát là được, sao phải để ngươi dẫn hắn đi nói chuyện an ủi làm gì?”
Nàng lười biếng ra lệnh: “Mau nói xem.”
Nàng không chút để ý mà lôi kéo tay chàng, rải chút thuốc bột màu vàng lên vết thương sau đó cúi đầu, môi kề sát tay chàng mà nhẹ thổi cho kim sang dược tản ra. Đôi môi đỏ của nàng gần như dán lên ngón tay chàng…… Hình ảnh này khiến trái tim Ngôn Thượng đập thùng thùng. Chàng vội dời mắt, che giấu mất tự nhiên trong mắt mình.
Chàng ho khan một tiếng rồi mới nói: “Lúc trước Xuân Hoa có thư từ qua lại với Lưu huynh. Sau khi Xuân Hoa biết mình sẽ phải đến Tấn Vương phủ thì đã tính toán chặt đứt với Lưu Văn Cát thế nên lúc đó nàng ấy viết thư để tạo dựng lý do cho mình. Ban đầu nàng ấy chỉ nói mình bị phong hàn, qua hai ngày là đỡ. Sau đó nàng nói mình cứ ho mãi không dứt, sợ lây bệnh cho Lưu huynh nên bảo huynh ấy không cần tới tìm mình. Sau đó thư từ bị cắt đứt, Lưu huynh chỉ cho rằng nàng ấy đang dưỡng bệnh.
Nhưng Lưu huynh vẫn luôn lo lắng cho bệnh tình của Xuân Hoa nên hôm qua nghe tin điện hạ trở về phủ huynh ấy mới lặng lẽ tới để thăm dò tình hình bệnh của Xuân Hoa. Ai ngờ đúng lúc huynh ấy nhìn thấy Xuân Hoa bị đưa đi…… Cho nên mọi thứ chỉ là trùng hợp, không phải có ai đó cố tình.”
Mộ Vãn Diêu gật đầu nói: “Buổi chiều trở về ta cũng đã tra xét phủ công chúa một lần, không phát hiện có nội ứng. Chỉ có thể nói rằng…… Mỗi người đều có tâm tư của chính mình, chúng chồng chất lên nhau nên mới tạo ra sự trùng hợp này.”
Nàng vẫn cầm tay Ngôn Thượng, thuốc thì đã bôi xong nhưng vì nàng mải nghĩ nên cũng không bỏ tay chàng ra.
Ngôn Thượng: “……”
Chàng cảm thấy tay mình bị nàng cầm thì đỏ lên. Chàng hơi nhẹ nhàng kéo một chút mới khiến Mộ Vãn Diêu hoàn hồn mà buông ra. Mộ Vãn Diêu rất bình tĩnh khiến trong lòng Ngôn Thượng hơi chút mất mát khó chịu. Chàng nhìn nàng, thấy mình và công chúa còn cách nhau một cái bàn. Khoảng cách xa như vậy, Mộ Vãn Diêu lại bày ra một bộ việc công xử theo phép công…… Ngôn Thượng nhíu mày nghĩ thầm giữa tình nhân hẳn không phải như thế này đúng không?
Lúc chàng tới Bắc Lí có nhìn thấy nam nữ cười đùa thân mật, kể cả những đôi tình nhân đứng đắn cũng sẽ có chút mềm ngọt, dính nhau chứ không bình tĩnh như quân thần, ngồi cách nhau một cái bàn giống chàng và Mộ Vãn Diêu lúc này đúng không?
Lúc Ngôn Thượng còn đang miên man suy nghĩ thì Mộ Vãn Diêu lại chống má chậm rãi nói: “Chúng ta bàn về chuyện này một chút, thử xem ý tưởng của chúng ta có giống nhau không.”
Ngôn Thượng hoàn hồn đáp: “Được.”
Mộ Vãn Diêu nói: “Ban đầu chắc Tần Vương biết Tấn Vương thích thị nữ trong phủ của ta nên mới lợi dụng sự tự đại của Trịnh thị và si mê của Tấn Vương để gây ra cục diện này. Tần Vương biết được chuyện này cũng dễ thôi, chỉ cần Tam ca và Ngũ ca uống với nhau hai ly rượu là Ngũ ca sẽ để lộ hết. Hoặc có duyên cớ khác…… Dù sao nếu hắn muốn biết chuyện này cũng không khó.”
Ngôn Thượng gật đầu.
Mộ Vãn Diêu lại nói: “Sau đó ta nghĩ Ngũ ca cũng lợi dụng chuyện này. Ngày thường hắn bày ra một bộ không nhúng tay vào chính trị, chỉ đứng xa xem Thái Tử và Tam ca đấu nhau nhưng hiện tại nghĩ lại ta mới thấy Ngũ ca cũng không phải kẻ ngốc. Tam ca lợi dụng huynh ấy, dù ban đầu có lẽ huynh ấy còn không biết nhưng sợ là sau đó cũng sẽ biết. Nhưng Ngũ ca lại làm như không biết gì, dựa theo kế hoạch của Tam ca mà làm.
Hoặc Ngũ ca thuận thế làm theo để đoạt Xuân Hoa đồng thời mượn sức Lý thị sau lưng ta, lại ly gián ta và Thái Tử, dù sao đó cũng không phải việc không tốt. Hoặc ngay từ đầu Tam ca và Ngũ ca đã liên thủ. Có lẽ thế lực càng ngày càng lên của Thái Tử khiến bọn họ quá kiêng kị, phụ hoàng lại ngày một yếu khiến bọn họ sốt ruột. Hiện tại Thái Tử đang xây một khu vườn tĩnh dưỡng để lấy lòng phụ hoàng vào lễ đại điển cuối năm nay…… Bọn họ sợ Thái Tử bởi vậy mà được phụ hoàng thưởng, sợ vị trí cao nhất kia rơi vào tay Thái Tử nên mới liên thủ.”
Nói xong, Mộ Vãn Diêu nhìn về phía Ngôn Thượng. Trong mắt chàng có ý khen ngợi nhìn nàng nói: “Tần Vương đã nhúng tay, đây là điều ai cũng đoán được. Tấn Vương cũng không vô tội, cái này hẳn điện hạ cũng đã đoán được. So với mấy tháng trước ngài đã tiến bộ rất nhiều. Trong chính trị điện hạ đã có sự nhạy bén hơn trước.”
Mộ Vãn Diêu bị chàng khen thì đỏ mặt, ho khan một tiếng nói: “Nói không chừng Thái Tử cũng đã nhìn ra. Thái Tử có lẽ đã chờ xem ta chọn như thế nào. Ta chọn tiêu diệt cường hào hẳn đã khiến Thái Tử thở dài nhẹ nhõm. Bởi vì nếu ta không chọn như thế thì có lẽ hắn sẽ phải ra tay…… Rốt cuộc thế lực sau lưng hắn không đủ vì thế cũng không muốn tự nhiên đắc tội đám cường hào kia. Cho nên ta ra tay thì hắn mới vừa lòng, sau đó hắn chỉ tiện tay kéo cả cô cô vào để chèn ép, hẳn vì tiền tài. Hắn muốn mượn cơ hội lần này lấp đầy Hộ Bộ, nếu không cứ mãi không có tiền, giật gấu vá vai thì quả thực phiền não.”
Ngôn Thượng gật đầu, theo phân tích của Mộ Vãn Diêu chàng cũng đã nhìn ra rất nhiều việc vì thế mới nói thêm vài câu. Hai người bổ sung cho nhau, cứ thế dựng lại toàn bộ âm mưu, cuối cùng cả hai đều thở dài một hơi. Mộ Vãn Diêu như suy tư gì đó nói: “Ta luôn cho rằng Ngũ ca không ham ngôi vị hoàng đế, ai làm hoàng đế với hắn đều thế…… Chuyện này Ngũ ca nhìn có vẻ giống kẻ bị hại nhưng mặc kệ ai thắng ai thua thì hắn cũng không tổn hại. Ngũ ca ngoan ngoãn như thế, nhìn cũng không khác gì ngày thường…… Nhưng nếu hắn hợp tác với Tam ca thì quả là đáng sợ. Cái này chứng tỏ chúng ta đã xem thường hắn rồi.”
Ngôn Thượng nói: “Còn phải cảnh giác quan sát.”
Mộ Vãn Diêu “ừ” một tiếng: “Ta sẽ nhắc nhở Thái Tử.”
Nàng đang muốn viết thư thì thấy Ngôn Thượng hơi nhíu mày, thần sắc trong mắt chợt lóe rồi biến mất. Mộ Vãn Diêu nhìn rồi hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì thế?”
Ngôn Thượng liếc nhìn nàng một cái sau đó lắc đầu.
Cách một cái bàn Mộ Vãn Diêu lập tức đá rơi giày thêu, nhấc chân đá về phía chàng.
Ngôn Thượng bị đá đầu gối thì ăn đau đến ngẩn người: “……”
Mặt chàng đỏ ửng, đầu gối bị chân nàng đá tới khiến cả người chàng cứng đờ, không biết phản ứng thế nào đã bị Mộ Vãn Diêu giáo huấn: “Có việc gì thì nói thẳng, cái tên gia thần nhà ngươi thần thần bí bí thế để làm gì?”
Ngôn Thượng than: “Ta chỉ sợ mình đoán sai, cũng không có chứng cứ nên không dám nói.”
Mộ Vãn Diêu lại hỏi: “Đúng hay sai liên quan gì tới ngươi? Tác dụng của ngươi chính là giúp ta tìm ra mọi điểm đáng ngờ, đúng hay không đã có ta quyết định.”
Vì thế Ngôn Thượng đành phải nói ra ý tưởng mới vừa chợt lóe lên trong đầu mình. Chàng chậm rãi nói: “Điện hạ có nghĩ đến khả năng mọi chuyện có thể thuận lợi thế này là do hoàng đế âm thầm đồng ý hay không? Hoàng đế bệ hạ muốn xem chúng ta diễn trò, có vậy vở diễn mới được tiếp tục chăng?”
Chàng nói: “Sở dĩ ta nói như thế vì theo những gì ngài vừa nói thì Lư Lăng trưởng công chúa từng có ý cầu kiến bệ hạ nhưng bệ hạ lại không gặp. Chứng tỏ…… Bệ hạ hẳn có biết chúng ta đang làm gì.”
Mộ Vãn Diêu ngơ ngẩn. Nàng nhìn chằm chằm Ngôn Thượng rồi mới nói: “Kết cục của Trịnh thị từ đầu đã là do phụ hoàng định đoạt ư? Trịnh thị tuy nghe ta nhưng bọn họ là của hồi môn của mẫu thân, phụ hoàng sẽ không dễ dàng bỏ qua. Phụ hoàng đang muốn diệt trừ ta hay chỉ là một Trịnh thị nhỏ nhoi?”
Ngôn Thượng im lặng. Thấy sắc mặt Mộ Vãn Diêu tái nhợt chàng vội trấn an nàng: “Đây chỉ là suy đoán của chúng ta thôi. Hoàng đế bệ hạ kỳ thật chưa làm gì đúng không? Chuyện Tấn Vương trúng tên ông ấy cũng không hỏi tới. Nếu không chỉ riêng chuyện này điện hạ cũng phải chịu trách nhiệm.”
Mộ Vãn Diêu cúi đầu, nghĩ đến một tháng này mình và phụ hoàng ở chung, ông ta ôn hòa giống như bất kỳ người cha nào trên thế gian này…… Nhưng có lẽ ở sau lưng ông ta đang quan sát bọn họ, thử thăm dò tất cả.
Ngôn Thượng đứng dậy, đi đến trước mặt Mộ Vãn Diêu sau đó cúi người đặt tay lên vai nàng ôn nhu nói: “Điện hạ đừng thương tâm, bất kể thế nào ta cũng sẽ ở bên cạnh ngài.”
Mộ Vãn Diêu cứng đờ. Tay chàng đặt trên vai nàng, người đứng trước mặt nàng khiến nàng không biết có nên đẩy chàng ra hay không. Liệu nàng có nên trách cứ chàng đã quá giới hạn, hay nên ngầm đồng ý để chàng tới gần……
Một lát sau Mộ Vãn Diêu giống như không phát hiện tay chàng đặt trên vai mình, nàng tùy ý đứng lên xoa trán rồi oán giận nói: “Nghĩ nhiều quá thực mệt mỏi.”
Ngôn Thượng cười một cái. Mộ Vãn Diêu lại nghiêng vai khiến bàn tay chàng rơi xuống. Nàng nói: “Ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn gặp Lưu Văn Cát một lần. Xuân Hoa đã nhờ ta quan tâm đến hắn, tuy ta không thích con người này…… Nhưng, ừm, ta vẫn muốn hỏi ý tưởng của hắn thế nào. Nếu hắn nguyện ý thì…… hiện tại ta sẽ xin cho hắn một chức quan, coi như bồi thường cho hắn.”
Ngôn Thượng nói: “Chỉ sợ lúc này Lưu huynh không có tâm tư đó.”
Mộ Vãn Diêu chỉ nói: “Vậy cũng phải hỏi một câu.”
Nói xong nàng đứng dậy muốn đi ra ngoài gặp người nhưng Ngôn Thượng lại giữ chặt tay nàng khiến cả người nàng cứng đờ. Ngôn Thượng đứng ở phía sau nàng nói: “Ta sẽ không đi đâu, ở chỗ này chờ ngài quay lại nhé?”
Mộ Vãn Diêu: “……”
Nàng cố ra vẻ tự nhiên nói: “Vì sao ngươi không đi? Ngươi không phải về đọc sách hả? Cẩn thận thi không đỗ thì mất mặt lắm.”
Ngôn Thượng đáp: “Ta muốn đọc sách ở chỗ này…… Không thể sao?”
Mộ Vãn Diêu thuận miệng hỏi: “Chỉ đọc sách sao?”
Ngôn Thượng: “……”
Thấy phía sau trầm mặc nên Mộ Vãn Diêu quay đầu lại. Nàng nhìn về phía chàng liếc mắt một cái, trong ánh mắt có chế nhạo lại có ý cười, sóng mắt long lanh. Dưới ánh đèn hai người nhìn nhau, trong lòng biết mà không nói.
Ngôn Thượng đỏ mặt rời ánh mắt, nhưng tay vẫn cầm lấy tay nàng không buông. Mộ Vãn Diêu cũng đỏ mặt hừ hừ: “Tùy ngươi.”