Thượng Công Chúa

Chương 168



Lúc mọi người đều quan tâm đến Lưu Văn Cát thì có một người lại nhân lúc đêm dài mà chạy trốn.

Người này bị nhốt trong phủ đệ của mình, chính là Binh Bộ Thượng Thư chưa bị định tội, cũng là Triệu Công.

Triệu Công tiếp tay cho giặc nhiều năm, tự biết nếu chuyện vỡ lở thì chỉ sợ chết là cái chắc. Ông ta hoảng sợ không chịu nổi một ngày nào nữa, trong lòng luôn lo lắng phập phồng. Gã sai vặt ngoài cửa lặng lẽ nói cho ông ta rằng Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu đã trở lại, bọn họ đều đang ở hoàng cung.

Triệu Công ý thức được đây là cơ hội duy nhất để mình chạy trốn. Vì thế ông ta để hộ vệ trung thành nhiều năm ra ngoài tiếp ứng, lại đánh thuốc mê người canh giữ mình sau đó đổi quần áo với gã sai vặt. Đây là lần đầu tiên trong đời ông ta mặc thứ quần áo thô lậu này, lại phải đội cả nón. Nhưng trong lúc sống còn ông ta cũng đành mặc, sau đó lãnh ba bốn hộ vệ chạy trốn ra khỏi thành Trường An.

Quan Trung lúc này đã không an toàn, có lẽ phải tới Hà Tây, nơi đó ngư long hỗn tạp hẳn có thể giúp ông ta thoát được truy lùng.

Chiến sự giữa Đại Ngụy và Nam Man vừa mới kết thúc, ngoài thành Trường An lúc này đã bình an. Triệu Công lẩn trốn cả đêm, vô cùng hoảng loạn. Ra khỏi Trường An được vài dặm, thấy phía sau không có truy binh ông ta mới yên tâm. Ai ngờ lúc này hộ vệ cưỡi ngựa theo sau ông ta lại sợ đến mức mặt trắng bệch, mắt trợn tròn hô: “Triệu Công!”

Bọn họ hoảng sợ giống như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ khủng khiếp.

Triệu Công theo tầm mắt của bọn họ nhìn lại thì thấy ở rừng cây phía trước có mấy người đang đứng chờ. Cả người bọn họ chìm trong ánh mặt trời mờ ảo, giống như đã đợi rất lâu.

Người đi đầu cùng Triệu Công nhìn nhau sau đó phóng ngựa tới. Triệu Công nhìn ngựa đạp qua khe suối băng đến như mũi tên thì trong lòng hoảng sợ, mặt nghẹn đến xanh xao, hô hấp cũng không thông thuận.

Người kia càng chạy càng gần, Triệu Công trừng mắt thật lớn, tâm tình ngược lại thả lỏng hơn. Đó là vì ông ta nhìn thấy người dẫn đầu chính là con gái mình, Triệu Linh Phi.

Triệu Linh Phi dẫn mấy hộ vệ chờ ở chỗ này, chặn con đường sống của cha mình. Còn Triệu Công cũng đã lâu không thấy con gái, kỳ thực gần 10 năm nay ông ta và đứa con này đã ly biệt quá nhiều. Bây giờ gặp lại thấy con gái vẫn như cũ, chỉ có ngây thơ giữa mày của nàng đã hoàn toàn không còn. Gò má nàng gầy gò, tóc dài búi dưới ngọc quan. Nữ lang trẻ tuổi giống những nam nhi trên chiến trường, ánh mắt kiên định lãnh khốc, lúc ngồi trên lưng ngựa cực kỳ hiên ngang, oai hùng.

Triệu Công vui mừng, vội nói: “Linh Phi, mau giúp vi phụ! Ngôn Nhị đã vào Trường An, trưởng công chúa điện hạ…… Không, hiện tại là đại trưởng công chúa điện hạ cũng đã tới Trường An. Hai người bọn họ tất nhiên sẽ muốn giết vi phụ, con mau giúp ta.”

Triệu Linh Phi nhìn Triệu Công.

Đôi mắt nàng như dòng sông trầm tĩnh, nhưng vẫn sáng như sao trời. Trong con sông ấy, nàng nhìn thấy ông ta, cũng nhìn thấy anh họ đã chết, thấy bản thân mình ngồi xổm trên mặt đất khóc bất lực. Dù nàng có làm gì cũng không thể quay ngược lại thời gian để cứu anh họ.

Lòng nàng vừa thẹn vừa hận, đau không thể thở nổi. A phụ hẳn phải biết vì sao nàng lại xuất hiện ở đây chứ?

Triệu Công nhìn đôi mắt lấp lánh của nữ nhi, trong lòng đột nhiên hiểu ra. Ông ta thu lại ý cười, muốn quát mắng, nhưng lại sợ hãi. Ông ta nắm chặt cương ngựa, khô khốc nói: “Linh Phi, nếu không cứu thì con nhường đường để vi phụ đi. A phụ nuôi con mười mấy năm, bản thân con lại rời nhà cũng gần 10 năm rồi, chúng ta hẳn cũng phải có chút tình cảm chứ? Ta là phụ thân của con đó!”

Triệu Linh Phi rưng rưng nước mắt nhưng lại không hề khóc. Nàng đứng trong gió, sợi tóc phất qua gò má sương lạnh. Nàng đau đớn muốn chết, nhưng vẫn gằn từng câu từng chữ: “Ngài không thể đi.”

Sắc mặt Triệu Công đại biến: “Ngươi nói cái gì?!”

Triệu Linh Phi vung trường thương trong tay lên, quân lính phía sau nàng cũng nâng đao lên, đối mặt với những kẻ đang chạy trốn.

Triệu Công hiểu rõ nhưng vẫn hỏi: “Ngươi muốn giết phụ thân ư?”

Triệu Linh Phi run run nói: “Ta cũng không muốn đi tới một bước này, ta nghe Ngôn Nhị ca dặn dò mà đợi ở đây cả đêm. Ta hy vọng Ngôn Nhị ca đoán sai, hy vọng a phụ sẽ không hèn nhát bỏ trốn. Ta còn nghĩ nếu nhìn thấy ngài ta sẽ không nhịn được mà thả ngài đi thật xa, để ngài đừng bao giờ trở về Đại Ngụy nữa……”

Trong mắt Triệu Công lộ vui mừng.

Nhưng biểu tình trong mắt Triệu Linh Phi lại càng thêm tuyệt vọng. Nàng lạnh giọng nói: “Nhưng ta không làm được! Ta vừa thấy ngài là sẽ nghĩ tới biểu ca đã chết! Ngài sinh và nuôi ta nhưng ngài làm sai quá nhiều rồi! Ta là kẻ bất hiếu, ta sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ. Đến chính phụ thân của mình còn không chịu bỏ qua thì ta cũng thấy mình quá tàn nhẫn…… Mỗi người đều cầu đại nghĩa nhưng vẫn luôn lén thực hiện ân oán cá nhân. Ta vốn cũng sẽ vì việc riêng mà mềm lòng, nhưng dù vậy ta vẫn không thể làm được! Nếu ta thả ngài đi thì mấy chục vạn tướng sĩ đã mất mạng phải làm sao, biểu ca đã chết phải làm sao, còn có Tể tướng hai triều là Lưu tướng công phải làm thế nào? Thiên hạ bá tánh vì dục vọng cá nhân của các người mà chết nhiều như vậy, ta không thể đối mặt với bọn họ được……

Thả ngài đi ta không thể an lòng! Ngăn ngài lại là ta bất hiếu, bên nào ta cũng sai nhưng ta thà làm một kẻ bất hiếu còn hơn!”

Nàng gào lên, kích động và phẫn nộ, muốn phát tiết những khó chịu và đau khổ trong lòng mình. Nhưng không nói hết được, cũng không đếm hết được. Nàng đã trút bỏ vẻ ngây thơ, đã trưởng thành, đã rõ ràng biết mình muốn cái gì…… Nhưng người chết đi chẳng thể sống lại.

Những binh sĩ đứng phía sau nàng đều bi thương, ánh mắt bọn họ nhìn Triệu Công càng thêm oán hận.

Triệu Công hoảng sợ, chỉ thấy Triệu Linh Phi khóc ròng, nói một lời cuối với ông ta: “Nữ nhi tới đưa a phụ một đoạn đường cuối cùng!”





Triệu Công bị Triệu Linh Phi áp tải về Trường An lúc hừng đông.

Cũng vào lúc ấy, tiểu hoàng đế đã đăng cơ hai tháng lần đầu tiên vào triều từ sớm. Thái Hậu ngồi sau rèm sợ hãi không biết phải làm sao. Trong lòng nàng ta nghĩ gia tộc của mình có thể vì đứa con trai này mà quật khởi, nhưng khi nhớ tới cái chết thảm của Lưu Văn Cát tối hôm qua là nàng ta lại sinh ra sợ hãi với các đại thần.

Thần tử của triều đại này cũng quá cường thế, quá đáng sợ. Cô nhi quả phụ bọn họ cần phải cẩn thận mới được.

Tiểu thiên tử còn quá nhỏ, cần người chăm sóc, trong lúc loạn lạc ấy đại nội tổng quản bên người hắn lại là Thành An. Ông ta rơi lệ dập đầu với vợ chồng Mộ Vãn Diêu, miệng thề dù có chết cũng sẽ phụ tá tiểu thiên tử, tuyệt đối không để chuyện của Lưu Văn Cát tái diễn.

Tiểu thiên tử lần đầu tiên thượng triều cực kỳ thuận lợi. Hắn cực kỳ thông minh, tối hôm qua lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã đi trước mà gọi “Ngôn tướng”. Đến hôm nay lâm triều, tiểu hoàng đế mượn tay Thành An lấy thánh chỉ của tổ phụ hắn để ở tông miếu ra. Phụ hoàng của hắn đối xử với Ngôn Thượng như xa như gần, lúc thì tin lúc thì ngờ. Lão hoàng đế rõ ràng để lại thánh chỉ nhưng tên kia lại lợi dụng sơ hở mà chỉ cấp cho Ngôn Thượng một cái chức “Đồng Bình Chương Sự”.

Nay tiểu hoàng đế mượn thánh chỉ của tổ phụ nâng Ngôn Thượng lên làm tướng công.

Đây là mẫu hậu dạy hắn.

Hiện giờ trên triều đình lấy Ngôn Thượng làm Thiên Lôi, sai đâu đánh đó. Nếu không phong cho chàng làm tể tướng thì chẳng lẽ tiểu hoàng đế có thể nói được đám đại thần kia sao? Hắn còn chưa nghe hiểu đám người này nói cái gì đâu.

Vi Thụ được thăng lên làm Lễ Bộ Hữu Thị Lang.

Lúc sau các đại thần bắt đầu thảo luận việc chiêu cáo chuyện của Lưu Văn Cát khắp thiên hạ, để cho bá tánh một cái công đạo. Thế lực của thái giám phụ thuộc vào hoàng quyền, một khi hoàng đế thật sự muốn nhúng tay thì đây là thế lực dễ thu hồi nhất. Triều đình luận tội đám thái giám, từng việc một, tất cả đều đáng tội chết.

Chiến sự cũng đã kết thúc, Đại Ngụy muốn giết A Lặc Vương để tế chúng tướng sĩ, đồng thời bọn họ cũng muốn tuyển chọn trong đám tù binh Nam Man một vị Vương giả cùng Đại Ngụy đàm phán.

Việc hòa đàm đương nhiên là phải có tể tướng và Lễ Bộ ra mặt. Đồng thời, vì tránh cho Nam Man bởi vì khốn cùng mà không thể không đánh nhau thế nên Đại Ngụy quyết định sẽ tiếp quản kinh tế của Nam Man. Đại Ngụy lúc này thực hiện chính sách ràng buộc với Nam Man, từ văn hóa, kinh tế, tôn giáo, quân đội và vô số phương diện khác.

Kỳ thật Đại Ngụy đã sớm có suy nghĩ này nhưng khi đó ý tưởng chưa chín muồi, lại thêm phong ba của ngôi vị hoàng đế và nghi kỵ của đế vương. Hiện giờ Ngôn Thượng là tể tướng thì đương nhiên sẽ muốn thi hành chính sách mình đã nghĩ tới nhiều năm trước.

Tiểu hoàng đế ngồi trên ngai vị cứng như đá mà duỗi cổ dài ra cố gắng nghe các đại thần phía dưới thảo luận. Hắn nhìn đám bá bá, thúc thúc đều vây quanh Ngôn Thượng, nhìn chàng còn trẻ nhưng cách nói năng và phong thái lại rất tốt. Tiểu hoàng đế nghe cái hiểu cái không, chỉ cảm thấy chàng cực kỳ lợi hại.

Chàng quả là biết ăn nói.

Phong thái lại nhẹ nhàng như vậy.

Đây là phong phạm quân tử mà sách nói phải không?

Thái Hậu ngồi phía sau màn trúc thấy tiểu hoàng đế sắp tụt xuống khỏi ngai vàng đến nơi thì vội uyển chuyển ho khan một tiếng nhắc nhở.

Ngôn Thượng quay đầu lại nhìn thấy tiểu hoàng đế trợn tròn đôi mắt nhìn chằm chằm đám thần tử phía dưới. Đứa nhỏ nhìn thấy chàng thì cả người lại vội ngồi thẳng đàng hoàng, cực kỳ ngoan ngoãn, cố gắng bày ra bộ dạng quân vương thành thục. Nhưng hắn mới có 6,7 tuổi, cho dù cố gắng thì cũng chỉ là một đứa nhỏ.

Ngôn Thượng mỉm cười, sau khi suy nghĩ một lát chàng nói: “Nên tìm thái phó cho bệ hạ, phải đọc sách cho tốt.”

Tiểu hoàng đế sợ dượng cảm thấy mình không học vấn không nghề nghiệp thế là vội giải thích: “Ta…… Trẫm đã học vỡ lòng từ 4 tuổi, vẫn luôn ngoan ngoãn đọc sách!”

Ngôn Thượng ôn nhu nói: “Không phải đọc sách ấy mà là dạy bệ hạ làm sao làm một hoàng đế tốt.”

Sau đó chàng hơi ngừng lại rồi mới nói: “Ngoài ra, từ hôm nay trở đi ngài và Thái Hậu phải phân cung, bệ hạ không thể ngủ trong tẩm cung của Thái Hậu nữa. Hôm nay thần sẽ cùng vài vị tướng công thảo luận việc đọc sách của bệ hạ, ngày mai sẽ sắp xếp thư đồng cho ngài. Bệ hạ cảm thấy thế nào?”

Tiểu hoàng đế vẫn còn ngây thơ, nghe nói mình không thể cùng mẫu hậu ngủ thì có chút mất mát nhưng lại thấy Ngôn Thượng nói sẽ tìm cho mình một người bạn mới thì hắn vẫn nhảy nhót vui vẻ. Lúc sau hắn lại chần chừ nói: “Ta có thể để A Nhạc ca ca cùng ta đọc sách không?”

Ngôn Thượng mỉm cười nói: “Bệ hạ và huynh đệ của mình tình thâm thì có gì không tốt đâu?”

Tiểu hoàng đế thích tính tình chàng ôn nhuận thế này vì thế hắn lập tức quấn lấy chàng hỏi rất nhiều chuyện hàng ngày của mình. Hắn dần dần cảm thấy vừa lòng, dễ dàng cảm thấy phục phong thái của người dượng này. Chờ bãi triều rồi hắn lại lén lút bắt đầu gọi Ngôn Thượng là “dượng” mặc kệ chàng từ chối bao nhiêu lần.

Thái Hậu lại có chút không vui.

Ngôn Thượng làm thế này chính là đoạn tuyệt cơ hội để nàng ta tham gia vào chính sự, sớm để cho tiểu hoàng đế rời khỏi tầm kiểm soát của nàng ta, cũng ngăn chặn con đường phát triển của ngoại thích. Ngôn Thượng còn không cho tiểu hoàng đế dùng những người đã hầu hạ hắn từ trước mà muốn bắt đầu dạy dỗ hắn việc triều chính. Cứ thế đi xuống sợ là tiểu hoàng đế lớn lên cũng sẽ không thân với nàng ta.

Huống chi một nhân vật như Ngôn Thượng khiến Thái Hậu ẩn ẩn cảm thấy tiểu hoàng đế giống như bị chàng hoàn toàn thuyết phục, lại cực kỳ thích chàng. Nàng ta cực kỳ có cảm giác nguy cơ.

Nàng ta bất giác liên tiếp làm vài động tác nhỏ, muốn dẫn hoàng đế về bên người mình. Nhưng việc này không thành, bởi vì đại trưởng công chúa Mộ Vãn Diêu đã vào cung nói chuyện với nàng ta một đêm.

Không biết bọn họ nói gì nhưng ngày tiếp theo Thái Hậu bắt đầu bế cung, ăn chay niệm phật, không hề can thiệp đến chuyện giáo dục tiểu hoàng đế nữa.

Một vị hoàng đế không lớn lên trong vòng tay của thái giám và phụ nhân hậu cung, lại được các đại thần dạy dỗ sẽ trưởng thành với bộ dáng gì là điều khiến người ta chờ mong.



Sau đó Đại Ngụy và Nam Man hòa đàm.

Triệu Công bị chém đầu thị chúng vào cuối tháng 8.

Triệu Linh Phi đứng trong đám người, nghe bọn họ chửi mắng không ngừng, lại nhìn thấy cha mình bị chém đầu. Nàng xem xong thì lặng lẽ rời đi. Vi Thụ nhận được tin muốn đi tìm thì nàng đã rời khỏi Trường An, hành tung bất định, cũng không để lại cho người khác một lời nào. Nàng chỉ nói với Vi Thụ mình muốn tới Hà Tây.

Nàng đã nghĩ ra đời này mình muốn làm gì, muốn trở thành dạng người gì. Cái chết của Dương Tự khiến nàng trưởng thành trong một đêm, nhưng Triệu Công chết lại làm nàng nản lòng thoái chí. Nàng muốn trở thành du hiệp, muốn trợ giúp những người cần mình. Nàng không có mặt mũi gặp người cũ, không có dũng cảm sống cuộc đời bình thường vì thế nàng chỉ có thể rời khỏi Trường An, đi vào nơi cát vàng mênh mông.

Trong thư gửi hắn, nàng xin lỗi hắn…… lại bảo hắn đừng đợi nàng nữa.

Nàng nhẹ giọng nói: “Hy vọng Cự Nguyên ca cưới vợ sinh con, cả đời bình an, có được hạnh phúc. Tuy rằng ta và huynh không ở bên nhau nhưng chúng ta đều đứng trên quốc thổ của Đại Ngụy, dù không gặp lại nhưng chỉ cần biết đối phương tồn tại đã là tốt rồi.”

Vào tháng 9, Đại Ngụy tuyển được Nam Man Vương mà bọn họ hài lòng.

Ngôn Tam Lang vốn ở Hà Tây lúc này viết thư cho anh mình nói hắn muốn về Lĩnh Nam thăm người nhà. Hắn còn gửi cho chàng rất nhiều hàng hóa mới lạ của Tây Vực. Trong lúc cực kỳ bận rộn Ngôn Thượng vẫn gửi thư tới Kiếm Nam và Lĩnh Nam. Chàng hỏi thăm Ngôn Hiểu Chu như thế nào, nếu nàng vẫn không buông được khúc mắc thì chàng muốn đón em gái tới Trường An ở cùng vợ chồng mình mấy năm.

Lĩnh Nam gởi thư tới nói Ngôn Hiểu Chu có trở về một chuyến, sau khi nói chuyện với cha Ngôn một đêm nàng lập tức đi Liêu Đông dưới sự bảo vệ của Hàn Thúc Hành.

Ngôn Thượng nhìn thấy thư thì trong lòng lập tức chua xót. Liêu Đông là nơi người nhà Dương Tự bị sung quân. Em gái chàng nhìn thì bình tĩnh, cũng không rơi một giọt nước mắt nào nhưng Hiểu Chu cũng không thể bỏ được Dương Tự. Trước sau nàng vẫn nhớ mãi người này.

Chàng viết cho Hàn Thúc Hành một bức thư dặn hắn không cần quản Hiểu Chu làm gì, chỉ cần bảo vệ nàng an toàn là được. Đối với đứa em gái này chàng chẳng thể giúp được gì nữa, bởi vì chàng cũng chẳng thể phân thân. Mấy ngày gần đây thân thể Mộ Vãn Diêu luôn không thoải mái, cứ dưỡng bệnh suốt. Chàng vừa vội việc triều chính, hòa đàm giữa Đại Ngụy và Nam Man rồi ngày ngày còn bị Mộ Vãn Diêu bắt uống một đống thuốc.

Quan tâm của chàng với người thân cũng chỉ có thể tới đây.

Vào tiết Trùng Dương, dưới sự bức bách của Mộ Vãn Diêu, Ngôn Thượng thật vất vả lắm mới có một ngày nghỉ ngơi. Một ngày này chàng đã định trước là sẽ đi tế anh linh của lão sư mình là Lưu tướng công.

Lưu gia lập mộ chôn quần áo và di vật cho Lưu tướng công ở ngoại ô Nam Sơn, đây là nơi Ngôn Thượng nhất định phải đi bái tế.

Mộ Vãn Diêu vốn đã biết nhưng sáng sớm thức dậy nàng lại cảm thấy không thoải mái vì thế không đi nữa mà để chàng đi một mình.

Ngôn Thượng ngồi bên giường thấy nàng hơi thở thoi thóp, sắc mặt tái nhợt thì đau lòng nói: “Nàng còn nói thân thể ta hiện giờ không tốt, nhưng sau khi trở lại Trường An ta không hề sinh bệnh còn nàng ngược lại vẫn luôn ủ rũ. Để ngự y tới khám xem sao nhé.”

Mộ Vãn Diêu gác tay trên trán hừ hừ nói: “Không cần! Chỉ là bệnh cũ, có lẽ khí hậu không quen nên ta mới vậy, đợi ngủ dậy là tốt rồi.”

Ngôn Thượng hiếm lạ hỏi: “Từ nhỏ nàng đã lớn lên ở Trường An mà còn không quen khí hậu ư?”

Mộ Vãn Diêu thấy chàng ngồi bên giường ôn nhu nói chuyện, rõ ràng là muốn cùng nàng lải nhải mãi. Nàng đã quá quen với cảnh này nên chỉ lẩm nhẩm đẩy eo giục chàng mau đi: “Đã biết, đã biết! Cả ngày chàng đều lải nhải không ngừng, thực dông dài. Chàng mau đi tế bái lão sư của mình đi, chờ chàng trở về hẳn là ta đã tốt hơn rồi. Thân thể của ta chẳng lẽ ta còn không rõ ràng ư?”

Ngôn Thượng rất bất đắc dĩ, biết nàng không muốn khám bệnh vì nhiều năm uống thuốc khiến nàng ghê tởm, nếu chỉ là bệnh nhỏ thì nàng sẽ kiên trì không khám.

Trong lòng chàng cân nhắc chờ qua hôm nay mà nàng vẫn mệt mỏi không dậy nổi thì chàng sẽ phải bức bách thỉnh ngự y tới trong phủ một chuyến. Sau đó chàng còn dặn dò thị nữ và Thu Tứ chăm sóc công chúa rồi mới dây cà ra dây muống mà đi.

Mưa thu kéo dài.

Ngôn Thượng đứng trước bia mộ của Lưu tướng công. Chàng đoan chính mà tế bái lão sư của mình, cả người trầm mặc an tĩnh. Sau khi thắp cho lão sư ba nén hương, chàng thấp giọng nói tới những việc xảy ra trong triều mấy tháng nay, nói các sư huynh ở trong triều chăm sóc mình thế nào.

Nói đến chỗ đau lòng chàng phải cố lắm mới nén được chua xót. Chàng chỉ muốn nói chuyện tốt, không muốn nói chuyện xấu.

Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nữ: “Ngôn Nhị ca.”

Ngôn Thượng quay đầu lại, dây cột tóc phất qua tay áo, lông mi chàng dính giọt mưa thu lành lạnh. Khí chất trong trẻo của chàng khiến Lưu Nhược Trúc và chồng nhìn thấy đều cảm giác nao nao.

Lưu Nhược Trúc nhìn thấy chàng thì hơi ngẩn ra, lại hoảng hốt nhớ tới lần đầu tiên gặp chàng. Mắt nàng nóng lên, hơi mỉm cười nói: “Mặc kệ đã qua bao nhiêu năm nhưng ta vẫn có thể nhớ được bộ dạng của Ngôn Nhị ca lần đầu tiên đứng trước mặt gia gia.”

Ngôn Thượng và Lâm Ngôn hành lễ với nhau sau đó hỏi hai vợ chồng họ: “Hai người mới về Trường An ư?”

Lâm Ngôn đáp: “Ta và phu nhân mới về hôm qua. Chúng ta trở về tế bái gia gia, đợi nghỉ ngơi hai ngày chúng ta sẽ về Hà Tây.”

Ngôn Thượng hỏi: “Huynh có muốn về Trường An làm quan không?”

Trên khuôn mặt lãnh đạm của Lâm Ngôn có ý cười, nói: “Ngôn tướng đừng nhọc lòng. Bên ngoài thực ra cũng khá tốt…… Ta có thể cùng Nhược Trúc đi thu thập thêm sách cổ, bảo vệ những kiến thức trăm năm ấy……”

Ngôn Thượng trầm mặc, sau một lúc lâu chàng mới nhẹ giọng nói: “Chuyện huynh và Nhược Trúc đốt sách ta đã biết…… Tất cả đều đốt sạch, không giữ được cuốn nào ư? Hai người đã vất vả rồi.”

Lâm Ngôn lắc đầu đáp: “Tâm huyết mấy năm đều đã đốt hết, quả là luyến tiếc vô cùng nhưng đều vì cứu lê dân. Ta và Nhược Trúc đều vui vì có thể làm chút gì đó, dù gì thì đồ có quý đến mấy cũng không bằng mạng người.”

Lưu Nhược Trúc vẫn luôn lẳng lặng nghe chồng mình và Ngôn Thượng nói chuyện. Nàng nhìn bia mộ, trong đầu nhớ tới dáng điệu, nụ cười và giọng nói của ông nội.

Nàng lại thấy mắt mình chua xót, nhưng không muốn khóc. Nàng quay đầu, cố mượn tươi cười giấu đi lệ trên khóe mắt sau đó cười nói với Ngôn Thượng: “Ngôn Nhị ca biết không, ngày xưa gia gia và các vị tướng công đã từng đánh cuộc về huynh. Hiện giờ xem ra bọn họ đều thua rồi, huynh mau xuống núi tìm các vị tướng công lĩnh thưởng đi!”

Ngôn Thượng ngạc nhiên hỏi: “Cái gì?”

Lưu Nhược Trúc cười khanh khách nói: “Trương tướng công bọn họ đánh cuộc đến năm huynh 30 tuổi có thể lên làm Trung Thư Xá Nhân, còn gia gia lại đánh cuộc lúc huynh 30 tuổi có thể lên làm tể tướng. Năm nay huynh mới 27 đã là Tể tướng rồi, vậy chẳng phải bọn họ đều thua chỉ có huynh là thắng ư?”

Ngôn Thượng ngẩn ra sau đó dời mắt nhìn bia mộ lặng lẽ phía sau. Nó đứng trong mưa gió, lặng yên nghiêm túc như bộ dạng của Lưu tướng công.

Một lát sau chàng nhẹ giọng nói: “Loại đánh cuộc này ta có thắng cũng có ý nghĩa gì đâu.”

Nụ cười trên mặt Lưu Nhược Trúc nhạt dần, sau đó nàng cũng trầm mặc.

Cách một lát nàng lại nhẹ giọng: “Thắng là có ý nghĩa rồi. Đại Ngụy cần huynh, chúng ta cũng đều cần huynh…… Gia gia trên trời có linh thiêng cũng sẽ vì huynh mà vui vẻ. Học trò của gia gia lợi hại như thế thì dưới hoàng tuyền hẳn ông đang lôi kéo mấy vị tướng công khác uống rượu, đắc ý nói học trò của mình tốt.”

Trong nháy mắt nàng đã rưng rưng, vừa nói vừa cười: “Gia gia tuy bảo thủ nhưng bản tính ông vẫn rất tinh nghịch.”

Nàng nói đến nhiều chuyện cũ của ông mình, Lâm Ngôn bung dù đứng bên cạnh che cho nàng, còn Ngôn Thượng có tôi tớ phía sau bung dù che cho. Dù vậy cả hai người đều dính nước mưa nhưng không ai đánh gãy lời nàng.

Núi xanh vẫn đó nhưng người chết không về, người mới rồi cũng trưởng thành.

Có lẽ đây chính là ý nghĩa.



Đêm đó Mộ Vãn Diêu tỉnh ngủ rồi mới biết phò mã đã trở lại. Thị nữ nói Ngôn Thượng có vào thăm nàng một chút rồi đi ra ngoài khiến lòng Mộ Vãn Diêu hơi trầm xuống. Nàng ngủ một ngày nên thân thể đã không còn quá khó chịu, vì thế nàng xuống giường rửa mặt chải đầu, tính toán đi gặp Ngôn Thượng.

Hôm nay chàng đi tế bái lão sư, lại gặp được vợ chồng Lưu Nhược Trúc vì thế lòng chàng hẳn không dễ chịu gì.

Mộ Vãn Diêu thấy Ngôn Thượng đang ngồi trên hành lang ở hậu viện. Chàng vẫn mặc bộ quần áo màu lá trúc như khi sáng, tóc đã hơi loạn, dây cột tóc rơi xuống trên vai. Chàng ngồi một mình bên bàn, hai mắt hơi nhắm lại, cứ vậy rót cho mình một chén rượu.

Gió thổi lồng lộng, người như tranh vẽ.

Ngôn Thượng đang uống rượu thì chén rượu lại bị người ta cướp mất. Chàng nghiêng đầu thấy Mộ Vãn Diêu đã ngồi xuống bên cạnh mềm giọng mắng mỏ chàng: “Chàng đúng là biết học thói hư, hiện giờ còn học nam nhân khác uống rượu giải sầu. Thối hoắc, tối nay chàng đừng có mà lên giường ngủ!”

Khóe mắt Ngôn Thượng vì uống rượu mà đỏ ửng lên, màu da trắng nõn cùng môi hồng khẽ nhếch càng khiến người ta nghiện.

Tính tình chàng rất tốt, cứ vậy tùy ý để nàng không vui mà cướp mất chén rượu còn mình chỉ chống trán sau đó cười nhẹ nói: “Ta không uống nhiều, chỉ uống giải sầu một chút thôi. Ta chỉ uống một lát thôi chứ không uống say.”

Mộ Vãn Diêu: “Nghe chàng gạt ta kìa!”

Ngôn Thượng cười hỏi: “Ta lừa nàng làm cái gì? Nàng ngửi xem, mùi rượu trên người ta có nặng không? Ta thật sự chỉ uống một chút, uống đủ năm ly ta sẽ không uống nữa.”

Mộ Vãn Diêu ngẩn ra, nàng chun mũi ngửi ngửi cổ chàng, còn chàng thì ngửa cổ lùi ra sau. Thấy nàng như con mèo nhỏ rúc đến là chàng không nhịn được cười, ôm nàng vào lòng. Mộ Vãn Diêu thoáng chốc ngửi được mùi rượu thế là đột nhiên thấy ghê tởm, vội nín thở nhịn cảm giác kia xuống.

Đợi bớt khó chịu nàng mới đẩy chàng ra: “Thối muốn chết, đừng ôm ta! Chàng uống mấy chén rồi?”

Ngôn Thượng thực nghe lời đáp: “Chỉ uống ba chén.”

Mộ Vãn Diêu suy nghĩ một chút sau đó rộng lượng để chàng rót rượu rồi nói: “Ta uống cùng chàng vậy. Nam nhân ấy mà, kỳ thật có đôi khi uống rượu cũng được, coi như phát tiết một chút cũng tốt. Hôm nay chàng nhìn thấy cháu gái của lão sư mình, lại nghĩ tới lão sư và nhiều người khác nên tâm tình mới không vui đúng không?”

Ngôn Thượng thấp giọng đáp phải.

Thấy chàng như vậy, Mộ Vãn Diêu cũng không cản chàng uống rượu nữa.

Nhưng tửu lượng của Ngôn Thượng quả là không tiến bộ được bao nhiêu. Chàng chỉ uống thêm một chén mà cả người đã lắc lư, dựa đầu lên vai nàng. Mộ Vãn Diêu bật cười, đang muốn đẩy chàng ra lại cảm thấy vòng eo của mình bị chàng ôm lấy, mặt chàng chôn trên cổ nàng thật lâu không động đậy.

Mộ Vãn Diêu yên tĩnh, ôn nhu hơn ngày thường, cứ vậy tùy ý để chàng ôm chứ không đẩy ra.

Ngôn Thượng ngửa mặt, trong mắt sáng loáng, lại như có có sương mù chuyển động. Chàng nhẹ giọng nói: “Kỳ thật ta…… Kỳ thật có lúc ta đã thật sự có một ý nghĩ cực kỳ hư đốn.”

Mộ Vãn Diêu hỏi: “Ngôn Nhị ca ca sẽ không có ý xấu. Chàng nghĩ cái gì thế?”

Chàng trầm tĩnh một lát khiến Mộ Vãn Diêu cho rằng chàng sẽ không nói nhưng đúng lúc ấy chàng lại dán bên tai nàng, giọng rất thấp: “Có thời điểm ta thật sự nghĩ tất cả những người khác chết cũng được, ta chỉ cần nàng, lão sư của ta và Dương Tự tồn tại. Ta chỉ muốn mọi người quanh mình có thể tồn tại, còn người khác chết thì chết, có liên quan gì tới chúng ta đâu.”

Mộ Vãn Diêu ngơ ngẩn.

Nàng muốn cúi đầu nhìn nhưng chàng lại rúc vào cổ nàng không chịu ngẩng đầu.

Ngôn Thượng ôm chặt lấy eo nàng mà lẩm bẩm: “Những lời này ta không thể nói ra, lúc thanh tỉnh ta sẽ không bao giờ nói…… Ta chỉ có thể nhân lúc uống rượu để lặng lẽ nói với nàng. Chờ ta tỉnh rượu rồi thì sẽ coi như chưa nói gì hết. Diêu Diêu, ta chỉ muốn nàng tồn tại, ở trong lòng ta thì nàng là quan trọng nhất, so với mọi người khác đều quan trọng. So với thiên hạ, quốc gia, bá tánh…… nàng đều quan trọng hơn.

Chờ ta tỉnh rượu…… Ta sẽ không nhận mình có nói lời này.”

Mộ Vãn Diêu thấy chua sót, lòng nàng như có từng cơn gió lốc, cả người lặng ra để chàng ôm. Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy chàng nói như vậy, có lẽ cũng sẽ là lần duy nhất. Chờ ngày mai chàng sẽ không chịu thừa nhận, chờ ngày mai chàng sẽ lại hướng về thiên hạ, về quốc gia, về bá tánh.

Nhưng ở chỗ sâu trong lòng chàng vẫn luôn xếp nàng ở vị trí đầu tiên.

Mộ Vãn Diêu nén nước mắt sau đó bỗng nhiên cười nói: “Đáng giá.”

Ngôn Thượng nhẹ run lông mi bên tai khiến nàng thấy ngứa ngáy.

Nàng cực kỳ chăm chú nói: “Ta có được tình yêu mình muốn, cũng trở thành người ta muốn. Đời này ta thấy mình may mắn vì đã giữ chặt lấy chàng không bỏ. Chàng là món quà tốt nhất mà trời cao đã cho ta.”

Nàng rót rượu cho mình, lúc Ngôn Thượng nghiêng mặt nhìn chỉ thấy nàng cực kỳ hào khí hô: “Kính thiên địa!”

Ngôn Thượng chống má, cười nhìn cô vợ nhỏ cuồng vọng của mình nâng chén rượu lên một hơi cạn sạch chứ không hề tinh tế thưởng thức như chàng, quả là nữ trung hào kiệt. Chàng hâm mộ nhìn nàng, nghĩ thầm khi nào mình mới có thể được như nàng, nói uống là uống.

Chàng đang tán thưởng thì thấy sắc mặt Mộ Vãn Diêu chợt biến đổi, sau đó nàng quay đầu nôn thốc nôn tháo.

Ngôn Thượng hoảng hốt, sắc mặt thay đổi, vội vàng hỏi han.





Màn đêm buông xuống, phủ công chúa suốt đêm mời ngự y tới. Ba ngự y được cử tới bắt mạch cho đại trưởng công chúa.

Vài vị ngự y thương lượng một lúc lâu mới nhìn về phía phò mã đang ngồi trên giường ôm công chúa lúc này sắc mặt trắng bệch, tinh thần uể oải.

Mộ Vãn Diêu hữu khí vô lực hỏi: “Có phải ta bị bệnh nặng gì không?”

Nàng cực kỳ uể oải, cũng rất thống hận thân thể của mình. Dưỡng nhiều năm như vậy, ngày thường nàng vẫn có thể nhảy nhót nhưng vừa ốm một cái là đã gục.

Ngự y cười nói: “Làm gì có bệnh nặng gì? Chúc mừng điện hạ và phò mã, đây là hỉ mạch.”

Ngự y đều chờ công chúa và phò mã thưởng lớn.

Nhưng không khí trong phòng lại lâm vào trầm mặc quỷ dị. Mấy vị ngự y khó hiểu ngẩng đầu, thấy Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng đều mang thần sắc cực kỳ cổ quái.

Mộ Vãn Diêu hoài nghi bọn họ là lang băm nên mắng: “Các ngươi khám sai rồi hả? Sao có thể? Ta hẳn là bị bệnh gì đó rồi.”

Ngôn Thượng cũng nói: “Hay là các vị tiên sinh khám lại một lần nữa đi.”

Các ngự y: “……”

Bọn họ tức giận nói dỗi: “Mạch tượng đơn giản như vậy mà mấy lão nhân bọn thần lại không nhận ra ư? Điện hạ và tướng gia hoài nghi y thuật của chúng thần ư? Nếu không tin chúng thần thì hà tất gọi chúng thần tới làm gì!”

Mộ Vãn Diêu vẫn kiên trì khẳng định bọn họ khám sai rồi, Ngôn Thượng lại mang vẻ mặt ôn hoà dỗ bọn họ khám lại.

Cuối cùng vẫn là hỉ mạch như cũ.

Vợ chồng hai người nhìn nhau, đều cực kỳ hoảng hốt. Vẫn là Thu Tứ phản ứng nhanh, nàng ta vui vẻ dẫn bọn thị nữ đi xin thưởng: “Chúc mừng điện hạ, chúc mừng tướng gia! Điện hạ, chuyện vui thế này ngài nên thưởng cho các tiên sinh bao lì xì mới được.”

Ngôn Thượng lấy lại tinh thần, vội vàng đáp phải.

Chàng cố nhịn hoảng hốt trong lòng, cố gắng cân nhắc vì sao Mộ Vãn Diêu lại có thai. Lúc chàng tiễn ngự y ra ngoài mới nhân lúc không ai để ý kéo ngự y vào một góc hỏi xem bọn họ có khám sai không. Thấy đối phương đảm bảo nhiều lần chàng mới nhớ ra mà hỏi những việc cần chú ý.

Ngự y thấy vợ chồng hai người hoảng hốt như thế thì trong lòng cũng thở dài. Hàng năm ông ta đều xem mạch cho công chúa nên đương nhiên cũng biết thân thể công chúa như thế nào, huống chi năm đó Ngôn tướng còn từng bị lão hoàng đế bắt uống thuốc kia……

Ngự y vuốt râu cười nói: “Ngôn tướng không cần hoài nghi. Có lẽ thuốc lúc trước thật sự bị bức lui một ít, có lẽ thân thể điện hạ mấy năm nay điều dưỡng tốt…… Tóm lại, điện hạ thật sự có thai. Nhưng lúc trước điện hạ từng có…… ừ, thai này của điện hạ sợ là sẽ gian nan, có lẽ cũng dễ bị hư. Hai vị phải cực kỳ cẩn thận.”

Ngôn Thượng ngơ ngẩn hỏi: “Sẽ thực gian nan sao?”

Ngự y gật đầu.

Ngôn Thượng nghĩ nghĩ, lại chắp tay cảm tạ ngự y và để thị nữ đi theo ngự y lấy thuốc. Chàng quay lại phòng nói với Mộ Vãn Diêu những lời ngự y vừa nói.

Mộ Vãn Diêu lập tức không còn hoài nghi nữa, nàng đã hoàn hồn, cũng lập tức trở nên vui vẻ. Nhưng nghe nói cái thai này của mình sẽ dễ dàng bị hư nên là nàng lại khẩn trương che cái bụng vẫn còn bằng phẳng của bản thân.

Ngôn Thượng chần chờ nói: “Nếu đúng như này, còn không bằng……”

Mộ Vãn Diêu gạt ngay: “Không cần!”

Ngôn Thượng bật cười nói: “Ta còn chưa nói xong nàng đã biết ta muốn nói gì rồi hả?”

Mộ Vãn Diêu: “Chàng đương nhiên sẽ nói chúng ta đã chấp nhận, nếu thai nhi không xong thì còn không bằng để ta ít chịu tội một chút. Nhưng ta không muốn thế, ta chỉ muốn đứa nhỏ này.”

Nàng cực kỳ chăm chú lại bướng bỉnh, sợ Ngôn Thượng vẫn muốn thuyết phục mình nên nàng lập tức cọ qua cùng chàng mặt đối mặt.

Mộ Vãn Diêu ôm lấy mặt chàng, thấy chàng nhìn mình mới nói: “Ta nhất định phải sinh cho chàng một đứa con. Ta nhất định phải có một đứa con thuộc về hai chúng ta. Ta sẽ cực kỳ, cực kỳ cẩn thận…… Chàng cũng sẽ chăm sóc tốt cho ta đúng không? Chúng ta còn chưa cố gắng thì vì sao đã từ bỏ? Ta cảm thấy ta có thể chịu được khổ này thì chàng sợ cái gì?”

Ngôn Thượng lẳng lặng nhìn nàng rồi hỏi: “Nàng thật sự muốn như vậy ư?”

Mộ Vãn Diêu đáp: “Ta cực kỳ muốn, thậm chí muốn đến điên lên! Nếu không thể có ta cũng chấp nhận, nhưng nếu có thì ta nhất định không thể buông tha! Ta và chàng tốt như vậy, chàng lại là người ưu tú, ta cũng lợi hại thì vì sao chúng ta lại không thể có con chứ? Đây là trời cao bồi thường cho ta, dù khó ta cũng muốn!”

Ngôn Thượng không nói chuyện nữa, chàng chỉ khom lưng ôm nàng vào lòng. Mộ Vãn Diêu rúc trong lòng chàng thì thầm: “Nhưng không phải phụ hoàng đã bắt chàng… Vì sao còn có thể?”

Ngôn Thượng thất thần nói: “Có lẽ thuốc kia đã bị bức ra một chút.”

Sau đó chàng nhíu mày lo lắng: “Không biết có ảnh hưởng đến thai nhi hay không.”

Mộ Vãn Diêu cũng bắt đầu khẩn trương: “Ta không uống rượu nữa.”

Hai người bắt đầu vui mừng thương lượng những việc này. Nhưng có một đáp án mà cả hai đều đã bỏ qua —— có lẽ giống như Lưu Văn Cát đã nói, trong lúc hai người không biết hắn đã từng giúp bọn họ.

Nhưng dù sao đó cũng đã là chuyện quá khứ.



Cứ vậy nửa năm lại qua đi.

Đại Ngụy và Nam Man thành công hoà đàm. Triều thần Đại Ngụy vốn chờ đợi Vi Thụ vì vậy mà được thăng quan. Hắn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, dù chiếm vị trí tể tướng thì cũng chưa chắc không thể.

Huống chi hắn còn đại diện cho thế gia.

Bọn họ ẩn ẩn hy vọng thế gia có một người quật khởi, có thể có được địa vị ngang bằng Ngôn Thượng. Nhưng ai ngờ Vi Thụ lại dâng tấu yêu cầu được đi sứ. Hắn không quan tâm đến kỳ vọng và tính toán của đám thế gia với mình mà chỉ muốn đi làm việc hắn thích.

Hắn chỉ rõ lý tưởng của mình, sau đó cao giọng nói trên triều hội: “…… Nam Man tuy đã bình ổn, nhưng chư quốc tứ phương lại vì thế mà bất an. Huống chi Đại Ngụy mới chỉ thỏa thuận xong điều kiện với Nam Man, mà bản thân nơi ấy lại bần hàn, tình huống cụ thể thế nào vẫn cần người Đại Ngụy tới đó nhìn tận mắt. Thần nguyện làm người này.”

Đại ca hắn nhất thời sốt ruột nói: “Lần này vừa đi sẽ mất vài năm không thể hồi triều! Ngươi vốn đang có tiền đồ rất tốt, hà tất phải như thế?”

Vì sao không ở lại trong triều ổn định mấy năm, chờ làm tể tướng? Vì sao không cưới vợ sinh con, làm chồng, làm cha?

Vì sao Vi Cự Nguyên luôn như thế?!

Vi Thụ lại rũ tay áo, chắp tay hành lễ về phía Ngôn Thượng nói: “Thỉnh Ngôn tướng phê chuẩn tấu chương của hạ quan. Thần vì ngàn vạn bá tánh của Đại Ngụy, vì sinh cơ của nước nhà nên mới lựa chọn như vậy. Phân tranh trên triều không phải thứ thần hứng thú, thần chỉ có một nguyện vọng —— chỉ làm chuyện tốt, đừng hỏi tiền đồ.”

Ngôn Thượng nhìn Vi Thụ, chậm rãi đỡ hắn lên rồi ôn nhu nói: “Vi Thị Lang vì nước vì dân mà ưu tư, vậy có dám gánh vác trách nhiệm nặng nề hay không?”

Tiểu hoàng đế ngồi trên ngôi cao nhìn đám thần tử so chiêu mà nhiệt huyết dâng trào, trong lòng thầm kêu tốt. Hắn gấp không chờ nổi muốn lớn lên, muốn tham dự vào chính sự với đám đại thần này —— Đại Ngụy có nhiều thần tử lợi hại như vậy sao có thể không hưng thịnh đây?



Đầu năm mới Ngôn Thượng chủ trì khoa khảo, tiểu hoàng đế thì đích thân tiễn Vi Thụ và đoàn người đi sứ đến mười dặm.

So với lần trước thì lần này Vi Thụ đã là Chính Sử. Lần này hắn đi sẽ mất mấy năm, thậm chí mấy chục năm…… Cho dù cả đời từ đây có lẽ sẽ gập ghềnh nhưng hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.

Mưa xuân lâm thâm trút xuống Trường An.

Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu lúc này bụng đã lớn đi bái phỏng một nhà Ngọc Dương công chúa. Lúc về bọn họ ngồi xe ngựa, hai vợ chồng nói chút chuyện chính sự. Đúng lúc này bên ngoài xe có một thư sinh trẻ tuổi bỗng nhiên nhảy ra từ ngõ nhỏ, trong tay cầm một quyển trục vội đuổi theo xe ngựa.

Thư sinh kia cao giọng thét: “Ngôn tướng, Ngôn tướng! Tiểu sinh tìm ngài đưa Hành Quyển! Tiểu sinh đã gặp tướng công một lần trong bữa tiệc ở Bắc Lí, ngài còn từng khen tiểu sinh, ngài có nhớ hay không?

Công chúa điện hạ, công chúa điện hạ! Ngài giúp tiểu sinh nhìn thơ văn này xem sao! Nghe nói điện hạ chính là tài nữ nổi danh, mong ngài giúp tiểu sinh nhìn một chút!”

Người đi trên phố đều dừng lại nhìn tên thư sinh kia ướt như con gà rơi vào nồi canh nhưng vẫn đuổi theo xe của phủ công chúa. Mọi người qua lại lộ ra ánh mắt đồng tình, nghĩ thầm người này đương nhiên không tới được cửa phủ công chúa nên mới phải chạy theo xe giữa đường thế này.

Nhưng mà Ngôn tướng có thân phận gì, đại trưởng công chúa là thân phận gì, sao bọn họ có thể vì một thư sinh bình thường mà dừng xe chứ?

Chỉ có tên thư sinh kia vẫn cố chấp chạy theo xe, miệng tuyệt vọng lại chờ mong mà gào: “Tiểu sinh ngẫu nhiên có được một tác phẩm hay! Đêm qua tiểu sinh nằm mộng thấy một tiên nhân, người đó ban cho tiểu sinh một bài từ, câu cú cực kỳ nổi bật! Đây là bài từ tiên nhân kia ban cho, không phải do tiểu sinh viết, thật đó! Ngôn tướng, điện hạ, hai người nghe một chút đi……”

Hắn đuổi không kịp xe ngựa kia nên trong lòng khổ sở, dần dần dừng bước. Hắn ngơ ngác nhìn xe ngựa chạy xa, nhưng lúc lòng hắn không còn ôm chờ mong gì lại thấy xe ngựa kia dừng lại. Hắn thấy Ngôn Thượng cầm ô đỡ Mộ Vãn Diêu cùng xuống xe.

Vợ chồng hai người quay đầu lại nhìn thư sinh nghèo khổ kia.

Ngôn Thượng mỉm cười nói: “Không phải ngươi nói mình được tiên nhân ban thơ ư? Kêu to như vậy thì không bằng để ta và điện hạ cùng nghe xem sao.”

Sau khi mang thai khí chất trên người Mộ Vãn Diêu trầm ổn và dịu dàng hơn nhiều. Nàng quả thực đã có chút tình thương của người làm mẹ vì thế cũng cười với thư sinh nghèo kia và nói: “Ngươi đọc thử xem.”

Nước mưa lả tả, con hẻm ướt sũng, thư sinh kia lại cực kỳ phấn chấn.



Ngôn Hiểu Chu đang ở Liêu Đông, sau khi gặp cha mẹ của Dương Tự nàng cũng ở lại đây luôn.

Ban ngày nàng đi ra ngoài hái thuốc, theo đại phu đi khám bệnh cho người ta còn tối nàng trở về cùng trò chuyện với hai lão nhân. Cha mẹ Dương Tự khuyên nàng không cần như vậy, nhưng nàng lại vui cười nói mình rất vui vẻ, cũng thấy rất đầy đủ.

Núi cao nguy nga, nơi nơi đều là cây cỏ xanh um.

Ngôn Hiểu Chu đứng giữa khe núi, trên lưng cõng giỏ tre, phía sau là Hàn Thúc Hành. Nàng chống gậy đi trên đường núi, vì con đường gian nan nên có một thứ trên người nàng rơi xuống. Bản thân nàng không chú ý tới nhưng Hàn Thúc Hành đi phía sau lại nhặt được.

Hắn gọi: “Nữ lang, ngài làm rơi đồ nè.”

Ngôn Hiểu Chu nghi hoặc quay đầu lại, con ngươi bỗng nhiên lặng đi. Bởi vì nàng nhìn thấy Hàn Thúc Hành đang cầm một cái chuông nhỏ bằng vàng trong tay. Chuông này đã bị tháo mất quả chuông bên trong nên không phát ra tiếng vang. Nó sẽ không bao giờ phát ra âm thanh lảnh lót, sẽ không ảnh hưởng tới tướng sĩ trên sa trường, cũng không kinh động kẻ địch.

Ngôn Hiểu Chu cúi đầu nhìn cái chuông nhỏ sau đó chậm rãi duỗi tay nắm lấy nó. Nàng nhẹ nâng nó lên cọ bên má của mình, mắt nhắm lại.

Khắp núi đồi là mây bay lãng đãng.

Nàng nghĩ tới người kia, nhớ hắn từng nói rất thích nghe giọng của nàng. Chính vì hắn nói thế nên nàng mới đưa chuông này cho hắn.

Cuộc đời này rốt cuộc cái gì mới là tình yêu đây?

Tình là thứ có thể chậm rãi tan đi, hay có thể quên mất ư? Nó là thứ có thể trôi qua hay là thứ sẽ khắc trong lòng? Là sóng lớn mãnh liệt đến khắc cốt hay nước xuân róc rách không ngừng sinh sôi?

Hàn Thúc Hành mờ mịt nhìn nàng lại chỉ thấy Ngôn Hiểu Chu bỗng nhiên vòng tay thành loa sau đó hét lên với núi rừng: “Tam Lang ——

“Tam Lang! Tam Lang ——!”

Nàng gọi đến khàn cả giọng, tình này như nước xuân chảy mãi!

Núi rừng bị chấn động, chim chóc sợ hãi bay lên.

Núi non cho nàng lời đáp lại, mây cũng quay về. Ngôn Hiểu Chu nắm chuông nhỏ, ngơ ngác nhìn hết thảy mọi vật trước mắt. Rồi nàng bỗng nhiên rơi lệ, sau đó lại nở nụ cười. Nàng lại đối mặt với trời đất bao la mà cao giọng gọi:

“Tam Lang ——”

Nàng vĩnh viễn, vĩnh viễn…… chờ hắn!



Triệu Linh Phi cưỡi ngựa đi trong đại mạc.

Nàng đội khăn che mặt, một thân áo quần nhẹ nhàng. Phía sau nàng có một vài người cưỡi ngựa, ăn mặc giống như nàng, đều là những người hành hiệp trượng nghĩa ở Hà Tây này. Triệu Linh Phi biết cách quản lý thủ hạ thế nên ở Hà Tây này nàng cũng coi như có chút danh tiếng. Nơi hỗn loạn như Hà Tây triều đình cũng không thể bảo đảm trật tự hoàn toàn, vì vậy mới cần du hiệp như nàng tồn tại.

Cát vàng cuồn cuộn thổi tới, đường đi hoang vu mờ mịt. Có một tiểu đệ đi phía sau chỉ vào một hướng và hô lên: “Nữ lang xem, những người kia có phải đoàn đi sứ của Đại Ngụy hay không?!”

Triệu Linh Phi bỗng dưng quay đầu lại.

Trong cát vàng tung bay, nàng đứng dưới bóng hoàng hôn mà nhìn. Nàng thấy từ trong cát vàng mênh mông rộng lớn Vi Thụ dẫn một đội người trầm mặc đi tới chỗ mình. Hắn cũng đã thấy nàng, lại nhìn nàng mãi không rời. Ánh chiều tà rải trên người hắn giống như từng bông tuyết bay.

Hắn lẳng lặng nhìn sau đó chậm rãi nở nụ cười với nàng.

Triệu Linh Phi cũng nhìn hắn, lại thấy được bóng dáng của rất nhiều cố nhân. Nàng nhìn thấy Lưu tướng công chết trận sa trường, nhìn thấy anh họ chết thảm trong hẻm núi, thấy cha nàng bị chém đầu trước dân chúng…… Nàng cứ ngồi trên lưng ngựa mà đối diện với Vi Thụ.

Thời gian mấy năm lướt qua bọn họ.

Phía sứ đoàn bên kia có người nói: “Vị nữ lang này, lang quân của chúng ta thuê các ngươi hỗ trợ cùng đi sứ, chẳng biết có được hay không?”

Triệu Linh Phi nhìn nam tử giống như tuyết lạnh đứng giữa sa mạc, trong mắt nàng có ánh sáng lấp lánh, cả người cứ lặng yên đứng đó.



Trường An đổ mưa to, thư sinh kia lấy Hành Quyển của mình từ trong tay nải ra sau đó bắt đầu đọc diễn cảm trước mặt Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng ——

“Từ vượn, thành người cả

Chuyển sang mài nhẵn vài viên đá

Ấy thời mông muội

Đồng sắt vào lò nung, thổi nguội

Thuở đó khi nào, ai thấy?

Chắc hẳn cả ngàn năm vậy

Trần thế được cười vui mấy lúc

Cứ giương cung bắn tên lao vùn vụt

Kia máu chảy

Trôi từng khúc

Gấp pho sử cũ, sương trên tóc

Chỉ nhớ lấy đôi đôi chút chút

Chuyện giờ xa khuất

Ngũ Đế, Tam Hoàng danh vượt bậc

Vạn kiếp truyền tin thất thiệt

Được bao kẻ phong lưu anh kiệt?

Đạo Chích, Trang Khiêu còn để tiếng

Đến Trần vương dũng cảm vung rìu chiến

Ca chửa hết

Vừng đông rạng!”

Hạ tân lang – Độc sử (thivien.net)

Muôn vàn năm xưa, vạn người đồng hành. Thời gian lượn lờ, anh hùng cạnh tranh.

Đều bắt đầu từ hừng đông!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv