Hoàng đế muốn Lưu tướng công đi Hà Tây, làm một nguyên soái đốc chiến.
Để một lão nhân, một vị tể tướng hai triều sắp về hưu phải lên chiến trường…… Quả là buồn cười!
Cả triều văn võ biết được việc này thì cực kỳ kích động. Lúc màn đêm buông xuống đám trọng thần tụ ở trong phủ của Lưu tướng công thay ông bất bình. Lưu tướng công tiều tụy già nua ngồi cạnh tường, ánh mắt đảo qua, dưới ánh nến mỏng manh mặt ai cũng bi ai.
Giết thỏ rồi giết đến cáo, cũng thế thôi mà.
Trong quan chế Đại Ngụy có năm vị tướng công nhưng năm trước một người đã về hưu vẫn chưa có người lên thay. Ba người còn lại đều có mặt ở đây hôm nay, thấy Lưu tướng công bị hoàng đế đối xử như thế thì bọn họ càng đồng cảm với ông hơn những người khác. Đáy lòng họ lạnh giá giống như việc xảy ra trên người mình.
Vài vị tướng công muốn cầu tình cho Lưu tướng công, muốn đến trước cửa cung quỳ lạy, mang theo quần thần yêu cầu hoàng đế phải rút lại mệnh lệnh đã ra.
Nhưng Lưu tướng công lại cố lấy tinh thần, lạnh giọng ngăn cản: “Khóc sướt mướt làm cái gì? Có giống nữ nhân và hài tử vô tri hay không? Miệng vàng lời ngọc của hoàng đế há có thể thu hồi?! Còn lão hủ…… Đi Hà Tây thì đã sao? Lão hủ tuổi già chí chưa già, vẫn còn mạnh mẽ lắm, vừa lúc có thể tới Hà Tây đốc chiến! Tể tướng tự mình đến chẳng lẽ không phải cho Đại Ngụy một liều thuốc an thần ư? Các ngươi khóc thét cái gì?!”
Vì thế văn võ bá quan nhịn bi thương mà miễn cưỡng nói vài lời khích lệ. Nhưng trước khi đi, ba vị tướng công còn lại thay mặt mọi người nói với ông: “Lưu tướng công, ông đi rồi ông bảo chúng ta phải làm sao đây?”
Lưu tướng công trầm mặc một chút mới hòa hoãn nói: “Bệ hạ đã như thế, chỉ biết nghe lời kẻ gian châm ngòi! Hiện tại chúng ta chỉ có trừ gian diệt họa mới có thể khiến bệ hạ thanh tỉnh lại!”
Mấy lão thần sắc mặt cổ quái, sau đó gật gật đầu.
Vi Thụ đứng lẫn trong đám quần thần, cũng tới gặp Lưu tướng công với những người khác. So với tâm trạng bi thống của mọi người, cảm xúc của hắn ổn định hơn, thậm chí hắn cũng không nói gì. Hắn tự giác cảm thấy bản thân mình như lục bình bị hồng thủy cuốn đi, bị nước xô đẩy và không thấy rõ con đường phía trước như thế nào.
Hoàng đế muốn nghị hòa, nhưng nghị hòa thì phải dâng Kiếm Nam ra. Vậy phải bố trí cho bá tánh của Kiếm Nam thế nào, chẳng lẽ cũng nhường cho Nam Man để mấy chục vạn, mấy trăm vạn người trở thành nô lệ sao?
Nhưng nếu không nghị hòa thì chính là chống đối với hoàng đế và đại thái giám quyền khuynh triều dã lúc này là Lưu Văn Cát. Hoàng đế rốt cuộc vẫn là hoàng đế, nếu hắn muốn đại khai sát giới thì cả triều văn võ đủ cho hắn giết không?
Vi Thụ cùng quần thần ra khỏi Lưu phủ, lại quay đầu hắn thấy căn phòng tối tăm bị cây du che khuất. Bóng cây dày đặc, trên cửa sổ in bóng dáng lưng còng của lão nhân gia. Lưu tướng công nói phải trừ thái giám, phải thanh lọc triều đình…… Nhưng vấn đề của Đại Ngụy đâu phải chỉ thanh lọc triều đình là có thể giải quyết?
Trước khi hắn đi sứ Ngôn nhị ca từng nói, “Chỉ làm chuyện tốt, đừng hỏi tiền đồ”.
Hắn không hỏi tiền đồ.
Nhưng chuyện tốt hiện tại là chuyện gì?
—
Ngày tiếp theo Lưu tướng công ra khỏi thành đến Hà Tây nhậm chức. Ngày đó lúc lâm triều quần thần đều xin nghỉ đi tiễn ông.
Dân phong Đại Ngụy mở mâng, ngày thường kể cả thượng triều thì cả quân vương lẫn đại thần không mấy ai mặc chính phục. Nhưng một ngày này đoàn người mênh mông cuồn cuộn, chạy dài mười dặm đưa Lưu tướng công ra khỏi thành. Các quan lại mặc quan bào xanh, đỏ, uy nghiêm chưa từng có.
Trận thế trầm mặc, áp lực của bọn họ khiến dân chúng Trường An đổ ra xem. Bá tánh vì điều này mà cảm động đi theo, một đường tiễn Lưu tướng công rời đi.
Hoàng đế biết được thì tức giận, ngồi liệt trên long ỷ nhìn đại điện trống rỗng, đầu váng mắt hoa, tâm sinh sợ hãi. Sau khi hoàn hồn hắn lập tức để Lưu Văn Cát đuổi theo người!
Hoàng đế để Lưu Văn Cát thay mình tiễn Lưu tướng công, phong cho ông làm Đại Nguyên Soái lại hứa hẹn không cách chức tể tướng. Hoàng đế lúc này sợ hãi quần thần phản kháng nên mới cần Lưu Văn Cát tỏ vẻ hắn đã hối hận chẳng qua quân vô hí ngôn nên không thể thu hồi thánh chỉ. Lúc này hắn cho thấy mình sẽ ở Trường An chờ Lưu tướng công trở về, rồi lại để một vị trí cho Lưu tướng công……
Quân thần đừng có mất lòng mới tốt!
Hoàng đế biểu hiện như thế khiến đám quan lại hơi hòa hoãn lại. Sau khi Lưu tướng công đi rồi, bọn họ lặng lẽ tốp năm, tốp ba trở về thành. Vi Thụ đứng ở trong đám người nghe được tiếng ồn ào náo động nên quay đầu nhìn lại. Hắn thấy Triệu Công đang cùng Lưu Văn Cát cưỡi ngựa mà đi, bỗng một đứa nhỏ đang được nhũ mẫu ôm lại dám to gan hát một bài đồng dao có tên là “Đại gian thần”. Đứa nhỏ vô tri, nhưng sắc mặt Lưu Văn Cát lại âm trầm, còn Triệu Công thì tức giận quát: “Hoang đường! Các ngươi đang hát cái gì? Người đâu, đến đây trói……”
Ông ta muốn nhốt người vào lao nhưng lại thấy Vi Thụ đang nhìn về phía này. Đôi mắt hắn lạnh băng như tuyết khiến sống lưng Triệu Công lạnh lẽo, nghĩ tới gút mắt giữa đối phương và Ngũ Nương nhà mình chính là vì ông ta nên mới không thành. Thế là Triệu Công càng giận, lại thấy càng nhiều thần tử nhìn về phía này.
Lòng bàn tay ông ta đầy mồ hôi, miệng mơ hồ nói: “Không được có lần sau.”
Lưu Văn Cát ngồi trên lưng ngựa hờ hững nhìn. Hắn thấy Triệu Công nhát gan thì cười nhạo một tiếng rồi giục ngựa rời đi.
Triệu Công vội vàng cưỡi ngựa đuổi theo, cười làm lành nói: “Công công chớ bực, đều do đám bá tánh không hiểu chuyện nên mới hồ ngôn loạn ngữ! Hôm nay hạ quan sẽ để người đi tra xem có kẻ nào dám hát bài đồng dao kia là nhốt ngay.”
Lưu Văn Cát hỏi lại: “Ngươi nhốt được người nhưng làm sao nhốt được lòng dân?”
Triệu Công ngạc nhiên.
Lưu Văn Cát nhìn mây đen phía sau hoàng thành phía xa. Con đường phía trước vẩn đục và hắn cũng đã hãm sâu trong lầy lội, tiến hay lùi đều không được. Hắn nhắm mắt, nắm chặt dây cương khẽ run, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Lưu Văn Cát lẩm bẩm tự nói: “Ta đã bị đẩy lên hố lửa rồi……”
Trở lại hoàng cung, Lưu Văn Cát báo cáo chuyện xảy ra hôm nay với hoàng đế. Thần sắc tên kia u ám không rõ, sau một lát mới hồi thần và trấn an Lưu Văn Cát và bất bình mắng: “Lưu công công là cấp dưới đắc lực của trẫm, giống như phụ mẫu tái sinh trẫm vậy! Đám bá tánh kia há lại dám nói thế? Trong lòng trẫm đều hiểu, công công thiệt thòi rồi.”
Lưu Văn Cát nói không dám, biểu tình cung kính lại đạm mạc. Hoàng đế lại ban thưởng cho hắn rất nhiều trân phẩm, ruộng tốt, đợi tâm tình an ổn mới lại nói tới việc nghị hòa.
Hoàng đế muốn nghị hòa nhưng việc Lưu tướng công bị phái đi Hà Tây đã giáo huấn khiến hắn nhất thời không dám dùng thủ đoạn mạnh mẽ thúc đẩy việc này.
Lưu Văn Cát nghĩ đến ánh mắt quạnh quẽ bình tĩnh của Vi Thụ lúc nhìn mình hôm nay thì cả người cực kỳ không thoải mái. Những người ngày xưa từng cùng hắn quen biết nay đều thành kẻ địch, khiến hắn nhớ tới là chán ghét.
Hắn nói: “Chuyện nghị hòa thì để Lễ Bộ lang trung Vi Thất Lang làm có được không? Tuy ngày thường Vi Thất Lang không nói lời nào nhưng tài ăn nói của hắn cực kỳ lợi hại, nếu không làm sao có thể hoàn thành việc đi sứ đây? Hắn và đám người Hồ hàng năm có liên hệ nên hẳn hiểu rõ đám người đó nhất…… Không bằng để Vi Thất Lang đi nghị hòa!”
Hoàng đế nghe vậy thì mắt sáng ngời, lập tức để người hạ lệnh. Nhưng rồi hắn vẫn do sự, sợ sự việc của Lưu tướng công tái diễn nên cũng không trực tiếp hạ thánh chỉ mà để thái giám mang theo khẩu dụ của mình đến Vi phủ truyền Vi Thất Lang tiến cung.
Vi Thụ ngồi trong hậu viện nhà mình thất thần. Hắn ngồi dưới dàn tử đằng, mơ hồ nghĩ tới một năm kia Triệu Linh Phi tới nhà hắn ở nhờ hai ngày.
Trong lúc hoảng hốt có thái giám trong cung tới và được tôi nhớ dẫn vào gặp hắn. Tiểu thái giám khách khí nói ra ý của hoàng đế muốn Vi Thụ tiến cung nhận ý chỉ lập tức đến Kiếm Nam chủ trì nghị hòa.
Vi Thụ nhìn chằm chằm thái giám kia, cả người trầm tư.
Trong lúc nhất thời lòng hắn như sóng cuộn biển gầm: Có thể nghị hòa và thông qua đó kéo dài thời gian ổn định triều cục. Nhưng hắn nhanh chóng phủ nhận ý nghĩ này bởi vì một khi bắt đầu nghị hòa thì bản thân hắn sẽ trở thành chê cười không nói, nếu Kiếm Nam đình chiến thì chẳng phải đúng ý hoàng đế ư?
Huống chi hoàng đế đẩy một đám đại thần trong triều ra ngoài, những người có gan dám phản kháng đều bị phái đi, như vậy chẳng phải hoàng đế muốn làm gì thì làm ư? Vậy Lưu tướng công đi Hà Tây có ý nghĩa gì?
Vì thế Vi Thụ ngước mắt, nói từng chữ rõ ràng: “Thỉnh bệ hạ thứ tội, thần không tiến cung được, cũng không đi Kiếm Nam được.”
Thái giám kia nheo mắt, trong lòng thầm mắng một tiếng cái việc này thật khó làm. Sau đó hắn cười nịnh nọt nói: “Cái này…… Nô tài không thể báo lại thế được. Đây là chiếu lệnh của bệ hạ, Lang Trung há có thể cự tuyệt? Dù sao cũng phải có lý do chứ.”
Vi Thụ: “Bởi vì ta bệnh nặng, cho nên không thể vào cung. Ta thẹn với bệ hạ nhưng trong lòng sợ hãi, đương nhiên không dám vào cung.”
Thái giám kia mờ mịt hỏi: “Bị bệnh ư?”
Vi Thụ không nói một lời đã rút kiếm bên hông ra, tiện tay chém lên cánh tay kia của mình. Lưỡi kiếm sắc bén chém lên da thịt là thấy xương, máu vọt ra, theo tay áo to rộng của hắn chảy ướt quan bào. Quan phục càng lúc càng thấm nhiều máu, từng giọt máu đọng dưới cánh tay của Vi Thụ, còn hắn thì ngước mắt nhìn thái giám kia.
Thái giám bị hành động của hắn dọa sợ lùi ba bước, hắn nghĩ nếu mình đứng gần thì vị đại thần này có khi sẽ vung một đao chém chết hắn luôn cũng nên. Thế là hắn kinh hoảng hô: “Lang Trung làm như thế mà không sợ bệ hạ trị tội sao?!”
Vi Thụ đạm mạc nói: “Vậy thì trị tội đi. Người làm thần tử có thể vì quân vương mà chết. Thần sớm đã có nhận thức đó, xin hỏi bệ hạ có nghĩ thế không?”
Thái giám run giọng: “Điên rồi, điên rồi…… Hóa, hóa ra Vi Lang Trung thật sự bệnh nặng như vậy, nô tài hiểu rồi…… Nô tài sẽ về báo với bệ hạ.”
Trong lúc hoàng đế đang sứt đầu mẻ trán lại nhận được thư của Ngôn Thượng gửi tới hỏi tình hình Kiếm Nam và đưa ra chủ ý về chiến sự. Hoàng đế nghĩ nếu chàng biết lão sư của mình bị hắn biếm đi Hà Tây thì không biết sẽ thế nào.
Vì sao hắn lại gặp phải đám đại thần kẻ nào cũng mạnh mẽ như này?
—
Ngôn Thượng biết được việc của Trường An đã là 5 ngày sau.
Mộ Vãn Diêu biết Lưu tướng công bị biếm đi Hà Tây thì đầu tiên là nổi trận lôi đình, cảm thấy hoàng đế so với nàng nghĩ còn hoang đường hơn. Nhưng sau đó nàng lại nhớ tới Ngôn Thượng, sợ chàng khó chịu nên lập tức tới thăm.
Ngôn Thượng đang ở trong thư phòng luyện chữ. Mỗi lần có tâm sự bất bình là chàng đều luyện chữ để bình phục nỗi lòng. Nhiều năm trôi qua chữ viết của chàng đã cực kỳ khác với khi Mộ Vãn Diêu mới gặp chàng.
Lúc trước nàng chỉ thấy chữ của chàng mang theo kết cấu nghiêm trang, hoàn toàn không có cảm giác đẹp của thư pháp. Còn nay từng chữ của chàng cổ xưa ẩn chứa khí phách ngang nhiên bất khuất.
Ngôn Thượng quay đầu lại nói: “Ta đã biết chuyện của lão sư, cũng đang muốn thỉnh tấu, dẫn dắt kẻ sĩ vì lão sư biện giải và chất vấn bệ hạ.”
Mộ Vãn Diêu cười khẽ nói: “Bệ hạ bị thầy trò hai người làm cho tức chết rồi, chàng không sợ hắn sẽ giết mình ư?”
Ngôn Thượng mỉm cười nói: “Tiên hoàng có chỉ trừ phi chúng ta mưu phản nếu không đương triều hoàng đế không được đụng tới chúng ta. Hiện giờ bệ hạ mà có lá gan phản kháng tiên hoàng thì cũng sẽ không làm ra cái chuyện nghị hòa này.”
Chàng nhắm mắt: “Ta đang muốn buộc hắn, thúc ép hắn, muốn hắn sợ ta nhưng không thể không cần ta. Trên đời này làm gì có đạo lý đã muốn ngựa làm việc lại không cho nó ăn cỏ đây…… Cả triều văn võ mà hắn dám giết hết thì ta cũng kính hắn vì dũng khí ấy.”
Mộ Vãn Diêu: “Lão sư của chàng đã nói trước khi đi là phải thanh lọc triều đình, trừ gian mới có thể giải quyết mọi việc.”
Ngôn Thượng: “À? Trường An truyền thế nào?”
Chàng chỉ nhìn đến bức thư của lão sư là trong lòng đã căm hận, không thể nhìn tiếp được nữa. Mộ Vãn Diêu là người đọc hết nên lúc này có thể đếm ngón tay kể lại từng lời thống hận của quan lại và bá tánh Trường An với đám thái giám cho chàng nghe.
Lúc này toàn bộ Trường An đều hận Lưu Văn Cát.
Ngôn Thượng thất thần.
Mộ Vãn Diêu liếc chàng hỏi: “Chàng bi thương cái gì? Sao, chàng đáng tiếc cho Lưu Văn Cát à? Còn đồng tình với hắn ư?”
Ngôn Thượng nói: “Nàng không cảm thấy buồn cười ư? Tuy Lưu Văn Cát có tội nhưng người tội càng nặng hơn không phải hoàng đế ư? Nhưng ai bảo chúng ta là thần tử, ngay cả lão sư của ta cũng không dám nói bệ hạ không tốt, chỉ dám nói hoạn quan chiếm quyền khiến quốc gia lầm than. Dường như chỉ cần diệt trừ Lưu Văn Cát thì thiên hạ này sẽ trong sạch vậy.
Nhưng tội nghiệt của bệ hạ không phải càng sâu nặng hơn ư? Lưu Văn Cát báo điều kiện của Nam Man cho hắn, nhưng người không chút do dự muốn dâng Kiếm Nam ra không phải Lưu Văn Cát, mà là bệ hạ. Lưu Văn Cát thân là thái giám, nhìn thì như nắm quyền lớn nhưng mọi thứ hắn có đều là hoàng đế cho, phía sau hắn cũng không có người chống lưng. Việc hắn làm đều phụ thuộc vào độ tin tưởng của hoàng đế với hắn. Một khi bệ hạ muốn thu lại…… thì quyền lực của thái giám hẳn là không giữ được.
Người trong thiên hạ đều nói là Lưu Văn Cát che mắt bệ hạ nhưng trên thực tế chẳng lẽ hoàng đế không che mắt Lưu Văn Cát sao? Lưu Văn Cát có ngày hôm nay là do một tay bệ hạ đẩy lên. Là bệ hạ cố tình để Lưu Văn Cát đi đằng trước, để hắn chống đỡ mắng nhiếc của thiên hạ này.
Lưu Văn Cát tự biết mình đang lợi dụng bệ hạ thỏa mãn dã tâm bành trướng của bản thân, nhưng không nghĩ tới lại bị bệ hạ lợi dụng để trừ bỏ những kẻ mình không thích, hoặc những lời mình không muốn nghe. Mà một ngày kia…… Nếu thật sự có một ngày kia, thiên hạ mơ màng tới nông nỗi không thể cứu vãn thì hoàng đế chỉ cần đẩy Lưu Văn Cát ra chịu chết là cả triều văn võ vẫn sẽ ủng hộ hắn. Chỉ cần đưa Lưu Văn Cát đi chết thì bệ hạ vẫn là vị hoàng đế tốt.”
Ngôn Thượng trào phúng: “Diêu Diêu, một tên hôn quân không có gì ghê gớm, nhưng một kẻ biết rõ mình đang làm gì lại vẫn không thèm để ý, chỉ dốc hết sức hưởng lạc, mặc kệ người ta sống chết thì quả là đáng sợ.
Lúc hắn còn chưa lên ngôi, vẫn còn là Tấn Vương thì hắn còn có tâm làm việc. Nhưng hắn vì ngôi vị này mà nhịn nhiều năm, từng bước bị Thái Tử và Tần Vương ép…… tâm lý của hắn đã vặn vẹo, không bình thường nữa rồi.
Lúc mới làm hoàng đế hắn còn hỏi ta chuyện chính vụ, hỏi ta làm sao trở thành một mình quân. Nhưng lúc sau hắn lại chê ta xen vào việc của người khác, lòng nghi ngờ ta thao túng hắn. Hắn và Lưu Văn Cát ăn nhịp với nhau, giả bộ luyến tiếc ta nhưng lại ước gì ta nhanh cút khỏi Trường An, không cần cản trở…… Hắn đã sớm không muốn làm minh quân mà chỉ muốn làm một hoàng đế, một kẻ chỉ biết hưởng thụ!”
Mộ Vãn Diêu ngơ ngẩn nhìn chàng sau đó nói: “Chỉ có chàng nghĩ như vậy…… chẳng ai khác dám nghĩ thế.”
Ngôn Thượng rũ mắt sau đó ngồi xuống dựa vào Mộ Vãn Diêu mà nhẹ giọng nói: “Ta cũng chỉ dám nói với nàng mà thôi.”
Mộ Vãn Diêu ôn nhu ôm lấy chàng, để chàng dựa vào ngực mình. Nàng thấy chàng mệt mỏi nhắm mắt thì vuốt ve khuôn mặt chàng rồi nghĩ sao mới mấy ngày đã lại gầy thế này rồi.
Lòng nàng thương tiếc, giống như người mẹ an ủi con mình mà nhẹ giọng an ủi người trong lòng: “Những cái đó tạm thời không cần lo lắng. Ngôn Nhị ca ca, chúng ta là người, không phải thần. Vấn đề cần giải quyết quá nhiều, hiện giờ…… cần củng cố chiến sự ở Kiếm Nam đã.
Kiếm nam đã ngưng chiến một tháng…… Không thể lại kéo dài nữa.”
Ngôn Thượng mở mắt ra, mỏi mệt không thôi mà giãy giụa ngồi dậy nói: “Ta đã viết một lá thư cho chủ soái của Kiếm Nam, hỏi tình hình bên đó thế nào……”
—
Tình huống của Kiếm Nam hiện tại chính là không có tiến triển.
Chủ soái và Thứ Sử Nghiễm Châu Ngôn Thượng thư từ qua lại mấy tháng, ngay từ đầu chỉ là vài câu xã giao giữa đồng liêu nhưng về sau vì sự tri kỷ của Ngôn Nhị Lang nên ông ta bắt đầu than thở với chàng nhiều hơn.
Triều đình không cho đánh nhau, mà nếu không đánh vậy bọn họ phải ngày ngày nhìn mấy kẻ Nam Man kia hoành hành ngang ngược!
Triều đình cũng không phái người tới giải thích cái gì mà chỉ để mấy tên thái giám ở trong quân vênh mặt hất hàm ra lệnh.
Lương thảo không có, quân lương cũng không đưa tới, không có cách nào đánh trận được. Vậy mà triều đình còn muốn dâng Kiếm Nam ra…… Chủ soái không dám ra khỏi doanh trướng vì ông ta không biết phải giải thích với binh lính của mình và bá tánh Kiếm Nam như thế nào.
Ông ta phải làm sao có thể nói triều đình đã vứt bỏ bọn họ, để bọn họ trở thành nô lệ đây?
Ngôn Thượng lại viết thư tới, chủ soái lại giãy dụa hồi âm: “Tố Thần, ta ngày đêm lo âu, đã không thể chống cự được nữa…… Mỗi ngày ta đều thẹn với tướng sĩ, thẹn với lê dân. Nhưng không có quân lương thì ta làm sao bây giờ? Tố Thần, ta đã không biết mình còn chịu được bao lâu nữa…… Có lẽ ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, thành kẻ đánh mất Kiếm Nam…… Nhưng bệ hạ có khẩu dụ, ta làm sao có thể cãi lời?”
—
Lúc chủ soái đang ở thế tiến thoái lưỡng nan thì Dương Tự, Triệu Linh Phi, Ngôn Hiểu Chu bò lên trên một ngọn đồi quan sát cả tòa thành bị quân địch phá hủy.
Triệu Linh Phi và Ngôn Hiểu Chu cùng đi với Dương Tự lên đó xem địa hình. Hiện tại Kiếm Nam không chiến đấu, quân sĩ đều bị yêu cầu di tản bá tánh, lúc này đã có đám người Nam Man tràn vào các quận vùng ven nghênh ngang thăm dò, đốt giết đánh cướp nhưng quân sĩ lại một mực mặc kệ.
Gió thổi vạt áo, ba người đứng trên ngọn đồi, lẳng lặng nhìn phía dưới hình như lại xảy ra một trận xung đột. Có một đám người Nam Mang tới đoạt lương thực của bá tánh, người dân tru lên không cho nhưng lại bị chúng đánh. Quân sĩ Kiếm Nam đi ngang qua lại chỉ cúi đầu không dám quản. Nơi đó cực kỳ ồn ào nhưng lúc truyền tới nơi này chỉ còn lại tiếng gió.
Tiếng gió vô tận, cực kỳ thê lương.
Ngôn Hiểu Chu nhìn bá tánh ở bên dưới chỉ như những con kiến thì thất thần. Triệu Linh Phi cũng lẳng lặng nhìn rồi chậm rãi rời ánh mắt. Còn Dương Tự lại không nhìn những cái đó, hắn chỉ một mực nhìn ngắm địa hình toàn bộ nơi này.
Thật lâu sau Triệu Linh Phi mới hỏi: “Biểu ca, huynh xem rõ chưa?”
Dương Tự đáp “ừ”.
Ngón tay hắn vẽ giữa không trung nói: “Triều đình không cho quân sĩ tác chiến, nhưng ta không phải quân sĩ, chúng ta chỉ là cu li chứ không phải binh lính. Ta đã thuyết phục mọi người đêm nay và rạng sáng sẽ hành động, bất ngờ đánh vào quân doanh của Nam Man cướp đồ chúng đã đoạt của bá tánh, nếu không cướp lại được thì ta sẽ thiêu hủy hết! Tuyệt không để lại cho bọn chúng thứ gì!”
Ngôn Hiểu Chu ở bên cạnh lo lắng nói: “Chỉ sợ bọn họ tra được đến huynh……”
Triệu Linh Phi lạnh giọng nói: “Vậy ta sẽ thay biểu ca chịu tội! A phụ của ta là Binh Bộ Thượng Thư, ta muốn xem ai ở đây dám động tới nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư!”
Dương Tự và Ngôn Hiểu Chu không nói gì.
Triệu Linh Phi quay đầu nhìn hai người chỉ thấy họ sóng vai mà đứng. Bản thân nàng thấy cực kỳ hổ thẹn, giống như nàng không thuộc về chỗ này. Thống khổ của Kiếm Nam đều là do Lưu Văn Cát tạo thành, mà cha nàng chẳng phải đang trợ giúp tên kia ư?
Nàng hổ thẹn vì đã nói tới ông ta!
Nhưng lúc này nàng muốn lợi dụng thân phận của mình để trợ giúp anh họ……
Khi nàng còn đang giày vò suy nghĩ thì Ngôn Hiểu Chu được Dương Tự ôm vai cùng đi xuống chân đồi. Lúc đi được nửa đường bọn họ quay đầu lại chờ nàng.
Ngôn Hiểu Chu ôn nhu nói: “Linh Phi tỷ tỷ, sao còn không đi? Trời tối rồi, chúng ta mau xuống núi đi. Hôm nay ta đã nấu cháo cho mọi người, ngon lắm, tỷ đừng để lỡ.”
Triệu Linh Phi nhìn lại chỉ thấy ánh mắt Ngôn Hiểu Chu ôn nhu, không hề có căm thù. Nàng lại nhìn về phía Dương Tự cũng thấy hắn mỉm cười vẫy tay không kiên nhẫn nói: “Còn không mau lại đây? Lề mề quá.”
Triệu Linh Phi cười khúc khích đuổi theo hai người rồi cùng đi xuống núi. Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm bóng dáng bọn họ, chỉ thấy nam tử như ngọn núi nguy nga, nữ tử nhỏ nhắn mềm mại. Cả hai đều là những người tốt nhất trên thế gian này…… Thế là nàng cũng ưỡn ngực, ngẩng đầu nhìn trời.
Vì bảo vệ những người tốt này nàng muốn trở mặt với cha mình.
—
Dương Tự dẫn người tập kích quân doanh của địch, thành công đoạt được một số xe lương thực. Đám lương thực đó được đưa tới để bên ngoài cửa nhà của bá tánh lúc trời còn chưa sáng. Sau hừng đông, bá tánh trong thành phát hiện được thì cực kỳ vui mừng.
Không khí trong quân doanh ngược lại rất khẩn trương, bọn họ vội vàng điều tra xem kẻ nào dám làm việc này. Thái giám và đám người Nam Man cùng nhau tới chất vấn chủ soái, nhưng ông ta nói mình không biết. Thái giám thì một hai phải bắt ông ta giao người thế nên chủ soái bất đắc dĩ chỉ đành tra khắp quân doanh xem là ai.
Cuối cùng tra được Dương Tự.
Lúc này Triệu Linh Phi nhảy ra nói mình là con gái của Binh Bộ Thượng Thư, ai dám ở trước mặt nàng chạm vào Dương Tự!
Thái giám thấy vậy thì cười mỉa nói: “Hóa ra là Triệu Ngũ Nương, a phụ của tiểu thư đã sớm dặn chúng ta nếu thấy tiểu thư thì phải trói lại giải về Trường An. Chuyện của Kiếm Nam không phải việc tiểu thư có thể nhúng tay!”
Bọn họ trói Dương Tự lại, Triệu Linh Phi và Dương Tự cùng bọn họ đánh nhau trong quân doanh. Hai người võ công đều giỏi nên phải mất một phen mới áp chế được. Sau đó thái giám muốn đưa Dương Tự đi nhưng chủ soái lại ra mặt nói ông muốn tự mình thẩm vấn trước.
Vì thế, chỉ có Triệu Ngũ Nương không tình nguyện bị trói mang đi. Trong lòng nàng đã có chuẩn bị, vì đám thái giám kia không dám tổn thương nàng nên Hiểu Thuyền muội muội sẽ lấy thân phận đại phu để hạ thuốc trong đồ ăn của bọn chúng và cứu nàng ra. Chờ ra được rồi bọn họ sẽ cùng cứu anh họ.
Sau đó thì không biết phải làm sao nhưng hiện tại không thể khuất phục.
Trong quân doanh, chủ soái nhìn Dương Tam Lang bị trói gô quỳ trên mặt đất. Đợi đám thái giám kiêu ngạo đi rồi ông mới cởi trói cho Dương Tự, để hắn đứng lên. Ông ta nhìn hắn nói: “Tam Lang, vài lần tác chiến ngươi đều có thể thắng. Ngươi có thể nói với ta nếu hôm nay ngươi là chủ tướng thì ngươi sẽ đánh trận này thế nào không?”
Dương Tự kinh ngạc nhìn ông ta lại chỉ thấy mặt mũi ông ta đầy râu ria, cực kỳ tiều tụy. Trên bàn phía sau toàn là thư từ, do có thị lực tốt nên chỉ liếc một cái Dương Tự đã nhìn thấy một cái tên quen thuộc.
Ngôn Thượng.
Trong lòng hắn kinh ngạc, đang muốn đoán xem quan hệ của Ngôn Thượng và vị chủ soái này thế nào thì ông ta đã thấy ánh mắt hắn và dùng thư khác che lại bức thư kia. Ông ta cười giải thích: “Ta và Ngôn Tố Thần là bạn tốt, mấy tháng nay ta đã thảo luận chuyện chiến sự tại Kiếm Nam với Tố Thần rất nhiều. Vài lần dùng ngươi cũng là do Tố Thần đề nghị.
Vốn ta định cùng Tố Thần thảo luận nên đánh trận này thế nào, nhưng hắn lại nói ta đi hỏi ngươi. Ta vẫn luôn rất tò mò, nhân vật khiến một người như Ngôn Tố Thần còn phải khen là thiên tài quân sự rốt cuộc là dạng người gì. Chỉ đáng tiếc ngươi mang tội mưu phản nên ta không thể cùng ngươi thổ lộ quá nhiều. Đêm nay đúng là cơ hội, không bằng ngươi cứ nói một lần thỏa thích, nếu là ta thì ngươi sẽ đánh giặc thế nào.”
Dương Tự lại chỉ hỏi: “Tướng quân và Ngôn Nhị thường xuyên thảo luận chiến sự ư?”
Sau đó mắt hắn sáng lên nói: “Ngôn Nhị cũng biết thế cục hiện tại của Kiếm Nam sao? Hắn chơi chính trị rất giỏi, vậy hắn có nói làm sao để giải khốn cảnh của Kiếm Nam không? Chúng ta cũng không thể cứ đình chiến đúng không?”
Chủ soái không muốn nhiều lời về việc thư từ qua lại của mình với Ngôn Thượng nên chỉ nói: “Chúng ta chỉ nói một chút về việc điều động chức quan gần đây, không có liên quan tới ngươi. Ngươi vẫn nên nói những gì mình biết đi.”
Dương Tự trầm tĩnh một lát, sau khi suy tư hắn cảm thấy người Ngôn Thượng tin tưởng hẳn mình cũng tin được. Vì thế hắn ngồi xếp bằng, đĩnh đạc nói nếu là hắn thì sẽ đánh giặc thế nào. Khi nhắc tới chiến tranh, ánh mắt Dương Tự sáng quắc, bộ dạng khắc hẳn vẻ trầm tĩnh ngày thường…… Chủ soái nhìn thấy hắn như vậy thì hơi hoảng hốt, lại có chút than thở. Ngôn Thượng nói đến phong thái ngày xưa của Dương Tự chính là thế này ư?
Bọn họ quả là già rồi.
Nên nhường chỗ cho những người trẻ như Ngôn Thượng và Dương Tự thôi.
—
Mặc kệ Dương Tự và chủ soái nói cái gì thì hắn vẫn bị đám thái giám bắt vào đại lao. Bọn chúng muốn giết người để cho Nam Man một lời giải thích.
Dương Tự bị nhốt trong nhà lao đương nhiên không biết sau khi nói chuyện với hắn, đến đêm ngày hôm sau chủ soái đã vung đao tự vẫn. Trước khi chết ông không để lại câu gì, cũng không vì bản thân biện giải cái gì. Ông vừa không chịu lui binh, cũng không dám ngỗ nghịch hoàng đế, hai bên đều dày vò, tiến thối không được nên ông chỉ có thể lấy chết tạ tội.
Cả quân doanh đều bi thương, binh lính vây quanh lều trại của đám thái giám khiến bọn chúng sợ tới mức không dám ra ngoài. Lúc sau một đám quân sớm bị thái giám xúi giục ở giữa quấy phá khiến loạn cục trong quân bị áp xuống. Dưới tình huống này cần có việc khác dời lực chú ý của mọi người, không thể để người ta nhớ kỹ cái chết của chủ soái được.
Đám thái giám lập tức nghĩ ra một cách đó là giết Dương Tự.
Giết Dương Tự cũng để bình ổn lửa giận của Nam Man. Lúc này Dương Tự cũng chẳng phải binh lính nên một khi hắn chết thì đám quân sĩ này hẳn cũng chẳng thèm để ý đúng không?
Trong không khí áp lực của toàn quân doanh, các quân sĩ đều đang nén lửa giận trong lòng. Vào lúc hừng đông, Triệu Linh Phi xen lẫn trong đám quân sĩ nhìn anh họ mình bị lôi lên đài, bị trói lại. Nàng nắm chặt tay, hận vô cùng. Nàng thề phải xông lên cứu anh họ, Hàn Thúc Hành bên người Hiểu Thuyền muội muội sẽ chi viện cho nàng…… Phải cứu anh họ ra khỏi đây!
Ai dám giết anh họ của nàng?!
Cho dù là cha nàng cũng không được!
Dương Tự mặt không biểu tình, cũng không chịu quỳ xuống. Tiếng gió phần phật, đám thái giám mỉa mai nhìn cái kẻ không chịu quỳ xuống này. Đao phủ đánh vào chân Dương Tự, lại lấy roi quất…… nhưng đều không thể khiến hắn quỳ xuống.
Dương Tự khinh thường không thèm nhìn bọn chúng. Còn đám thái giám dù đã ra hết sức lực cũng không thể bắt hắn quỳ nên lập tức trở thành trò hề. Đám quân sĩ phía dưới lộ ra bộ dạng trào phúng khiến mấy tên thái giám kia thẹn quá thành giận, chỉ cảm thấy càng kéo dài thì bọn chúng càng bị chê cười.
Thái giám không nhịn được hô to: “Hành hình!
“Hành hình ——”
Tên đao phủ cả người cường tráng vung đao lên, thanh đao trong tay hắn vung về phía nam tử trước mặt. Đúng lúc ấy có một vật sắc bén xé gió mà tới ——
Mọi người ồ lên!
Chỉ thấy một mũi tên màu đen từ xa bay tới, xuyên qua đỉnh đầu mọi người, bay thẳng tới chỗ đao phủ và cắm vào cổ hắn. Máu tươi văng khắp nơi, tên đao phủ còn chưa thấy đau thì mắt đã trợn trắng, cả người ngã ầm xuống, chết không nhắm mắt.
Dương Tự ngạc nhiên.
Quân sĩ toàn doanh cũng ngạc nhiên.
Triệu Linh Phi lẫn trong đám binh lính đang định cứu người cũng ngây ra.
Mọi người cùng nhau quay đầu lại ——
Một nam tử mặc áo bào trắng, đội quan ngọc đang cầm cây cung trong tay đứng sau cửa doanh, vạt áo tung bay.
Phong thái của chàng lỗi lạc, như người ngọc vi hành trong nhân gian.
Thái giám đi theo phía sau chàng mồ hôi đầy đầu, vẻ mặt tái nhợt vội hét lên với mọi người: “Thất thần làm cái gì, còn không mau tham kiến Thiên Hạ Binh Mã Đại Nguyên Soái? Vị này chính là tân chủ soái mà bệ hạ phái tới, ngài ấy còn kiêm luôn đại tổng binh quản lý toàn bộ quân sĩ Kiếm Nam…… Sao còn đứng ngây ra đó hả?!”
Ngôn Thượng mỉm cười thu lại cây cung trong tay. Chàng đứng ở cửa quân doanh, cả người đứng thẳng trong gió mà mỉm cười nhìn Dương Tự đứng trên đài cùng mọi người trong doanh.
Sau đó chàng ôn nhu nói: “Lần đầu gặp mặt, bái kiến các vị.”
Chàng không ném cây cung đi mà chỉ nhìn đám thái giám đang trợn mắt há hốc mồm đứng trên đài sau đó ôn hòa nói: “Mũi tên vô tình, không phải ta cố ý, các vị cẩn thận.”