Trong hoàng cung của Cô Hồ Quốc, Triệu Linh Phi lộ vẻ mặt quái dị nhìn Vi Thụ mặc trang phục của Cô Hồ Vương. Không biết hắn dùng cách gì mà lẫn được vào đây nhưng lúc này cả sứ đoàn Đại Ngụy đều bị nhốt trong ngục, một mình hắn quay lại thì có cách gì?
Vi Thụ thấy nàng chỉ ngẩn người không nói gì thì sợ chậm trễ khiến họ bị phát hiện nên vội túm lấy tay kéo nàng đứng dậy khỏi cái giường khảm ngà voi.
Triệu Linh Phi nhìn hắn lôi kéo mình đi theo thì vội lật tay cầm tay hắn nói: “Cự Nguyên ca ca. . . . . . Cự Nguyên ca ca! Huynh có thể nói rõ ràng trước hay không? Huynh lẩn vào hoàng cung là muốn một người một ngựa dẫn ta đi ư? Chỉ bằng hai chúng ta thì có thể chạy tới đâu? Đoàn sứ thần còn đang ở trong thành mà.”
Vi Thụ quay đầu lại.
Triệu Linh Phi vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng ba năm đồng cam cộng khổ ở tái ngoại với đoàn sứ thần khiến nàng thành thục hơn nhiều. Ánh mắt nàng nhìn hắn vẫn sáng ngời như cũ, bản thân nàng vẫn là nương tử hoạt bát, chỉ có phần đơn thuần khờ dại trước kia là đã rút đi nhiều.
Nàng nhìn hắn, nói những lời không giống với phong cách hiên ngang của bản thân: “Cự Nguyên ca ca, ta ở đây mới có thể ổn định thế cục. Huynh quay về Đại Ngụy cầu viện binh, nói với Đại Ngụy là Cô Hồ Quốc đã phản bội, đầu hàng Nam Man . . . . . . Đây mới là chuyện quan trọng nhất sứ thần chúng ta phải làm đúng không?”
Vi Thụ nhìn chằm chằm nàng, trong lòng hắn bỗng nhiên nảy lên đau đớn như bị kim đâm. Hắn nói: “Không phải.”
Triệu Linh Phi kinh ngạc, đôi mắt mê mang.
Vi Thụ nói: “Ý nghĩa bên ngoài của đoàn sứ thần là giúp Đại Ngụy cân bằng mối quan hệ với các nước láng giềng. Cô Hồ Quốc cách Trường An tám ngàn dặm, dù ta có về được Trường An thì chuyện ở đây cũng ngoài tầm với. Dù ta có thuyết phục được triều đình, để quân đội Hà Lũng tới cứu các ngươi thì tới lui cũng mất ít nhất nửa tháng, vậy mọi người phải làm sao đây? Những biến hóa trong lúc đó làm sao đoán được, chẳng nhẽ để ta một mình sống thay mấy người ư?”
Hắn sắp cập quan, đang lúc chuyển từ thiếu niên sang nam tử trưởng thành, mặt mày cũng thường xuyên lộ ra tuấn lãng. Ánh mắt hắn lạnh lẽo bức người, giống như minh châu sáng chói.
Hắn bình tĩnh nói: “Vi Cự Nguyên ta không gánh nổi tính mạng và hy vọng của nhiều người như thế.”
Triệu Linh Phi đỏ mắt, có chút gấp gáp lại tuyệt vọng hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Huynh cứu ta thì có ích gì?”
Vi Thụ cầm tay nàng nói: “Cứu muội đương nhiên là có chỗ dùng! Ta cần có võ công của muội phối hợp! Muội đừng coi nhẹ bản thân, cho rằng mình là nữ tử thì chỉ có thể lấy hôn nhân ra trợ giúp ta. Chúng ta có thể mở một con đường máu, dù không thể trở về Đại Ngụy nhưng vẫn có thể sang hai nước láng giềng phía tây hoặc phía đông. Cô Hồ Quốc phản bội Đại Ngụy đi theo Nam Man, chúng ta có thể mượn binh của bọn họ tấn công nơi này cứu đoán sứ thần.
Nam Man ở gần nhưng chúng ta tới đây đã nửa tháng cũng chưa thấy Nam man phái sứ thần tới, bằng không chúng ta đã sớm bị giao cho đám người kia làm lễ vật rồi. Một đường này nghe nói Nam Man Vương đang vội vàng bình ổn nội chiến, thống nhất Nam Man. Cô Hồ chỉ là một tiểu quốc, dù có bị chúng ta tấn công thì Nam Man Vương cũng sẽ không quản vì bản thân hắn hiện tại cũng khó mà phân thân chạy tới.
Hơn nữa chẳng lẽ hắn không sợ có bẫy ư? Chẳng lẽ hắn không kiêng kị Đại Ngụy sao? Huống chi cho dù hắn thật sự mang binh đến chiến. . . . . . thì một tiểu quốc như Cô Hồ Quốc cũng không dễ đánh. Chỗ này dễ thủ khó công, đó là lý do tại sao nó vẫn đứng vững nhiều năm giữa Đại Ngụy và Nam Man!
Chúng ta nên vì Đại Ngụy mở đường buôn bán, bình loạn lạc. Cô Hồ Quốc ở đây tuyệt đối không thể trở thành tay sai cho Nam Man, rồi quay đầu cắn ngược lại Đại Ngụy. Chúng ta nhất định phải sửa lại nơi này, để nó lại lần nữa quy thuận Đại Ngụy.
Linh Phi, muội có biết cái gì gọi là ràng buộc không? Ràng buộc chính là khi không ở lãnh thổ Đại Ngụy thì chúng ta phải nhập gia tùy tục, dùng cách thống trị của địa phương để giải quyết. Đây hẳn là chính sách của chúng ta với Cô Hồ Quốc và là tác dụng của đoàn sứ thần.”
Triệu Linh Phi kinh ngạc nhìn hắn, đến giờ nàng luôn cảm thấy Vi Thụ rất có tài, lại cực có chủ ý. Nhưng hắn rất ít khi nói chuyện, luôn lạnh lùng im lặng nên nàng vẫn nghĩ rằng. . . . . . Hắn chẳng để ý đến người khác cũng không quan tâm đến bọn họ.
Nàng cúi đầu nhìn tay hai người nắm chặt rồi thì thào: “Huynh quá to gan, từ xưa tới nay chưa từng có sứ thần nào tự mình mang binh đi diệt một quốc gia.”
Vi Thụ thấp giọng hỏi: “Vậy chúng ta sẽ làm người đầu tiên chứ sao.”
Hắn chờ Triệu Linh Phi trả lời, còn nàng lại bỗng biến sắc kéo tay hắn túm về phía mình. Vi Thụ cực kỳ kinh ngạc, dù hắn có tập võ nhưng hiển nhiên không bằng nàng. Vì thế hắn lảo đảo bị tiểu nương tử sức lớn này kéo qua.
Triệu Linh Phi ngả ra sau, ôm lấy hắn nghiêng ngả lăn, cuối cùng lại thành hắn ở trên nàng ở dưới.
Mũi dán mũi với nữ lang nhà người ta khiến Vi Thụ cứng đờ.
Đồng thời lúc ấy cửa điện bị đẩy ra, một cung nhân dùng tiếng Đại Ngụy lơ lớ không kiên nhẫn đến thông báo: “Vương phi, giờ lành đã đến, ngài nên. . . . . . Đại Vương!”
Cung nhân kia nhìn thấy sau màn trướng lộ ra hỉ bào của Cô Hồ Vương thì tưởng là hắn tới đây chứ không nghĩ người thật đã bị đánh ngất nằm ở một nơi không ai để ý. Cung nhân thấy được góc áo kia thì nhanh chóng liếc nhìn màn giường sau đó quỳ xuống, nói một đống giun dế gì đó. Đương nhiên Vi Thụ và Triệu Linh Phi chẳng hiểu gì sất.
Vi Thụ cúi đầu nhìn nữ lang đang cùng hắn kề sát, con ngươi của nàng sáng như nước, hô hấp cùng hắn hòa nhịp.
Hai người không nói lời nào, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Qua một lát cung nhân kia không thấy vương quân trả lời thì lặng lẽ đứng dậy lùi ra và đóng cửa lại. Nàng ta vừa đi là Vi Thụ đã lập tức ngồi dậy, đưa lưng về phía Triệu Linh Phi.
Không khí quỷ dị tràn ngập.
Sau đó tay Triệu Linh Phi lại bị người ta cầm khiến nàng run lên, tim đập như sấm nhìn người kia. Khuôn mặt Vi Thụ trắng nõn, tướng mạo sáng rỡ luôn trêu chọc người khác nhưng lúc này làn da trắng của hắn dần nhuộm đỏ, sau đó hắn kiên định kéo nàng lên.
Triệu Linh Phi bị kéo xuống giường, nàng vốn ngượng ngùng nên cố ý mở miệng đánh gãy cảm xúc kỳ dị giữa hai người: “Huynh có suy nghĩ rõ ràng, lại có đảm lược như thế thì sau khi thoát khỏi khốn cảnh huynh trực tiếp đi mượn binh là được rồi. . . . . . sao còn quay về?”
Nàng nói thầm: “Hoặc là huynh nên cứu Chính Sử ấy, cứu muội làm gì?”
Vi Thụ quay đầu lại nói: “Bởi vì tối nay người muốn thành hôn là muội chứ không phải Chính Sử. Bởi vì ta giúp muội rời khỏi Đại Ngụy không phải để muội tiếp tục rơi vào vòng luẩn quẩn hôn nhân. Không phải muội từng nói muốn làm con chim ưng tự do tự tại trên bầu trời, không muốn phụ thuộc vào người khác sao Linh Phi?”
Triệu Linh Phi ngây ngốc nhìn hắn sau đó cười tươi. Nụ cười của nàng thật chói lóa, đôi mắt vốn ảm đạm của nàng nay lại sáng rực, còn mang theo chút lệ. Nàng vừa cười vừa gật đầu, chủ động cầm lấy tay hắn. Nàng đã có dũng khí đi tới, chỉ sợ không có người ủng hộ mà thôi.
Chỉ cần có một người ủng hộ!
Phàm là có một người ủng hộ!
Thì con đường đầy chông gai này. . . . . . Nàng sợ gì?!
Triệu Linh Phi bước về phía trước, nàng kéo đống đồ trên đầu và cởi bộ áo cưới màu đỏ trên người mình xuống. Cùng với Vi Thụ, hai người đào tẩu khỏi cung điện, đi theo con đường nhỏ mà hắn đã sớm thăm dò.
Trên đường gặp phải binh lính thì giết!
Gặp phải người ngăn cản thì hạ dược!
Triệu Linh Phi cầm kiếm trong tay, chỉ có Vi Thụ là không có. Nhưng nàng võ công cao nên nhanh chóng đoạt một thanh kiếm trong tay đám hộ vệ hoàng cung đưa cho hắn. Trong lúc đó hai người dán lưng cùng nhau chiến đấu, mang theo khí phách tung hoành và cảm giác bỏ mạng thiên nhai mà đánh!
Đương nhiên sẽ không bỏ mạng thiên nhai. Khi Vi Thụ tới cứu nàng thì hắn cũng đã có chút chuẩn bị.
Hắn dặn nàng vài câu còn nàng thì cực kỳ lo lắng nhìn hắn. Thấy ánh mắt hắn kiên định nàng cũng cắn răng rời đi, để hắn lại. Bóng dáng nàng phiêu dật, đánh giết đám thủ vệ không chút nương tay. Lúc trước nếu không phải lo cho an toàn của đoàn sứ thần thì làm sao nàng chịu bị bắt?
Nàng một mình xông ra khỏi vòng vây để Vi Thụ lại. Nàng nghênh ngang rời đi khiến cung đình mất đi một vị Vương phi, đám hộ vệ kinh hoảng lập tức tấn công Vi Thụ với ý nghĩ: ít nhất cũng phải giữ được một kẻ!
Mấy năm nay ở tái ngoại nên võ nghệ của Vi Thụ tiến bộ hơn nhiều so với khi còn ở Trường An. Lúc này hắn vẫn có thể chống đỡ, vừa đánh vừa nhẩm tính thời gian. Nhưng càng lâu thì càng có nhiều người tụ lại, trên trán hắn cũng đổ đầy mồ hôi vì lo lắng kế hoạch sẽ bị đổ bể.
Một đám người đông đảo dồn về phía hắn, Vi Thụ đã đánh đến mỏi mệt mới nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa chạy tới gần. Tiếng Triệu Linh Phi vang lên trong trẻo:
“Cự Nguyên ca ——”
Vi Thụ ngẩng đầu, bên ngoài vòng vây hắn thấy nàng giục ngựa, tay áo và sợi tóc tung bay, ánh mắt như dải ngân hà sáng lấp lánh. Nàng cúi người vươn tay với hắn, kiếm trong tay kia lóe lên. Ánh kiếm chiếu lên mặt nàng sau đó không hề nương tay chém xuống vòng vây quanh người hắn!
Như có sấm sét xẹt qua bầu trời!
Đó là ánh sáng đẹp nhất Vi Thụ từng nhìn thấy.
—
Sét rạch qua bầu trời, gió thổi màn trướng bay tán loạn như màn mưa dày nặng.
Hình như có cơn mưa đêm đang ập tới, gió mát mạnh mẽ đẩy song cửa ra. Sấm sét đua nhau lóe lên, lúc sáng lúc tối chiếu sáng căn phòng hỗn loạn trong một trạm dịch gần Kim Lăng. Ở đó công chúa và tình lang của mình đang triền miên không biết trời trăng.
Giống như một con con bướm bay xung quanh gốc cây thanh đằng vốn sinh ra giữa vùng núi sâu, vô dục vô cầu. Cánh bướm xinh đẹp kia không nên xuất hiện chỗ này, nhưng một nháy mắt kia nó tới, mặt đất nó đi qua bắt đầu phát sáng, nở ra những đóa hoa có mùi thơm mê người.
Lá hoa mọc đầy trên thân cây kia, tỏa vẻ đẹp như pháo hoa. Cây gỗ có thân dài, còn hoa kia cũng một mạch chạy theo thân cây – quấn đầy. Vì thế, cây thanh đằng lúc này nở đầy hoa, cả cây lớn toàn là hương thơm.
Trong màn trướng, Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu mặt đối mặt, môi kề môi. Mườn ngón đan cài, chàng nghiêng đầu hôn lên môi nữ lang bên cạnh.
Chàng nhướng mày khiêu khích.
Vì thế nàng cũng hôn lại.
Ngôn Thượng không nhịn được cười, trong lòng khó nhịn, tình yêu cứ thế nhẹ nhàng dâng lên. Nàng giống một con yêu tinh phong tình lại quyến rũ, chàng chỉ hận mình không nhìn thấy được. Nàng là cánh bướm xinh đẹp kia, là đóa thủy tiên chậm rãi nở trong lòng khiến chàng luôn nghĩ về, cũng không nhịn được bị nàng hấp dẫn.
Chàng cổ hủ, nhàm chán, nặng nề, bác ái nhưng vô tình, lại nhát gan.
Chàng không thích hợp làm người yêu, không hợp đi yêu ai cả.
Nhưng Mộ Vãn Diêu vẫn kéo tay chàng, vẫn thương chàng.
Mà có đôi khi chàng nghĩ kỳ thật Mộ Vãn Diêu nàng cũng không thật tốt. Nàng bạc tình, ích kỷ, giảo hoạt, cổ quái, bất an. Nàng luôn chợt lạnh chợt nóng, thường xuyên không quan tâm đến người khác, cũng khiến chàng thương tâm. Đây chính là nàng, mỹ nhân khiến chàng trầm mê không thôi.
Chàng có nhiều chỗ thiếu hụt, cũng không thích hợp yêu một người, chậm trễ người đó. Nhưng vận mệnh trêu đùa, bọn họ lại cứ gặp lại.
Ngôn Thượng cảm thấy bản thân cực kỳ kích động, trong máu chàng có ngọn lửa do nàng châm lên. Chàng ôm chặt lấy người bên cạnh rồi cúi đầu hôn lên mặt nàng. Chàng cứ thế yên lặng không nói gì, chỉ có hành động là khẩn thiết. Còn nàng thì khác, hơi thở hỗn độn từ từ phất qua bên tai khiến chàng càng thêm lo âu.
Chàng chỉ biết thở phì phò, cầu xin mà nỉ non: “Diêu Diêu. . . . . .”
Mộ Vãn Diêu đỏ mặt, nhíu mày, trầm mình trong cảm giác kích thích này. Nàng không tự chủ ôm lấy chàng thật chặt không buông. Cảm giác quá mức rõ ràng khiến nàng nhẹ rên rỉ, lại duỗi tay vén lọn tóc dính trên mặt chàng.
Ngón tay nàng phất qua tấm vải băng mắt, đôi mắt trong suốt nhìn đôi môi đỏ tươi của chàng thì trong lòng ngứa ngáy. Nàng vội rướn người hôn lên môi chàng, cùng chàng triền miên.
Mộ Vãn Diêu nhỏ giọng nói: “Thật tốt. . . . . . Rất có cảm giác.”
Chàng không nói chuyện, chỉ ngẩng đầu, cổ lăn lộn. Nàng không nhịn được vươn ngón tay út nhẹ vuốt ve khiến cả người chàng run lên, bắt lấy tay nàng. Mộ Vãn Diêu thì cười khanh khách rúc vào ngực chàng, lung tung gọi “Ca ca tốt”.
Ba năm qua, đã ba năm rồi đó.
Tình cũ lại tới, khó quên như ngày nào.
Lúc xong hết, chàng để nàng nằm trên người mình, hai người đều nhíu mày, thở dài thoải mái.
Sau đó cả hai đều ngẩn ra.
Mộ Vãn Diêu cười hì hì hỏi: “Tốt lắm hả? Xem đi, ta nói rồi mà. Bảo ngươi sớm đến mà ngươi còn không chịu.”
Ngôn Thượng đỏ mặt, nói không nên lời nói. Từ trước tới nay chàng đều không thể nói lại nàng, thế là Mộ Vãn Diêu nhẹ gãi mặt chàng, sau đó cùng chàng nằm xuống. Nàng vô cùng thân thiết mà dây dưa với chàng một lát, sau đó hai người cùng thu dọn một lát.
Nàng quay lưng lại phía chàng mà ngủ, đây là thói quen khi ở chung của hai người. Bản thân Ngôn Thượng cũng luôn đưa lưng về phía nàng thế nên sau nhiều lần nàng cũng học được thói quen này.
Trong đầu vẫn hỗn độn nên Mộ Vãn Diêu nhắm mắt lại. Vậy mà mới hơi thiu thiu ngủ nàng lại cảm giác được sợi tóc bên má mình có người vén ra, sau đó người kia dán đến hôn nàng từ phía sau.
Nàng nhếch miệng cười lại nghe thấy Ngôn Thượng thấp giọng chần chừ hỏi: “. . . . . . Ngài còn tiếp tục được không?”
Mộ Vãn Diêu nhất thời hoảng sợ, nàng đã thoả mãn rồi, làm sao chiến đấu được nữa? Nàng vội lùi lại nói: “Ta không được, không được. . . . . . Ai nha!”
Nàng tức giận đánh lên tay chàng lúc này đang ôm lấy mình từ phía sau, nhưng người kia vẫn kiên trì nỉ non, hiển nhiên không chịu nghe lời nàng.
Mộ Vãn Diêu cáu: “Ngươi sao lại thế này? Ngươi không phải Ngôn Nhị ca ca hiểu rõ ta nhất sao?!”
Ngôn Thượng đỏ mặt nhưng thật sự không khống chế được. Chàng thấp giọng oán trách: “Đều tại ngài. . . . . . Ai bảo ngài hạ dược linh tinh?”
—
Một đêm không ngủ, tới sáng sớm hai người mới thiếp đi.
Lúc trời sáng bảnh trong phòng vẫn yên tĩnh, hai người vẫn chưa tỉnh. Đám tôi tớ bên ngoài đều biết kế hoạch của công chúa nên không ai tới quấy rầy. Tiểu thị nữ Thu Tứ còn cực kỳ tri kỷ ở bên ngoài nhỏ giọng gọi hai tiếng, nghe thấy tiếng Ngôn Nhị Lang khàn giọng trả lời nàng ta mới đặt đồ ở bên ngoài, lại dặn hai người chớ quên ăn cơm.
Nhưng Mộ Vãn Diêu ngủ hỗn loạn, hiển nhiên không có tinh lực ăn cái gì. Nàng ngủ đến tận trưa mới tỉnh lại, trong lòng thấy thỏa mãn. Dục vọng được giải phóng khiến người ta vui vẻ, cùng người mình thích làm việc này đúng là không gì hơn. Nàng nằm trên giường một lát mới tùy ý khoác một kiện áo mỏng, để chân trần, tóc xõa xuống giường.
Chân ngọc giẫm lên nền nhà, trắng nõn như đóa hoa sen mới nở. Tóc dài đen nhánh xõa trên người, nàng cứ thế tùy tiện đi ra ngoài. Vừa vén màn nàng đã dừng bước vì thấy Ngôn Thượng.
Hiển nhiên chàng dậy sớm hơn nàng nhiều, lúc này chàng đang lẳng lặng quỳ trước cửa sổ. Tóc dài của chàng cũng không bó lên, chỉ tùy tiện buộc phía sau, trên người là áo mỏng. Nhìn từ phía sau có thể ẩn ẩn thấy xương sống của chàng, cả người cao gầy thanh dật.
Mộ Vãn Diêu đoan trang đi tới bên người chàng, vì chàng đang băng mắt nên nàng không biết người này đang ngẩn người hay đang làm gì. Ánh mắt nàng đảo qua môi, lướt qua cần cổ thon dài vương chút dấu vết của chàng. Nàng lặng lẽ nở nụ cười, ngay lập tức bị chàng phát hiện ra. Có lẽ vì lâu không nhìn thấy nên thính lực của chàng rất tốt. Dù nàng đã cố không tạo ra tiếng động nào nhưng Ngôn Thượng lập tức có thể quay đầu “nhìn” về phía này.
Mộ vãn diêu cười nhạo hỏi: “Sáng sớm mà ngươi quỳ gối ở đây làm gì?”
Ngôn Thượng thấp giọng nói: “Sáng sớm gì nữa, trưa rồi còn gì.”
Chàng tạm dừng sau đó ảo não nói: “Ta đang phản tỉnh bản thân.”
Mộ Vãn Diêu nhíu mày, miệng hừ cười, sau đó khoan thai đi qua, không chút để ý nói: “Vậy ngươi chậm rãi phản tỉnh đi. Ta đói bụng, muốn ăn cơm.”
Làn gió thơm đi xa dần, Ngôn Thượng trong lòng vừa xấu hổ vừa ảo não, sau đó là không cam lòng. Chàng vươn tay túm lấy một góc váy của nầng chán nản hỏi: “Tâm tình của ngài tốt lắm hả?”
Mộ Vãn Diêu mỉm cười nói: “Phải, lòng ta tốt lắm. Cho dù vừa tỉnh đã thấy cái bản mặt mẹ kế của ngươi thì ta vẫn rất vui. Ngươi cứ phản tỉnh đi, dù sao ta muốn ngủ cùng thì ngươi cũng không cự tuyệt được, ai thèm quản ngươi chứ?”
Ngôn Thượng cứng đờ nói: “Nếu không phải ngài hạ thuốc. . . . . . Ta sẽ không như thế!”
Mộ Vãn Diêu hừ một tiếng: “Nam nhân trên đời này còn nhiều, ta không có ngươi thì không sống được chắc? Hơn nữa ngươi không thoải mái hả? Bộ dạng trầm mê của ngươi đêm qua ta còn chưa thấy bao giờ đâu.”
Nàng bỗng nhiên cúi người, nắm lấy cằm chàng sau đó hôn hôn lên cái cằm lún phún râu kia. Chàng co rúm lại, lùi về sau nhưng nàng không cho. Mộ Vãn Diêu cười dài nói: “Rốt cuộc sau ba năm không gặp Ngôn Nhị ca ca phóng túng hơn trước nhiều. Ta cực kỳ vừa lòng.”
Ngôn Thượng đỏ mặt lắp bắp: “. . . . . . Ngài nói bậy gì đó?”
Mộ Vãn Diêu không để ý nói: “Khen ngươi thôi.”
Nhưng cảm giác thẹn và ảo não khi bị nàng trêu chọc làm Ngôn Thượng khó chịu tới giờ. Chàng cân nhắc vì sao mình lại như thế, vì sao luôn không thể khống chế. Nếu thế chẳng phải sẽ để nàng muốn làm gì thì làm ư? Chàng đã quyết tâm cùng nàng phân giới hạn, nhưng nàng vừa cúi đầu là hương thơm đã quấn đến, thế là chàng lại không nhịn được nghĩ tới tối qua.
Vì thế mặt chàng thoáng cái lại đỏ lên. Lời trách móc muốn nàng tránh xa mình ra lại cứ nghẹn ở cổ, chàng xấu hổ nói không nên lời.
Sau một lúc lâu chàng mới phun ra một câu: “Chẳng lẽ ngài giam lỏng ta chính là vì tiện cho chuyện này ư? Ngài không còn việc gì khác nữa ư?”
Mộ Vãn Diêu buồn cười nói: “Tuổi còn trẻ không làm việc này thì ngươi muốn đợi tới lúc nào? Chờ ngươi 70, 80 tuổi không động đậy được ấy hả? Tuổi còn trẻ thì cứ hưởng thụ, cả ngày ôm hôn, mỗi đêm dây dưa mà qua ngày.”
Ngôn Thượng: “. . . . . . Ta sẽ không cùng ngài làm vậy!”
Mộ Vãn Diêu xua tay đứng dậy hừ hừ một câu “Tùy ngươi” rồi rời đi. Dù sao lúc nàng muốn chàng cũng không thoát được.
Mộ Vãn Diêu đi đến trước cửa lại nghĩ tới một chuyện nên nói: “Ngươi vẫn nên ăn cơm đi, buổi chiều chúng ta sẽ đi thăm quan cảnh sắc quanh đây, nhìn xem dân chúng thế nào. Ngươi không ăn cơm thì không có sức đâu.”
Ngôn Thượng ngẩn ra hỏi: “Ngài. . . . . . Thật sự muốn đi xem dân chúng ư?”
Mộ Vãn Diêu quay đầu lại lườm chàng một cái nói: “Sao nào, ngươi muốn làm một đại nhân vật ghi danh sử sách còn ta chỉ là tiểu nhân đối đầu với ngươi hả? Ta cũng không giả vờ đâu, mau đứng lên đi ăn cơm!”
—
Nhưng Ngôn Thượng vẫn giận dỗi với Mộ Vãn Diêu, đơn phương giận. Đáng tiếc phần giận dỗi này ở trong mắt người ngoài chẳng có gì đáng nói.
Bởi vì Ngôn Nhị Lang rất mềm lòng.
Chàng luôn nói sẽ không để ý tới công chúa, nhưng nàng vừa xảy ra chuyện là chàng đã quan tâm, còn thường xuyên không nhịn được xen mồm, sau đó lại ảo não vì mình nói nhiều. Mộ Vãn Diêu cũng biết tính chàng nên vẫn trêu chọc không ngừng.
Dọc theo đường đi nàng còn lôi kéo chàng thân mật vài lần. Cũng không biết chàng có kháng cự thành công không.
Bọn thị nữ cũng không hỏi mà rất tự giác chuẩn bị nước tắm đưa vào trong phòng. Hai người họ có cần dùng hay không thì cả đám làm như không biết.
Cứ thế nhàn tản một đường, tới cuối tháng sáu đoàn người cũng tới Kim Lăng. Mộ Vãn Diêu tới nơi một cái đã lập tức đi gặp ông ngoại của mình, đồng thời nàng cũng thu thập một phen để Ngôn Thượng đi cùng. Chàng vốn đẹp, nhưng Mộ Vãn Diêu lại ngại không đủ bởi vì bên này là địa bàn của Lý gia, chàng không thể mặc một thân áo vải tới để người ta xem thường được.
Nàng cũng hỏi ngự y kia đã tới chưa. Đương nhiên ông ta chạy thẳng từ Trường An nên đã tới sớm hơn. Ngoài ra vì giữa đường nàng phải dừng lại lôi kéo Ngôn Thượng không tình nguyện đi theo mình nên cũng chậm hơn. Lúc này nghe nói ông ta đã tới khiến Mộ Vãn Diêu cực kỳ vui mừng.
Ấy vậy mà ngự y còn chưa kịp xem mắt cho Ngôn Thượng thật kỹ thì chàng đã bị nàng kéo đi gặp ông ngoại mình. Một đường này chàng được Mộ Vãn Diêu dắt, chỉ thấy cỗ kiệu vòng vo, đi rồi lại dừng. Bàn tay nắm tay chàng hơi có mồ hôi, có lẽ nàng hơi sợ vị ông ngoại này.
Lý Công bệnh nguy kịch nên trực tiếp gặp cháu gái mình cũng là Đan Dương công chúa ở trong phòng.
Lão nhân đầu tóc bạc trắng, vẻ mặt tang thương, cả người mang hơi bệnh. Nghe nói Mộ Vãn Diêu và Phò mã tới gặp thế là ông ta hơi vui vẻ một chút —— vốn ông ta cũng chỉ cố chống đỡ chờ nàng tới.
Mộ Vãn Diêu nhìn thấy lão nhân lần trước còn quắc thước minh mẫn nay biến thành bộ dáng gầy yếu già nua như bây giờ thì trong lòng cũng nhất thời khổ sở. Nàng ngồi bên tháp, trong mắt có ẩn chứa buồn bã.
Lý Công vỗ vỗ tay nàng, ánh mắt nhìn về phía nam tử mắt quấn lụa trắng đứng bên dưới. Lúc thấy chàng ông ta hơi ngạc nhiên, sau đó vẫn gọi người tới hỏi: “Ngươi chính là Phò mã của Diêu Diêu hả?”
Ngôn Thượng không biết nói gì, cũng không thấy Mộ Vãn Diêu phản bác nên trong lòng chàng có chút không thoải mái. Chàng cảm thấy mình đang thay thế Bùi Khuynh đi gặp ông ngoại nàng. Nhưng dù thế chàng cũng không muốn vị lão nhân sắp khuất núi này phải nghĩ nhiều nên lập tức cúi người khom lưng hành lễ: “Ngoại đại công mạnh khỏe.”
Lý Công cảm thấy lễ nghĩa của vị Phò mã này cũng không tệ lắm nên gật đầu nói: “Bùi lang quân à . . . . .”
Ngôn Thượng nhẹ nhàng đáp lời còn Mộ Vãn Diêu thì ngẩn ra. Thấy chàng không phản bác gì nàng hiểu chàng đang định đóng vai “Bùi Khuynh” và nghe ông ngoại nàng dạy bảo. Chàng trầm mặc như thế khiến nàng nhất thời khó chịu. Sao chàng cứ nghĩ cho người ngoài thế? Sao lòng chàng lại mềm như vậy, cuối cùng lại thành nàng khiến chàng phải tủi thân.
Mộ Vãn Diêu đánh gãy lời ông ngoại mình: “Ngoại đại công, ngài nghĩ sai rồi.”
Ngôn Thượng giống như có cảm giác mà nghiêng về phía nàng. Mộ Vãn Diêu đi tới bên cạnh chàng dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người. Nàng cầm lấy tay chàng khiến Ngôn Thượng hơi run lên nhưng cũng không rụt lại. Mộ Vãn Diêu nhìn Lý Công, mỉm cười nói: “Ngoại đại công, hắn là Phò mã của ta. Nhưng Phò mã của ta đã không còn là Bùi Khuynh nữa mà là Ngôn Thượng.”
Ngôn Thượng giật mình nghĩ thầm: Phò mã ư? Nàng đã thương lượng với chàng chưa?
Chưa hề.
Nhưng khóe môi chàng lại không nhịn được hơi cười, cả người đứng trong đại đường đón nhận ánh mắt đánh giá của mọi người nhưng chàng không sao cự tuyệt được.
—
“Ngôn Thượng sao?” Một giọng nói truyền đến từ bên ngoài hỏi, “Chính là vị Ngôn Tố Thần nổi danh đây ư?”
Mộ Vãn Diêu quay đầu lại thấy người cậu vốn đang làm huyện lệnh Lĩnh Nam của mình đã trở lại.