Một tay Ngôn Thượng chống giường, một tay mở màn che rồi rũ mắt nhìn công chúa đang nằm thở dốc trên giường.
Tóc nàng như tảo mềm xõa ra, má ửng hồng. Giống như có ánh trăng trong lành thổi qua người nàng, để lộ đồi núi và mặt hồ đẹp đẽ. Trong mắt nàng là sương mù mênh mông, ý thơ và xuân tình lãng đãng trên khuôn mặt. Khi mọi thứ kết thúc nàng có chút thất thần, nhíu mày nhìn Ngôn Thượng.
Trái tim chàng đập bùm bùm, có chút kinh ngạc, lại có chút hoảng hốt mà nhìn bộ dạng nàng hiện tại. Đây là lần đầu tiên chàng nhìn thấy biểu hiện lười biếng, phong tình tùy ý như thế ở trên người nàng. Lần này biểu hiện của nàng tốt hơn hai lần trước nhiều, lần đầu tiên chàng cảm thấy mình thật sự khiến Mộ Vãn Diêu thoải mái.
Đuôi mắt nàng như ráng hồng, mồ hôi thơm rơi tí tách, hơi thở hổn hển. Chàng bị tiếng rên rỉ của nàng làm cho cả người cũng khó chịu theo, nhưng mỗi khi hơi thở như mèo con kia phất qua tai chàng là Ngôn Thượng lại càng muốn lấy lòng nàng hơn, muốn nghe thấy nàng rên rỉ nhiều hơn.
Tiếng tim Ngôn Thượng đập lợi hại, chàng thấy trái tim mình như sắp nảy ra khỏi lồng ngực. Chàng đang đắm chìm trong sự mỹ lệ của nàng, thế là lại không nhịn được cúi người muốn hôn nàng.
Mộ Vãn Diêu duỗi tay ngăn chàng, giọng nàng có chút khàn khàn lại ôn nhu nói: “Đừng! Dơ!”
Ngôn Thượng bất đắc dĩ thấp giọng hỏi: “Là của ngài mà ngài cũng ngại dơ?”
Mộ Vãn Diêu trừng mắt nhìn chàng chỉ thấy chàng rũ mắt, trên mặt cũng đỏ như hoa sen, tóc đen xõa tung. Chàng khẽ cười, giống như mây trên núi cao khiến tâm người ta rung động. Mộ Vãn Diêu còn đang ngây người đã thấy Ngôn Thượng buông màn rời đi.
Chàng lấy nước trà súc miệng, lại tìm một cái khăn tới. Chắc chàng nghĩ Mộ Vãn Diêu lười rửa mặt, vì thế muốn giúp nàng chà lau một chút. Cứ thế lăn lộn thêm một lúc, khi quay lại giường, chàng vừa mới vén màn và bước lên thì đã thấy một cánh tay ngọc vươn ra ôm lấy mình, ôn hương nhuyễn ngọc cứ thế đầy cả cõi lòng.
Mộ Vãn Diêu oán giận: “Ngươi lại đi đâu lâu vậy?! Vốn dĩ ta còn có chút hứng thú nhưng đều bị ngươi lăn lộn chẳng còn gì nữa.”
Ngôn Thượng có chút ngượng ngùng giải thích: “Ta chỉ đi thu dọn một chút.”
Mộ Vãn Diêu cười khanh khách hỏi: “Ngôn tiểu nhị có bị ngươi hàng phục không?”
Ngôn Thượng không hiểu gì hết. Còn nàng thì trực tiếp dùng hành động để chàng hiểu —— nàng duỗi tay dò vào chỗ eo bụng của chàng, lòng bàn tay vuốt vuốt. Ngôn Thượng cứng đờ, tức khắc thấy máu chảy ngược, phản ứng không khống chế được. Nàng lại lộ ra nụ cười hiểu rõ mà quay mặt đi, có chút buồn cười lại vui vẻ mà nhìn chàng.
Mặt chàng đỏ lựng gọi: “Diêu Diêu!”
Mộ Vãn Diêu: “Ngươi nghe hiểu rồi hả?”
Ngôn Thượng bất đắc dĩ nói: “Ngài như thế…… Mà ta cũng đâu phải đồ ngốc.”
Mộ Vãn Diêu cười tủm tỉm, nghĩ thầm nói chuyện với người thông minh quả là bớt việc. Hơi chỉ dẫn chút là chàng đã hiểu. Nhưng Ngôn Thượng lại tạm dừng một hồi rồi ôn nhu đẩy tay nàng ra nhẹ giọng nói: “Ngày mai ta còn phải về đó…… Không tiện đâu.”
Mộ Vãn Diêu kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ ngươi định lăn lộn cả đêm sao? Ngươi có bản lĩnh ấy hả?”
Ngôn Thượng hơi bực nói: “Ngài có thể đừng có nói bậy thế không? Ý ta là…… Ở chỗ của người khác ta không được tự nhiên.”
Mộ Vãn Diêu hừ cười: “Ngươi có bao giờ tự tại đâu? Trước giờ ngươi đều không được tự nhiên. Ban ngày thì ngại quá sáng, buổi tối thì ngại trai đơn gái chiếc mang tai mang tiếng; ngại không phải giường không hợp lễ nghĩa, ngại xe ngựa xóc nảy làm ngươi sợ hãi; ngại thời gian quá ngắn ta không hài lòng, ngại thời gian quá dài bị người phát hiện; ngại chưa thành hôn không tốt, lại chê ta chậm chạp không chịu gả…… Ngươi chưa từng tự tại.”
Ngôn Thượng không nói gì. Chàng chẳng biết nói gì, nghĩ thầm chẳng lẽ bản thân mình lại biểu hiện rõ rệt thế ư?
Thấy chàng cầm một cái khăn, ngồi đó rối rắm nửa ngày không làm gì thì Mộ Vãn Diêu mới thở dài, lôi kéo chàng ngồi xuống. Nàng lấy cái khăn trên tay chàng tự chà lau cho mình, lúc nâng đầu gối lên nàng tạm dừng một lát. Lúc này nàng thấy Ngôn Thượng vội vàng vặn lưng lại không nhìn mình nữa. Nàng chun mũi với cái lưng của chàng, ghét bỏ chàng nghĩ không thông.
Trong lòng nàng luôn cân nhắc làm sao để Ngôn Thượng phóng túng một lần…… Chuyện nam nữ, việc khuê phòng là thiên kinh địa nghĩa nhưng chàng lại không thể chân chính cởi mở, chính vì thế mới không thể hưởng thụ được lúc vui sướng nhất. Mộ Vãn Diêu nghĩ đến đó thì có chút đáng tiếc thay chàng.
Sau hồi lâu nàng mới nghe thấy Ngôn Thượng hỏi: “Ngài lau xong chưa?”
Mộ Vãn Diêu đáp “ừ.”
Chàng vừa quay đầu lại thấy nàng mặc xong áo trong, quả thật không lừa mình thì mới thở ra một hơi. Chàng cúi người cầm lấy cái khăn, thấy chàng lại định đứng lên dọn dẹp thì Mộ Vãn Diêu cũng thấy phục chàng. Nàng đoạt lấy cái khăn, ném lên mặt đất sau đó lôi kéo chàng nằm xuống, không vui nói: “Không cần lo mấy cái này! Ngày mai sẽ có thị nữ thu dọn.”
Ngôn Thượng bị nàng kéo nằm nghiêng xuống. Rèm trướng màu vàng kim và ánh nến chiếu lên người bọn họ. Mộ Vãn Diêu đối mặt với chàng mà nằm. Hai người nằm đó an tĩnh nhìn nau, không khí lại vì thế mà trở nên nóng bỏng.
Lông mi của chàng lại run lên, ánh mắt hơi trốn tránh. Mộ Vãn Diêu thấy chàng như vậy, lại nhìn mái tóc đen hỗn độn của chàng, thấy mặt chàng vẫn đỏ ửng thì càng vui vẻ. Nàng rũ mắt nhìn xuống eo bụng của chàng hỏi: “Thật sự không cần ta giúp sao? Ta dùng tay cũng được mà. Tuy lưng ngươi bị thương nhưng kỳ thật nằm nghiêng…… Cũng được.”
Ngôn Thượng lắc đầu nói: “Một lát là tốt.”
Mộ Vãn Diêu cố ý nói: “Nữ lang nhà khác sẽ khiến tình nhân càng nhìn càng bốc hỏa, thế mà ta thì lại khiến ngươi càng nhìn càng nguội lạnh. Ngươi cố ý hả? Hay là ta không có lực hấp dẫn?”
Ngôn Thượng mờ mịt: “Cái gì mà bốc hỏa với nguội lạnh?”
Mộ Vãn Diêu: “……”
Nàng thử vài lần thấy chàng vẫn là Ngôn Nhị Lang mà mình biết. Mặc dù chàng vì nàng làm việc đó nhưng đối với những dâm từ của việc nam nữ cùng những trêu chọc ái muội thì chàng vẫn không thể hiểu hết. Lúc ở bên chàng Mộ Vãn Diêu cảm thấy mình thực xấu xa.
Nàng che mặt, Ngôn Thượng lại kéo tay nàng ra, muốn nhìn mặt nàng. Chàng nhẹ giọng kiên định nói: “Đừng trốn. Ta muốn nhìn ngài một chút.”
Mộ Vãn Diêu hé đôi mắt tròn tròn từ khe hở ngón tay ra mà nhìn chàng, thấy mặt mày chàng giãn ra, mang chút ý cười thì nàng cũng thả lỏng, để mặc chàng kéo tay mình xuống. Hai người nhìn nhau, lại đồng thời không nhịn được cười. Mộ Vãn Diêu làm nũng gọi một tiếng “Ngôn nhị ca ca” sau đó cọ cọ rúc rúc.
Tóc dài của nàng cọ qua cổ ngôn Thượng, nàng thở dài ôm lấy eo chàng. Ngôn Thượng thì thấp giọng nói nhỏ bên tai nàng: “Ta làm có được không?”
Mộ Vãn Diêu: “Cái gì?”
Ngôn Thượng thẹn thùng một lát nhưng vẫn nói tiếp: “Chính là vừa rồi đó.”
Mộ Vãn Diêu ngước mắt sau đó đánh giá chàng một hồi mới nói: “…… Ngươi đã thay đổi.”
Ngôn Thượng đỏ mặt, có chút lắp bắp nói: “Ta, ta chỉ hỏi một chút, cũng không có ý khác. Nếu ngài không muốn nói thì thôi.”
Mộ Vãn Diêu cười cười nói: “Ta không phải không không muốn nói, cái gì ta cũng dám nói, chỉ xem ngươi có dám nghe hay không thôi.”
Nàng nhíu mày, ánh mắt lớn mật khiến chàng có chút buồn cười, lại có chút vui vẻ. Không đợi chàng nhấm nháp niềm vui này thì Mộ Vãn Diêu bắt đầu hỏi: “Ngươi nói trước xem ngươi cảm thấy thế nào?”
Ngôn Thượng sửng sốt một chút mới ấp a ấp úng: “Ta cảm thấy…… Khá tốt.”
Mộ Vãn Diêu lại hỏi: “Có phải ngươi cảm thấy kỹ thuật của mình khá tốt hay không?”
Ngôn Thượng hoảng sợ. Chàng tiêu hóa nửa ngày mới xong cái sự lớn mật này của nàng và nói: “Ta là nói ngài khá tốt ấy.”
Mộ Vãn Diêu khó hiểu. Chàng thì rối rắm nửa ngày mới dán đến lỗ tai đỏ lựng của nàng cắn răng phun ra vài chữ: “Diêu Diêu thật ngọt, thật mềm.”
Lần này đổi thành Mộ Vãn Diêu đỏ mặt. Nàng thẹn quá thành giận, đánh vào ngực chàng mắng: “Loại lời này mà ngươi cũng dám nói hả? Ngươi không nên nói loại lời này chứ!”
Ngôn Thượng cũng đỏ lựng cả mặt: “Thực xin lỗi, ta không nhịn được.”
Mộ Vãn Diêu xụ mặt: “Ngươi học mấy cái này từ đâu?”
Ngôn Thượng đáp: “Ta có học ở đâu đâu……”
Mộ Vãn Diêu chất vấn: “Có phải học từ Xuân Nương không?”
Ngôn Thượng sửng sốt một chút mới nói: “Liên quan gì tới nàng ấy…… Diêu Diêu, có phải ngài đi tra xét nàng ấy không?”
Mộ Vãn Diêu lập tức hừ mũi một cái. Nàng có chút muốn nổi giận, vì Xuân Nương mà cùng chàng cãi cọ một trận, vô cớ gây rối một hồi. Nàng đã từng để Phương Đồng đi tra nên cũng biết Ngôn Thượng quen người này thế nào. Nàng biết Ngôn Thượng có lẽ muốn một quân cờ ẩn nên cũng không quá tức giận. Nhưng cứ nghĩ tới việc chàng dạy một kỹ nữ xinh đẹp viết chữ và đọc sách rồi lại cùng đối phương ở chung một phòng…… Lúc trước hai người từng chia tay nên Mộ Vãn Diêu biết mình không có lập trường quản chàng nhưng hiện tại nàng đương nhiên muốn cãi một trận.
Nhưng trước mắt không khí quá tốt, Mộ Vãn Diêu không thể cãi nhau nổi. Ngôn Thượng thì vội lải nhải giải thích: “Xuân Nương là nương tử mà lúc trước Lưu huynh cứu…… Sẽ có ngày Thập Nhất Lang của Hộ Bộ Lang Trung về Trường An, ta muốn vì Lưu huynh mà làm rõ…… Hơn nữa ta cần một thám tử ở Bắc Lí……”
Mộ Vãn Diêu không kiên nhẫn nói: “Được rồi, được rồi! Ta đã biết, không muốn nghe ngươi lặp lại lần nữa đâu!”
Ngôn Thượng bất đắc dĩ hỏi: “Vậy ngài muốn nghe cái gì?”
Mộ Vãn Diêu: “Buổi tối ngươi có ngủ chung một giường với nàng ta không? Lúc dạy nàng ta viết chữ ngươi có cầm tay dạy không? Khoảng cách với đối phương có gần như chúng ta bây giờ không? Ngươi có cười với nàng ta, hay có lúc nào gặp dịp thì chơi không……”
Ngôn Thượng mỉm cười.
Mộ Vãn Diêu mắng: “Cười cái rắm!”
Ngôn Thượng lại che miệng nàng nhẹ giọng khuyên: “Ngài lại nói lời thô tục rồi. Một cô công chúa không thể học cái xấu thế được. Tuy vậy ta vẫn vui vì ngài để ý đến ta…… Ngài yên tâm, ta luôn đúng mực, sẽ không khiến ngài khó xử.”
Sau đó chàng còn uy hiếp nàng: “Nếu từ nay về sau ngài chỉ có mình ta thì ta cũng sẽ chỉ có mình ngài.”
Mộ Vãn Diêu cảm thấy mình có thể làm được nên lập tức cười đồng ý.
Đề tài lại chuyển lại chủ đề ban đầu: “Nhưng không học từ chỗ Xuân Nương thì rốt cuộc là ngươi học từ ai bản lĩnh này? Ngươi đừng sợ, ta chỉ muốn xem ai dạy hư ngươi để ta giết hắn!”
Ngôn Thượng thấp giọng hỏi: “Thì học ngài đó. Ngài muốn giết mình hả?”
Mộ Vãn Diêu ngây người: “A……”
Ngôn Thượng nhẹ run lông mi nhìn nàng. Mặt chàng đỏ lên: “Lần đầu tiên ngài làm như thế với ta thì ta đã muốn vì ngài làm tương tự…… Chẳng qua lúc ấy ngài giãy dụa quá, không chịu cho ta chạm vào. Ta chỉ cảm thấy cảm xúc ta cảm nhận được thì hẳn ngài cũng sẽ cảm thấy như thế. Không có lý gì nam nữ lại có khác biệt quá lớn.”
Mộ Vãn Diêu ngốc ngốc lắp bắp: “Ngươi thật sự……”
Ngôn Thượng: “Như thế nào?”
Mộ Vãn Diêu quyết tâm nói: “Ngươi quá thông minh, làm ta thật hoảng hốt. Nếu ta không có bản lĩnh vững một chút thì sẽ không áp được ngươi……”
Ngôn Thượng mỉm cười nói: “Không có.”
Mộ Vãn Diêu ngửa mặt, tay vỗ về mặt mày tinh tế của chàng rồi nhẹ giọng nói: “Nhưng Ngôn nhị ca ca, ngươi như thế thì rất mệt. Ngươi có từng thả lỏng bản thân, ít nhất lúc ở bên ta ngươi hãy thử buông gánh nặng, không cần cân nhắc quá nhiều việc như thế. Ngươi suy nghĩ quá nhiều, tốt quá hóa nhọc, nếu không có một nơi để ngươi nghỉ ngơi một chút thì sớm hay muộn ngươi cũng sẽ hỏng mất. Ngôn nhị ca ca, ngươi có thể thử thả lỏng trước mặt ta nhé.”
Ngôn Thượng rũ mắt nhìn nàng, trong mắt chàng giống như có pháo hoa, vừa mê người lại ôn nhu. Chàng không nói lời nào, chỉ cúi đầu hôn nàng.
Mọi người trên thế gian đều tán thưởng phong độ của người này, yêu thích sự tỉ mỉ, thiến thối có độ của chàng. Chỉ có Mộ Vãn Diêu là luôn hy vọng chàng có thể thả lỏng, có thể nghỉ ngơi. Nàng luôn ghét chàng cứ phải gồng mình, luôn muốn chàng đừng quá bức bách bản thân.
Thế nhân đều yêu phần quân tử, phần thánh nhân trong con người chàng, chỉ có nàng yêu Ngôn Thượng.
Lúc này chàng nhẹ giọng nói: “Ta sẽ thử xem.”
Mộ Vãn Diêu cắn răng, cười hì hì mơ hồ nói: “Được, chúng ta tiếp tục việc vui vẻ trong khuê phòng nhé?”
Ngôn Thượng mỉm cười đồng ý.
Hai người cứ như đôi tiểu tình nhân ngây ngô, trốn trong màn nói chuyện. Bọn họ tò mò với thân thể đối phương, lại cảm thụ sự tò mò đó. Mộ Vãn Diêu nói muốn xem người chàng nhưng chàng không chịu, còn nói “Có gì đẹp đâu”.
Hai người cứ thế tranh giành, nữ lang muốn đi xuống nhưng lang quân lại ôm lấy nàng không cho nàng lăn lộn. Chàng ỷ vào vết thương trên người mình mà á ối mấy tiếng rồi lừa gạt nàng an phận.
Nhưng Mộ Vãn Diêu ngược lại rất nhiệt tình mà mời chàng xem ngực mình. Nàng nguyện ý kéo cổ áo để chàng chạm vào, lại thoải mái hào phóng thể hiện mị lực của mình cho chàng xem. Ngôn Thượng run rẩy cúi xuống hôn nàng vài cái. Chàng có chút say mê, mặt so với vừa nãy còn đỏ hơn. Nhưng rất nhanh chàng đã lấy lại khống chế, thay nàng mặc lại áo đàng hoàng.
Mộ Vãn Diêu nằm trong ngực chàng phì cười. Bên ngoài phòng là ánh trăng rơi trên mặt đất lành lạnh, dưới hành lang có đèn lồng chiếu ánh sáng lên bóng cây lấp lánh. Gió cát thổi qua tí tách, mưa đã tạnh hẳn.
—
Ngày tiếp theo trời còn chưa sáng Ngôn Thượng đã phải về Trường An. Mộ Vãn Diêu cực kỳ không vui, cùng chàng náo loạn một hồi, lại trào phúng chàng hiện tại có về cũng đã chậm: “Trưởng quan của ngươi chưa chắc sẽ vì ngươi trở về mà vui nhưng nếu bây giờ ngươi đi thì ta chắc chắn sẽ không vui.”
Thế là Ngôn Thượng ở lại trạm dịch cùng nàng ăn trưa, trong lúc đó Mộ Vãn Diêu cũng theo ý chàng mà thảo luận hành trình về Kim Lăng của mình. Chàng nghe nàng giảng giải một hồi thì cũng thêm vào phân tích và ý kiến của bản thân. Điều này cũng không quá quan trọng nhưng chàng cảm thấy mình rốt cuộc có thể tham dự vào chuyện của nàng nên trong lòng rất vui sướng.
Nhưng biểu hiện vui vẻ của chàng cũng chỉ nhàn nhạt, không khiến người ta chú ý.
Đến giữa trưa Phương Đồng mới thúc giục Mộ Vãn Diêu nói nếu còn không lên đường thì hôm nay sẽ chẳng thể tới kịp trạm dịch tiếp theo để nghỉ ngơi. Lúc này Ngôn Thượng mới có thể tạm biệt Mộ Vãn Diêu để ra về, và đồng ý sẽ ở Trường An đợi nàng.
Mộ Vãn Diêu có chút hối hận vì sao mình lại đòi đi Kim Lăng. Nàng vốn muốn tới đó với nguyên nhân chính là để trốn tránh Ngôn Thượng, nhưng hiện tại hai người đã làm lành mà khoảng cách giữa Kim Lăng với Trường An quả thực quá xa. Nó trở thành trở ngại lớn nhất giữa hai người. Ít nhất cũng phải một tháng nữa nàng mới có thể trở về Trường An, mới có thể gặp lại Ngôn Thượng…… Mộ Vãn Diêu hận chàng sao lại là quan kinh thành, nếu chàng vẫn chỉ là Ngôn Thạch Sinh ở Lĩnh Nam như trước thì nàng có thể không màng gì cả mà mạnh mẽ lôi chàng cùng đến Kim Lăng, cũng chẳng ai có thể nói gì.
Còn hiện tại nàng chỉ có thể nói: “Ta sẽ không ở Kim Lăng lâu, ta sẽ cố gắng trở về trong một tháng, ngươi ngoan ngoãn chờ ta về biết không?”
Bị đám hộ vệ và thị nữ nhìn nên Ngôn Thượng rất không tự nhiên, nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của nàng thì chàng đành nhẹ gật đầu đồng ý.
Nhìn xe ngựa của nàng rời đi, mỹ nhân trong xe không thấy đâu nữa thì lòng chàng đột nhiên dâng lên buồn rầu vô cớ. Lòng chàng luyến tiếc nàng, chỉ là nàng cũng lưu luyến như thế nên chàng đành phải dứt khoát tạm biêt. Nếu cả hai cùng mềm lòng thì đường này đi sao nổi nữa.
—
Cùng ngày hôm đó Ngôn Thượng trở về Trường An. Ngày tiếp theo chàng đến xin lỗi cấp trên. Vốn chàng tưởng mình vô cớ vắng mặt sẽ bị quở trách nhưng lúc trở lại Hộ Bộ chàng lại thấy mọi người đều đang bận rộn, căn bản không có ai có hơi đâu để ý chuyện chàng vắng mặt một ngày. Ngôn Thượng vội hỏi đã xảy ra chuyện gì thì được trả lời rằng ——
“Mười sáu huyện phương bắc có địa chấn, nước sông khô cạn, lại liên tục không mưa nên đã có địa phương xuất hiện hạn hán, dân chúng bạo loạn, ……”
Ngôn Thượng lẩm bẩm: “Mỗi lần trời giáng thiên tai là sẽ có phản loạn, rồi lưu dân……”
Vị quan viên bị chàng hỏi chuyện chỉ có lệ gật đầu sau đó lại tiếp tục bận. Ngôn Thượng cũng vội vàng đi hỗ trợ. Lúc này, công việc của Hộ Bộ nặng nề, từ việc phái sứ thần đi các nước tới cứu tế dân chúng. Liên tục trong nửa tháng không ngừng có địa phương truyền tin đến Hộ Bộ nói nước sông khô kiệt, những nơi bị hạn hán ngày càng nhiều. Hộ Bộ cứ thế phê duyệt hết đợt lương thực này tới đợt khác nhưng tình hình thiên tai vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, nghe nói có những nơi đã xảy ra chuyện người ăn thịt người……
Ngôn Thượng bị gọi đi gặp Hộ Bộ Thượng Thư và Hộ Bộ Thị Lang, còn có cả Thái Tử.
Hộ Bộ Thượng Thư vốn là lãnh đạo chính của Hộ Bộ nhưng vì tuổi lớn, vài năm nữa sẽ tử quan nên tuy Ngôn Thượng đã tới đây 2 tháng nhưng cũng chẳng mấy khi thấy vị này quản chuyện gì. Người quản việc chính ở Hộ Bộ là Hộ Bộ Thị Lang.
Vị thị lang này thì Ngôn Thượng rất quen thuộc. Bởi vì ông ta từng là phụ tá cho Mộ Vãn Diêu, là vị quan đi ra từ phủ công chúa rồi được Thái Tử nâng đỡ đi lên con đường này. Trong số các quan lại mà Mộ Vãn Diêu có quen biết thì người này chính là người lợi hại nhất. Huống chi người này đối với nàng cũng trung thành và tận tâm, sau khi Ngôn Thượng đến Hộ Bộ ông ta cũng rất quan tâm chàng.
Lúc này Ngôn Thượng thấy ba người kia thì lập tức hành lễ, nhưng chỉ có Hộ Bộ Thị Lang là cười ôn hòa với chàng. Ông ta nói: “Tố Thần, hiện giờ phương bắc đại hạn, bá tánh khổ cực, ngươi hẳn cũng biết tầm quan trọng của việc này. Dựa theo quy củ thì triều đình sẽ phái một vị mệnh quan triều đình tới nơi đó giám sát cứu tế. Mấy châu khác đã có quan viên được phái đi, chỉ riêng Thục Trung là xưa nay dân phong bưu hãn, đất đai lại cằn cỗi nên trong triều không ai chịu đi. Ta nghĩ tới nghĩ lui thì thấy trong Hộ Bộ chỉ có ngươi lớn gan, lại cẩn thận, không sợ bị quan viên địa phương che tai mắt thế nên ta đã kiến nghị với Thái Tử điện hạ cho người tới Thục Trung giám sát cứu tế, không biết ngươi có bằng lòng không?”
Ngôn Thượng không hề do dự đã đáp: “Hạ quan đương nhiên nguyện ý.”
Ba người kia thấy chàng quyết đoán thì sửng sốt một chút rồi lập tức khen tốt. Đám kinh quan Trường An kỳ thật không ai muốn đến địa phương. Bọn họ ngại nơi đó nghèo khổ, ngại thống trị phiền phức, dân trí không khai. Đi Thục Trung lại đặc biệt khổ, từ xưa nhiều kinh quan đều bị biếm tới Thục Trung. Tuy Hộ Bộ sắp xếp thì phải nghe nhưng đám quan viên ở đây toàn con cháu thế gia, cũng không thể quá bức bách…… Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Ngôn Thượng.
Nhưng chàng quyết đoán như thế vẫn khiến người ta ngoài ý muốn. Thái Tử ngồi ở một bên nghe chàng hỏi Thị Lang công việc cần chú ý thì hơi nhíu mày, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó cổ quái.
Bởi vì Ngôn Thượng không phải do hắn đề cử đi cứu tế. Thái Tử cần Ngôn Thượng ở trong triều như vậy sẽ phát huy tác dụng lớn hơn so với đi cứu tế, đối với Thái Tử hắn cũng có giúp đỡ lớn. Nếu chàng đi cứu tế thì giống như dùng dao mổ trâu giết gà.
Nhưng hoàng đế đích thân sai Ngôn Thượng đi Thục Trung. Hoàng đế thể hiện ý tứ phức tạp đối với Ngôn Thượng, trong chốc lát thì muốn chàng và Mộ Vãn Diêu thành thân, nhưng rồi lại nói chàng vô cớ xin nghỉ, rồi nói nếu chàng thăng quan quá nhanh sẽ sinh ra bất mãn…… Nói ngắn lại thì Thái Tử vẫn hiểu ám chỉ của hoàng đế hy vọng hắn áp Ngôn Thượng một cái.
Lúc này phái Ngôn Thượng ra khỏi kinh đi cứu tế là câu trả lời Thái Tử dành cho hoàng đế. Ông ta không nói gì chứng tỏ khá vừa lòng. Nhưng bản thân Thái Tử vẫn cảm thấy kỳ quái…… Phụ hoàng thật sự muốn áp Ngôn Thượng ư? Vì sao?
Hắn luôn cảm thấy lý do ông ta đưa ra thực có lệ.
—
Cùng thời gian, Hộ Bộ, Lễ Bộ, Lại Bộ cũng thương lượng xong danh sách sứ thần đi các nước.
Vi Thụ thế nhưng cũng có mặt. Hắn được phái làm Phó Sử, đi đến Sử chư quốc. Sau khi danh sách điều động quan viên được đưa ra thì Vi gia lập tức trầm mặc. Vi Thụ rời khỏi Trường An thế này chậm thì một năm, nhiều thì vài năm, bọn họ muốn dùng hắn để liên hôn với Lý thị …… hẳn là không làm được nữa rồi.
Bởi vì ai biết được bao giờ Vi Thụ mới về Trường An?
—
Cuối tháng 5, Ngôn Thượng phải tới Thục Trung, Vi Thụ phải rời đi Đại Ngụy. Hai người biết được tin của đối phương thì hẹn nhau ở một quán rượu tại Bắc Lí coi như tiễn đưa nhau.
Trước khi tới Bắc Lí chàng gặp phải bắc doanh của Trường An trên phố.
Tướng sĩ đầy đủ, quân sĩ chỉnh tề. Nhưng người dẫn đầu lại không phải tướng quân mà là thái giám Lưu Văn Cát. Lưu Văn Cát ngồi trên lưng ngựa, mặc một thân thái giám, nhưng không gì che được khí thế lạnh lẽo, còn chút đắc ý ẩn ẩn trên mặt hắn.
Các bá tánh vây xem khe khẽ nói nhỏ:
“Sao lại để một thái giám dẫn đầu thế? Sao bệ hạ lại sử dụng một thái giám làm quan?”
“Chó cậy thế chủ thôi! Một tên thái giám lại dám đi trước tướng quân…… Quá không có quy củ.”
Lưu Văn Cát mắt lạnh nhìn về phía đám người, lập tức có binh sĩ bước ra khỏi hàng trói chặt kẻ dám nói nhiều kia. Lúc Lưu Văn Cát đang muốn hạ lệnh rút lưỡi rồi đánh chết kẻ đó thì thấy được Ngôn Thượng. Trong mắt chàng là ý cười, hơi có chút vui vẻ vì hắn.
Lúc hai người đối diện chàng chắp tay gật đầu.
Lúc này thái giám ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi Lưu Văn Cát: “Có cần giết không?”
Lưu Văn Cát không muốn để Ngôn Thượng nhìn thấy một mặt này của mình nên đành nhíu mày, nói: “Giáo huấn một chút là được sau đó thả người ra.”
Hắn nghĩ thầm đợi Ngôn Thượng không nhìn thấy thì giết cũng không muộn. Bắc doanh…… Hoàng đế ẩn ẩn có ý muốn để thái giám khống chế nên hắt cần phải nắm được cơ hội này mới tốt.
Ngôn Thượng cũng chỉ đứng đó một lát, thấy Lưu Văn Cát phong quang trở về thì cảm thấy vui mừng cho người bạn xưa của mình. Chàng cũng không để ý quá nhiều mà vội vàng tới Bắc Lí hội họp với Vi Thụ.
—
Trong hoàng cung, hoàng đế đang nghe tin tức khắp nơi báo về. Ông ta cười nói: “Xem ra Ngôn Thượng thật sự muốn đi Thục Trung……”
Thành An ở bên cạnh nói: “Nô tài rất khó hiểu, bệ hạ đã muốn đề bạt Ngôn Nhị Lang thì vì sao còn phái hắn đi làm loại sự tình tốn công vô ích này?”
Hoàng đế nói: “Vì ta muốn thu thập Hộ Bộ.”
Hoàng đế cười nhạo nói: “Hộ Bộ bị Thái Tử quản mấy năm nhưng càng quản càng thiếu tiền, hàng năm đều không có tiền…… Trẫm không hiểu hắn đã phát tài nhiều lần như thế sao vẫn cứ không có tiền? Hộ Bộ cũng cần dọn dẹp rồi.”
Thành An nói: “Bệ hạ để thái giám sờ đến Bắc doanh là muốn lung lay thế lực của Tần Vương điện hạ. Nhưng lão nô không hiểu, vì sao ngài không một lưới bắt hết mà vẫn phân tâm với Thái Tử chứ? Nếu Ngôn Tố Thần không dựa theo tính toán của ngài……”
Hoàng đế đạm mạc nói: “Cho nên trẫm đang thử Ngôn Tố Thần đấy thôi? Trẫm đang thử xem hắn là người thế nào.”
Ông ta lẩm bẩm mang theo thâm ý: “Xem hắn đứng ở bên nào, làm việc cho ai.”
Thành An lại nói: “Trong triều đều biết Ngôn Nhị Lang là người của Thái Tử.”
Hoàng đế nhàn nhạt nói: “Không nhất định. Ngày đó hắn dùng một mũi tên bắn chết gia chủ của Trịnh thị, nhìn thì giống như giúp Thái Tử, nhưng có lẽ chỉ là trùng hợp. Nhưng bất kể thế nào…… Lúc này sẽ không thể trùng hợp nữa. Trẫm phải tìm cho Diêu Diêu một chỗ dựa tốt, đầu tiên trẫm phải biết chỗ dựa này có đáng giá không đã. Trẫm có thể cho phép hắn nhất thời có tư tâm, nhưng không thể cho phép cả đời tư tâm.”
Thành An nghĩ xem ra bệ hạ đang đánh cuộc, lúc này Ngôn Nhị Lang có đối đầu với Hộ Bộ và Thái Tử không? Nhưng…… Ngôn Thượng thật sự sẽ như vậy sao? Rõ ràng bọn họ đứng thành phe là rất khá, chẳng nhẽ Ngôn Thượng thật sự sẽ vứt bỏ Thái Tử sao?
Hoàng đế bỗng nhiên nói: “Lúc này hẳn Diêu Diêu đã tới Kim Lăng rồi phải không?”
Thành An vội đáp: “Vâng, bệ hạ yên tâm, công chúa điện hạ hiện giờ thông mình hơn nhiều, nhất định có thể trấn an Lý thị, bình an về Trường An.”
Hoàng đế gật đầu, nhắm mắt.
—
Mộ Vãn Diêu đúng là đang ở Kim Lăng.
Lòng nàng nóng như lửa đốt, muốn giải quyết chuyện hôn sự của mình để hồi kinh đoàn tụ với Ngôn Thượng.
Nhưng Lý thị bên này lại làm bộ làm tịch không gặp nàng. Mộ Vãn Diêu cho bọn họ hai ngày sau đó nàng cũng hết kiên nhẫn. Đám hộ vệ của nàng mở đường, cùng hộ vệ của Lý gia đánh nhau. Còn Mộ Vãn Diêu thì cầm kiếm trực tiếp xông và thư phòng gặp ngoại đại công của mình.
Mộ Vãn Diêu đi thẳng vào vấn đề: “Ngoại đại công chỉ muốn Lý thị cường thịnh mà một hai phải bắt ta liên hôn. Nhưng trước đó ngài chưa từng nghĩ đến chuyện Lý thị có lẽ sẽ chẳng thể tồn tại ư?”
Nhìn bóng lưng đứng trước kệ sách quay về phía nàng của lão nhân gia, mặt Mộ Vãn Dương mang theo băng lạnh, từng bước ép sát: “Chẳng lẽ ngoại đại công cho rằng phụ hoàng của ta sẽ nhìn Lý thị lớn mạnh, nhìn Vi thị lớn mạnh ư? Phương Đồng, lấy tin tức ta vừa nhận được từ Trường An đến đây, để ngoại đại công nhìn xem phụ hoàng của ta hiện giờ đang thu thập ai!
Thế lực của tam ca ta chỉ đứng sau Lý thị, cho nên mới có thể ở Trường An bừa bãi nhiều năm như thế. Nhưng lần này tam ca bị cấm ở nhà, bắc doanh bị thái giám tiếp quản…… Ngoại đại công cho rằng đây là trùng hợp ư? Ngài cho rằng phụ hoàng sẽ sắp xếp nhiều trùng hợp thế ư?
Hiện giờ hai nhà liên hợp để đối kháng với phụ hoàng sao?! Phụ hoàng muốn Lý gia chết…… các người ở Kim Lăng lâu quá rồi, đã không còn nhạy bén chính trị nữa…… Lúc này chúng ta cần chặt chẽ hợp tác với nhau, đừng lôi kẻ khác vào làm bố cục rối thêm nữa!”