Bên trong Huyền Thiên Điện, Thiên Hậu quan sát Thiên Đế đứng cách bà phía xa, sắc mặt biến hóa vô cùng.
Rõ ràng Thiên Khải đã từng nói chỉ cần bà không đề cập chuyện Hậu Trì năm xưa ở trước mặt Thượng Cổ, y cũng sẽ không nhắc lại sự tình ngày đó ra, Mộ Quang, chàng ấy… rốt cuộc đã biết cái gì, nhưng tại sao lại biết được cơ chứ?
“Mộ Quang, lời này của chàng có ý gì? Ngày trước, chuyện Thượng Cổ lấy thân tuẫn thế đều được cả Thượng Cổ Giới biết. Việc này thì có gì liên quan đến thiếp cơ chứ?” Thiên Hậu lạnh lùng nhăn mặt, tức giận nói.
Đáy mắt Thiên Đế hiện lên vẻ thất vọng xen lẫn phẫn nộ tột cùng. Y bắt lấy cổ tay Thiên Hậu, lạnh lùng nói: “Không liên quan tới nàng sao? Lúc trước, nàng từng hạ giới với Nguyệt Di thượng thần, để khuyên nhủ Thiên Khải chân thần đấy… Mười vị thượng thần đều một đi không trở về, lẽ nào chuyện đó không không hề dây dưa gì với nàng sao!”
Thiên Hậu kinh hoàng, sắc mặt trở nên trắng bệch, giọng bà the thé: “Mộ Quang!” Đối diện với đôi mắt lạnh lẽo kiêm gương mặt tràn ngập phẫn nộ của Thiên Đế, bà hít sâu một hơi, giọng nói mềm mỏng hơn đôi chút: “Mộ Quang, chàng có biết mình đang nói gì không? Năm đó, Thiên Khải chân thần lập ra Huyết trận diệt thế ở hạ giới, Thượng Cổ chân thần phái đoàn người của Nguyệt Di thượng thần xuống khuyên ngăn Thiên Khải chân thần, thiếp chỉ đi theo mà thôi. Bởi vì bước nhầm trúng linh nhãn của huyết trận, nên mới dẫn đến thảm sự đó. Huống hồ lúc ấy thần lực của thiếp cũng đã bị tản ra tám chín phần, may nhờ có Thượng Cổ chân thần dùng Hỗn lực, ba ngày trời mới cứu thiếp trở về lại được. Sao chàng lại có thể đổ việc này lên đầu thiếp chứ!”
Hơn sáu vạn năm trước, có lẽ vì sống quá lâu, sinh mệnh như thể trường tồn cùng tuyên cổ, nên Thiên Khải chân thần mới nảy sinh ra lòng mong muốn vượt xa hơn Tổ Thần, sánh ngang cùng với trời cao. Ở hạ giới, y đã dựng nên một huyết trận diệt thế, mưu toan gom góp linh mạch của tiên, yêu và cả người để luyện hóa chút hỗn lực còn sót lại hạ giới của Tổ Thần Kình Thiên, nhằm trở thành vị thần sáng thế thứ hai từ thời khoáng kim hậu cổ đến nay. Tới khi chúng thần Thượng Cổ Giới biết việc này thì đã trễ. Tuy hơn mười vạn năm quen biết, nhưng ngay cả ba vị chân thần Thượng Cổ, Chích Dương, Bạch Quyết đều không ngờ rằng Thiên Khải chân thần sẽ gây ra loại chuyện kinh khủng như thế này, bọn họ lập tức phái Nguyệt Di thượng thần cùng mười vị thần quân khác hạ giới để khuyên nhủ Thiên Khải… Nhưng nào ngờ rằng, sau tất cả chỉ còn lại mỗi mình Vu Hoán hấp hối trước lối vào Thượng Cổ Giới… Cũng bởi vì huyết chú diệt thế, Hỗn Kiếp từ đó mới ập đến.
Hơn mười vị thượng thần chết thảm ở nơi hạ giới, chẳng thấy xương cốt. Từ khi Tổ Thần khai thiên tích địa đến nay, chưa bao giờ xảy ra loại chuyện này…
Mộ Quang nhớ rõ, ngày đó, Thượng Cổ thần quân chứng kiến cảnh vị tự của Nguyệt Di thượng thần biến mất trên đài Càn Khôn, vô cùng bứt rứt tự trách bản thân, tinh thần không ngừng suy sụp, bi thống.
Cho nên y mới không tiếc vận dụng sức mạnh bản nguyên, không ngủ không nghỉ ra sức cứu lấy Vu Hoán, chỉ bởi vì trong lòng Thượng Cổ vẫn còn áy náy, nghĩ rằng tất cả là do lỗi của bản thân nên mới dùng cạn hết thần lực vì Vu Hoán, suýt nữa xém bỏ mạng ở hạ giới.
Từ khi Hậu Cổ Giới được hình thành, tất cả quá khứ về Thượng Cổ Giới dần dần chìm sâu dưới lớp bụi thời gian. Tiên quân hay yêu ma ngày nay đều không biết rằng, cái trận Hỗn kiếp sắp chút nữa tiêu diệt cả Thượng Cổ Giới, thật ra chính là xuất phát từ mưu toan hủy diệt Tam Giới của Thiên Khải chân thần..
Chỉ là, nếu như... Đây vốn không phải toàn bộ chân tướng thì sao?
Nếu như đoàn người của Nguyệt Di thượng thần không phải chết trong tay Thiên Khải chân thần, Thượng Cổ chân thần lúc trước có thể đã biết...
Y vốn không có ý tin tưởng lời nói của người kia, nhưng trong lòng không khỏi bất giác tự hỏi, liệu sáu vạn năm này y đã từng thật sự hoài nghi hay không?
Mộ Quang nhắm nghiền hai mắt, nửa tháng nay y luôn tự hỏi chính mình nhưng chưa hề có đáp án cho bản thân.
Vạn năm dạy bảo, y đối với Nguyệt Di là ân nghĩa thầy trò, còn Thượng Cổ chính là người đã giúp y có một cuộc đời mới…
“Vu Hoán, lúc trước Thượng Cổ chân thần chỉ phái mỗi đoàn người của Nguyệt Di thượng thần hạ giới. Theo như ta biết, chính nàng là người muốn đi theo bọn họ.”
“Lúc trước, thiếp vốn được Thượng Cổ sủng ái, quan hệ tốt đẹp với Thiên Khải thì cả Thượng Cổ Giới đều biết mà. Lúc ấy, thiếp chỉ mong có thể góp một chút sức nhỏ mà thôi, Mộ Quang, chỉ bằng điều đó mà chàng dám định tội thiếp! Mộ Quang, chàng quá đáng lắm rồi đấy!” Vu Hoán cười nhạo, mặt mũi xanh mét.
“Ta đã nghe rồi.” Mộ Quang đột ngột trừng to mắt, vẻ mặt vô cùng âm trầm, ông nhìn chằm chằm Vu Hoán, thốt lên từng câu từng chữ thật rõ.
“Chàng nói bậy bạ cái gì thế… Chàng nghe được gì rồi?” Vu Hoán ngẩng đầu, ngón tay co rút lại.
“Lúc nàng ở bên ngoài Triêu Thánh Điện chặn lại Nguyệt Di thượng thần, nói với ngài ấy rằng nàng đã biết nơi ẩn náu của Thiên Khải chân thần dưới hạ giới…” Chứng kiến khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu nào của Vu Hoán, Mộ Quang trào phúng nói tiếp: “Nàng hẳn đã không biết, năm đó ta thực sự một mực si mê nàng. Chỉ cần khi nàng trở lại Triêu Thánh Điện, ta sẽ vụng trộm theo sau. Quan sát những thứ nàng yêu thích, sau đó âm thầm nhớ kỹ, không ngờ lúc ấy lại vừa vặn nghe thấy những câu này. Lúc trước, một thân thần lực của nàng bị hủy hết, bất tỉnh trước cửa Thượng Cổ Giới, ta căn bản không hề nghi ngờ nàng, chỉ lo lắng mà thôi.”
“Vu Hoán, nàng nói nàng không hề có liên can. Vậy nàng giải thích cho ta, năm kia nàng là người dẫn đường. Dù có lạc đường hay không thì chính nàng là người đầu tiên bước chân vào huyết trận! Vì sao nàng vẫn giữ được mạng, trong khi thần lực của đoàn người Nguyệt Di thượng thần còn mạnh hơn nàng gấp mười lần, mà bọn họ lại phải bị cảnh tan biến đến mức không còn một mảnh xương vụn sót lại chứ!”
Câu chất vấn vang lên, băng lãnh đến thấu xương, Vu Hoán bị bức đến mức phải liên tục rút lui, không thể cất nên lời.
Chuyện của năm đó, sao mà có thể trùng hợp vậy chứ… Ấy thế lại bị Mộ Quang nhìn thấy!
“Trừ phi chính nàng đã sớm biết chỗ bọn họ tiến vào là linh nhãn của huyết trận, nên nàng mới bỏ chạy trước!” Mộ Quang kiềm chặt Vu Hoán, không để bà nhúc nhích một bước.
Bị kẻ mình tin tưởng đẩy vào bước đường cùng, Nguyệt Di thượng thần hấp hối sắp chết, không biết là đã bi thương đến độ nào?
Nguyệt Di thượng thần vốn hào sảng tốt tính như vậy, là người y luôn ngưỡng mộ khâm phục, sao có thể nhận lấy kết cục đó chứ?
Mà kẻ một tay nhào dựng lên tất cả, lại chính là người y hằng thương mến, tin tưởng, yêu chiều sáu vạn năm nay!
Mộ Quang, ngươi đúng là mù quáng!
Bầu không khí cực kỳ tĩnh mịch, chỉ có mỗi tiếng thở dốc ngập tràn phẫn nộ. Cả tòa đại điện như thể không thể hít thở bình thường nổi.
Thật lâu sau đó, Vu Hoán mới hơi giương mắt, giãy giụa khỏi cùm tay của Mộ Quang, kinh động gào lên: “Vậy thì sao?”
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của bà, Mộ Quang đè xuống sự phẫn nộ trong lòng.
“Lý do là gì?”
“Nếu thật sự như lời chàng nói, là thiếp dẫn bọn họ vào mắt trận, thì chàng sẽ làm gì với thiếp đây?”
“Vì công lý chính nghĩa của Tam Giới sao, áp giải thiếp lên Thanh Long Đài… Hay vẫn còn tình cảm năm xưa, nên muốn tự tay giết thiếp luôn nhỉ?”
Mộ Quang không hề lên tiếng, hai tay rủ xuống ben hông gắt gao năm schawt, vẻ mặt bất ngờ nhìn Vu Hoán, y thở dốc giận dữ.
Vu Hoán không hề lùi về sau, ngược lại còn tiến tới, đáy mắt xẹt ngang một tia sáng u lãnh: “Mô Quang, thiếp là thê tử của chàng, thiếp đã ở bên chàng tận hơn sáu vạn năm rồi, vì chàng mà sinh con dưỡng cái, chẳng lẽ còn không sánh bằng một đám người đã chết mấy vạn năm kia ư?”
“Sao nàng lại có thể thốt lên những lời này? Bọn họ đều rất yêu thương nàng… Nhất là Thượng Cổ chân thần, còn nàng lại tự tay giết chết người bạn thân nhất của ngài ấy, khiến ngài ấy tự trách đến nỗi lấy thân tuẫn thế!”
Mộ Quang xanh mặt lại, giận đến nỗi mấp máy không nên lời.
“Đừng có nói thiếp và cô ta!” Vu Hoán gào lớn, giọng nhướng cao: “Bọn họ thương yêu thiếp, chẳng qua là thương yêu thứ mà Thượng Cổ chân thần trân trọng thôi! Những lão thượng thần ở Thượng Cổ Giới, cộng thêm Thượng Cổ thật sự không để mắt đến những tiểu thần nhỏ nhạt như chúng ta đâu. Chàng nhìn Cảnh Chiêu đi, coi nó bị Bạch Quyết vứt bỏ, chà đạp thành cái dạng gì kìa! Ở núi Đại Trạch, Thượng Cổ đã để lại cho thiếp một phần mặt mũi nào chưa? Mộ Quang, chàng đừng ngu muội nữa, đứng bên cạnh bọn họ, chúng ta chẳng còn là Thiên Đế, Thiên Hậu nữa đâu, chỉ đơn giản là một trận trò cười thôi!”
Nhìn Vu Hoán oán giận ngàn vạn, trong lòng Mộ Quang chỉ còn lại bi thương. Vu Hoán này, cuối cùng nàng có biết hay không, chuyện Bạch Quyết chân thần đối xử như thế với Cảnh Chiêu, chỉ vì… Sự tình ngày xưa nàng từng gây nên!
Đây cũng là nguyên nhân thật sự hắn chọn giúp đỡ Yêu Giới.
Mộ Quang lẳng lặng nhìn Vu Hoán, bờ môi giật giật, ngay cả một câu cũng không thốt nên lời nổi.
Vu Hoán kéo y lại, trông vô cùng điên cuồng: “Mộ Quang, chàng hãy nghe lời thiếp nói, chỉ cần hỗn chiến Tiên – Yêu xảy ra, chúng ta sẽ có cơ hội, hết thảy kết cục đều đã định sẵn, chúng ta sẽ không thua đâu!”
“Nàng còn làm ra những việc quái quỷ gì nữa?” Lúc này, Mộ Quang mới hồi phục lại tinh thần, y bắt chặt lấy tay Vu Hoán: “Vu Hoán, nàng làm cái gì?”
Bạch Quyết chân thần chỉ không muốn Thượng Cổ chân thần phát giác lại sự tình năm xưa nên mới tạm thời buông tha Vu Hoán. Nếu Vu Hoán còn gây ra tiếp hậu họa gì nữa, sợ là không còn mỗi Bạch Quyết, tới cả Thiên Khải cũng sẽ không bỏ qua cho nàng đâu.
“Nửa ngày trước, thiếp đã hạ xuống ngự chỉ, sai mười vạn tiên tướng đóng giữ dưới Kình Thiên Trụ cường công vào Yêu Giới, hiện tại có lẽ bọn họ đã nắm chắc Đệ Tam Trọng Thiên rồi!”
“Mười vạn tiên tướng sao? Vu Hoán, nàng điên thật rồi, cứ đà này sẽ không thể hòa hoãn hai tộc Tiên – Yêu được nữa!” Vẻ mặt Mộ Quang đại biến, mười vạn tiên tướng, bằng một phần ba chiến lực của Tiên Giới, sao có thể nghênh ngang tấn công Yêu Giới được thế? Nửa tháng này, y chỉ lo hồi tưởng lại sự tình năm xưa, nhốt bản thân ru rú trong Huyền Thiên Điện, lại không thể tưởng tượng nổi Vu Hoán lại làm ra cái chuyện điên khùng này!
Vu Hoán khẽ nhướng mắt, lạnh lùng nói: “Yêu Giới làm gì có thượng thần nào, làm sao có thể làm đối thủ với chúng ta được…”
Lời bà còn chưa dứt thì một loạt tiếng bước chân hoảng loạn vọng lại từ bên ngoài Huyền Thiên Điện, tiên tướng đóng giữ Thiên Môn hớt hải chạy vào.
“Bệ hạ, bệ hạ.”
“Có chuyện gì thế, thật đúng là không ra cái thể thống gì!” Vu Hoán quay đầu lại, phẫn nộ quát.
“Thiên Hậu bệ hạ, vừa rồi Phượng Kỳ thượng quân đưa tin, nói là… Nói là sáng nay, mười vạn tiên tướng tấn công vào Yêu Giới, ở Đệ Tam Trọng Thiên bị vây khốn trong yêu trận Cửu U…”
Trên mặt Thiên Đế và Thiên Hậu đều tràn ngập vẻ kinh ngạc, đại trận Cửu U là yêu trận từ thời thượng cổ, nếu không có sức mạnh thượng thần thì không thể khởi động nó được. Yêu Giới vậy mà lại lấy đâu ra loại sức mạnh khủng khiếp đó chứ?
“Sao rồi? Mười vạn tiên tướng kia đã có chuyện gì?” Thiên Đế sải nhanh bước, trầm giọng nói, đáy lòng mơ hồ có chút bất an. Nếu Yêu Giới thực sự có đại trận được hóa từ sức mạnh thượng thần, chỉ sợ các tiên tướng đều đã ngả xuống hết rồi…
“Ngọc Thạch, Trường Thiết, Phượng Tuyền,… và hơn mười vị thượng quân dùng binh pháp phá vỡ một góc đại trận, giúp cho các tiên tướng chạy trốn về Kình Thiên Trụ, nhưng số lượng thiên tướng thoát khỏi đó chỉ còn có năm nghìn.”
“Ầm”… Viên dạ minh châu gắn lên cán gỗ nạm kim văn trong Huyền Thiên Điện lập tức bị vỡ tan thành bụi, mặt sàn bằng ngọc thạch cứng rắn cũng bị nứt toang tạo thành một khẽ hở đáng sợ. Sắc mặt Thiên Đế lúc này cực kỳ khó coi, y quay đầu lại, chỉ về phía Thiên Hậu.
“Không biết rõ tình hình Yêu Giới mà lại ngông cuồng tự xuất binh, nàng cho rằng sự phù hộ của Bạch Quyết chân thần với Yêu Giới chỉ là lời nói suông thôi sao? Ngọc Thạch, Trường Thiết, Phượng Tuyền… Chính là cột trụ của Tiên Giới chúng ta đấy…. Còn kèm theo tính mạng của chín vạn lẻ năm nghìn tướng sĩ nữa, Vu Hoán, nàng có biết rằng bản thân không thể trả nổi cái giá này không!
Thiên Đế gào lên đầy bi phẫn. Trong nháy mắt, gương mặt của y đột nhiên trở nên già hẳn.
Thiên Hậu lùi về sau vài bước, bà vẫn một mực cho rằng điều đó thật vớ vẩn: “Chuyện này không có khả năng, vẫn còn có Thượng Cổ, Bạch Quyết không thể ra tay với tướng sĩ Tiên Giới, sao hắn ta lại dám dựng lên thứ đó ở Yêu Giới chứ….”
“Nàng không nghe thấy sao? Đó là yêu trận, chỉ có Yêu Tộc tấn vị trí thượng thần mới có khả năng làm được! Bạch Quyết không thể đối phó tiên tướng, chẳng lẽ với thần lực của ngài ấy mà không thể tạo ra môt thượng thần mới cho Yêu Tộc sao? Chớ quên, lúc trước cũng nhờ có Thượng Cổ chân thần giúp nàng, nàng mới có thể thăng lên cái vị trí thượng thần này!”
Tiếng rống giận dữ ầm ĩ trong điện, Thiên Hậu dõi theo Thiên Đế, ánh mắt nghiêm túc: “Vậy cứ cho là có Bạch Quyết hỗ trợ, thì kẻ đó cũng phải có năng lực của bán thần, chớ quên, năm xưa cả Sâm Giản cũng chưa có loại năng lực này…”
“Truyền ngự chỉ của trẫm, Kim Diệu thượng quân lĩnh năm vạn tiên tướng nhanh chóng đi xuống dưới Kình Thiên Trụ, giữ vững giới môn của Tiên Giới.” Thiên Đế không trả lời, thay vào đó y ra giọng hạ lệnh cho tiên tướng trong điện.
“Vâng thưa, bệ hạ.” Tiên tướng lĩnh mệnh quỳ trên mặt đất, biến mất khỏi điện.
Thiên Đế mệt mỏi ngó sang Thiên Hậu, y vội bay ra ngoài Huyền Thiên Điện, vừa mới bước chân ra khỏi điện thì bắt gặp ngay một dải hào quang đỏ sậm ở nơi cực Tây truyền đến, sức ảnh hưởng to lớn đến nỗi như thể phá tan Thiên Cung, uy hiếp cả Tam Giới. Trong cơn giao thoa các luồng sáng, mơ hồ ẩn hiện một cỗ thần lực ánh bạc.
“Đó là yêu lực thượng thần… Yêu Tộc thật sự có thượng thần ư!” Thiên Hậu vội vã lao từ trong điện ra thì thấy một màn này, mắt bà trợn to, miệng lẩm bẩm nói.
“Không đúng, nơi đó là La Sát Địa, là La Sát Địa đấy.” Trong lúc đó, Thiên Hậu hồi lại tinh thần, bà cuống quít nhìn Thiên Đế, lắp bắp không nói thành lời: “Mộ Quang, Cảnh Giản đang ở La Sát Địa!”
Hai người liếc nhìn nhau, đáy mắt đối phương đều cực kỳ hoảng loạn. Không chỉ vì nguyên nhân Cảnh Giản đang ở La sát mà còn là vì sự tổn thất mười vạn tiên tướng ở Đệ Tam Trọng Thiên. Nếu giới môn Tiên Giới ở La Sát mà bị Yêu Tộc chiếm lĩnh, sợ rằng lần này sẽ là lần Tiên Giới có nguy cơ bị tấn công nhất từ Hậu Cổ Giới đến nay.
Hai người đè xuống bất an trong lòng, cực kỳ ăn ý buông lại chuyện cãi lộn ban nãy, không hề do dự mà bay về hướng cực Tây ở La Sát.
***
La Sát. Phía trên đầm lầy Hắc Vân.
Sâm Hồng quán sát Phượng Nhiễm đang ra sức bảo vệ Cảnh Giản và mấy trăm tiên tướng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Phượng Nhiễm chỉ là một thượng quân, vậy mà có thể chống lại hắn lâu như thế, phiền toái hơn chính là, hắn không thể nặng tay với nàng ấy.
“Phượng Nhiễm, Thượng Cổ chân thần từng có nói, Thanh Trì Cung tuyệt đối sẽ không can dự chiến tranh giữa Tiên – Yêu. Cô làm như vậy, chẳng phải là đang khiến Thượng Cổ chân thần thất hứa, lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan hay sao! Chỉ cần cô dừng tay, ta sẽ thả cô rời khỏi La Sát mà không hề có một chút tổn thương nào cả!” Trong lúc Sâm Hồng đang làu bàu, trường kích đỏ thẫm đã ngưng thành thể trên đỉnh đầu Phượng Nhiễm, yêu lực vô cùng lớn mạnh.
Phượng Nhiễm tái nhợt, khóe miệng bật một dòng máu tươi, song chưởng đối đầu với thần lực ánh bạc sắp sửa bị phá vỡ, rõ ràng đã tận lực hết sức, nếu không nhờ có Thượng Cổ chân thần lưu lại một đường thần lực lên người Phượng Nhiễm, e rằng nàng đã sớm không chịu nổi.
“Sâm Hồng, không cần nhà ngươi nhiều lời, neeyu thấy ta đã ra tay, cớ sao không biết đường tránh ra!”
“Phượng Nhiễm…” Cảnh Giản một tay cầm kiếm, vội vã quan sát màn sáng của Phượng Nhiễm đang che chở mấy trăm tiên tướng ở dưới, thâm tâm hắn không thốt nổi nên lời.
“Thật đúng là hồ đồ ngu xuẩn mà Phượng Nhiễm. Cô và Thiên Cung có cừu oán, cớ gì hôm nay lại ra sức bảo vệ bọn họ chứ!” Yêu Hoàng phất tay áo, tức giận nói.
“Có thù với ta chính là Cảnh Dương, không liên quan đến Cảnh Giản. Phượng Nhiễm ta vốn đã sống được vạn năm, tới tận bây giờ không hề có cái đạo lý giận cá chém thớt đâu nhé!” Phượng Nhiễm nhướng mắt, giọng nói vang vọng khaows cả bầu trời La Sát,: “Muốn ta trơ mắt nhìn những tiên tướng này bị yêu binh các người truy quét sao, không thể được!”
Nữ thần quân đang đứng lặng không trung mặc một bộ trường bào đỏ rực như lửa, tóc bay theo gió, vẻ kiên định hiện rõ trên hai hàng lông mày. Sâm Hồng cau mặt, hắn biết rõ tính khí của Phượng Nhiễm, bản thân mình lỡ sa vào thế tiến thoái lưỡng nan.
“Bệ hạ, Yêu Tộc đã bị Tiên Nhân ức hiếp mấy vạn năm nay. Mấy phen bọn họ tấn công Yêu Giới, tướng sĩ chết trận nhiều vô số kể, ngay cả lão Yêu Hoàng ngày xưa cũng bị chết trong tay Thiên Đế. Mối hận của chúng ta và bọn Tiên Giới sâu thẳm như biển rộng, ngài không thể để mười vạn tướng sĩ thất vọng được!” Thanh Li nhận thấy Yêu hoàng có chút không đành lòng, bèn nhanh miệng châm thêm vài câu.
Không ít tướng lĩnh Yêu Tộc lộ vẻ bi phẫn, ánh mắt chờ mong của bọn họ dõi theo Yêu Hoàng.
Yêu Hoàng hít sâu một hơi, hắn nhìn chăm chú Phượng Nhiễm một lúc, sau đó mới ngẩng đầu lên, bỗng dưng màu đỏ kiên quyết bùng lên trong mắt hắn. Thần lực đỏ sậm càng ngày càng khuếch đại quanh thân Yêu Hoàng, hình thành nên những hình tròn cực lớn nhắm thẳng về phía Phượng Nhiễm.
Một tiếng “Đoàng” giòn tan vang lên, màn sáng trên đầu Phượng Nhiễm bất chợt bị nghiền nát, tình thế nguy hiểm như ngàn cân treo sợi tóc, Phượng Nhiễm lập tức phóng ra trường tiên, cuốn lấy trường kích của Sâm Hồng, nàng lấy thân mình làm chắn, ngăn cản yêu lực phóng thẳng về hướng này, rồi vận hết sức lực của bản thân đẩy Cảnh Giản và mấy trăm trướng sĩ Tiên Giới về hướng giới môn.
Một đạo bạch quang vụt sáng, Cảnh Giản lấy máu tế trận, cuối cùng đại trận của Thiên Đế trước giới môn cũng được khởi động, tính mạng của Cảnh Giản và mấy trăm vị tiên tướng tạm thời đã được bảo toàn, nhưng luồng tiên lực của Phượng Nhiễm đã bị trường kích của Sâm Hồng phá vỡ, nàng mất đi chiến lực, bị cuộn lại trong màn yêu lực ngập đầy.
Cách một tầng tiên chướng dày đặc, hai phe lại một lần nữa giằng co căng thẳng trên bầu trời La Sát.
Phượng Nhiễm nhìn Cảnh Giản, thở phào, có trận pháp bảo hộ của Thiên Đế, chí ít vẫn có thể chống đỡ một khoảng thời gian.
Thanh Li chứng kiến cảnh này, đáy mắt lập tức trầm xuống, Phượng Nhiễm có sự bảo hộ của Thượng Cổ chân thần phù hộ, thế nên Yêu Hoàng sẽ không dám đả thương nàng ấy. Tình hình chiến đấu La Sát không thể kéo dài quá lâu, nếu Thiên Đế và Thiên Hậu tới đây, tất cả bố trí e là sẽ thất bại trong gang tấc. Đây vốn là nỗ lực và hy vọng mấy vạn năm của Yêu Giới…
“Cảnh Giản, ngươi đường đường hoàng tử của Tiên Giới, vậy mà lại dựa vào sự bảo vệ của nữ nhân, đúng là đáng chê cười mà!” Sâm Hồng trầm giọng gầm lên, hắn vừa khống chế Phượng Nhiễm, vừa quay sang Cảnh Giản trong bức màn tiên chướng mà khinh thường.
Cho dù có là hắn, hẳn cũng sẽ mất rất nhiều sức lực để phá vỡ tiên chướng mà Thiên Đế đã bố trí xuống đây. Nhưng Sâm Hồng lại không ngờ khi Phượng Nhiễm lại tự nguyện bị thương như thế để bảo vệ sự chu toàn cho Cảnh Giản.
Bên trong tiên chướng, Cảnh Giản căng thẳng cắn môi, máu tươi vẫn còn động lại trên tay, thuận theo hướng tiên kiếm nhỏ từng giọt lách tách xuống mặt đất.
Lời nói của Yêu Hoàng vọng lại, vừa chói tai vừa lạnh lẽo. Hắn thở hổn hển, ngăn cản mấy tiên tướng mù quáng đang chực xông ra chiến đấu: “Các ngươi sẽ phải bỏ mạng ở La Sát Địa hết, các ngươi nên biết ai đang canh giữ ở đây! Định biến cả Tiên Giới trở thành một nơi giống như La Sát sao?”
Vừa rồi nếu không phải vì mấy trăm tiên tướng, hắn nhất định sẽ không để Phượng Nhiễm một thân một mình đối mặt với Sâm Hồng.
Tiên chướng của phụ thần đã được khởi động từ máu của hắn, nếu như hắn bỏ mạng, giới môn Tiên Giới chắc chắn sẽ bị mở ra, dù lúc đó Cửu Thiên có động phủ, e rằng cũng không thể ngăn cản nổi bước tiến công của Sâm Hồng.
Hắn quay đầu lại, ngó sang phía Phượng Nhiễm cách bên ngoài mấy thước, đáy mắt hắn tối tăm một mảnh.
Đôi mắt phượng cao ngạo và bất khuất đó, như thể mấy nghìn năm chưa hề thay đổi.
Phượng Nhiễm, nàng đã cứu ta hai lần, ta Cảnh Giản, thiếu nàng hai cái mạng.
“Cảnh Giản, giữ vững vị trí cửa vào Tiên Giới, nhớ không được rời khỏi tiên chướng. Ngươi đừng phụ lòng mấy vạn tướng sĩ đã chết trận ở đây, kể cả Miên Tu thượng quân nữa!” Tiếng hét phẫn nộ văng vảng từ không trung, Phượng Nhiễm nửa quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực như dải tinh hà.
Cảnh Giản trầm mặc đứng bên trong bức màn tiên chướng, mắt xa xăm hướng về phía biển mây đặt trên người thân ảnh Phượng Nhiễm, toàn bộ cơ thể hắn không khỏi run rẩy.
La Sát tĩnh lặng tựa chết chóc, Yêu Hoàng đánh xuống một đạo thần lực bổ nhào xuống giới môn của Tiên Giới. Nhận thấy màn tiên chướng không hề bị lay động, hắn không khỏi trầm ngâm, xem ra muốn phá vỡ ngăn cách này, cũng không phải dễ dàng, nhưng cứ tiếp tục kéo dài thế này…
Yêu binh canh giữ bốn phía thấy thế cũng hơi bất an.
“Cảnh Giản, nếu như ngươi không đi ra, ta sẽ cho ngươi cơ hội được nhìn tận mắt chứng kiến Phượng Nhiễm chết ở trước mặt mình!”
Thanh Li quan sát bầu trời, nàng ta khẽ cắn môi, đột nhiên đứng dậy bay lên cao, lấy trong tay áo ra một chiếc hộp đen tản ra khoảng không. Vỡ toạc một tiếng, mười đóa hoa màu tím to lớn xuất hiện, vươn cao tận mấy trượng, bọn chúng nhe hàm răng sắc nhọn, gào thét khủng khiếp trên không trung.
“Hoa Thí Thần”
“Thanh Li, mau dừng tay!” Sâm Hồng thất kinh, tức giận nói.
Không ít yêu binh cũng đang cực kỳ hoảng sợ, sợ đến mức nhao nhao lùi về phía sau.
Truyền thuyết kể rằng, dưới đáy Quỷ Vực, có một loại hoa sinh trưởng nhờ nguồn thức ăn là các tiên, ma. Loại hoa này màu tím, to mấy trượng, trong Tam Giới ngoài thượng thần, không có nổi tiên quân hay yêu quân nào có thể làm gì được bọn chúng. Vậy nên, loài này mới được gán cho cái danh xưng là “Hoa Thí Thần”. Chỉ có điều, loài hoa này đã bị trấn áp ở dưới địa ngục, tới tận bây giờ chưa từng xuất hiện trong Tam Giới.
Hoa Thí Thần vốn không có thần trí, lại càng không hề ẩn chứa lệ khí tàn bạo, nó chỉ nương theo dòng linh lực của kẻ khác mà tấn công lung tung thôi. Một nửa chúng phóng thẳng về phía Phượng Nhiễm, nửa còn lại thoát khỏi sự khống chế của Thanh Li, kéo ào về phía các binh sĩ Yêu Giới.
Nháy mắt một cái, đã có hàng loạt yêu binh bị đóa Hoa Thí Thần nuốt chửng, vô số tiếng kêu gào thảm thiết rú lên, Thanh Li tái mặt, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, nàng ta hốt hoảng, trong lòng bỗng cảm thấy hối hận.
Yêu Hoàng bình tĩnh, liếc về phía Phượng Nhiễm ở nơi xa, liền quay người tiến về phía đám hoa thí thần đang tấn công yêu binh.
Hắn là đế giả. Dù bất kỳ lúc nào, hắn cũng không thể vứt bỏ con dân của mình được.
Dù cho Sâm Hồng có hành động quyết đoán, động tác sát phạt đến đâu cơ nữa, e rằng đợi đến khi hắn cứu Phượng Nhiễm thì cũng đã muộn màng.
Giữa không trung, trong cơn gió đặc mùi tanh tưởi, mọi người chỉ kịp nhìn thấy các đóa hoa Thí Thần đang bao vây Phượng Nhiễm, chúng nó há to cái miệng rộng ngoàm, chực nuốt sống nàng.
Bầu trời phủ đầy sương mù, cách một biển mây sặc đậm mùi máu tươi, thứ cuối cùng Phượng Nhiễm nhìn thấy chính là đôi mắt đen láy ẩn chứa sự dứt khoát kia.