Sau đó, Văn Tùng báo danh ở học viện mỹ thuật lịch sử ở phía Nam, mà Mạnh Vũ Phàm lên lên phía Bắc vào học viện âm nhạc trong thành phố.
Mọi người thật lâu về sau mới phát hiện ” Cùng bàn an tĩnh nhất” đã trở thành ” Cùng nhau đến nơi tốt nhất “, nhao nhao suy nghĩ có khi nào im lặng là cách khả thi để học tốt. Đương nhiên đây là về sau mới nói.
Năm ấy vào một ngày tháng tám, Văn Tùng cùng Mạnh Vũ Phàm bước lên chuyến bay đến Vân Nam.
Văn Tùng hoàn toàn không rõ tâm tình của mình lúc này, cậu tin tưởng mình cùng Mạnh Vũ Phàm sẽ không rời xa nhau, mà khi nghe Mạnh Vũ Phàm gọi điện thoại hỏi cậu có hay không muốn du lịch Vân Nam một chuyến với lý do mới làm xong lễ tốt nghiệp, chính mình mắt lại đỏ lên để cho mẹ thay mình đáp ứng.
Trên máy bay, Văn Tùng giả bộ ngủ tựa trên vai Mạnh Vũ Phàm. Mạnh Vũ Phàm trên người như có như không mùi hương gỗ khiến Văn Tùng cảm thấy dễ chịu, Văn Tùng lảnh tránh với nguyên nhân sao mình lại làm như vậy, trong mơ hồ, ngón tay thon dài của Mạnh Vũ Phàm rơi vào trên tóc cậu. Lúc này Mạnh Vũ Phàm chỉ có thể dùng cách này lén lút nói cho Văn Tùng mình bất an, không muốn. Cậu lại không chú ý thấy Văn Tùng lại lần nữa cúi đầu, ý đồ hong khô hàng mi ẩm ướt trong gió.
Văn Tùng cùng Mạnh Vũ Phàm không có đi đến Tây Song Bản Nạp nổi danh hay Shangri-La, mà là tinh tế, từ từ mà dạo chơi qua các địa phương nhỏ bé.
Văn Tùng rất thích vẻ mỹ lệ của dòng sông chảy trong thành cổ Lijiang, dòng sông xuyên qua toàn bộ thị trấn, ở chính giữa quảng trường là nam nữ mặc những bộ trang phục dân tộc, bọn họ ca xướng, nhảy múa, thậm chí còn có cô gái dân tộc Nạp Tây xinh đẹp tiến lên lôi kéo Văn Tùng cùng nhau, Văn Tùng nhìn về Mạnh Vũ Phàm xin giúp đỡ, Mạnh Vũ Phàm hướng cậu cười cười, xoay người tiếp tục nhìn vao quầy hàng bán búp bê dân tộc.
Đến khi Văn Tùng đỏ mặt, thở hổn hển hướng Mạnh Vũ Phàm chạy lại, Mạnh Vũ Phàm liền lắc lắc con búp bê mặc quần áo dân tộc trong tay, kết quả đánh một đòn trí mạng cho Văn Tùng.
Mùa hè ở Vân Nam, buổi đêm đến rất trễ.
Mạnh Vũ Phàm cùng Văn Tùng giải quyết xong bữa tối tại một quán ăn ven đường, nói là giải quyết, kỳ thực hai người ăn vào một nửa đều nhìn nhau cười cười, Văn Tùng vừa cười vừa bất đắc dĩ lắc đầu cầm quyển sổ viết ” Bún gạo ở đây còn không ngon bằng chúng ta ăn ở chỗ kia!.”
Mạnh Vũ Phàm gật gật đầu, mở miệng:” Ngày mai đi Ngọc Long Tuyết Sơn, dẫn cậu ăn ngon.”
Văn Tùng sau đó liền hưng phấn, thật vất vả ăn xong bún gạo liền lôi kéo Mạnh Vũ Phàm đi vào một cửa hàng nhỏ. Văn Tùng sáng nay đã nhìn trúng nơi này, bên trong cổ thành là các tiệm kỳ lạ cổ quái nho nhỏ phủ kín, nhưng tiệm này lại khác biệt, rõ ràng thấy thế nào cũng là phong cách kiến trúc thuần khiết dân tộc thiểu số Trung Quốc, bên ngoài lộ ra không khí mộc mạc dân tộc.
Trong tiệm nhỏ không có mở đèn, ngược lại lại thắp bốn, năm ngọn nến, ánh nến lập lòe khiến ảnh chụp trên tường phía bên phải như ẩn như hiện. Văn Tùng tiến lên trước, nhìn chăm chú vào từng tấm hình. Ảnh chụp đều được rửa thành kích thước 1 tấc, không có quy luật mà treo đầy cả bức tường, đều chụp cùng cảnh vật, cũng không phải chuyên nghiệp,nhưng có thể thấy được người chụp ảnh rất có dụng tâm. Mạnh Vũ Phàm chú ý bên trái tiệm bên cạnh bàn ăn bằng gỗ có một cô gái ngoại quốc mái tóc màu vàng nâu, khi thấy Văn Tùng cùng Mạnh Vũ Phàm vào cửa thì hơi cúi đầu, tựa hồ đang đọc một quyển sách tiếng anh, Mạnh Vũ Phàm cảm thấy cô gái ngoại quốc này rất là ” cường đại “, ánh nến lờ mờ như vậy, khoảng cách giữa quyển sách với con mắt lại gần như vậy, có thể đọc được chữ thì thật là kỳ tích.
Văn Tùng lúc này vỗ vỗ vai Mạnh Vũ Phàm, ý bảo cậu nhìn lên ảnh chụp trên tường. Mạnh Vũ Phàm theo hướng ngón tay Văn Tùng chỉ, thì thấy trên tấm ảnh, vừa vặn là hình Văn Tùng bị cô gái Nạp Tây kéo lên quảng trường, nhưng mà, trên quảng trường không một bóng người, ngay cả bốn phía đều phủ kín từng hàng trúc vàng xơ xác mang đến một vẻ tịch mịch.
Lúc Văn Tùng cùng Mạnh Vũ Phàm xem hết ảnh chụp, quay người lại, chứng kiến cô gái ngoại quốc nãy giờ vẫn ngồi trong góc đang đưa lưng về phía bọn họ, dùng que diêm châm lại một ngọn nến đã tắt, toàn bộ quá trình ngoại trừ tiếng ” lách tách…” của que diêm, tất cả đều yên tĩnh, thậm chí còn có chút quỷ dị. Văn Tùng nhịn không được rùng mình một cái, lập tức vừa rồi cảm thấy tiều *** này rất thú vị bất chợt cảm thấy e sợ.
Mạnh Vũ Phàm liếc nhìn cái bàn ăn bằng gỗ, quyển sách được lật lại đặt ở mép bàn, là tác phẩm của tác giả người anh Sarah Waters 《 Tipping The Velvet 》.
“Uống chút trà sữa không?” Cô gái ngoại quốc phát âm tiếng Trung không được tiêu chuẩn lắm, nhưng vẫn cho người nghe hiểu được, hơn nữa tiếng Trung cô nói cũng không giống đại đa số người ngoại quốc khác khi nói tiếng trung thì gượng gạo.
Văn Tùng mới biết được thì ra đây là tiệm trà sữa.
” Vị nguyên chất.” Mạnh Vũ Phàm nói xong quay đầu nhìn Văn Tùng, Văn Tùng gật gật đầu, Mạnh Vũ Phàm đến trước quầy:” Hai ly “.
Trong chốc lát, cô gái ngoại quốc đã pha xong hai ly trà sữa nguyên chất, bưng cho Mạnh Vũ Phàm cùng Văn Tùng, Văn Tùng uống một ngụm, mùi hương trà sữa vô cùng thơm cùng vị ngọt nhè nhẹ, đây đúng là vị trà cùng sữa kết hợp, mang theo cảm giác ấm áp, khiến cho Văn Tùng cảm thấy hài lòng.
” Cho cậu.”
Mạnh Vũ Phàm đưa cho Văn Tùng một sợi dây chuyền mặt là một viên ngọc bích rộng bằng hai ngón tay, Văn Tùng nhìn ánh nến chiếu xuyên qua ngọc bích lộ ra màu xanh thẳm, miệng hơi cong cong.
Mạnh Vũ Phàm gợi lên khóe môi, giải thích:” Tạo hình thành gậy như ý. Lúc cậu trên quảng trường, tôi loạn đi dạo thấy, cảm thấy thích hợp với cậu, liền mua lấy.”Mạnh Vũ Phàm đột nhiên nói nhiều như vậy, rất không quen, cúi đầu uống một ngụm trà sữa lớn, không thấy gì lại ngẩng đầu.
Văn Tùng cầm lấy gậy như ý bằng ngọc, nhìn tỉ mỉ, đơn giản nhưng hình chạm khắc rất chi tiết, bởi vì có loại thưởng thức vẻ đẹp thành thạo, trái lại khiến cho Văn Tùng vô cùng yêu thích.
Văn Tùng cười cười, móc ra cuốn sổ, viết xuống một hàng chữ, sau đó đem vở đưa cho Mạnh Vũ Phàm. Mạnh Vũ Phàm xem hết, theo như yêu cầu của Văn Tùng, đứng dậy đeo gậy như ý cho cậu, nhẹ nhàng vén lên mái tóc sau gáy, dây đỏ quàng lên làn da trắng nõn, ngọc thạch chạm lên xương quai xanh tinh xảo, hơi có cảm giác mát mát.
Từ đầu đến cuối, con gái chủ tiệm bên kia đều nghiêng nghiêng đầu xem bọn họ, thẳng đến khi Mạnh Vũ Phàm cùng Văn Tùng trả tiền rồi đi ra, thấp giọng lầm bầm một câu:”Hai người đều yêu thương nhau.”
Văn Tùng đại khái là không nghe thấy, Mạnh Vũ Phàm không được tự nhiên quay quay đầu, cũng không có đáp lại.
Ngày hôm sau chạng vạng tối, Văn Tùng rốt cuộc cũng đến được nơi mà Mạnh Vũ Phàm nói ” Ăn ngon “.
Dựa vào Ngọc Long Tuyết Sơn, có hai chị em người Tạng mở một quán thịt nướng, thịt bò Tây Tạng mới được làm trong ngày, ngon dị thường, cùng với trà bơ của người Tạng, khiến chi Văn TÙng kích động đến chẳng quan tâm tay đầy dầu, dắt tay Mạnh Vũ Phàm muốn nhận rượu lúa mạch. Mạnh Vũ Phàm trêu chọc cậu nói:” Là ai ở trên núi bị bò Tây Tạng đuổi theo mà không có hình tượng chạy loạn a? Lúc này lại ăn đến hăng hái!”. Văn Tùng nghe Mạnh Vũ Phàm trêu nhịn không được mà đạp chân cậu ta một cái, Mạnh Vũ Phàm thừa cơ lấy miếng thịt bò cuối cùng trên vỉ nướng, đem Văn Tùng chọc đến tức muốn chết.
Lúc gần đi, hai người cùng hai chị em tộc Tạng chụp một bức ảnh, Văn Tùng bởi nói không ra lời mà ở cuốn sổ viết liền ba lượt:” Các cô ấy thật xinh đẹp!”. Thuận lợi phục thù Mạnh Vũ Phàm.
Xuống núi đi qua khu vực bán đồ lưu niệm, thậm chí có các em bé chừng bảy, tám tuổi đứng tại chỗ ca hát, tiếng hát khỏe khoắn cũng không mất đi vẻ ngây thơ chất phác, mặc dù dùng tiếng Tạng biểu diễn, nhưng từng người đi qua đều dừng lại để nghe. Văn Tùng giữ Mạnh Vũ Phàm nghe cả ba lần, cho dù không hiểu ý tứ, nhưng chính là có thể cảm nhận thấy được vẫy gọi của cao nguyên bao la đầy gió, làm cho người ta rung động cùng với không hiểu sao lại có cảm giác sùng kính.Thẳng đến khi Văn Tùng cùng Mạnh Vũ Phàm đi xa vẫn nghe thấy tiếng ca vọng lại.
Văn Tùng đưa cuốn sổ cho Mạnh Vũ Phàm: Không phải cậu học về âm nhạc sao, có biết hát a! hát cho tôi một bài đi.
Mạnh Vũ Phàm lập tức xụ mặt, bước chân nhanh hơn. Văn Tùng từ phía sau thoáng cái níu Mạnh Vũ Phàm lại, cùng Mạnh Vũ Phàm đối mặt, Mạnh Vũ Phàm khe khẽ thở dài:” Tôi học chính là Bel Canto, khẳng định là cậu không thích nghe.”
Văn Tùng nhìn Mạnh Vũ Phàm có thể hát, mặc kệ cái gì đẹp hay không đẹp, vội vàng lắc lắc đầu tỏ vẻ mình không chê. Sau đó cúi đầu tại cuốn sổ ghi: Tôi còn chưa có nghe qua cậu hát, khẳng định cậu hát rất êm tai! Cậu dù sao vẫn tốt hơn tôi a!
Mạnh Vũ Phàm nghe thấy câu nói sau cũng của Văn Tùng, trong lòng nhất thời rối loạn, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
Vượt qua dự kiến của Văn Tùng, không, căn bản là Văn Tùng không nghĩ đến, Mạnh Vũ Phàm hát lại chính là LUNA SEA 《Gravity 》.
Thanh âm không tự chủ như muốn tan vỡ rồi lại không phát giác mà dần trở nên nhu hòa, giọng hát Mạnh Vũ Phàm trong trẻo nhưng trong đó lại một loại khó đè nén muốn bùng nổ.
Văn Tùng một bên dựa vào lan can trên cầu nghe Mạnh Vũ Phàm hát, nhìn lông mi cậu ấy rũ xuống, có loại cảm giác không thể tránh khỏi số phận.
Lúc Văn Tùng cùng Mạnh Vũ Phàm cầm theo hai túi to trở lại khách sạn, thì cuộc hình trình hai tuần đến Vân Nam săp kết thúc.
Trong thang máy, hai người không nói lời nào, nhưng đều ăn ý mà giả bộ như không thấy đối phương thỉnh thoảng lại nhìn lén.
Trở lại gian phòng, Văn Tùng chỉ chỉ phòng tắm ý bảo mình muốn đi tắm trước, Mạnh Vũ Phàm gật gật đầu, nhìn Văn Tùng chậm rãi đóng cửa phòng tắm, tâm giống như bị buộc chặt, hơn nữa còn bị treo lên đau đớn.
Lúc Mạnh Vũ Phàm tắm rửa xong đi ra, Văn Tùng đã nằm nghiêng bên giường mà ngủ rồi. Mạnh Vũ Phàm đắp kín mền cho cậu, quay qua đốt nhang muỗi. Ánh đèn lờ mờ chiếu lên chỗ ngọc như ý ở trên xương quai xanh của Văn Tùng trong trẻo mà xinh đẹp.
Mạnh Vũ Phàm đưa mắt nhìn xuống Văn Tùng, khiến cho lông mi in lên sống mũi cao thẳng hình thành vòng cung duyên dáng.
Mạnh Vũ Phàm cúi người, hôn lên môi Văn Tùng.
Nhẹ nhàng mút thỏa thích, Văn Tùng mở mắt ra, ánh mắt tỉnh táo, nhưng bên trong hàm chứa tâm tình phức tạp.
Mạnh Vũ Phàm không dám phỏng đoán, dứt khoác tiếp tục hôn, Văn Tùng rất nhanh đáp lại, hai người ngây ngốc mà dụng tâm hôn, không bị bất luận cái gì quấy rầy.
Thẳng đến khi khó chịu vì thiếu dưỡng khí, môi hai người mới tách ra.
Tóc đen Mạnh Vũ Phàm rơi xuống trên mặt Văn Tùng, Văn Tùng nhịn không được bật cười, lộ ra lúm đồng tiền bên má trái, Mạnh Vũ Phàm nhìn cậu, hai người thiếu niên lại dán gần như thế.
” Mạnh Vũ Phàm.”
Văn Tùng nói rất nghiêm túc, hình dáng của miệng khi phát âm tiêu chuẩn giống đứa bé mới học nói, thanh âm không tính là êm tai, thậm chí có thể nói là chói tai, nhưng Mạnh Vũ Phàm cảm thấy vậy là đủ rồi, đây là thanh âm êm tai nhất cậu từng nghe, hiện tại bảo cậu chết đi cũng được.
Văn Tùng đẩy Mạnh Vũ Phàm ra, thò tay lên đầu giường cầm quyển sổ lên ghi: Tôi luyện thật lâu.
Mạnh Vũ Phàm khóc, từ khi mẹ cậu qua đời thì là lần đầu tiên cậu khóc, nước mắt rơi vào hõm vai Văn Tùng, giống như Văn Tùng đã từng tại bờ vai của Mạnh Vũ Phàm mà thút thít nỉ non. Văn Tùng nhắc lại từng lần” Mạnh Vũ Phàm “, thanh âm chói tai nhưng đầy tình cảm.
“Tôi thích cậu.”
Mạnh Vũ Phàm vẫn còn chút nghẹn ngào mà đối Văn Tùng tỏ tình.
Văn Tùng cũng quay qua theo hình dáng miệng cũng là: Tôi thích cậu.
Hai người thiếu niên ôm nhau trên giường, nhưng chỉ đơn thuần là ôm thật lâu.
“Nhưng mà, Văn Tùng. Hiện tại chúng ta không thể cùng một chỗ.”
Văn Tùng cứng đờ, chăm chú mà bắt lấy tay áo ngủ của Mạnh Vũ Phàm, chịu đựng không để chính mình run run.
” Có câu nói ‘ Chỉ có người ưu tú mới có thể yêu’. Cậu hiểu ý tôi không.”
Qua thật lâu, Văn Tùng mới hung hăng gật đầu, cầm lấy bút: Đúng là vậy.
Mạnh Vũ Phàm không nói gì, nhẹ nhàng ôm lấy Văn Tùng, học được chờ đợi. Ngòi bút dừng một chút, cùng tín nhiệm.
” Đúng vậy.”
Lại một nụ hôn sâu, trước khi ly biệt mang theo lý trí cùng điên cuồng.
……………………………………………………
LUNA SEA 《Gravity 》
Audio Player
00:00
00:00
Use Up/Down Arrow keys to increase or decrease volume.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: “Người chỉ có ưu tú mới có thể yêu” là trước đây thật lâu Tiểu Bát tại một quyển sách trên thấy lời nói. Khi đó căn bản không hiểu, về sau chậm rãi đã minh bạch: Thế giới thật là sự thật tồn tại. Tiểu Bát cảm thấy cái gọi là ưu tú cũng là theo như năng lực cá nhân mà nói đấy, đáng yêu là có thể yêu.
Cấp ba đích xác là đối với người một loại tẩy lễ cùng tôi luyện, bởi vì Tiểu Bát mình cũng là nghệ thuật sinh, mà nghệ thuật trong không đủ để đối ngoại nhân đạo sự tình sẽ để cho nghệ thuật sinh ra ở cấp ba đệ tử trong càng hiểu đạo lí đối nhân xử thế, hiểu thêm thế giới sự thật.
Đồng tính luyến ái tình càng là cần trực diện sự thật, mạnh Vũ Phàm cùng Văn Tùng vừa mới đi vào người trưởng thành thế giới, nhưng nghệ khảo thi cùng kỳ thi Đại Học trải qua để cho bọn họ minh bạch sự thật, hơn nữa bọn hắn kinh nghiệm bản thân cũng để cho bọn họ so với bạn cùng lứa tuổi càng hiểu lí lẽ một ít. Tiểu Bát không thích không thiết thực tiếp tình cảm lưu luyến, cho nên ta cam tâm tình nguyện đem mạnh Vũ Phàm cùng Văn Tùng miêu tả càng chân thật một ít, càng lý trí một ít.
Nói thêm nữa một câu 《 Tipping The Velvet 》 là bộ phận nữ đồng tính tiểu thuyết, về sau bị đổi thành rồi điện ảnh và truyền hình tác phẩm.
( Không có nhiều lắm những tư liệu về khái niệm của bel canto để có thể làm sáng tỏ hơn cái ý nghĩa mơ hồ của chính bản thân thuật ngữ và người ta chỉ có thể hiểu theo nghĩa đen là nghệ thuật hát đẹp. Nhưng có một điều không thể bàn cãi là nghệ thuật hát, bel canto phát triển thịnh vượng trong mười năm đầu thế kỷ 19. Nhìn về toàn thể, bel canto làm say đắm lòng người bởi một giọng ca đẹp, một giai điệu đẹp, đặc biệt nhất là một giai điệu được điều khiển bởi cảm xúc âm nhạc đầy chất thơ và phần lời dễ hát.
Đặc điểm của nghệ thuật bel canto đối với nghệ sỹ là khả năng hát liền mạch những chuỗi nốt nhạc nhẹ nhàng bay bổng trong cùng một hơi (legato) và kỹ năng hát hoa mỹ (fioritura) ở tốc độ nhanh, rung láy và đặc biệt là khả năng điểm nốt trang trí trên mỗi câu nhạc. Vì thế, việc sử dụng một giọng hát nhẹ nhàng, trong sáng và nhất thiết không được tạo ra những âm thanh chói tai ở những nốt cao được coi là điểm cốt yếu của phong cách này.)
( Nguồn copy trên mạng)