*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trình Khác mặc áo khoác chỉ mặc được một ống tay đã ra ngoài, cảm giác bản thân cứ như người tàn tật, hơn nữa vừa ra khỏi cửa đã thấy lạnh không chịu nổi.
“Cố chịu một chút đi, lên xe là đỡ hơn rồi.” Giang Dư Đoạt nói, “Chốc nữa đến bệnh viện lại phải cởi ra.”
“Mẹ nó, đau quá,” Trình Khác cắn răng, nếu lực chú ý dồn vào trên cổ tay, liền cảm thấy đau đến không chịu nổi, hắn sống đến giờ vẫn chưa từng bị thương nghiêm trọng như vậy.
Thật ra chỉ là gãy xương, cũng không phải gì ghê gớm lắm, mấu chốt là nguyên nhân làm gãy xương.
Hắn hiện giờ còn không dám nhớ lại cái nguyên nhân này, cảnh tượng lúc hắn kéo Giang Dư Đoạt trượt chân, cuối cùng kéo cả người ta xuống đất còn để y làm đệm lưng, thật sự khó coi.
Dù cho Giang Dư Đoạt hiện giờ trông rất bình tĩnh, không ghét bỏ cũng chẳng tức giận, hắn cũng cảm thấy từng tế bào trên người từ trong ra ngoài đều đang lộ ra xấu hổ mất mặt.
Trần Khánh lên xe, lúc Trình Khác đang định ngồi vào phía sau, Giang Dư Đoạt ở phía sau hắn nói một câu: “Hai ta ngồi phía sau.”
Trình Khác cực kỳ muốn nói cậu ngồi ghế phụ đi, mà bắt đầu từ động tác mở cửa xe, hắn mới cảm giác một cánh tay trong sinh hoạt hàng ngày quan trọng đến mức nào.
Ngay cả chuyện đơn giản như lên xe, sau khi tay phải không thể cử động, liền như thể ngay cả tiểu não cũng bị thương, hắn theo bản năng định dùng tay phải đi chống lên ghế, giơ tay một nửa mới tỉnh lại, không dùng được.
Ngay lúc mặt hắn chuẩn bị đập vào ghế ngồi, Giang Dư Đoạt từ sau đó tóm được cổ hắn, sau đó kéo một cái.
Cho dù không bị sấp mặt, nhưng bất thình lình bị ghìm lại, Trình Khác cảm thấy mình đau đến xóc hông: “…Cậu kéo mạnh quá.”
Giang Dư Đoạt không nói gì, đóng cửa xe lại, vòng qua bên kia xe.
“Khó chịu nhỉ,” Trần Khánh quay đầu lại nhìn hắn cười, “Tôi trước đây cổ tay cũng từng bị gãy, mịe nó, tôi con mẹ nó ngay cả đi ỉa cũng không chùi được mông…”
Trình Khác chỉ cảm thấy sa mạc lời, “Con mẹ nó, cậu chỉ có một cái tay gãy thôi à?”
“A,” Trần Khánh nhìn hắn, nghe không hiểu.
“Một tay cậu gãy rồi, một tay khác vẫn dùng được mà.” Trình Khác cắn răng giải thích, lúc Giang Dư Đoạt ngồi vào, hắn cũng không nhịn được dịch sang bên cạnh.
“Tôi là hai tay đều gãy.” Hai tay Trần Khánh làm động tác nằm sấp chống tay, “Tôi cứ như thế, ngã từ trên tường xuống.”
“Vậy cậu làm thế nào…” Trình Khác đột nhiên có một tưởng tượng đáng sợ, “Không phải Giang Dư…”
“Mày lại xàm lờ gì đấy.” Giang Dư Đoạt ngồi bên cạnh nói một câu.
“Mẹ tôi đi mua một cái nắp bồn cầu thông minh, anh chắc biết loại đó chứ, cái loại nắp bồn cầu có thể xịt nước lên mông ấy,” Trần Khánh nói, “Đầu tiên là rửa, rửa xong còn có thể hơ mông khô… Anh chắc là có chứ? Vậy anh có thể…”
“Tôi!” Trình Khác ngắt lời gã, “Chỉ gãy một tay, cơ bản không ảnh hưởng sinh hoạt.”
“Thế cơ à?” Trình Khác khởi động xe, lúc xe lái ra ngoài, gã nghiêng mặt sang bồi thêm một câu: “Anh vừa này không phải suýt nữa gặm ghế ngồi rồi à, đây là ghép da tự thân, gặm hỏng anh phải đền.”
“Câm miệng lái xe đi.” Giang Dư Đoạt nói.
Trần Khánh thế nhưng rất nghe lời, Giang Dư Đoạt bảo gã ngậm miệng, gã lập tức nhìn đường chăm chú không nói gì nữa.
“Mang tiền không?” Giang Dư Đoạt hỏi một câu.
“Hả?” Trình Khác ngẩn người, sau đó gật đầu, “Mang theo thẻ.”
“Sưng thật đấy,” Giang Dư Đoạt nhìn cổ tay hắn.
“…Đau quá.” Trình Khác cũng nhìn cổ tay mình, trong nháy mắt lại bắt đầu cảm thấy đau, vừa nãy nói chuyện với Trần Khánh nhưng lại không cảm giác được đau lắm.
“Không sao,” Giang Dư Đoạt nhỏ giọng nói, “Khoảng một tháng thôi.”
Trình Khác vừa nghĩ tới tương lai một tháng tới, tay phải không thể làm gì, nhất thời cả người đều chán nản, lại nghĩ tới nguyên nhân tạo thành tình cảnh này thì càng bực mình, nói cũng không muốn nói nữa.
Con đường đến bệnh viện Giang Dư Đoạt không hay đi, lúc Trần Khánh bị thương y mới cùng đi, dù sao cũng là Trần Khánh chứ không phải người khác, nhưng đều sẽ gọi thêm hai tên đàn em đi cùng vào, y sẽ không vào.
Xe lái đến cửa bãi đậu xe bệnh viện, Trần Khánh dừng xe: “Hai chúng ta đi vào, Tam ca đi đỗ xe.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt xuống xe, đi tới bên cạnh buồng lái đổi cho Trần Khánh, “Đăng ký làm kiểm tra gì mày cứ đi theo hết…”
Y liếc mắt nhìn Trình Khác đang ôm cổ tay gian nan xuống xe: “Tao nghi ngờ anh ta có lẽ không biết đi khám thế nào.”
“Chắc chắn không, nói không chừng đều gọi bác sĩ về nhà.” Trần Khánh nhỏ giọng nói, “Mày yên tâm đi, tao giúp anh ta làm, mày cứ ngủ trên xe một lúc đi.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt ngồi vào xe, nhìn Trình Khác, lái xe vào bãi đậu xe.
Vòng vèo trong bãi đậu xe hai vòng, Giang Dư Đoạt nhìn thấy ở một chỗ rẽ không xa cửa một người đàn ông đang chuẩn bị lái xe đi, vì thế y dừng lại, chờ vị trí kia.
Nhưng người kia sau khi lên xe, dây an toàn cũng thắt rồi lại không hề lái xe đi, sờ đông sờ tây, cuối cùng còn châm một điếu thuốc.
Giang Dư Đoạt ấn nhẹ còi, người kia cũng không hề bị lay động, cực kỳ trấn tĩnh mà hút thuốc, còn kéo cửa xe xuống gạt tàn thuốc ra ngoài.
Bình thường Giang Dư Đoạt đều bảo đám anh em không nên tùy tiện gây sự, nhất là lúc bất bình, nhưng thật ra cách y xử lý cũng chẳng tốt đẹp hơn chỗ nào.
Lúc y mở cửa xuống xe, vẫn đang nghĩ hôm nào đó nên hỏi thiếu gia Trình Khác đặc biệt có giáo dưỡng xem, chuyện như vậy thiếu gia bọn họ bình thường sẽ làm thế nào.
“Anh em,” Giang Dư Đoạt đi tới cạnh cửa sổ, nhìn người bên trong, “Chờ người hay chuẩn bị đi?”
Người kia chậm rãi hút xong điếu thuốc, vẫn cứ ngồi ở đó.
Giang Dư Đoạt đợi một lúc, sau khi xác định gã cố ý liền đi đến.
Người kia quay đầu, vẻ mặt khiêu khích không kiên nhẫn trên mặt vẫn chưa lộ ra hẳn, Giang Dư Đoạt đã kéo cửa một cái,túm lấy cổ áo gã kéo nửa người gã từ trong xe ra.
“Tao hỏi mày một lần nữa, mày mà đi thì tao chờ, mày không đi thì nói.” Giang Dư Đoạt trầm giọng.
“Mẹ nó, ông đi hay không mắc mớ gì đến mày!” Tên kia giãy dụa nghĩ, tay đưa về phía ghế phụ.
Giang Dư Đoạt nhìn lướt qua, bên ghế phụ đặt một cái ống nước kim loại.
“Lấy đi.” Giang Dư Đoạt đẩy gã lại vào xe, thả tay ra.
Người kia nhưng cực kỳ nghe lời, tháo dây an toàn, lập tức tóm lấy ống nước, lúc xoay người Giang Dư Đoạt đã nhìn thấy ống nước đâm về phía mặt y.
Y giơ tay tóm lấy ống nước, lúc giật ống nước từ tay người kia ra cũng gần như chẳng dùng sức, tay người kia vẫn đang nắm lấy ống nước lao ra ngoài, Giang Dư Đoạt đã hạ tay đưa ống nước cắm vào đũng quần gã.
Loại người như này Giang Dư Đoạt đã gặp quá nhiều, phô trương thanh thế quá lâu đến mức bản thân cũng bị lừa, y nhìn tên này: “Có đi hay không?”
“Đi thì đi! Tao bảo không đi à?” Tên này chẳng dám động đậy nữa, nhìn y, “Mày làm thế làm gì! Định đánh cướp à!”
Giang Dư Đoạt ném ống nước ra ngoài xe, đóng cửa xe lại.
Xe nhanh chóng khởi động, sau đó lái ra ngoài bãi đậu xe.
Giang Dư Đoạt đỗ xe vào vị trí, sau đó châm điếu thuốc, nhìn từng chiếc xe đậu lung tung trong bãi đậu xe.
Cho dù là lúc nào, bãi đậu xe trong bệnh viện cũng đầy.
Ngày nào cũng có vô số người đi vào bệnh viện, làm mùi thuốc sát trùng cũng nhạt đi, trên mỗi khuôn mặt đều viết hai chữ không vui.
Giang Dư Đoạt nhíu mày.
Đúng vậy, bệnh viện làm sao vui vẻ được.
Nhưng tại sao mình lại sợ bệnh viện.
Lúc y cố không nhớ mà vẫn nhớ lại được những ký ức cũ, bệnh viện y lại thật sự không nhớ được.
Y thở dài khe khẽ, ngẩn người nhìn phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú phía đối diện.
Trần Khánh gọi điện cho y, nói Trình Khác gãy xương không nghiêm trọng lắm.
Mà kể cả không nghiêm trọng, cũng giày vò rất lâu, lúc nhìn thấy hắn và Trần Khánh từ cửa bãi đỗ xe đi vào, Giang Dư Đoạt đã ngủ gật được ba giấc, hiện giờ trời cũng đã tối.
Y ngồi thẳng dậy, bật đèn lên.
Trần Khánh chỉ chỉ về phía này, Trình Khác nâng cánh tay đã được bó bột đi về phía y.
“Thế nào?” Giang Dư Đoạt xuống xe.
“Gãy xương thuyền, bảo phải cố định sáu tuần,” Trần Khánh nói, “Sau đó kê đơn, đến lúc đấy lại chụp film xem làm sao, không có vấn đề gì thì tháo ra, nhưng sau đấy còn có luyện tập khôi phục gì đó…”
“Xương thuyền?” Giang Dư Đoạt hỏi, “Xương thuyền ở đâu?”
“Xương chu*,” Trình Khác thở dài, “Không có vấn đề gì lớn, đi thôi, tôi mệt chết đi được rồi.”
“Thuyền cũng có khác gì chu đâu,” Trần Khánh lên xe, “Anh còn mệt cái gì, tôi chạy tới chạy lui giúp anh đăng ký, đóng tiền, lấy thuốc, tôi còn chưa kêu mệt đây.”
“Cảm ơn cậu.” Trình Khác nói.
“Aiii đừng cảm ơn nữa, anh mấy tiếng này cũng nói hơn tám mươi câu cảm ơn rồi.” Trần Khánh nói.
Trình Khác nâng cánh tay mình, lên xe.
Sau khi lên xe, Giang Dư Đoạt rất có hứng thú nhìn thạch cao trên tay hắn, chỉ chỏ: “Gãy xương ở đây à?”
“Ừm.” Trình Khác gật đầu.
“Vậy sao ngón tay cái cũng phải bó bột cùng?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Bảo là để cố định xương chu, có lẽ là cùng chỗ.” Trình Khác nói.
“Ồ.” Giang Dư Đoạt đưa tay chạm vào thạch cao, “Cái này cũng không khác Trần Khánh lần trước lắm, nó lần trước là gãy cái gì đầu xa xương trụ*, hai tay cũng phải giơ lên, anh cũng coi như không tệ lắm.”
“Đúng.” Trình Khác cười cười
“Giờ này rồi,” Trần Khánh vừa lái xe vừa nhìn giờ, “Hay là trước đi ăn đã rồi tao đưa bọn mày về?”
“Không cần,” Trình Khác nói, “Về rồi tiện ăn gì đó là được.”
Trần Khánh liếc mắt nhìn hắn qua gương chiếu hậu: “À đúng, quên mất tay anh thành ra như vậy, vậy cứ qua chỗ Tam ca đi, bảo nó cho anh ăn, cho anh ăn xong thì hẵng về chỗ anh.”
“Mày lái xe của mày đi, nghiện làm bảo mẫu à, cho ăn cũng muốn sắp xếp.” Giang Dư Đoạt nói.
Nghĩ tới ăn cơm, Trình Khác thật sự chán nản, tay trái cầm thìa đi, hoặc cầm cái dĩa cũng được… Thời gian này thức ăn ngoài hẳn là không thể thiếu.
Thật ra không riêng gì ăn cơm, nghĩ kĩ lại thì, chuyện gì cũng sẽ phiền phức, mặc quần áo, lấy đồ, tắm rửa… Thôi kệ đi, đến lúc đó rồi tính.
Sau khi về chỗ Giang Dư Đoạt, Trần Khánh không xuống xe đã đi luôn.
Nhìn thấy xe lái đi, Trình Khác lại có chút không nỡ để Trần Khánh đi, dù gì có Trần Khánh ở đây, hắn và Giang Dư Đoạt sẽ không lúng túng như vậy.
Hoặc là nói, hắn sẽ không lúng túng như vậy.
Giang Dư Đoạt nhìn vẫn bình thường, sau khi mở cửa vào nhà, đầu tiên cho Miu ăn, sau đó cầm điện thoại lên nhìn hắn: “Gọi thức ăn ngoài đi, hiện giờ nấu cũng không kịp nữa.”
“À,” Trình Khác hơi do dự, “Thật ra tôi…”
“Trước ăn cơm rồi sau đấy nhìn xem thế nào,” Giang Dư Đoạt nhìn tay hắn, “Vết thương của anh cũng quá rồi.”
Trình Khác thở dài, cởi áo khoác mới chỉ mặc một bên tay áo ra, ngồi xuống ghế sofa, nhìn Miu đang há to miệng ăn thức ăn cho mèo.
Giang Dư Đoạt gọi xong đồ ăn ngoài liền đi vào nhà bếp.
Nghe tiếng động, hẳn là đang rửa nốt bát đĩa buổi trưa chưa rửa xong.
Trình Khác muốn nhắc y trên sàn còn nước rửa bát, ngộ nhỡ lại trượt ngã, nhưng lại ngại ngùng mở miệng.
Do dự nửa buổi vẫn cắn răng định nói, hắn nghe thấy tiếng Giang Dư Đoạt đang lau sàn, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Giang Dư Đoạt lúc từ trong bếp đi ra, đặt một vật lên bàn: “Chốc nữa anh dùng cái này ăn đi.”
“À.” Trình Khác nhìn thấy một cái dĩa.
“Anh tối nay còn muốn về khách sạn bên kia không?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“…Ừm.” Trình Khác nói.
“Ở bên này một đêm đi, mai đi qua thu dọn đồ đạc,” Giang Dư Đoạt nói “Tôi đi cùng anh qua, anh tay như này cũng chẳng thu dọn được.”
Trình Khác không nói gì, Giang Dư Đoạt đã ngầm thừa nhận mai hắn sẽ chuyển về.
Tuy rầng hắn cũng nghĩ sẽ chuyển về, thế nhưng cũng đang do dự, mọi vấn đề đều chưa hề có một đáp án chắc chắn, thế nhưng lúc Giang Dư Đoạt nói vậy, hắn liền không đành lòng từ chối.
“Hỏi anh đó.” Giang Dư Đoạt nói.
“Được.” Trình Khác gật đầu.
Đồ ăn ngoài đưa đến, Giang Dư Đoạt để hết đồ ăn lên bàn, đủ món, không phải đồ ăn nhanh, món tự gọi, có lẽ để hắn tiện ăn, món chính còn có một phần bánh bao xá xíu.
Trình Khác ngồi vào cạnh bàn, để tay phải lên trên bàn, tay trái cầm dĩa lên, xoay xoay tay một chút: “Nói thật, bình thường tôi cảm thấy tay trái tôi cũng tạm gọi là linh hoạt, thế nhưng đến lúc thật sự phải làm gì, tay trái cứ như đi mượn.”
“Không không không không…” Trình Khác nhanh chóng từ chối lia lịa, “Tôi không có ý đó, tôi chỉ cảm thán chút thôi.”
Giang Dư Đoạt cười cười.
Lúc hắn bắt đầu dùng dĩa xiên đồ ăn, Giang Dư Đoạt vẫn nhìn hắn.
“Sao thế?” Xiên mấy cái xong, hắn không nhịn được hỏi một câu.
“Tôi nhìn xem có rơi không.” Giang Dư Đoạt nói.
“Cậu ấu trĩ quá không đấy?” Trình Khác lại xiên một miếng sườn, “Thấy không, không rơi.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt gật đầu, bắt đầu cắm mặt ăn cơm.
Cũng mới mười phút, y đã buông đũa xuống, ăn xong hai bát cơm.
Trình Khác cầm dĩa nhìn y, có hơi kinh ngạc: “Cậu… ăn xong rồi?”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt xé giấy ăn lau miệng, “Tôi ăn cơm vẫn luôn rất nhanh.”
“Cậu không phải là vội ăn cho xong để nhìn xem tôi có làm rơi đồ ăn lên bàn không đấy chứ?” Trình Khác nói.
“Anh nói xem anh có phải còn ấu trĩ hơn tôi không,” Giang Dư Đoạt cười.
Trình Khác cảm giác mình đã đói lắm rồi, cũng không nói nhiều với y nữa, cúi đầu tiếp tục ăn, thế nhưng không biết tại sao, gãy xương ở tay chứ cũng không phải dạ dày, hắn ăn chưa được bao nhiêu đã chẳng còn khẩu vị gì, bánh bao xá xíu vốn thích ăn, vậy mà cũng chỉ ăn một cái.
Có lẽ là chuyện hôm nay quá ly kỳ, hắn có chút chưa thích ứng được.
“Tôi đưa anh về thôi,” Giang Dư Đoạt dọn dẹp hộp đồ ăn trên bàn rồi nói.
Trình Khác do dự: “Không cần, cũng không bao xa, tôi gọi xe về cũng được.”
“Anh gọi xe về không có vấn đề gì,” Giang Dư Đoạt nói, “Trên giường anh không phải không có gì à, trải giường thì sao, anh hai tay còn không làm tử tế được, một tay thì làm thế nào?”
Trình Khác suýt nữa nói tôi về khách sạn là được, cái gì cũng không cần trải, nhưng hắn cắn răng không nói ra, ánh mắt nghiêm túc tin tưởng cùng mong đợi hoàn toàn khác hẳn ngày thường của Giang Dư Đoạt làm hắn không muốn để Giang Dư Đoạt thất vọng hay nghi ngờ điều gì.
Nhưng đồng thời hắn cũng không chống đỡ được kiểu quan tâm này của Giang Dư Đoạt.
Nếu như không phải hắn quen Giang Dư Đoạt, biết thái độ của Giang Dư Đoạt đối với đồng tính luyến ái, thay thành người khác, đánh chết hắn cũng sẽ không tin người nọ là giai thẳng.
“Không được cũng phải được,” Trình Khác cắn răng, “Trải ga giường có gì ghê gớm đâu.”
Giang Dư Đoạt nhìn hắn không nói gì.
“Được rồi, tôi nói thẳng.” Trình Khác cắn răng, chuyện khác có thể hàm hồ mắt nhắm mắt mở, nhưng chuyện này không thể.
“Cái gì?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Cậu đã nói, tôi có thể có ý nghĩ với cậu, thế nhưng phải kiềm chế không để cậu nhận ra được, đúng không?” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt sau một lúc mới gật đầu: “Đúng, thế nhưng…”
“Cậu cứ như vậy… như vậy… cứ săn sóc như vậy, đúng, săn sóc,” Trình Khác cắn môi, “Con mẹ nó chứ, cậu cứ săn sóc như thế, tôi làm sao kiềm chế nổi? Tôi thật sự muốn kiềm chế, cậu cũng phải phối hợp chứ.”
Giang Dư Đoạt nhìn hắn, nửa buổi mới nói một câu: “Đệt.”
“Tôi nói đúng hay không, cậu cũng phải thừa nhận chuyện là như thế.” Trình Khác nói.
“Đổi là Trần Khánh tôi cũng sẽ làm vậy,” Giang Dư Đoạt nhíu mày, “Lúc hai tay Trần Khánh bị gãy tôi còn giúp nó tắm rửa, nó cũng như anh…”
“Tam ca,” Trình Khác đi tới trước mặt y, chỉ chính mình, “Tôi là Trần Khánh à? Lúc cậu giúp Trần Khánh tắm rửa, Trần Khánh sẽ cứng sao?”
Mắt Giang Dư Đoạt trợn tròn kinh sợ.
“Cậu… có phải còn định giúp tôi tắm rửa không đấy?” Trình Khác cũng hơi sợ rồi.
“Ừ.” Giang Dư Đoạt nói.
“Tuyệt đối đừng!” Trình Khác đột nhiên lên giọng: “Tôi không muốn lại ngã gãy thêm chỗ nào nữa.”
Giang Dư Đoạt nhìn hắn chằm chằm, không nói gì.
“Tôi không phải Trần Khánh, cậu quan tâm săn sóc Trần Khánh, không thể dùng trên người tôi được, bởi vì,” Trình Khác hít một hơi, “Trần Khánh sẽ không muốn ôm cậu, chạm vào cậu, cũng sẽ không muốn hôn cậu.”
Giang Dư Đoạt vẫn giữ vẻ mặt kinh ngạc, im lặng.
“Tôi gọi xe đến, đón xe về là được,” Trình Khác thở dài, “Hôm nay đủ lúng túng rồi, để tôi từ từ đi.”
Giang Dư Đoạt vẫn tiếp tục giữ vẻ mặt đấy, đến nửa buổi mới trở về bình thường, y nhíu mày đi tới một bên, rót cốc nước uống, sau đó lại rót một cốc nữa: “Anh uống nước không?”
“Uống.” Trình Khác nhận cốc, uống một hơi hết cốc.
“Tôi lúc đó, nói câu kia, cũng không phải có ý kiến gì với anh,” Giang Dư Đoạt nói, “Chủ yếu là vì trước giờ chưa từng thấy … người đồng tính luyến ái, có hơi chưa quen lắm.”
Vậy giờ cậu quen chưa?
Trình Khác để cốc xuống, không nói gì.
“Nói thật lúc anh hôn tôi, tôi cũng không thấy buồn nôn,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi đều không có cảm giác gì.”
Không có cảm giác gì?
Ông nội nhà cậu!
Vậy còn không như cảm thấy buồn nôn à.
“Chuyện này anh đừng quá nhạy cảm,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi chỉ nghĩ là, anh chắc là nghẹn lâu rồi, tôi cũng không phải không hiểu được…”
“Cậu nói cái gì?” Trình Khác nhìn y.
“Nghẹn lâu quá rồi.” Giang Dư Đoạt lại nói lại một lần.
Còn tăng thêm một chữ.
“Đệch mợ?” Trình Khác suýt nữa nở nụ cười, “Không phải, cậu dựa vào cái gì mà nói tôi nghẹn lâu rồi, còn quá lâu rồi.”
“Không biết, dù gì cũng là lần đầu thấy người vì hôn người khác mà ngã gãy xương,” Giang Dư Đoạt nói, “Sốt ruột sẽ hoảng loạn, anh nói không nghẹn cũng không ai tin.”
Trình Khác há miệng không nói nên lời, hắn cũng không biết đề tài này từ lúc nào đã lái qua chuyện hắn rốt cuộc có nghẹn quá lâu rồi hay không.
Thật sự thần kỳ đến mức chính hắn cũng không phản ứng kịp.
Chờ lấy lại được tinh thần, cảm giác lúng túng cũng đến mức thẹn quá thành giận, loại cảm thụ rối rắm này, hắn sống đến giờ, còn chưa từng cặn kẽ trải nghiệm được một lần như vậy.
Hắn đi tới trước mặt Giang Dư Đoạt, cùng y chóp mũi đối chóp mũi đứng, “Tư duy này của cậu thật kỳ lạ.”
“A.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng.
“Vậy giờ tôi, không vội vã, cực kỳ thong thả, động tác chậm rãi làm lại một lần, cậu thấy thế nào?” Trình Khác nói.
“Lại một lần cái gì?” Giang Dư Đoạt hỏi.
Trình Khác chậm rãi lại gần, trong lúc chóp mũi mình chạm vào chóp mũi Giang Dư Đoạt cũng đồng thời có thể cảm nhận hơi thở của y phả vào mặt, sau đó rất chậm nghiêng đầu, môi dán sát lên môi y.
Giữ khoảng ba giây, hắn mới chậm rãi rời đi.
Sau khi mặt đối mặt với Giang Dư Đoạt, hắn bỗng cảm giác mình có loại cảm giác thắng lợi, cực kỳ tự hào.
Nhưng không chờ hắn phấn khởi được hai giây, Giang Dư Đoạt đột nhiên tiến về phía trước, dừng lại một chút, rồi hôn một cái lên chóp mũi hắn.
“Cậu làm gì đấy?” Trình Khác cảm giác cả người đều choáng váng.
“Không biết.” Giang Dư Đoạt trả lời rất thành khẩn.
“Hả,” Trình Khác nhìn y, một lúc sau mới quay người cầm áo khoác lên: “Tôi…đi về trước.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
Trình Khác gọi xe đến, sau khi nhìn hắn lên xe, Giang Dư Đoạt quay người về phòng, ngồi xuống ghế sofa.
Miu lập tức đi tới, ngồi lên đùi y.
Y vỗ vỗ lên đầu Miu.
Nghĩ nghĩ lại liền nhíu mày, đưa tay sờ lên môi mình.
Cảm giác này không thể nói ra được, mấy lần trước Trình Khác hôn y, y ngoài kinh ngạc ra thì chẳng còn cảm giác gì đặc biệt, không giận, cũng chẳng cảm thấy buồn nôn, cái hôn trưa nay y một chút cũng không cảm giác được, dù sao Trình Khác mới đụng một cái đã gãy xương…
Mà mấy phút trước, cái hôn chậm rãi của Trình Khác, y thật sự cảm nhận được.
Cảm giác này, y chưa từng trải nghiệm qua, không giống như bất cứ loại cảm giác nào trong tiểu thuyết, cái gì lâng lâng, cái gì hoang mang, cái gì hỗn loạn, cái gì tim đập thình thịch, tất cả đều không.
Y chỉ cảm thấy, thân thiết lắm.
Lại giống như lúc rất nhỏ, có người mang tới cho y một cuộn len, y từ sáng tới tối sẽ để cuộn len kề sát bên mặt mà ngủ, cảm giác thật thân thiết.