*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn Giang Dư Đoạt một mặt dè dặt nhưng vẫn hết sức nghiêm túc, Trình Khác thật sự không biết có nên tiếp tục trao đổi với y về vấn đề này không.
“Cho cái gì?” Giang Dư Đoạt lại hỏi.
“Cho tiền thuê nhà.” Trình Khác tức giận nói, cúi đầu tiếp tục ăn mì.
“Vẫn chưa đến ngày mà,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi chỉ là không hiểu từ kia của anh thôi, vậy mà cũng giận? Lửa giận của anh có phải dễ bùng lên quá rồi không đấy.”
*Giang Dư Đoạt nghe ra là给吧, đồng âm với Gay Bar
“GAY BAR,” Trình Khác nuốt mỳ, hơi do dự, lấy đầu ngón tay viết lên bàn, “G-A…”
“Là từ tiếng Anh à?” Giang Dư Đoạt bỗng nhiên tỉnh ngộ, vừa lấy gì đó trong túi ra vừa nói, “Bảo sao tôi lại không nghe rõ mà”
Y lấy ra một cây bút cùng một tấm vỏ thuốc lá đã cắt gọn bỏ ra trước mặt Trình Khác.
Trình Khác liếc nhìn y, cầm bút viết xuống ba chữ này, rồi đưa vỏ thuốc lá đến trước mặt Giang Dư Đoạt.
Trình Khác cúi đầu xuống bàn: “Đọc là Gei là được.”
“Từ này có nghĩa là gì?” Giang Dư Đoạt hỏi.
Trình Khác không nói gì, nhắm mắt lại.
Giang Dư Đoạt cũng không hỏi lại nữa, một lúc cũng không nói gì, lúc Trình Khác mở mắt ra nhìn thấy Giang Dư Đoạt đang nhíu mày nhìn điện thoại.
Có lẽ là đang tra nghĩa từ, hắn thở dài, ngồi ăn mì tiếp.
“Hiểu rồi,” Giang Dư Đoạt nói, “Quán bar đồng tính luyến đúng không, Lâm Húc mời anh đến chỗ đó, cho nên hắn ta cũng là đồng tính luyến.”
“Ừ.” Trình Khác gật đầu.
“Ồ.” Giang Dư Đoạt cũng gật đầu theo, sau đó để điện thoại lên bàn, “Sao ai cũng biết anh là đồng tính luyến thế?”
“Tôi cũng không dấu,” Trình Khác nói, “Lâu dài kiểu gì cũng biết.”
“À.” Giang Dư Đoạt đáp, nghĩ nghĩ lại rồi nhíu mày, “Lâm Húc kia muốn theo đuổi anh à? Giống như nam theo đuổi nữ nữ theo đuổi nam sao?”
“Không,” Trình Khác ăn nốt mì với nước canh, lấy giấy ăn lau miệng, “Chỉ là muốn làm bạn, sau này cũng không nhất định phải có gì.”
“Biết rồi.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác nhìn y, cũng không biết y một mặt suy tư là đang nghĩ gì.
Ngày thứ hai vẫn quay video, cũng không khác gì ngày đầu tiên cả, Giang Dư Đoạt vẫn như cũ ngồi ở ghế sofa trong góc phòng, tay cầm chén trà nhìn.
Hôm nay xuất hiện thêm một người hôm qua chưa tới, mấy người hôm qua tới hôm nay cũng đều tới. Giang Dư Đoạt nhìn chăm chú người mới xuất hiện này nửa ngày, cũng không phát hiện gã có công việc gì cụ thể.
Lúc nghỉ Hứa Đinh ngồi xuống cạnh y, y hỏi một câu: “Hôm nay người nhiều hơn hôm qua nhỉ?”
“Ừ,” Hứa Đinh cười cười, “Một người bạn của tôi tới, muốn bàn bạc với Trình Khác chuyện hợp tác.”
“…À.” Giang Dư Đoạt không hỏi nữa.
Dù có hợp tác cái gì, y cũng nghe không hiểu.
Hôm nay quay xong cũng sớm, vừa qua giờ ăn trưa đã xong, nhưng Trình Khác vẫn không đi, cùng người bạn kia của Hứa Đinh hàn huyên dễ đến hai ba tiếng rồi vẫn chưa xong.
Lúc Giang Dư Đoạt đang trên đường đi vệ sinh, Trình Khác đi theo ra.
“Còn phải một lúc nữa,” Trình Khác nói, “Cậu có muốn về trước không?”
“Không cần, phiền toái, còn mất công đi riêng một chuyến,” Giang Dư Đoạt nói, “Các anh cứ nói chuyện của các anh, không cần để ý đến tôi.”
“Chán không?” Trình Khác hỏi.
“Ừ,” Giang Dư Đoạt cười cười, “Tôi hôm nào cũng chán, cũng không thấy gì.”
“Cậu có thể lên tầng xem gì đó,” Trình Khác thấp giọng nói, “Trên tầng có một căn phòng, ở trong sưu tầm…”
“Cái gì?” Giang Dư Đoạt cũng nhỏ giọng hỏi.
“Các loại đồ chơi…tình…tình thú.” Trình Khác nói.
“Đồ chơi tình thú cái gì?” Giang Dư Đoạt ngẩn người, hai giây sau mới phản ứng được, “Đệchhh? Thứ này cũng có người sưu tầm?”
“Không phải mấy thứ cậu mua được trong cửa hàng,” Trình Khác hắng giọng, “Cậu thấy chán có thể đi xem cái kia cho đỡ buồn, phòng kia ngày thường không mở, hôm nay có Hứa Đinh ở cùng chúng ta, cho nên có thể vào.”
“Anh từng xem chưa?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Chưa,” Trình Khác nói, “Tôi còn chưa có thời gian đi xem.”
Giang Dư Đoạt chần chừ, cố đè thấp giọng hỏi: “Muốn tôi chụp chút cho anh xem không?”
Trình Khác liếc nhìn y, nhịn nửa buổi cuối cùng cũng cười lên, dựa vào tường vui vẻ: “Không cần, tôi chỉ sợ cậu thấy chán, tìm gì đó cho cậu vui thôi thôi.”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt cười.
“Vậy tôi vào đây,” Trình Khác liếc nhìn người trong phòng, “Chắc tầm nửa tiếng nữa là sẽ nói xong.”
“Được, tôi…” Giang Dư Đoạt liếc nhìn cầu thang bên kia, “Chốc nữa tôi lên xem một chút.”
Trình Khác quay người vào phòng.
Giang Dư Đoạt lúc từ nhà vệ sinh ra hơi chần chừ, nhìn bốn phía không có ai, y thuận theo cầu thang lên tầng.
Hai hôm nay y đều ngồi trên cái ghế sofa kia, gần như đã hòa thành một thể với đại sảnh bối cảnh video kia, nhiều lần nhân viên công tác đi tới, đến trước mặt mới thấy y ngồi đó, bị giật mình.
Cảm giác này thật tốt, rất an toàn.
Thế nên đây là lần đầu tiên Giang Dư Đoạt tham quan từng phòng trong cái bảo tàng tư nhân này.
Có điều sau khi y nhìn từng căn phòng triển lãm một lần, đột nhiên hiểu ra tại sao Trình Khác lại bảo y đi xem đồ chơi tình thú gì gì đó, có lẽ Trình Khác cũng biết, mấy thứ trong phòng khác, y căn bản xem không hiểu.
Đối với y mà nói, tranh chỉ là tranh, lọ chỉ là lọ, cái đĩa là cái đĩa, một đống sắt chính là một đống sắt…
Y đứng ở cửa phòng, sững sờ một hồi lâu, cuối cùng vẫn không đi vào, quay người dựa vào lan can trên hành lang.
Trên lan can có gắn một cái gạt tàn nhỏ, quan sát hai ngày nay, cái này hẳn có ý là được hút thuốc ở đây, y móc một điếu thuốc ra, châm thuốc lên.
Có lúc y sẽ cân nhắc, bản thân coi Trình Khác là bạn bè, có phải có hơi qua loa rồi không.
Nhiều năm như thế, y lần đầu tiên gặp một người còn chưa quen biết được mấy tháng đã coi là bạn.
Y thậm chí còn không biết, người như Trình Khác có thể coi y là bạn hay không, hoặc là, có thể tiếp thu được chuyện có một người bạn như vậy hay không.
Càng tiếp xúc với Trình Khác, y càng cảm thấy người bạn như vậy, nhất định sẽ biến mất, có lẽ chính mình trải qua cuộc sống mỗi ngày nhàm chán quá lâu, Trình Khác đột nhiên xuất hiện như một đốm sáng nho nhỏ, y nhìn chằm chằm đốm sáng này sẽ không nhìn thấy bốn phía u ám nữa, nếu đốm sáng ấy biến mất, vốn đang là màu xám để có thể biến thành màu đen, phải rất rất lâu mới nhạt đi được.
Chỉ là bây giờ, muốn lui lại cũng không kịp nữa, cho dù Trình Khác nghĩ thế nào, y đều sẽ giữ lại.
Bạn bè có thể sẽ biến mất, nhưng bạn bè sẽ không thể vì y mà biến mất.
Dưới tầng vang đến tiếng nói chuyện, hẳn là mấy người Trình Khác nói chuyện xong đã đi ra ngoài.
Giang Dư Đoạt tắt thuốc, quay người đang định xuống tầng, một bóng người thoáng hiện qua nơi hành lang bên ngoài cửa sổ trước tầng một.
Y đột nhiên quay đầu lại, nhìn cửa sổ chằm chằm.
Phía bên ngoài cửa sổ là bãi đậu xe, mọi người đều đỗ xe ở đây, xuyên qua cửa sổ có thể thấy, nhưng hiện giờ y chỉ có thể thấy tuyết bị xe lái qua tán loạn, còn có mấy mảng đất màu vàng sậm bị lộ ra.
Trình Khác lấy điện thoại di động ra, đang định gọi cho Giang Dư Đoạt thì thấy y từ tầng hai đi xuống.
Một căn phòng sưu tầm đồ chơi tình thú, thằng nhóc này thế mà nhìn sắp được bốn mươi phút… Không hổ là lão đại lăn lộn đầu đường.
Có điều lúc thấy Giang Dư Đoạt đi tới, hắn liền phát hiện ra sắc mặt Giang Dư Đoạt không tốt lắm.
Người khác có lẽ không nhìn ra được, hắn lại thấy rất rõ ràng, Giang Dư Đoạt có hơi căng thẳng, sau khi cười cười với hắn cùng mấy người Hứa Đinh xong, tầm mắt liên tục nhìn chằm chằm cửa sổ.
Trình Khác nhìn theo ánh mắt y, ngoại trừ mấy chiếc xe dừng ngoài cửa sổ, hắn chẳng thấy gì nữa.
“Anh nói không ăn cơm, vậy thì không ăn,” Hứa Đinh nhìn đồng hồ đeo tay, “Tôi bảo tài xế đưa anh và Tam ca về?”
“Ừ.” Trình Khác gật đầu.
“Vậy hai ngày nữa tôi đi công tác về, chúng ta tìm ngày nào đó đi xem nhà hàng.” Lương Nghĩa nói.
Lương Nghĩa là bạn Hứa Đinh, cái nhà hàng lấy vẽ tranh cát làm chủ đề mà trước đó Hứa Đinh nói, là cùng gã làm, có điều Lương Nghĩa cũng chỉ bỏ tiền, không tham gia quản lý, chuyện gì quyết định xong xuôi rồi, gã cũng không quan tâm nữa.
“Được.” Hứa Đinh nói, “Đừng để mỗi tôi với Tiểu Khác xử lý.”
Mấy người cùng nhau ra bãi đậu xe, lúc đi chếch qua cửa sổ, Trình Khác lại cố nhìn lần nữa, không thấy gì bất thường, bãi đỗ xe cũng không có ai.
Hắn thậm chí còn bỏ tâm sức nhìn chăm chú chân tường dưới cửa sổ, chỉ thấy một tầng tuyết đọng, ngay cả dấu chân mèo hoang chó hoang cũng chẳng có.
Hứa Đinh lái xe đưa hắn và Giang Dư Đoạt về, sau khi lên xe, Giang Dư Đoạt vẫn hơi căng thẳng, quay đầu về sau nhìn vài lần.
Sau khi rời khỏi ngoại ô, trở về đường lớn người đến người đi, y tựa hồ mới tỉnh táo lại, một đường cũng chẳng nói gì, nhưng cũng không phải bộ dạng ngẩn người không muốn nói gì.
Trở về sảnh tòa nhà, sau khi Hứa Đinh lái xe đi, Giang Dư Đoạt mới như thể đã nhịn lâu lắm rồi mở miệng: “Anh nhìn thấy cái gì à?”
“Cái gì?” Trình Khác ngẩn người.
“Người trong bãi đậu xe.” Giang Dư Đoạt nói.
“Không,” Trình Khác trả lời, hắn đoán không sai, Giang Dư Đoạt căng thẳng là vì điều này.
Câu trả lời của hắn làm Giang Dư Đoạt nhíu mày: “Không có thật?”
“Thật sự không có.” Trình Khác nhẹ giọng nói, “Cái cửa sổ kia có thể nhìn ra bãi đậu xe, nếu có người ở đó, sẽ có dấu chân chứ.”
Giang Dư Đoạt nhìn hắn không nói gì.
“Từ mặt tường chỗ cửa sổ đến chỗ đường dừng xe, vết chân cũng không có,” Trình Khác nói, “Tôi cố ý nhìn mà.”
Giang Dư Đoạt trầm mặc hồi lâu, ánh mắt nhìn hắn rất phức tạp, Trình Khác thậm chí không thể nào phán đoán ra trong ánh mắt y là loại tâm trạng gì.
“Anh không nhìn thấy gì,” Giang Dư Đoạt cũng nhẹ giọng nói, “Sao lại cố ý nhìn xem có vết chân hay không?”
Trình Khác thở dài: “Lúc cậu đi từ trên tầng xuống thì cứ nhìn chỗ đó, tôi nghĩ liệu có phải cậu nhìn thấy gì không, cho nên lúc đi ra bãi đậu xe cố ý nhìn.”
“Thế nhưng anh không nói với tôi.” Giang Dư Đoạt nhíu mày.
“Tôi có thể nói gì?” Trình Khác hỏi.
Lần này hắn thấy rõ cảm xúc trong ánh mắt Giang Dư Đoạt, ngập tràn đều là khó chịu.
Hắn chưa từng thấy ánh mắt như vậy, trong phút chốc có thể làm người ta cảm nhận được nỗi đau khổ của người này.
Lúc Giang Dư Đoạt mở miệng lần nữa, giọng rất nhỏ, còn hơi khàn khàn: “Trình Khác.”
“Cái gì?” Trình Khác đáp.
“Anh không tin tôi.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác ngây người, không biết phải trả lời thế nào.
“Anh không tin tôi,” Giang Dư Đoạt nhẹ giọng lặp lại lần nữa, “Đúng không?”
“Tôi không biết phải… tin cái gì,” Trình Khác trả lời hơi gian nan, Giang Dư Đoạt trước mắt làm hắn hơi sợ, nhưng cũng khiến người ta đau lòng, hắn càng muốn ôm Giang Dư Đoạt vào lòng, vỗ về lưng y, thế nhưng lại chẳng dám, vì thế chỉ có thể cách áo khoác mà xoa tay y, “Tôi căn bản không biết có chuyện gì.”
“Không sao.” Giang Dư Đoạt nói.
Cơm tối vẫn là vấn đề nan giải, vốn là tủ lạnh rỗng tuếch vẫn luôn lãng phí tiền điện, hôm qua bị Giang Dư Đoạt càn quét hết trứng gà cùng xúc xích, hiện giờ thật sự có thể rút phích cắm điện rồi dùng như tủ bình thường.
“Đồ ăn ngoài à?” Trình Khác cầm điện thoại lên.
Giang Dư Đoạt không lên tiếng, thoạt nhìn đang do dự.
“Được thôi, đồ ăn ngoài chán rồi, hay là… thêm mấy món đi,” Trình Khác nói, “Bình thường một mình tôi, gọi một món thì ăn chán, gọi hai lại thừa…”
“Được.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
Trình Khác xem qua một lúc, gọi một phần canh xương*, một phần thịt hấp bột*, lại thêm một phần sườn xào chua ngọt*.
“Đủ chưa?” Hắn hỏi Giang Dư Đoạt.
“Anh…” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, “Làm sao mà giữ được dáng thế?”
“Hả?” Trình Khác ngẩn người.
“Hai món mặn một món canh, toàn là thịt, một cọng rau cũng méo có à?” Giang Dư Đoạt cảm thán, “Bảo sao lại phải đi tập thể hình.”
“Cút đi,” Trình Khác cười, “Tôi chỉ thích ăn thịt, muốn ăn rau dưa gì đấy có thể mua hoa quả mà.”
“Vậy hoa quả đâu?” Giang Dư Đoạt nói.
“Ngày mai mua đi” Trình Khác nói.
Đồ ăn rất nhanh đã được đưa tới, Trình Khác hôm nay nói chuyện với mấy người Hứa Đinh có hơi mệt, đã lâu rồi không cần dùng não nhiều như thế, hiện giờ ngửi thấy chút hơi thịt đã muốn nhào tới một mình ăn hết hai món mặn một món canh kia.
Giang Dư Đoạt ngược lại hoàn toàn giống bình thường, ăn uống nghiêm túc, không nhường cũng không cướp.
“Cậu không đói à?” Trình Khác vừa ăn vừa hỏi.
“Tôi ở đấy cũng chẳng làm gì,” Giang Dư Đoạt nói, “Chỉ có ngồi, không tiêu hao năng lượng.”
Trình Khác thở dài, “Tôi phục cậu rồi, bảo tôi cả ngày cứ như thế.”
Còn chưa dứt lời, phía dưới truyền đến một tiếng nổ mạnh, Trình Khác sợ đến run người, lại thêm một tiếng nữa.
Xe dừng dưới lầu đều kêu inh ỏi, tất cả ầm ĩ thành một trận.
“ĐỆT!” Chờ hắn nhận ra hẳn là có người đốt pháo, Giang Dư Đoạt đã đứng bên cạnh cửa sổ, đang nhìn xuống.
Hắn đặt đũa xuống, nhìn Giang Dư Đoạt, đợi một lúc nhìn Giang Dư Đoạt vẫn chưa có ý quay về ăn tiếp, hắn mới nói một câu: “Chắc là trẻ con nghịch pháo, gần Tết rồi.”
“Ừ, tôi biết.” Giang Dư Đoạt nói, nhưng vẫn đứng không nhúc nhích.
Trình Khác không xen vào nữa, cúi đầu ăn tiếp.
Một bát cơm ăn xong, Giang Dư Đoạt mới trở lại bên bàn.
Cơm nước xong xuôi, Trình Khác muốn tìm một bộ phim xem, không phải loại kinh dị, nhưng Giang Dư Đoạt ăn xong một tiếng rồi vẫn chưa thấy nói được mấy câu.
Hẳn là không căng thẳng, nhưng rất cảnh giác.
Trình Khác không hiểu làm thế nào mới có thể khiến y thả lỏng, cảm giác cũng chả có cách nào làm y thả lỏng được.
Nằm trên ghế sofa chỉ cảm thấy hơi ngột ngạt.
Không biết nên làm gì, là trạng thái làm người ta bực chết đi được.
Nằm sững sờ không biết bao lâu, cảm giác con Miu đang nằm nhoài trên đùi sắp bị hắn sờ trụi hết lông, hắn mở màn chiếu rồi mở bừa một bộ phim bắt đầu xem.
Đây là một bộ phim tình cảm, ngoại trừ biết hai người này đang yêu nhau, Trình Khác chẳng thấy gì nữa.
Bộ phim sắp phát xong, điện thoại di động của hắn vang lên.
Có tin nhắn tới.
Một tiếng chuông này làm hắn đột nhiên thấy có chút sinh khí hơn, hắn lấy điện thoại qua nhìn.
Tin nhắn là Lâm Húc gửi.
– Anh Trình, tối nay rảnh không?
Trình Khác nhìn tin nhắn này, không nhắn lại ngay.
Tối nay rảnh không? Rảnh.
Nhưng hắn chẳng muốn ra ngoài, có lẽ loại tâm tình bị đè nén phiền muộn này làm hắn rất khó chịu.
Mãi cho tới khi màn hình điện thoại tắt, hắn vẫn chưa thể đưa ra quyết định, chỉ là đặt điện thoại qua một bên.
Cuối cùng hắn lại mở điện thoại di động ra, gõ gõ, vào vòng bạn bè của Lâm Húc.
Vòng bạn bè của Lâm Húc cũng không đăng nhiều, cơ bản đều là ảnh, nhưng ảnh cá nhân như trong tưởng tượng của hắn một tấm cũng không có, tất cả đều là ảnh lúc làm việc, hơn nữa đều là tiện tay chụp trong lúc làm.
Không hiểu sao làm hắn có chút thiện cảm.
Nhìn chằm chằm ảnh profile Lâm Húc một lúc, hắn gửi tin nhắn trả lời cho Lâm Húc.
– Ở đâu?
Lâm Húc nhắn lại rất nhanh, vẫn là cái “Cho đi” hôm nọ.
Trình Khác nghĩ một lúc rồi hỏi một câu.
– Còn có ai nữa?
– Em đang uống một mình.
– Được.
Sau đó Trình Khác bỏ điện thoại lại trên bàn uống nước, quay đầu nhìn Giang Dư Đoạt đang ngồi một bên đọc tiểu thuyết.
“Gì?” Giang Dư Đoạt ngẩng đầu nhìn hắn.
“Tôi ra ngoài một lát,” Trình Khác nói, “Bạn hẹn uống rượu.”
Giang Dư Đoạt ngẩn người, theo bản năng nhìn giờ trên điện thoại, sau đó mới đáp: “À.”
Trình Khác không nói gì nữa, đứng dậy mặc áo khoác.
Chuẩn bị xong, chuẩn bị đi ra ngoài, hắn phát hiện Giang Dư Đoạt vẫn đang mờ mịt nhìn hắn, vì thế nghĩ ngợi một lúc rồi đi tới trước mặt Giang Dư Đoạt: “Giấy bút.”
Giang Dư Đoạt từ đâu đó lấy ra bút cùng vỏ thuốc lá, đưa cho hắn, hắn viết tên quán bar lên trên.
“Tôi chỉ đến đây thôi.” Hắn nói.
Giang Dư Đoạt nhận lấy vỏ thuốc lá nhìn, hắn còn định nói thêm gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.
Hắn không muốn làm Giang Dư Đoạt lo lắng, nhưng từ góc độ của mình, thật sự không nghĩ ra lý do cần phải nói đến đó để làm gì với Giang Dư Đoạt, cuối cùng chỉ không nói gì nữa.
Một chiếc xe lái đến trước mặt Giang Dư Đoạt, Trần Khánh thò đầu ra: “Tam ca.”
“Mày về nhà rồi à.” Giang Dư Đoạt mở cửa xe, ngồi xuống ghế phụ.
“Ừ, có điều ở nhà cũng không có việc gì.” Trần Khánh quay đầu xe, “Đi đâu?”
“Một quán bar, tên là “Tương Tự”. Giang Dư Đoạt nói địa chỉ cho Trần Khánh.
“Cũng xa phết,” Trần Khánh nói, “Tích gia cũng ăn chơi thật, phải tao nếu giờ muốn đi bar, chắc chắn tìm cái nào gần.”
Khu này chắc là không có “cho đi”, “ca ây cây bar”, có lẽ không có… Giang Dư Đoạt nhớ lại một chút, “GAY”, là ba cái chữ buồn cười này.
Đồng tính luyến ái có gì vui chứ, tìm bạn trai bạn gái cũng khó hơn người ta.
Sau khi lái xe được một lúc, Trần Khánh nhìn qua gương chiếu hậu: “Tam ca, cái xe phía sau…”
“Biết rồi.” Giang Dư Đoạt nói.
Chiếc xe phía sau bọn họ từ lối nhỏ đi ra, vẫn luôn bám phía sau, đến giờ đã đi theo gần ba con phố.
“Rẽ rồi.” Trần Khánh nói.
“Ừ.” Giang Dư Đoạt đáp.
Sau khi con xe kia chuyển hướng, cũng không có xe nào đi theo nữa.
Nhưng Giang Dư Đoạt vẫn chưa cảm thấy an toàn, dù sao hiện giờ mục tiêu của bọn họ cũng không chỉ là chính mình, còn có Trình Khác.
Đi theo chỉ dẫn, hai người họ cuối cùng cũng đến được con phố có quán bar kia, Giang Dư Đoạt nhìn ra ngoài cửa xe.
Phố quán bar trên thế giới này đều trông không khác nhau là mấy, đủ các loại đèn neon xanh đỏ khắp nơi trong bóng tối, cho dù có bao nhiêu đèn cũng chẳng thể chiếu sáng nổi đường, mười mét lại đổi một loại nhạc, vui vẻ cũng gào thét, đau khổ cũng gào thét, ở nơi như thế này, cảm xúc biểu hiện ra đều đơn điệu mà cuồng loạn.
“Đi lên một đoạn nữa chắc cũng đến được cái “Không khác lắm” kia,” Trần Khánh nhìn bên ngoài, “Chỗ này đúng là hoa cả mắt, Tam ca, mày nói xem đúng không.”
“Không khác lắm cái gì?” Giang Dư Đoạt nhìn gã.
“Quán bar chứ còn gì, không phải gọi là “không khác lắm” hay là “không lệch lắm” gì à,” Trần Khánh nghĩ lại, “À hình như là hai chữ.”
“Tương tự.” Giang Dư Đoạt bóp trán.
“Đúng, “Tương tự”…. Là cái kia đi!” Trần Khánh chỉ phía trước.
Giang Dư Đoạt nhìn theo hướng gã chỉ, một tấm biển rất lớn, liếc qua có thể thấy một khoảng màu bạc, giữa màu bạc có một khoảng nổi màu đen, hai chữ đơn giản màu đen.
“Ừ,” Giang Dư Đoạt gật đầu, “Tìm chỗ đỗ xe đi.”
Trần Khánh chậm rãi lái xe, lái đến khoảng 20 mét phía trước có một con xe vừa lái đi.
“Có rồi có rồi có rồi,” Trần Khánh nhanh chóng đánh lái về trước, phía trước cũng có một chiếc đang lái đến, xem chừng chuẩn bị cướp chỗ, Trần Khánh lập tức nhào người một cước đạp chân ga, sau đó vừa chửi vừa quay xe, “Đệch cụ nhà mày! Muốn cướp vị trí với ông nội mày còn non lắm! Ngu vl! Để ông mày cho mày xem thế nào là dừng xe!”
Giang Dư Đoạt đập lên tay gã: “Cho mày mười giây, không xuống đánh người ta thì ngậm miệng vào.”
Trần Khánh ngậm miệng.
Đỗ xe vào chỗ xong, chiếc xe kia lái qua đầu xe bọn họ, lái xe quay mặt lại nhìn bọn họ chằm chằm, một mặt khiêu khích.
“Giỏi thì đến đây.” Trần Khánh mở cửa xuống xe.
Giang Dư Đoạt thở dài, như Trần Khánh, có xuống mười đứa người ta cũng chẳng thèm nhìn.
Y mở cửa xuống xe, chậm rãi đi tới đầu xe, nhìn chằm chằm người kia.
Người kia trừng mắt với y tầm mấy giây, thu hồi ánh mắt rồi tiếp tục lái xe về phía trước.
“Kiểu như tao, gọi là cáo mượn oai hùm, đúng không.” Trần Khánh nói.
“Giờ cũng có đầu óc rồi đấy.” Giang Dư Đoạt vào trong xe.
“Không đi vào à?” Trần Khánh ngẩn người, “Ngồi ở đây?”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt đáp, cúi đầu châm điếu thuốc.
“Không phải chứ, ngộ nhỡ Tích gia đụng phải chuyện gì,” Trần Khánh hơi mờ mịt, “Hai ta ở đây cũng chẳng giúp được mà.”
“Tao sợ đi vào lại đụng phải anh ta,” Giang Dư Đoạt nói, “Tao không muốn để anh ta biết đi ra ngoài uống rượu tao còn bám theo.”
“Mày đi theo bảo vệ anh ta, cũng không thể cho anh ta biết?” Trần Khánh cau mày, “Còn nữa, chúng ta cũng hay đi quán bar, cũng không thể vào uống chút rượu à? Nhiều người như thế, được mấy người giống như mày giữa một đống người có thể liếc mắt là nhận ra người.”
“…….Mày có biết đây là quán bar gì không?” Giang Dư Đoạt thở dài.
“Quán bar không phải là quán bar à.” Trần Khánh nhìn y.
“Đây là một cái Gei bar.” Giang Dư Đoạt nói.
“Cho ai?” Trần Khánh ngẩn người.
Giang Dư Đoạt không nói nữa, nhìn chằm chằm cửa chính quán bar, hiện giờ đang đi vào có lẽ có tầm bảy, tám người, đều là nam, có lẽ bên trong cũng đều là nam… Y và Trần Khánh nếu đi vào, hẳn cũng sẽ không quá làm người khác chú ý.
Hơn nữa như Trần Khánh nói, ngồi ở đây, Trình Khác nếu thật sự đụng phải chuyện gì, đến lúc bọn họ phát hiện động tĩnh e là đã chậm.