*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Trần Khánh cúp điện thoại, Trình Khác đứng lặng nhìn điện thoại cả buổi, rồi mới thả điện thoại xuống đầu giường.
Tuy rằng bình thường lần nào nói chuyện với Trần Khánh cũng đều rất vất vả, chưa nói nổi hai câu đã mong kết thúc, nhưng hiện giờ, hắn lại không hy vọng Trần Khánh cúp điện thoại.
Bởi vì cúp điện thoại rồi, hắn sẽ phải tiếp tục một mình đối mặt với Giang Dư Đoạt còn đang bị quấn bên trong ga trải giường.
Giang Dư Đoạt cũng đã khôi phục lại trạng thái bình thường, chỉ là y còn có thể tấn công lần nữa không, ra tay mạnh đến mức nào, Trình Khác đều không thể đoán được.
Thật ra từ lúc bắt đầu quen biết Giang Dư Đoạt, hắn thỉnh thoảng sẽ cảm thấy người này không bình thường, có điều hắn cũng không suy nghĩ kỹ càng, ngoài việc hắn và Giang Dư Đoạt cũng không thân thiết đến mức có thể tìm hiểu sâu xa như vậy, hắn còn có một ít cảm tình không thể nói rõ với Giang Dư Đoạt.
Cho dù phần cảm tình này đến từ chính người này, hay vì hắn đang phải trải qua biến cố lớn nhất trong đời, dù sao cũng tồn tại rành rành.
Hiện giờ đột nhiên phải đối mặt với một Giang Dư Đoạt như vậy, Trình Khác đột nhiên cảm thấy hơi mờ mịt.
Hắn đứng bên giường, nhìn Giang Dư Đoạt còn đang nằm yên tĩnh trong ga trải giường, không biết lúc này nên nói gì đó, hay cứ nhìn y như vậy, hoặc là nên mở ga trải giường ra, nhìn xem tay Giang Dư Đoạt thế nào.
Đứng một lúc sau, vai phải hắn bắt đầu nhói đau, là chỗ vừa nãy bị Giang Dư Đoạt cắn một cái.
Hắn đi tới trước tủ quần áo, mở tủ ra, kéo gương to bên trong ra ngoài, có điều sau khi đứng trước gương, hắn đầu tiên là nhìn Giang Dư Đoạt trên giường, thấy y không động đậy, lúc này mới nhìn lên vai mình, trên áo phông màu trắng còn có thể thấy rõ vết máu chảy ra.
Giang Dư Đoạt cắn nghiêm túc thật sự, hắn kéo cổ áo ra, rách đến ba lỗ, đều là hình tròn, đã sưng lên.
Có điều so với vết cắn này, hắn càng để ý cú đấm trên mặt hắn.
Quá nổi bật.
Chỗ phía dưới góc mắt phải vừa đỏ vừa sưng, còn có hơi xanh tím.
Hắn thở dài, đóng cửa tủ lại, đi tới nhìn lướt qua Giang Dư Đoạt rồi ra khỏi phòng ngủ, vào nhà bếp.
Trong tủ lạnh không có đá lạnh, nhưng lại có sữa chua, hắn cầm một bình ra đặt lên khóe mắt, cũng không quay lại phòng ngủ nữa, mà ngồi ngẩn người trên sofa phòng khách.
Trần Khánh đến nhanh thật, mới chỉ nửa tiếng mà chuông cửa đã vang lên, thế nhưng lúc Trình Khác đi qua mở cửa, vẫn cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm.
“Tam ca!” Cửa vừa hé ra, giọng Trần Khánh đã chen vào, “Mày không sao chứ?”
Giang Dư Đoạt ở trong phòng ngủ không hề trả lời.
“Tích gia, anh không sao…” Sau khi vào, nhìn thấy mặt Trình Khác, Trần Khánh ngẩn người, lập tức đè giọng, “Mắt làm sao… đau không? Cần đi khám không, tôi có lái xe tới.”
“Cậu trước tiên nhìn Tam ca của cậu đã…” Trình Khác chỉ vào phòng ngủ.
Vốn còn đang lo lắng Trần Khánh nhìn thấy Giang Dư Đoạt bị bọc thành cuốn gà Bắc Kinh* sẽ sợ hãi một phen, kết quả là hắn vừa quay đầu lại đã phát hiện, Giang Dư Đoạt không biết từ lúc nào đã chui ra khỏi ga trải giường, đang ngồi trên mép giường, ngoại trừ tóc tai có hơi loạn, tất cả đều như bình thường.
Trình Khác ngây người.
“Tam ca?” Trần Khánh đi tới, “Mày sao rồi?”
“Không sao.” Giang Dư Đoạt dùng tay phải nâng cổ tay trái lên.
“Cổ tay cậu ta có lẽ trật khớp rồi,” Trình Khác nhìn Giang Dư Đoạt “Tôi lúc nãy… dùng sức có thể hơi mạnh.”
Trần Khánh cúi đầu nhìn tay y: “Trật khớp à?”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt đáp.
Không đợi Trình Khác nói đi đến phòng khám xem, y đã dùng tay phải nắm lấy trái, sau đó đột ngột vặn ra ngoài.
“Cậu!” Trình Khác chỉ cảm thấy chính cánh tay mình cũng đau buốt theo, nhanh chóng quay đầu đi.
Hắn biết Giang Dư Đoạt muốn tự vặn cổ tay trật khớp của y lại vị trí cũ, nhưng bác sĩ giúp vặn lại và bản thân cứ như vậy túm lấy tay vặn lại vị trí cũ, nhìn tận mắt là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Mà qua khóe mắt, có thể thấy Trần Khánh có vẻ trấn định hơn hắn, đứng trước mặt Giang Dư Đoạt không nhúc nhích, chỉ là nhìn tay y đang dùng sức vặn.
Trần Khánh nhìn Trình Khác một cái, rồi quay người đi.
Trình Khác cảm giác Giang Dư Đoạt muốn nói gì đó, giải thích, hoặc là xin lỗi.
Nhưng hai người cứ đứng mặt đối mặt như vậy gần được một phút, Giang Dư Đoạt đến một chữ cũng chưa nói ra.
Trình Khác cũng muốn nói gì đó, có điều cũng chẳng nói ra được.
Đứng sững một lúc, Giang Dư Đoạt giật giật, xoay người đi đến đầu giường cầm quần áo mặc vào.
Trình Khác lúc này mới kinh ngạc nhận ra, trên người Giang Dư Đoạt vẫn luôn chỉ có một cái quần trong, chuyện đánh nhau có lẽ tạo nên kích thích quá mãnh liệt, giữa chừng hắn hoàn toàn không để ý đến.
Giang Dư Đoạt mặc quần áo nghiêm chỉnh, lấy điện thoại đến, cúi đầu gõ gõ điện thoại, Trình Khác nghe thấy tiếng điện thoại của mình đặt ở phòng khách vang lên.
“Tôi gửi số điện thoại Trần Khánh cho anh,” Giang Dư Đoạt bỏ điện thoại vào túi, “Về sau… Nó đến thu tiền thuê nhà, có gì hỏng muốn sửa muốn thay cũng cứ gọi cho nó.”
“À.” Trình Khác đáp.
“Anh còn bị thương chỗ nào nữa không?” Giang Dư Đoạt hỏi.
Trình Khác sờ sờ khóe mắt bị thương của mình, có hơi đau, có điều vị trí khác trên người cũng không sao, ngoài vai ra thì đều không có cảm giác gì, hắn lắc đầu: “Không.”
Giang Dư Đoạt gật đầu, đứng mấy giây, đi qua người hắn, ra khỏi phòng ngủ, sau đó cửa phòng vang lên một tiếng, Giang Dư Đoạt đã đi rồi.
Trình Khác thở dài, ngồi lên giường, ngẩn người nhìn sàn nhà.
Đáng ra nên nói lời xin lỗi.
Sau khi vào thang máy, Giang Dư Đoạt có hơi hối hận.
Mà xin lỗi dường như cũng chẳng để làm gì.
Càng là chuyện nghiêm trọng, xin lỗi càng làm bất lực lộ rõ.
Mà y từ nhỏ đến lớn, tần suất sử dụng hai chữ này có lẽ so với “tôi tin anh” cũng không nhiều hơn là bao, không có thói quen này, cũng không biết điều này.
Hơn nữa, hôm nay y đã nói xin lỗi với Trình Khác một lần rồi.
Trong một ngày nói xin lỗi hai lần.
Nghe thật châm chọc, cũng chẳng có chút thành ý nào.
Có lẽ hiện giờ, cách thức xin lỗi có thành ý nhất, là không xuất hiện trong cuộc sống Trình Khác nữa.
Trần Khánh lái xe ra trước tòa nhà, Giang Dư Đoạt lên xe.
Cửa xe vừa đóng lại, y liền sờ sờ túi, định tìm điếu thuốc, nhưng túi trống không, hẳn là để ở nhà Trình Khác rồi.
“Cái tay mày cũng nên cố định lại chứ?” Trần Khánh cầm thuốc lá và bật lửa của mình đưa cho y.
“Ừ,” Giang Dư Đoạt châm thuốc, “Chốc nữa tao về xử lý chút là được.”
“Mắt Tích gia không sao chứ? Tao thấy sưng lắm.” Trần Khánh nói.
“Không biết,” Giang Dư Đoạt nhíu mày, “Mày rảnh thì gọi lại hỏi thăm anh ta xem.”
“Được.” Trần Khánh khởi động xe, lái ra cổng khu nhà.
“Tao đưa số điện thoại của mày cho anh ta,” Giang Dư Đoạt nói, “Sau này tiền thuê nhà mày đi thu đi.”
“Được,” Trần Khánh gật đầu, ngẫm lại liền liếc mắt nhìn y, do dự mấy giây vẫn hạ quyết tâm hỏi: “Mày không phải đã lâu rồi không như vậy à? Nhận lầm người ấy.”
“Tối hôm qua xem phim ma,” Giang Dư Đoạt mở hé cửa sổ trên trần ra, “Chắc là sợ quá.”
“Hai người bọn mày sao lại rảnh rỗi thừa cơm thế, không phải chơi đoán vẽ thì lại xem phim ma,” Trần Khánh thở dài, “Ăn xiên nướng uống chút rượu không phải thoải mái hơn sao.”
Giang Dư Đoạt không nói gì, chỉ ngửa đầu nhìn lên cửa sổ trên trần xe.
Trần Khánh hôm nay có thể coi là tri kỷ, cả đường đưa y về nhà không nói thêm câu gì nữa.
Sau khi vào phòng giúp y dùng vải băng bó cố định cổ tay qua rồi đi làm.
Giang Dư Đoạt đứng bên cửa sổ, từ khe rèm cửa nhìn ra ngoài.
Quả thật là đã rất lâu, từ mấy năm trước đánh cho Trần Khánh một trận, y cũng không hề xuất hiện tình trạng như vậy nữa.
E là thực sự không nên xem phim ma.
Y rất ít khi xem phim ma, hoặc là nói y rất ít khi xem phim.
Cho dù là bộ phim thế nào, câu chuyện ra sao, đều sẽ có một hai điểm như thế, thậm chí dù không liên quan, y vẫn không hiểu sao tìm được vài điểm gợi nhớ lại mấy chi tiết trước đây.
Nhưng phim ma càng trực tiếp hơn, sợ hãi.
Cho dù là nỗi sợ hãi như thế nào, đều là sợ hãi.
Sợ hãi nếu bị sự thật dẫn dắt, thì cho dù y có không ngừng nói với mình đây không phải sự thật, cũng sẽ chẳng có tác dụng.
Mãi cho tới khi Trình Khác đi tới trước mặt y, y vẫn chìm đắm trong sợ hãi.
Mày là một con chó, hiện giờ là chó con, sau này sẽ thành chó to.
Mày có tên sao? Tên là tao đặt cho mày, cũng có thể tước đi được.
Không được nhắm mắt lại, không được nhìn sang chỗ khác, nhìn chằm chằm đối thủ của mày!
Mày chỉ có một cơ hội ra tay, nó không ngã xuống thì chính mày sẽ ngã xuống, không được cho nó có cơ hội đứng lên…
Cho dù là lúc nào, cho dù ở đâu, sẽ đều có đối thủ xuất hiện.
…….
Giang Dư Đoạt vẫn đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn tia sáng bên ngoài từ u ám trở nên ngày một sáng, sau đó chói mắt, lại chầm chậm ảm đạm xuống, cuối cùng biến thành một mảng mờ mịt.
Không nhìn thấy ai khả nghi, cũng không nghe thấy động tĩnh gì khả nghi.
Có lẽ là bản thân đã chậm chạp đi rồi, rời đi cuộc sống như vậy rất lâu rồi, chỉ dưới áp lực huấn luyện cường độ cao mới có thể giữ được sự nhạy cảm, lúc nào cũng có thể thoát ra.
“Không sao rồi, sau này các con đều an toàn, các con đều an toàn rồi, sẽ không còn ai làm các con bị thương nữa, sẽ không còn ai tổn thương con nữa.”
Có người đã nói với y câu này.
Nhưng y không nhớ rõ người này là ai.
Y chỉ biết không thể tin tưởng bất kỳ người nào đối tốt với mình, bất kỳ hành vi nào làm người ta thả lỏng cảnh giác, ngay sau đó sẽ là tấn công.
Nhưng y từng tin tưởng câu nói này, hết sức mà tin tưởng.
Bởi vì đây là điều y ước ao.
Chỉ tiếc.
Y qua nhiều năm như vậy, cũng vẫn như trước không thể cắt đuôi được hồi ức cùng những người kia, còn có thương tổn những người kia mang đến.
Lại giống như năm đó, không nhẹ không nặng, không nguy hiểm đến tình mạng, nhưng rất đau.
Điều duy nhất thay đổi là, y sẽ không nói với người khác, cũng không lại nói với người nào bọn họ là ai nữa, không ai tin tưởng y, y cũng không muốn bị người khác coi là kẻ điên.
Ngoài cửa sổ, một chiếc xe đang lái tới, dừng trước cửa sổ, ấn còi một cái.
Là Trần Khánh.
Giang Dư Đoạt đi qua mở cửa ra.
“Tao đi thính phúc lâu mua vài món,” Trần Khánh xách hai cái túi vào phòng, “Đều là đồ thường ngày mày thích ăn.”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
“Tao bật đèn nhé?” Trần Khánh đặt tay lên công tắc đèn hỏi.
“Bật đi.” Giang Dư Đoạt ngồi xuống cạnh bàn.
Trần Khánh bật đèn, đi tới giúp y lấy đồ ăn ra xếp lên bàn, “Ăn đi, tao về nhà trước.”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng.
Trần Khánh hầu hết thời gian đều là đồ ngốc, nhưng trước tình huống này, nó vẫn luôn xử lý rất tốt, biết để lại thời gian đủ cho y ở một mình.
“Ngày mai đến hạn thu thuê tòa số ba,” Trần Khánh nói, “Cũng là tao đi à?”
“Tao đi.” Giang Dư Đoạt nói, tiền thuê nhà chỗ Trình Khác có thể để Trần Khánh đi thu, tiền thuê nhà bên này y tự đi, y không muốn để Lư Thiến có ý kiến gì.
“Được.” Trần Khánh rót cho y cốc nước, sau đó mở cửa đi.
Giang Dư Đoạt không muốn ăn gì, cho dù cũng ngửi được mùi đồ ăn rất thơm, lại đều là đồ y thường thích ăn, nhưng vẫn không muốn ăn.
Có điều y vẫn cầm đũa lên, nhanh gọn ăn hết sạch cơm cùng đồ ăn.
Cuối cùng còn ợ một tiếng no nê.
Điện thoại di động trong phòng khách vang lên, Trình Khác đứng trước bếp gas nhìn nồi đặt trên bếp, hoàn toàn không muốn đi ra nghe.
Hắn hiện giờ một bụng đầy phiền muộn, còn thêm nửa bụng là tức giận, vốn cho rằng nấu một nồi cháo trắng hẳn là rất dễ, không ngờ mất một tiếng lại chỉ nấu ra một nồi cơm chan nước sôi.
Ngày hôm nay hắn mới nhận ra, trong phòng bếp không có nồi cơm điện thật sự bất tiện, dù hắn đã ở lâu như vậy rồi, thế nên mới quyết định nấu cháo.
Sớm biết như vậy cứ gọi đồ ăn ngoài, thật sự là ảo tưởng về tài nghệ nấu nướng của bản thân.
Điện thoại di động lần thứ hai vang lên, hắn mới xoay người ra phòng khách nhìn, có hơi bất ngờ, điện thoại là Trần Khánh gọi.
Trình Khác đã hoàn toàn từ bỏ ý định sửa lại cái tên mới này, chỉ đáp một tiếng: “Chưa, còn đang làm.”
“Anh nấu ăn?” Trần Khánh giật mình, “Không an toàn lắm đâu?”
Trình Khác không nói gì, không hiểu cái “không an toàn” này là ám chỉ hắn sẽ nổ tung nhà bếp hay sẽ tự độc chết chính mình.
“Không thì tôi mang chút gì đó qua cho anh?” Trần Khánh nói, “Tôi mới vừa đi thính phúc lâu mua chút đồ ăn, đưa cho Tam ca một ít, còn có nhiều.”
“Không cần, không cần,” Trình Khác nhanh chóng nói, “Tôi làm xong rồi.”
“Vừa rồi không phải nói là đang làm à?” Trần Khánh nói.
“Đúng, hiện giờ làm xong rồi.” Trình Khác trả lời.
“….A, làm nhanh thật.” Trần Khánh nói, “À, tôi hỏi anh, vết thương kia của anh thế nào rồi? Có ảnh hưởng đến thị lực không?”
Thật ra cú đấm kia không đập vào mắt, nhưng Trình Khác theo bản năng vẫn nháy mắt một cái, lại nhìn qua xung quanh, sau đó mới trả lời: “Không ảnh hưởng.”
“Hay là anh đi bệnh viện xem qua đi?” Giọng Trần Khánh không quá yên tâm, “Tình huống như vậy… Tam ca chắc chắn ra tay rất nặng.”
Lúc Trần Khánh nhắc tới Giang Dư Đoạt, Trình Khác hơi dừng lại, do dự nói: “Cậu hay là, vẫn cứ mang đồ ăn tới đi.”
“A?” Trần Khánh ngẩn người.
“Chỗ tôi có rượu,” Trình Khác nói, “Cùng ăn đi.”
Trần Khánh nửa buổi mới nói ra một câu: “Anh định làm gì?”
“…..Tôi còn có thể làm gì?” Trình Khác nói.
Trần Khánh trầm mặc một lát mới mở miệng: “Được rồi, giờ tôi qua.”
Trình Khác cầm nồi nước sôi chan cơm kia đổ đi một nửa nước, sau đó đặt lại nồi lên trên bếp, tiếp tục nấu, biết đâu còn có thể làm thành một nồi cơm?
Có điều lúc Trần Khánh đến, câu đầu tiên đã làm đập tan giấc mộng của hắn.
“Anh đúng thật sự là Đại thiếu gia,” Trần Khánh than thở tắt bếp, “Anh có quỳ xuống lạy nó, nó cũng không biến thành cơm được.”
“À.” Trình Khác cũng thở dài.
“Chỗ tôi có cơm đây, ba hộp.” Trần Khánh nói, “Chắc là đủ.”
Trình Khác có hơi buồn bực, cầm mấy cái đĩa ra phòng khách, đổ đồ ăn Trần Khánh mang đến vào đĩa.
“Lắm chuyện quá,” Trần Khánh ngồi xuống, “Để trong hộp không phải ăn vẫn thế à?”
“Nhìn thích hơn,” Trình Khác cầm bình rượu vang để lên bàn “Uống quen không? Chỗ tôi không có rượu trắng.”
“Đều được,” Trần Khánh rót hai chén, “Uống rượu trắng tôi cũng không dám lái xe đâu.”
“… Uống cái này cũng không lái xe được.” Trình Khác nhìn gã.
“Không sao,” Trần Khánh nói, “Tính cả lúc tôi không có bằng lái, tôi cũng là tay lái lâu năm rồi.”
“Luật kiểm soát nồng độ cồn.” Trình Khác đè cốc gã xuống.
“Mịe,” Trần Khánh nhìn hắn, một lúc lâu sau mới khoát tay, “Được rồi được rồi được rồi, tôi không uống là được chứ gì.”
“Cậu uống rồi gọi xe về cũng được,” Trình Khác nói, “Mai lại tới lấy xe.”
Trần Khánh không nói gì, nhìn dáng dấp như đang đấu tranh nội tâm dữ dội, vừa muốn uống rượu, nhưng lại không muốn mai phải đi một chuyến tới lấy xe.
“Thế này đi,” Trình Khác suy nghĩ, “Cậu đưa địa chỉ cho tôi, mai tôi giúp cậu lái qua.”
Dù sao hôm nay gọi Trần Khánh lại đây, cũng không đơn giản chỉ là uống rượu ăn cơm.
“Vậy được!” Trần Khánh vỗ đùi một cái, vỗ xong liền nhìn hắn, “Anh có bằng không?”
“Tôi có bằng A2.” Trình Khác nói.
“Mịe, anh thừa cơm à mà thi bằng xe tải?” Trần Khánh giật mình.
“Chơi vui.” Trình Khác nói.
“Đúng là chơi vui…” Trần Khánh lấy chìa khóa ra để lên bàn, “Lái cẩn thận chút, xe này là xe khách hàng, hôm qua mới vừa phun sơn lại xong.”
“Ừm.” Trình Khác gật đầu.
Trần Khánh cầm chén qua, uống một hớp rượu, lại gắp một miếng sườn cắn răng rắc.
Trình Khác đang nghĩ xem mở miệng thế nào mới không quá đột ngột, Trần Khánh nhìn hắn cười: “Thật ra tôi cũng biết anh hôm nay là tại sao.”
“Hả?” Trình Khác liếc mắt nhìn gã.
“Anh nếu không phải muốn hỏi tôi chuyện Tam ca,” Trần Khánh nói, “Đời này cũng không thể gọi tôi đến nhà anh ăn cơm.”
“Đừng nói chắc như thế.” Trình Khác nói.
“Chính là chắc chắn như thế,” Trần Khánh nói, “Tôi cũng không có ý gì, chỉ là anh với tôi không phải loại người có thể đi chung một con đường, anh tuy ngoài miệng không tự nhận mình là người có giáo dưỡng, nhưng trong lòng chắc chắn không nhìn lọt tôi, anh và Tam ca cũng thế, không phải người cùng một con đường.”
Trình Khác không nói gì.
“Có điều anh sẽ không coi thường nó,” Trần Khánh nói, “Nó cũng khác bọn tôi, nói đúng ra thì cũng không cùng một con đường, chỉ là không cẩn thận đụng phải.”
Trình Khác cười cười, Trần Khánh không phải lúc nào cũng ngốc.
“Cho nên anh cứ nói thẳng đi, không cần vòng vèo, bọn tôi một đám lưu manh đường phố, chuyện gì cũng nói thẳng,” Trần Khánh nói, “Mà có thể nói đến cùng được hay không, tôi cũng không bảo đảm.”
“Giang Dư Đoạt vẫn luôn như vậy phải không?” Trình Khác hỏi.
“Như nào? Đột nhiên đánh người sao?” Trần Khánh nhíu mày, “Tôi không phải nói rồi sao, mấy năm nay nó không như vậy, trước đây có đánh tôi một lần.”
“Cậu ta đánh cậu?” Trình Khác hỏi.
“Ừ,” Trần Khánh gật đầu, “Hôm đó không biết nó đang nghĩ gì, tôi nghĩ là nó đang nghịch điện thoại, đi qua vỗ vào người nó một cái, kết quả là bị đánh, có điều đánh mấy cái nó đã dừng lại.”
Trình Khác nhớ tới cánh tay Giang Dư Đoạt đấm lên trên đệm hôm nay, nếu như không có cái hãm lại này.
“Cậu ta như thế là…vì sao?” Trình Khác lại hỏi.
Trần Khánh liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng, vùi đầu ăn.
“Sáng nay tôi vừa bị cậu ta đánh một trận,” Trình Khác nói, “Tôi dù gì cũng nên biết tại sao chứ?”
“Tại sao cái gì,” Trần Khánh thở dài, “Nó ngày nào cũng căng thẳng, nếu không có nguy hiểm gì làm sao phát hiện ra được, quá căng thẳng thì sẽ ngộ thương chứ sao.”
Trình Khác không nói gì, cảm giác giải thích của Trần Khánh cũng không có chỗ nào không đúng, nhưng hắn lại cảm thấy chuyện chắc chắn không chỉ như vậy.
“Có nguy hiểm gì?” Trình Khác hỏi, “Liên quan đến chuyện lúc nhỏ của cậu ta sao?”
Trần Khánh ngẩng đầu lên: “Nó từng nói với anh chuyện lúc nhỏ à?”
“Nhắc tới vài câu,” Trình Khác nói, “Không nói tỉ mỉ.”
Trần Khánh nhìn hắn chằm chằm một lúc rồi nói: “Vậy tôi cũng không thể nói nhiều.”
“Cậu biết nhiều lắm à?” Trình Khác lại hỏi.
“Tôi với nó quen biết đã bao nhiêu năm,” Trần Khánh nói, “Từ lúc nó đến đây tôi đã quen nó rồi.”
Trình Khác rót đầy ly rượu cho gã: “Vậy lúc nhỏ cậu ta…”
“Tôi sẽ không nói cho anh,” Trần Khánh nói, “Thật, đừng hỏi tôi, tôi một chữ cũng sẽ không nói cho anh biết.”
Trình Khác thở dài, một lát sau mới hỏi: “Vậy “bọn họ” là ai? Cậu ta cảm thấy có ai đó đang bám theo cậu ta à?”
“Cảm thấy?” Trần Khánh nhíu mày, “Cảm thấy cái gì! Vốn là có mà!”
Trình Khác ngây người, thật sự có người bám theo Giang Dư Đoạt?
Hắn vẫn cảm thấy Giang Dư Đoạt trong chuyện này không bình thường lắm, là chính hắn đoán sai rồi sao?
“Cậu từng thấy rồi à?” Trình Khác hỏi, “Mấy người bám theo cậu ta ấy?”
Trần Khánh nhìn hắn, lại gắp một miếng sườn, vừa nhai vừa như đang trầm tư, mãi cho tới khi nuốt sườn xuống, mới nói một câu: “Chưa.”
Trình Khác lại ngây người.
“Anh cũng biết đấy, tôi người này, không làm được cái gì,” Trần Khánh nói, “Nếu như không có Tam ca, tôi đã bị người ta đánh không biết bao nhiêu lần, tôi căn bản không phát hiện được nguy hiểm gì.”
“Cậu từ trước đến giờ chưa từng thấy người bám theo cậu ta,” Trình Khác nói, “Vậy sao cậu lại tin có người bám theo cậu ta được?”
“…..Chắc là vậy.” Trình Khác cực kỳ lấy làm bất đắc dĩ với việc mình bị Trần Khánh kết luận như vậy.
“Vết thương trên người nó! Anh không thấy à?” Trần Khánh tiếp tục trừng hắn, “Mỗi lần nó phát hiện ra có gì đó không đúng, đều sẽ bị thương! Anh chưa từng thấy à! Cả cái vùng này còn ai dám tìm nó gây sự không dứt như vậy? Lại có mấy người có thể tùy tiện làm nó bị thương như thế!”
Trình Khác trầm mặc một lúc: “Vậy lúc cậu ta bị thương, cậu từng thấy rồi à?”
“Nói thừa, từng thấy rồi chứ.” Trần Khánh nói.
“Lúc cậu ta bị người bám theo làm bị thương, cậu từng thấy rồi sao?” Trình Khác lại hỏi một lần nữa.
“Chưa từng,” Trần Khánh đã hơi không kiên nhẫn, “Tôi nói tôi chưa từng thấy mấy người đó rồi còn gì…… Không đúng, anh rốt cuộc muốn nói gì?”
“Tôi muốn nói…” Trình Khác cắn răng, “Giang Dư Đoạt có phải có vấn đề gì về tinh thần không?”
“Đệch,” Trần Khánh nhìn hắn, một lúc sau liền đưa tay ném đũa xuống, “Con mẹ nó, tôi thấy anh mới bị bệnh thần kinh! Đã vậy bệnh còn không nhẹ!”