“Anh chính là Thường Thanh?” Thẩm Mạt mở miệng.
Người đàn ông đối diện nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng.
Thẩm Mạt hơi kinh ngạc, cô thấy những người nông dân kia không có mấy người là có hàm răng tốt, hơn nữa họ còn không đánh răng, không giống như người này có hàm răng chỉnh tề sạch sẽ.
“Là anh, như thế nào? Cùng em tưởng tượng không giống nhau?”
Thường Thanh tiến lại gần, đây là lần đàu tiên hắn ở gần cô ấy như vậy, làn da trắng nõn, giống như chỉ cần chạm nhẹ một cái là có thể véo ra nước.
Hắn vừa mới đụng phải vú của cô, tuy là chỉ trong nháy mắt nhưng vẫn có thể cảm nhạn được hai luồng mềm mại kia,làm cho hắn tưởng tượng nếu như thật sự nắm ở trong tay không biết cảm giác sẽ như thế nào?
Thẩm Mạt bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm có chút không tự nhiên, một chút kiên cường ban đầu cũng không còn sót lại chút gì, cô hơi nâng ánh mắt nhưng không có nhìn hắn.
“Đi thôi, cơm trrong nhà đã chuẩn bị tốt rồi.”
Thường Thanh không có làm khó nàng,hắn đi ở phía trước, ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn Thẩm Mạt, không có làm hành động gì quá đáng.
Cái này làm cho trong lòng Thẩm Mạt có một chút yên tâm. Quả thật cô có một chút sợ,sợ hắn giống như những tên đàn ông thô lỗ đói khát giống nhau. Xem cô như đồ vật mà khiêng đi, tìm địa phương không ai biết mà xé quần áo của cô, dùng cái miệng thối hôn cô, dùng dương v*t không bao giờ tẩy rửa cắm vào thân thể cô.
Nhưng tất cả chuyện này cũng chưa phát sinh.
Người đàn ông trước mắt này quả thật không giống như trong tưởng tượng của Thẩm Mạt, nhưng hắn cũng không có làm cho người khác chán ghét.
Dọc đường đi không gặp được người nào,họ đi tới phía Tây Bắc của thôn.
Nhà của Thường Thanh là ba gian phòng đất, bên trên có lợp chút ngói, nhìn qua cũng có thể che gió che mưa.
Vào phòng, trên bàn nhà chính có châm hai cây đèn cầy đỏ làm Thẩm Mạt có chút kinh ngạc.
Hiện tại chính phủ cấm mọi người thuê vợ nên đã không còn người dám xử lý.
Nhìn Thẩm Mạt, hắn cười có chút ảm đạm, “Anh vốn nghĩ muốn đem em mua tới, nhưng mà không đủ tiền nên chỉ có thể thuê ba năm, anh sẽ tiếp tục kiếm tiền cho đến khi nào có thể mua em thì thôi.”
Thẩm Mạt nghe ra ý trong đó.
“Anh trước kia nhận thức qua tôi.”
“Đúng vậy,có biết.”
Hăn vừa nói vừa kéo ghế dựa qua cho Thẩm Mạt ngồi xuống, như nghĩ đến cái gì đó, hắn cầm đèn dầu đi ra ngoài bưng một cái chậu gốm trở về.
“Em một ngày bôn ba, rửa tay rửa mặt sạch sẽ cho thoải mái một chút.”
Nhìn nước trong chậu gốm sạch sẽ, Thẩm Mạt lấy cái khăn bỏ vào bên trong, rửa rửa tay, xoa xoa mặt.Hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm hành động của cô, ánh mắt vẫn nóng rực như vậy.
Phía sau, hắn mang mâm bắt lấy ra bày trên bàn, su đó rót hai ly rượu cao lương, đưa cho Thẩm Mạt một ly.
“Uống xong ly rượu này,chúng ta sẽ sống với nhau bạch đầu giai lão.”
Dứt lời, hắn ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Thẩm Mạt không có uống, chỉ là có hơi hơi có chút thất thần.
Thường Thanh lớn lên thật tốt, dưới ánh nến nhìn hắn góc cạnh rõ ràng, cao lớn mạnh mẽ, làn da màu đồng như muốn phát sáng, bên dưới lớp vải thô cơ bắp như ẩn như hiện.So sánh với tên Lý Chí Cao ốm yếu, thì người đàn ông trước mắt này như ánh mặt trời ban trưa vậy.
Chỉ là, bạch đầu giai lão sao? Thẩm Mạt trong lòng cười khổ.
Thường Thanh uống xong rồi mà thấy nàng vẫn chưa uống, hắn hơi nâng nâng đầu lông mày.
“Hay để anh đút cho em uống? Chúng ta vẫn nên uống thêm một lần rượu giao bôi nữa?”
Thẩm Mạt mím môi, lúc này mới đem ly rượu đến bên miệng, một hơi uống cạn sạch.
Rượu cao lương này thật cay,nàng chỉ cảm thấy cổ họng giống như cái lò lửa, liên tục ho khan, Thường Thanh vội vàng đổ một chén nước cho nàng.
Thẩm Mạt nhận ly nước uống xong mới cảm thấy tốt hơn một chút, chỉ là lấy cái ly ra mới phát hiện, mặt người đàn ông gần trong gang tấc.