Editor: Viên Đường
- --
Hứa Nhu Gia cảm thấy tuy rằng bản thân đã mất đi nhiều thứ, thế nhưng đã có những điều khác lấp đầy khoảng trống ấy.
Khi còn nhỏ, ấn tượng của cô về bố mẹ chính là họ rất bận, họ cứ vội vàng kiếm tiền, một lần gặp mặt con cái cũng trở nên rất xa xỉ, thế nên tình cảm của Hứa Nhu Gia với họ cũng không quá sâu đậm.
Dù vậy, khi biết được họ qua đời ngoài ý muốn, bảo cô không khổ sở là giả, nhưng nếu so sánh với những người nhà khóc đến mức tê tâm liệt phế trong nhà tang lễ thì cô quá mức bình tĩnh.
Ngày đó, người xa lạ kia đã xuất hiện trong hàng đống khách qua đường, mà trường hợp hai người gặp nhau cũng đặc biệt một chút nên ấn tượng của cô với nàng cũng sâu sắc hơn một ít.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng, với tỉ lệ một trên mười triệu, hai người có thể tương ngộ tại chốn đô thị phồn hoa này một lần nữa, ấy vậy mà điều kỳ diệu ấy đã xảy ra.
Một năm trước, cô gặp lại vị khách xa lạ kia.
Hiện tại, cô vẫn nhớ rõ tình cảnh khi đó, ngày hôm ấy, cô ra ngoài ăn cơm một mình, bởi vì không phải giờ cao điểm nên dòng người không quá đông đúc. Vậy mà trong thang máy, rõ ràng có rất nhiều chỗ nhưng một người đàn ông xa lạ lại cố ý đứng sát cô.
Mùi mồ hôi khó chịu của gã như được phóng đại lên trong không gian nhỏ hẹp khiến Hứa Nhu Gia không khỏi nhíu mày, sau đó, cô lại cảm giác được mu bàn tay của gã xẹt qua chân mình.
Cô biết bản thân đã gặp phải một kẻ đáng khinh.
Hứa Nhu Gia nhíu mày, cô đang định lên tiếng thì một nữ sinh đang nói chuyện với bạn bè trước mặt cô đột nhiên nghiêng mình, đẩy gã đàn ông kia một cái, sau đó nàng cười hì hì, nói: "Đại ca, thang máy rộng vậy mà, anh qua kia đi."
Tuy rằng giọng điệu của nàng mang ý thương lượng nhưng thân thể đã không hề khách khí mà đẩy gã ra, Hứa Nhu Gia vô thức nhìn về phía nữ sinh ấy nhưng chỉ nhìn thấy sườn mặt nàng.
Gã đàn ông đáng khinh hơi lảo đảo, gã đang muốn nổi khùng lên, sau đó thấy nữ sinh có bạn bè đi cùng, hơn nữa gã còn là một kẻ có thân hình cao lớn và hung tợn nên tự giác chột dạ, gã không dám nói lời nào mà chạy khỏi thang máy.
Hứa Nhu Gia muốn nói lời cảm ơn nhưng ánh mắt của nữ sinh kia không hề đặt lên người cô, nàng vẫn tiếp tục nói chuyện với bạn của mình.
Ánh mắt cô liếc sang cửa kính đối diện, trong đó hiện lên mặt của cô và cả mặt của đối phương.
Cô nghe được người phía trước nói chuyện với bạn: "Mọi người muốn ăn gì nào?"
"Em ăn cái gì cũng được hết."
"Thế đi nhà hàng của bạn chị đi, gần đây mới có món mới, ngon lắm."
Là chị em sao.
Hứa Nhu Gia thầm nghĩ.
Cô có chút ấn tượng với gương mặt kia, đặc biệt là giọng nói, hình như hai người đã từng gặp nhau ở đâu đó.
Trong nháy mắt, khi bọn họ bước ra khỏi thang máy, cô chợt nhớ ra đó chính là người mà cô đã gặp được ở nhà tang lễ.
Thân thể của cô đã phản ứng trước khi đầu óc kịp nghĩ ngợi, cô ra khỏi thang máy rồi vào chung một nhà hàng với họ...
Cho đến khi cô hoàn hồn thì bản thân đã ngồi xuống chiếc bàn cạnh họ.
Hứa Nhu Gia: "..."
Vì nhà hàng không có màn che giữa các bàn nên Hứa Nhu Gia chỉ cần ngẩng đầu là đã thấy nữ sinh kia đối diện với mình, dưới ánh đèn nhu hoà, nụ cười của nàng khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Kết quả là, Hứa Nhu Gia vừa vô ý vừa cố ý ngẩng đầu mười lần trong khi ăn.
Từ đó về sau, Hứa Nhu Gia thường xuyên đến nhà hàng này, thường xuyên tạo mối quan hệ với chủ quán, từ đó biết được một số thông tin cơ bản của nữ sinh kia.
Người nọ là Kiều Nhuế, bằng tuổi cô, độc thân.
Thế nhưng đối phương không biết cô là ai.
- - Trở lại hiện tại.
Kiều Nhuế trở thành bạn gái của cô.
Tuy độ rượu thấp nhưng mặt Kiều Nhuế đã đỏ ửng, ánh đèn ấm áp khiến khuôn mặt ửng đỏ của nàng càng thêm đáng yêu.
Hứa Nhu Gia không nhịn được mà nhéo mặt nàng.
Kiều Nhuế trưng ra vẻ mặt mờ mịt: "?"
"Em no rồi sao? Chúng ta về nhé."
"Vâng."
Hai người rời khỏi nhà hàng, bởi vì đều đã uống rượu nên hai người quyết định gọi người lái xe về thay, vì trong xe quá buồn nên cả hai đứng chờ ở trạm. Không khí lúc này có chút trầm lắng, hôm nay ánh trăng sáng hơn thường ngày, thế là Kiều Nhuế nương theo ánh trăng để nhìn mặt Hứa Nhu Gia.
Nàng nghĩ ngợi rồi nói: "Thế... Đưa chị về nhà trước nhé?"
Hứa Nhu Gia đồng ý.
Người lái thay nhanh chóng lái xe điện mini đến đây, sau đó, xe hơi vững vàng chạy trên đường cái. Toàn bộ cửa sổ xe được hạ xuống, chừa chỗ cho những ngọn gió đêm mát mẻ thổi vào, xua tan cảm giác chếch choáng vì men rượu.
Bỗng nhiên bả vai Kiều Nhuế hơi chùn xuống, nàng vừa nghiêng đầu đã thấy Hứa Nhu Gia tựa đầu vào vai, hương nước hoa thanh nhã trên người cô kết hợp với vị rượu đào ban nãy khiến Kiều Nhuế cảm thấy có chút say.
Trong bóng đêm, nàng mò mẫm tìm tay của Hứa Nhu Gia rồi nhẹ nhàng nắm lấy.
Rất nhanh sau đó, nàng nghe thấy Hứa Nhu Gia khẽ cười một tiếng, lòng bàn tay bị đối phương đảo khách thành chủ mà nắm lấy, đổi thành tư thế mười ngón đan vào nhau.
Chiếc xe nhanh chóng tiến vào tiểu khu, sau khi đến dưới lầu, sức nặng trên bả vai Kiều Nhuế biến mất.
Hứa Nhu Gia ngồi dậy, thì thầm vào tai nàng: "Em có muốn về nhà cùng chị không?"
Chẳng biết ma xui quỷ khiến gì, Kiều Nhuế đồng ý.
Việc đầu tiên mà hai người làm khi về đến nhà là tắm rửa, nhưng cả hai lại xảy ra một chút tranh chấp trong việc ai tắm trước, bởi cả hai đều muốn nhường đối phương.
Sau một hồi nói qua nói lại, Hứa Nhu Gia không muốn nhún nhường trong cái vấn đề vô vị này nữa. Cô nghiêng đầu, bày ra vẻ mặt vô tội rồi nói: "Hay là chúng ta cùng tắm đi?"
Một câu này khiến một vạn từ không rõ ràng xổ ra từ đầu Kiều Nhuế, sắc mặt nàng đỏ bừng, lắp bắp nói: "Cái, cái này, em..."
Bộ dáng lúng túng của Kiều Nhuế khiến Hứa Nhu Gia phụt cười, "Em đừng hiểu lầm, chị muốn tắm bồn."
Phòng vệ sinh được phân thành hai khu vực, khu vực bồn tắm được ngăn cách bởi một tấm kính mờ, cho dù người bên ngoài tắm vòi sen vẫn có thể đảm bảo được sự riêng tư.
Vì tránh để bầu không khí trở nên trầm mặc nên cả hai người vừa tắm vừa nói chuyện, thanh âm của Hứa Nhu Gia được truyền từ cách vách đến có chút khác so với bình thường.
Kiều Nhuế xoa sữa tắm lên người, hương hoa hồng thanh nhã từ sữa tắm như thấm vào tận ruột gan nàng. Kiều Nhuế tỉ mỉ tắm sạch rồi nhanh chóng xả nước, một lát sau, tiếng nước bên ngoài đột nhiên im bặt khiến Hứa Nhu Gia kinh ngạc: "Em tắm xong rồi sao?"
"Đúng vậy." Kiều Nhuế lấy đồ đã được treo trên giá đồ ngủ, chất liệu tơ lụa tạo nên cảm giác rất tốt, sau đó nàng thắt một cái nơ con bướm khiến vòng eo của nàng càng hiện rõ.
"Vậy em lấy đồ ngủ giúp chị với, chị quên cầm theo rồi."
Kiều Nhuế đáp một tiếng rồi lấy đồ ngủ khác, trước khi đẩy cửa vào nàng còn gõ gõ cửa theo thói quen.
Không gian ở trong không quá nhỏ, còn có một bồn rửa mặt, bồn tắm thì đặt đối diện cửa vào.
Kiều Nhuế vừa mở cửa đã thấy nửa người cô tựa trên bồn tắm.
Một tay Hứa Nhu Gia đặt lên thành bồn, dưới ánh đèn sợi đốt, làn da của cô trắng nõn như củ sen, tóc được tuỳ tiện bối lên thành một cuộn nhỏ, trông có chút đáng yêu.
Mặt nước gợn lên từng con sóng nhỏ theo động tác của cô, dòng nước tím nhạt màu oải hương tạo nên cảnh xuân lúc ẩn lúc hiện.
Kiều Nhuế ngượng ngùng liếc nhìn rồi lại vội vàng dời mắt, nàng treo đồ ngủ lên giá, "Em treo ở đây cho chị nhé."
Hứa Nhu Gia đáp một tiếng, sau đó ghé vào thành bồn, cánh tay chống lên cằm, ra vẻ hứng thú nói: "Em tắm nhanh thế, có muốn ngâm bồn một lát không?"
"Chị có thả muối tắm vào, giúp giảm mệt nhọc đấy~ Rồi chị ấn vai cổ cho em nha." Hứa Nhu Gia chân thành mời gọi, cô cảm thấy một người liều mình vì công việc như Kiều Nhuế hẳn là không có thời gian thả lỏng.
Hứa Nhu Gia đã nỏi đến vậy rồi nhưng Kiều Nhuế vẫn còn căng da đầu vì ngượng, nàng cởi đai lưng ra, lại thấy ánh mắt Hứa Nhu Gia đang dán chặt vào mình thì bèn ho khan một tiếng, đỏ mặt nói: "À thì, chị có thể nhìn chỗ khác được không, chị cứ nhìn như vậy... Em ngại."
"Có phải chưa nhìn bao giờ đâu." Hứa Nhu Gia có chút buồn cười, nhưng vẫn theo ý nguyện của nàng mà quay mặt đi.
Trong không gian an tĩnh vang lên vài tiếng sột soạt, tiếp đến là tiếng chân trần đi trên mặt đất, rất nhanh sau đó, mặt nước nhẹ nhàng đong đưa.
Nàng ngồi xuống bên người Hứa Nhu Gia, lúc hai người nhích gần nhau, nàng vô thức vén lọn tóc lộn xộn ra sau tai.
Hứa Nhu Gia cảm thấy nàng tới gần liền quay đầu, nhưng chưa đợi cô nhìn rõ thì một bàn tay của Kiều Nhuế đã vòng ra sau rồi đặt lên bề mặt sứ lạnh lẽo, một tay đỡ ấn vai cô vào mép bồn.
Một nụ hôn mạnh mẽ ập đến khiến cả hai người choáng váng.
Cảm thấy Kiều Nhuế có chút hưng phấn, Hứa Nhu Gia vội ấn tay cô xuống, trong mắt tràn ngập nghi hoặc, "?"
Tay Kiều Nhuế đáp xuống chân cô, thấy vẻ mặt cô có vẻ khó hiểu bèn chớp mắt vài cái vì bối rối.
Nàng hỏi: "Không phải ý của chị là như thế này sao?"
Hứa Nhu Gia không đáp, nhưng Kiều Nhuế vừa buột miệng xong đã hiểu mình hiểu sai ý cô, tức khắc nàng xấu hổ không thôi, giờ nàng chỉ hận không thể tìm một cái hố để chui vào.
Thấy thế, Hứa Nhu Gia không khỏi bật cười, cô cười đến mức hoa chi loạn chiến, thân thể cô nép vào lòng Kiều Nhuế, bả vai không nhịn được mà run lên.
(Hoa chi loạn chiến: Hoa chi loạn chiến: cười đến run rẩy cả người/cười đầy phóng túng, cười phá lên.)
Kiều Nhuế: "..." Bộ em không cần mặt mũi nữa sao?