Đường Tiểu Trì trưng khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười đáng yêu hỏi dò có phải là đã thông qua sát hạch rồi không, ngay cả Tư Dung luôn luôn cao lãnh bình tĩnh cũng cảm thấy thật kinh dị.
Đường Tiểu Trì sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn rằng cậu đã thông qua sát hạch, liền ra hiệu cho Tư Dung sau đó ra khỏi phòng bằng cửa nhỏ trong góc.
Bởi vì lối vào và lối ra ở hai hướng trái ngược, vì vậy Đường Tiểu Trì muốn trở lại thì phải vòng qua hội trường.
Đường Tiểu Trì yên tĩnh đi theo người máy chỉ đường, trong đường nối cũng có mấy người giống cậu theo sau người máy, là Khế Ước Sư ở các phòng sát hạch bên cạnh.
Tuy rằng có người trên mặt nhẹ nhõm hưng phấn, có người lại biểu hiện ủ rũ, thế nhưng đều hiểu ngầm bảo trì yên tĩnh, không người nào dám ở trong địa bàn của học viện làm ra chuyện khác người
Lúc này đối diện truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Một thiếu niên ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi, tóc nâu mắt xanh lam một đường chạy lại đây.
Hắn liếc mắt nhìn đám người, lúc nhìn thấy Đường Tiểu Trì liền dừng lại, sau đó chạy chậm đến trước mặt cậu, cẩn thận quan sát cậu một lúc, nói: "Anh có phải là anh trai của Đường Niệm Chân không?"
Đường Tiểu Trì nghe thấy tên của Niệm Chân, gật gật đầu.
"Vậy thì tốt, anh đi theo tôi!"
Nói xong kéo chặt tay Đường Tiểu Trì, chạy về hướng hắn vừa tới.
Bởi vì động tĩnh của thiếu niên kia, nhóm Khế Ước Sư ở một bên vẫn luôn chú ý, nhìn thấy cảnh này đều không cảm thấy kinh ngạc thu hồi ánh mắt.
Đường Tiểu Trì cũng không có chống cự, đi theo thiếu niên kia thẳng đến lúc ra khỏi cửa.
"Niệm Chân đang ở đâu?"
"Cô ấy đang ở phía trước, sắp tới rồi."
Thiếu niên kia có nụ cười thoải mái dương quang, biểu hiện thật giống như là người đang giúp bạn tốt của mình tìm anh trai.
"Cậu nói dối." Đường Tiểu Trì nghiêng đầu nhìn kỹ biểu tình của thiếu niên, "Niệm Chân vẫn còn đang ở trong học viện, có đúng không?"
Thiếu niên bước chân dừng lại, dừng tại một đường rẽ tương đối phong bế yên tĩnh. Hắn quay đầu lại, biểu cảm vốn được xem là đáng yêu ngoan ngoãn trở thành không cảm xúc, lập tức lộ ra một cỗ âm lãnh hờ hững.
Hắn không hề trả lời câu hỏi của Đường Tiểu Trì, giữa ngón tay có ánh sáng lạnh lóe lên, một ngọn gió u lãnh màu ánh sáng xanh lục xuất hiện ở trên tay hắn.
Hắn chạy vọt đến chỗ Đường Tiểu Trì, thân ảnh tấn tốc quỷ quyệt. Đường Tiểu Trì tránh về phía sau, ngọn gió trên tay hắn hung hiểm trở qua trên mặt Đường Tiểu Trì, lưu lại một cổ hương vị có mùi tanh kỳ dị.
Nghe thấy mùi vị này, Đường Tiểu Trì giận dữ. Đây là hỗn hợp nọc độc của Xiêm Lịch đằng và hoa Hủ Độc, hai loại này là vật kịch độc, cho dù chỉ là một cái, cũng đã có thể dễ dàng đưa người vào chỗ chết. Hơn nữa đây còn là hỗn hợp, càng có thể làm cho người trúng độc tận mắt nhìn thấy bản thân toàn thân mục nát bốc mùi, sau đó tử vong.
Trọng yếu nhất là, loại hỗn hợp độc tố này có thể truyền nhiễm qua huyết dịch. Nếu trên cơ thể có vết thương, không cẩn thận chạm phải người trúng độc, độc tố trên người đó sẽ theo miệng vết thương mà vào, nếu trong vòng ba ngày không thể giải độc, sẽ nhanh chóng làm người đau đớn đến chết.
Đường Tiểu Trì không giấu nghề nữa, một đóa hoa năm cánh màu xanh lam xuất hiện ở giữa không trung, tỏa ra một mùi thơm thanh đạm lâu lâu lại toát ra mùi hôi thối ngọt ngọt.
Linh bảo mặc áo đuôi ngắn màu xanh linh hoạt nhanh nhẹn vung roi dài trong tay, bức bách thiếu niên làm cho không gian hắn có thể hoạt động càng ngày càng nhỏ, căn bản không tới gần được Đường Tiểu Trì.
Mà bản thân Đường Tiểu Trì, ngồi ở bên một phiến lá to lớn tròn tròn màu xanh biếc, lạnh lạnh nhìn chăm chú vào thân ảnh đang hoạt động trong không gian của roi dài.
Thiếu niên kia thấy tình thế không ổn, càng trở nên lãnh tĩnh. Nếu như chỉ có Gai nhọn đằng, hắn tự tin có thể hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng là, hắn trong khe hở ngẩng đầu liếc mắt nhìn đóa hoa màu xanh lam kia, mùi vị này, chắc chắn là loại Khế Thực có độc, hơn nữa còn không thấp hơn Trung cấp.
Nhìn động tác của mình ngày càng chậm chạp, hắn biết nhiệm vụ hôm nay triệt để thất bại.
Thiếu niên kia cắn răng một cái, duỗi tay phải lấy Khế thực chặn lại roi của Gai nhọn đằng. Một roi này mang theo xước mang rô hung hăng đâm vào máu thịt của hắn, đem toàn bộ cánh tay phải trói chặt cố định lại.
Tay trái thiếu niên đưa về sau lưng, trong chớp mắt, trong tay xuất hiện kiếm laser.
Tốc độ của hắn quá nhanh, Đường Tiểu Trì chỉ kịp triệu hồi Lá Chuối tây ra chặn lại một kiếm này, thiếu niên kia không biết dùng phương pháp gì không chút do dự cắt đứt toàn bộ cánh tay phải của mình.
Tiếp đó tựa như là biến mất ở trong không khí, không thấy người đâu cả.
Hạc Sinh thảo và Hồng Hòa bởi vì có người tập kích Đường Tiểu Trì mà hiện ra, Hạc Sinh thảo cúi đầu nhìn mặt đất không còn chút dấu vết nào, nói: "Cần ta đem hắn kéo ra không?"
Đường Tiểu Trì lắc lắc đầu, tiếp nhận cánh tay Gai Nhọn đằng đưa tới, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm hai lần, sau đó vứt vào trong nhẫn không gian.
Sau khi trở lại trang viên Kiều gia, Đường Tiểu Trì đem cánh tay đẫm máu giao cho Kiều Tu.
Mặt cắt của cánh tay kia bóng loáng bằng phẳng, có thể thấy được ý chí kiên định của thiếu niên, không chút do dự. Kết hợp với ánh mắt cuối cùng của hắn, đoán chắc rằng người kia không là sát thủ thì cũng là con rối.
Cho dù là vế trước hay vế sau, coi như bắt được hắn, cũng sẽ không lấy được bất kỳ tin tức hữu dụng nào. Hơn nữa, lúc đó là đang ở trong địa bàn của học viện, thiếu niên kia vừa đến, đã ở trước mặt mọi người chỉ ra thân phận của Đường Tiểu Trì, nếu như hắn chết hoặc mất tích, Đường Tiểu Trì chắc chắn cũng sẽ dính phiền phức không nhỏ.