Thực Vật Chiến Sủng Của Ta

Chương 46: Mang đi



Tiểu Đóa được Quách Minh dạy cho cách lừa dối bầy dơi, khống chế năng lực của con bé không đơn giản chỉ là chiếm đoạt linh hồn, mà còn có thể thay đổi hướng suy nghĩ lẫn gây hỗn loạn thông tin.

Mê hồn hoa năng lực vốn là một bí ẩn, sinh ra với dòng máu của Ảo Long, con bé ẩn ẩn chứa sức mạnh tiềm tàng loài rồng.

Đó một loại khống chế ổn định đến bất ngờ, quy luật và có hệ thống, một khi đã bị bắt vào trong vòng tròn của Tiểu Đóa, con bé có ngàn cách để giam cầm kẻ tù túng nằm lòng bàn tay.

Chưa từng có một người nào thực sự ký khế ước chiến sủng với Mê hồn hoa, đồng nghĩa với việc không ai biết được tương lai con bé sẽ trở thành một ma thú thế nào.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu huyết mạch long tộc của đứa nhỏ được kích hoạt, Quách Minh từng suy nghĩ về chuyện này nhiều lần nhưng vẫn chưa có cơ hội thử nghiệm.

“Góc trái, sáu mươi độ, bẻ cong nó”

Hướng về một con biên bức quan sát, miệng lẫm nhẫm đưa thông tin cho đứa nhỏ, Đóa nhi lập tức thay đổi đường đi của sóng siêu âm.

Loài dơi thường hoạt động về đêm, và chúng dùng sóng như một cách quan sát cùng phản hồi, thay đổi nó đồng nghĩa với việc di chuyển mục tiêu của con dơi tới góc mù, thậm chí còn ép buộc đối phương tấn công đồng bạn.

“Cậu chủ, chuyện này là…?”

ẦM!

Tiếp tục giết chết thêm một con bọ cạp rồi rút lui, nhìn tình cảnh chó cắn chó, thật đúng là quái dị.

Mà Tiểu Mộc lại không có khả năng này rồi, kẻ núp ở đằng sau kia cũng chẳng tốt bụng giúp đỡ đâu, bởi vì nếu muốn, bọn họ đã ra tay từ lúc đầu rồi.

Tới giai đoạn này, mọi người cần giảm chậm lại tốc độ tấn công của mình, làm bộ sao cho kịch liệt, nhưng lại kéo thời gian để hồi phục.

RÍTTTTTTTTT!!!!

Một con dơi bị bắn trúng rồi nằm gọn trong bụng của Thực nhân thảo, Tiểu Mộc vừa giết chết thêm được một kẻ thù.

Chỉ còn lại hai con bọ cạp, mọi người đều đã mệt, thở dốc và cạn kiệt sức lực, tên mạo hiểm giả bị điều khiển dẫn nhóm Quách Minh tới đây đã tỉnh lại, nhưng rất nhanh đối phương bị gặm sạch bởi ma thú.

Hẳn là rất khủng hoảng nhỉ, khi vừa mới mở mắt ra lại đối mặt với cái đuôi chứa đầy kịch độc đâm vào, cảm giác tê dại lan tỏa toàn người, não bộ chết đứng, và rồi sau đó, chỉ còn có thể trợn mắt nhìn thấy cơ thể mình từng chút một bị cắn nuốt.

Chẳng còn biết đau đớn là gì, cổ họng cũng chẳng phát ra được bất cứ âm thanh nào, rất tỉnh táo, rất rõ ràng, nhìn cánh tay lìa khỏi người, sau đó đến đầu, từng chút một gặm nhắm.

Tiểu Mộc cùng với Minh Viễn không sung sướng cười hả dạ, hai người chỉ cảm thấy hơi ghê tởm trước cái chết của đối phương.

Mà bọn họ thậm chí còn chẳng có thời gian để vui mừng, kẻ thù vẫn ở đây, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng để cắn bọn họ một phát.

Đúng lúc này, một thanh kiếm được ném tới, hướng về phía Minh Viễn mà phóng tới, anh vội chụp lấy mặc dù không biết là của ai…

“Yo! Chào các đồng chí, thể hiện tuyệt lắm”

Mặc Lam cuối cùng cũng xuất trận, với thái độ giống như đi dạo trong sân vườn nhà mình, đằng sau anh Hàn Uyển vẫn chưa hết shock trước hành động vứt vũ khí của thiếu tướng cho mấy người trước mặt.

Cô rất khâm phục những người này, dù tu vi có hơi thấp hơn mình, nhưng thực lực tuyệt không thấp, chỉ là không hiểu sao vì sao cả ba người lại chẳng có lấy một vũ khí phụ ma?

Thêm cả cái cách chiến đấu không qua đào tạo bài bản của Minh Viễn nữa, giống như một con dã thú đánh nhau theo bản năng vậy, quá thiếu hiệu suất và tốn nhiều sức lực.

“Ngươi là…?”

Quách Minh bước tới phía trước, chắn lại hai người Minh Viễn và Tiểu Mộc, vào thời điểm này cậu cần bước ra, bởi vì đối phương chờ đợi tại đây hẳn là vì bản thân.

Minh Viễn muốn thay cậu chủ đương đầu nguy hiểm, hai tên ẩn trốn từ đầu tới giờ mới bước ra kia rất mạnh, nhưng anh bị ánh mắt của Quách Minh kéo trở lại, ý tứ mệnh lệnh, trước tiên xử lý những con bọ cạp còn lại.

Đối phương liếc mắt nhìn sang người còn lại, Tiểu Mộc chần chừ một chút, rồi sau đó từ bỏ, lựa chọn giúp đỡ Minh Viễn.

Đẩy hai người bên phía Quách Minh rời đi, Mặc Lam liền nói cho Hàn Uyển lùi lại sau, cậu muốn được nói chuyện riêng tư với đứa nhỏ này.

“Thiếu tướng, chuyện này không ổn đâu…”

“Ngươi còn sợ ta bị ăn thịt sao?

“Cái này… không… nhưng mà..?”

“Ta không sao, được rồi, chúng ta nói chuyện với nhau một chút được không? Đồng hương!”

Ra sức ngăn cản thiếu tướng, Hàn Uyển biết rõ rằng Quách Minh không có khả năng gây tổn hại đến ngài, nhưng ấn tượng từ phần thể hiện vừa rồi vẫn dấy lên sự đề phòng trong cô.

Bị khí thế của Mặc Lam chấn áp, dù không cam nhưng cô vẫn hiểu được tôn trọng mệnh lệnh và quyết định của cấp trên, cúi đầu rời khỏi, tiện thể quan sát luôn Minh Viễn cùng Tiểu Mộc hợp tác với nhau.

“Đồng hương? Ý ngươi là, cùng xuất thân từ Lăng Hiên quốc gia?”

Chưa hiểu rõ ý của đối phương, Quách Minh nhíu mày hỏi lại, mặc cho việc thái độ và cách hành xử như người lớn của cậu có lão đạo ra sao, nhưng bề ngoài của một đứa trẻ mười tuổi thật sự chẳng phù hợp tý nào.

Người ta gọi cái này là tương phản manh đấy, Mặc Lam nhịn không được đậu đậu đứa nhỏ một tý, bế thân hình nhỏ nhắn này lên rồi nói.

“Có thể hiểu vậy đi, nhưng nói đúng hơn, chúng ta cùng đến từ một nơi khác, thật xa, xa hơn Lăng Hiên quốc gia, xa hơn Vĩnh hằng đại lục này nhiều”

Bị đối xử như một đứa nhóc chẳng thoải mái gì đâu, cơ mà Quách Minh lười phản kháng nên cậu để yên vậy cho đối phương tùy ý.

Mặc Lam rất mạnh, so với những người cậu từng gặp, tên thanh niên này dư sức để quẳng bọn họ đi mấy đoạn đường, bởi vì từ trong người đối phương Quách Minh không nhận thấy được bất cứ điều gì.

Đáng sợ nhất không phải là thực lực chênh lệch quá xa, mà đáng sợ nhất là khi chúng ta còn chẳng biết đối phương mạnh tới tầm nào.

Chờ đợi vẫn chưa thấy Quách Minh nói ra đáp án mình muốn nghe, Mặc Lam thở dài chán nản chọt má cậu, sau đấy ôm lấy thằng bé kiếm một chỗ khác nói chuyện, cứ giải thích xuông sợ là đối phương sẽ không tin, trước hết đi tìm Ninh Ninh cái đã.

“Tiểu Uyển, ngươi ở đây hỗ trợ hai người bọn họ nhé, ta dẫn thằng bé tâm sự chút đây!”

“Khoan, thiếu tướng”

“Cậu chủ!!!!!”

“Ôi, này, đứng lại!!”

Ba người Minh Viễn, Tiểu Mộc cùng Hàn Uyển không hẹn cùng gào lên, động tác trên tay mất kiểm soát mà đập nát tụi ma thú đáng thương chết không toàn thây.

Cái bóng của Mặc Lam và Quách Minh biến mất rất nhanh, Hàn Uyên không dám đuổi theo, còn Minh Viễn hai người lại có tâm mà chẳng có lực.

Tình huống trở nên rối rắm khi ba người bị để lại đứng cạnh nhau, có rất nhiều điều muốn nói, cơ mà lại không biết phải nói cái gì.

“Ừ thì, chúng ta vào thành rồi nói chuyện nhé?”

Gượng cười đổ mồ hôi đưa ra một lời mời lịch sự, đây là lần đầu tiên cô gặp phải một trường hợp oái ăm vậy đấy.

Thiếu tướng, tên chết tiệt, khốn nạn, có quay lại đây ngay không???? ậu má.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv