Cảnh tượng trước mặt vô cùng ma quái.
Tổ đạo diễn đã nói, trừ diễn viên và đạo cụ thì ai không phận sự không được phép xuất hiện trong lâu đài. Thế nhưng dấu tay đẫm máu kia lại giống hệt tay người, chẳng thể sai vào đâu được.
‘Hay tổ đạo diễn muốn tạo không khí bất ngờ nên cố ý sắp đặt?’
Ba nhân vật phụ chẳng hẹn mà nghĩ. Cả bọn im thin thít để bóng tối vờn quanh.
Ảnh đế Diệp nổi tiếng nhất cũng không nói gì, cầm chiếc kính lúp dáng vẻ trầm ngâm rất nhập vai.
Giờ vẫn đang quay nên đâu ai dám hỏi tai nghe ‘Đạo diễn ơi chuyện gì thế này, còn quay nữa không?’
Mà tai nghe cũng im lặng lạ kỳ, sau tiếng nhiễu điện quỷ dị ban nãy thì tổ đạo diễn bặt tăm đến giờ, bao gồm cả chỉ thị lẫn hành động tiếp theo.
“Cái… cái này phải làm sao đây?”
Tên mập run rẩy bước lên dòm thử, dòm xong lại bất lực, kỹ sư điện giàu kinh nghiệm chẳng qua chỉ là vai diễn trong kịch bản. Công tắc nguồn điện là do tổ đạo cụ bố trí sẵn, tên mập chỉ cần nối hai dây điện là nguồn điện trong lâu đài lập tức có lại, chẳng hề yêu cầu kiến thức chuyên môn gì.
Bây giờ các dây dưới công tắc bị cắt đứt hết, vết cắt gọn gàng kỳ lạ vô cùng. Bọn họ không có băng dính cách điện nên chưa dám nối, đành bất lực nhìn tia lửa điện phát ra từ lõi sợi dây bị đứt.
Ảnh đế Diệp giả vờ bước tới, dùng tăm bông chấm chút máu rồi đưa lên chóp mũi ngửi nhẹ.
Sắc mặt hắn ta thay đổi, chuyên nghiệp mà nhập vai, “Là máu người!”
Câu nói như nhắc nhở mọi người quá trình quay phim vẫn chưa kết thúc. Các nam phụ sững sờ giây lát, vội diễn hùa theo hắn ta.
Theo kịch bản, sau khi bọn họ khám phá toàn bộ lâu đài thì xảy ra tranh cãi, cuối cùng tách nhóm hành động.
Nối tiếp kịch bản, gã con nhà giàu giả vờ không tin mà tiếp lời: “Máu người ư? Anh nói đùa gì vậy!”
Trong năm người, thám tử và trợ lý tin vào khoa học, nam phụ dâm đãng muốn câu trai giàu, tên mập dẻo miệng một lòng theo đuổi crush, riêng gã con nhà giàu luôn gặp ác mộng đã có vài suy đoán nên hoảng loạn sợ bóng sợ gió.
Vốn gã là cậu chủ sống an nhàn sung sướng, trước nay toàn là người ta nhìn sắc mặt gã, làm gì có chuyện gã phải nhìn sắc mặt người khác? Vì vậy gã lập tức nổi giận, cảm thấy tên thám tử này đang cố ý lừa mình.
“Con mẹ anh, lâu đài này bỏ hoang lâu rồi, giờ chỉ có năm người chúng ta ở đây, khuya lắc khuya lơ còn ai chạy tới nữa?”
Gã giả đò mạnh miệng cười khẩy: “Nhưng mà anh đấy, tôi chưa từng nghe thành phố này có thám tử số một nào như anh. Hay anh là tên lừa đảo, mượn danh thám tử cố ý đến lừa tiền?”
Trợ lý thám tử giận dữ, bước lên hỏi: “Anh nói ai lừa đảo? Nói năng cho tử tế vào!”
“Nói chúng mày đấy, xàm vừa thôi.”
Gã con nhà giàu lườm một cái, đút hai tay vào túi, “Ông đây không rảnh chơi trò con nít với chúng mày.”
Nói xong câu đó, gã ngoảnh đầu nhìn thoáng qua Tông Cửu đứng bên cạnh, sương đen trong mắt càng rõ nét trong màn đêm gần như sắp chiếm toàn bộ con ngươi.
Trong lòng gã vẫn ấm ức, thậm chí còn có vài suy nghĩ lệch lạc. Nếu ảnh đế Diệp không sửa kịch bản, người ân ái trong phòng tắm phải là gã mới đúng.
Bên ngoài, vai nam phụ dâm đãng của Tông Cửu là bạn thân của gã con nhà giàu, lòng dạ khó lường đương phiên phải hùa theo gã. Vì crush chọn phe này, dĩ nhiên tên mập cũng hùa theo, thế là cục diện thành ba chọi hai.
Đây là diễn biến trong kịch bản, nhưng hiện tại Tông Cửu không lên tiếng mà chỉ đứng đó, nhìn bóng lưng gã con nhà giàu dạng cầm đèn pin đi vào bóng tối phía xa, cậu bình tĩnh cúi đầu tay ấn chặt vào tai nghe.
“Alo, tổ đạo diễn có đó không? Dừng quay một lúc đi, hình như có sự cố ở đây.”
Tông Cửu vừa lên tiếng đã phá vỡ sự ăn ý của mọi người. Hai nam phụ ngó sang cậu với ánh mắt khiếp sợ, nhưng đến khi nhìn thẳng mặt thì sự si mê đã chiếm hơn nửa, lập tức trở thành chuyện đương nhiên.
Đúng như họ nghĩ, trước hành vi đột ngột gián đoạn diễn xuất của Tông Cửu, ảnh đế Diệp cũng không nói gì thêm mà nhìn cậu dung túng.
Boss lớn nhất không lên tiếng, đương nhiên những người khác cũng lặng thinh.
Tông Cửu đợi hồi lâu vẫn chưa nghe tiếng trả lời. Trong lòng cậu biết thừa nhưng ngoài mặt vẫn gọi thêm vài lần: “Alo? Tín hậu kém à? Tổ đạo diễn nghe thấy không?”
Tai nghe im ru.
“Chuyện gì vậy, mất tiếng à?”
Thấy thế, trợ lý và tên mập vội vàng bắt đầu liên lạc. Đúng như dự đoán, chẳng ai nhận được câu trả lời.
“Lạ thật, chúng ta ra mở cửa luôn đi.”
Tên mập là người đầu tiên quyết định, anh ta bước tới cửa cố gắng đẩy nó.
Rõ ràng anh ta đẩy rất mạnh nhưng bị phản lực đẩy ngược vào, sửng sốt lúc lâu mới hoảng sợ nói: “Đệt, sao thế này, không đẩy được á?”
Thật sự không đẩy được.
Tông Cửu cũng giả vờ thử một lần, phát hiện cánh cửa nặng trịch này không hề nhúc nhích chứ đừng nói là xê dịch vị trí, cứ như có ai đổ một lớp xi măng bịt kín từ bên ngoài vậy.
“Gì thế này?” Tên mập điên cuồng gõ cửa, khớp tay đỏ bừng: “Có ai nghe thấy không?!”
Trong quá trình quay phim đương nhiên không được phép mang điện thoại mà phải để ở chỗ trợ lý, đến giờ giải lao mới được chạm vào.
Tông Cửu đứng tại chỗ, cách xa những người khác, lặng lẽ quan sát sảnh lớn.
Vừa rồi ở ngoài cậu đã phát hiện, lâu đài này rất lạnh lẽo nghiêm nghị không phải chỗ thoải mái để sống. Toàn bộ sảnh lớn tối om, bốn phía là tường không có cửa sổ. Kể cả hành lang họ vừa đi qua, thậm chí đến toilet cũng chỉ có lỗ thông gió.
Rất nhiều lâu đài thời Trung cổ không tập trung vào mỹ quan, vì chiến tranh thường nổ ra giữa các lãnh chúa nên hầu hết các lâu đài đều được xây theo cấu trúc dễ thủ khó công, địa hình núi bao quanh hoặc ở những nơi cao, bên trong thường lạnh lẽo u ám.
Tất cả đều xuất phát từ nhu cầu chiến lược nhưng lâu đài này mới được xây dựng thời cận đại, về logic thì không hề phù hợp với nhu cầu chiến lược, sao lại chọn kiểu kiến trúc này?
Ngay khi trợ lý và tên mập đang liên tục gõ cửa cố gắng cầu cứu người bên ngoài, đột nhiên một tiếng thét chói tai vang lên trong bóng tối tĩnh lặng.
Giọng nói này khá quen tai, vừa nghe là biết gã con nhà giàu tách nhóm theo kịch bản!
Bọn họ liếc nhau, ảnh đế Diệp gật đầu trước, giơ đèn pin đi về phía phát ra âm thanh.
Chẳng biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, sau khi phát hiện cửa không mở được, tên mập cảm giác xung quanh cứ là lạ thế nào. Vừa rồi họ đã thoát vai và NG, theo lý thuyết tổ đạo diễn ngồi trước máy quay phải biết chuyện này nhưng vì sao khi phát hiện cửa không mở được bọn họ mãi chưa vào hỏi thăm?
Điều này đúng là hơi lạ.
Nhưng một vai phụ nhỏ bé như anh ta đâu dám ra ý kiến, đành phải đi bước nào tính bước đó.
“Có ai không?”
Ảnh đế Diệp là người đầu tiên chạy đến sảnh phụ, nơi phát ra âm thanh, đèn pin rọi một vòng xung quanh chỉ thấy trống rỗng chẳng có gì.
“Anh Diệp, anh nghỉ chút đã, để em cho.”
Trợ lý vội vàng lên giọng: “Chu Liên Vĩ, anh đâu rồi, có nghe không?”
Chu Liên Vĩ là tên thật của gã con nhà giàu, bây giờ đã thoát vai nên không bận tâm nhiều nữa.
Đúng lúc này, tên mập đột nhiên nhảy dựng.
“Bức tranh! Con mắt trên bức tranh đang chuyển động!”
Gã run rẩy sợ hãi, chỉ vào một bức tranh treo trên tường ở sảnh phụ. Vì tuổi đời quá lâu, không chỉ khung tranh đã phai màu mà ngay cả tấm vải vẽ bên trong cũng bẩn đến mức không thể nhìn ra màu sắc ban đầu, chỉ có thể thấy một người phụ nữ yêu kiều quý phái, gương mặt rất sống động chân thật, con ngươi đen trắng vô cùng quỷ dị.
“Đừng tự dọa mình, bây giờ thoát vai rồi, chắc là đạo cụ do tổ đạo diễn chuẩn bị thôi.”
Trợ lý vô tình phất tay, tiếp tục gọi tên gã con nhà giàu, “Chu Liên Vĩ? Chu Liên Vĩ!”
Vẫn im lặng, không có tiếng trả lời trong bóng tối.
Tông Cửu sờ tóc mình, bỗng cậu nghe thấy tiếng động lạ trên trần nhà. Giữa màn đêm yên tĩnh, tiếng động này chẳng kém gì sấm đánh.
Ánh sáng của đèn pin chiếu lên, giây sau mọi người đều bàng hoàng phát hiện một cái xác không đầu đã bị treo lên trần nhà tự lúc nào!
Cái xác còn khá tươi, phần cổ bị xé đầu rách tung tóe đang chảy máu, nhưng nhìn kiểu cách quần áo thì đây chính là gã con nhà giàu vừa bỏ đi.
“Aaaa…”
Tên mập hoảng sợ ngã bệt xuống sàn, run lẩy bẩy, “Đây đây đây… là đạo cụ của cảnh nào thế?”
Giọng gã phập phồng yếu ớt.
Theo kịch bản gốc, sau khi cãi nhau với thám tử thì gã con nhà giàu quay mông bỏ đi. Vai nam phụ độc ác do Tông Cửu thủ vai nhanh chóng đuổi theo, kích hoạt kỹ năng thảo mai, nhẹ giọng an ủi gã để lấy thiện cảm.
Tiếp đó tên mập cũng chạy tới thấy crush thân mật với gã con nhà giàu, trong lòng vô cùng tức giận, vì vậy anh ta ngang nhiên bỏ thuốc họ. Cuối cùng, trời xui đất khiến thế nào mà gã con nhà giàu và nam phụ ác độc bum ba la bum trong phòng tắm, còn mình thì bị ác linh lâu đài treo cổ trên trần nhà.
Nói cách khác, dù có thêm cảnh giữa chừng cũng không thể xáo trộn kịch bản đến mức này.
“Không ngờ bây giờ đạo cụ phim trường càng ngày càng giống thật, hahaha.”
Anh ta đang vừa lẩm bẩm vừa lùi lại, đột nhiên, mọi người đều nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ tai nghe.
“Xì xì xì…”
Trợ lý mừng rơn: “Alo? Tổ đạo diễn à? Chúng tôi gặp sự cố ở đây, ông nhanh chóng cử nhân viên tới hỗ trợ chúng tôi nhé.”
Nhưng âm thanh xuất hiện trong tai nghe không phải tổ đạo diễn, thậm chí còn chẳng giống tiếng người.
Âm thanh đó lạnh lùng, thù hằn như ẩn chứa rất nhiều oán khí, cực kỳ khó nghe.
“Từ giờ trở đi, tất cả diễn viên trong lâu đài đều phải quay theo kịch bản lúc trước.”
“Nếu không, người trước mặt chính là kết cục của chúng mày.”
Cảnh tiếp theo, là cảnh thứ ba.