Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 168



Chiếc đèn chùm pha lê đồ sộ bỗng vụt tắt chẳng hề báo trước.

Bóng tối dày đặc giăng bốn phía không thấy đường đi. Chẳng riêng Tông Cửu mà tất cả Ma cà rồng có mặt đều nhận ra bất thường.

Ma cà rồng là vua trong bóng tối, năng lực nhìn đêm của bọn họ nói số hai thì chẳng ai dám gáy số một. Nhưng hiện tại bọn họ không nhìn thấy gì kể cả con người là sao đây? Bóng tối giống như hóa thành thực thể chảy tràn qua mắt mọi người, che khuất mọi ánh mắt mang ý thăm dò.

[Quần què gì vậy? Mắc gì tắt đèn? Bộ tui vô lộn phòng livestream hả?]

[Bà chị lầu trên chị không đi nhầm đâu, hôm nay hệ thống chủ bị xxx*, méo hiểu làm trò mèo gì mà giờ chẳng thấy ai mà chỉ nghe tiếng.]

(*Cụm gốc là “夹去阴间” để gọi văn bản hoặc hình ảnh gửi đi thất bại, tham khảo tại đây https://jikipedia.com/definition/612737777?action=lite-card)

[Hệ thống chủ cũng vẽ chuyện thật, rõ ràng chúng ta có liên hệ với thực tập sinh trong phòng livestream đâu? Ủa rồi mắc gì không cho chúng ta xem live? Bại não à?]

[Chuẩn, chỉ nghe được tiếng thì còn gì thú vị nữa, cả nghìn người thì bọn mình nghe kiểu gì giờ?]

Khác với nhóm khán giả đang la lối um xùm trong phòng phát sóng. Giữa bóng tối bao trùm ở sảnh trường quay, mọi âm thanh đều giảm bớt hoặc phóng đại, cực kỳ rõ ràng.

Tông Cửu đang bị ép chặt từng bước. Sau màn giằng co ban nãy cậu đã biết ít nhất bảy con rối của No.1 đang bao vây mình, chưa biết chính chủ có đang ở đây không.

Cậy đông người rồi muốn làm gì thì làm hả?

Khuôn mặt chàng trai tóc trắng tối sầm dưới mặt nạ, nở nụ cười lạnh của kỳ phùng địch thủ khi gặp khiêu chiến. Bộ trang phục này mang cho Tông Cửu nhiều lợi ích bất ngờ, và tất nhiên cũng có vài bất lợi nằm ngoài kiểm soát.

Cậu muốn dùng nó để thu hút Ác ma nhưng nào ngờ No.1 không hóa trang. Buồn cười hơn nữa là vô số kẻ tự xưng fan đu idol Ác ma mà toàn nhận lầm hàng fake No.1, lồi ra mình là fan dỏm.

Tông Cửu còn nghe, không tin Ác ma không nghe. Chỉ cần No.1 nghe thấy thì mục đích của Tông Cửu coi như đạt được rồi. Khiến đối phương khó chịu chính là mục đích lớn nhất của kẻ thù không đội trời chung. Chẳng qua cậu không ngờ hệ thống chủ nó chơi lớn, tắt hết đèn. Xung quanh tối như bưng, mọi người nhảy nhót tưng bừng trên sàn nhảy, ai có thể nhận ra ai chứ?!

Đúng lúc này, hệ thống chủ thông báo vòng tiếp theo.

[Cung cấp manh mối hoàn tất, nếu tìm thấy người hướng dẫn trong bóng tối sẽ bước vào giai đoạn ba.]

[Bạn có thể thoải mái đổi bạn nhảy sau khi kết thúc mỗi điệu nhảy, hệ thống chủ sẽ ngẫu nhiên cung cấp manh mối trong quá trình khiêu vũ. Nếu đoán trúng thân phận của bạn nhảy sẽ nhận được 1000 điểm sinh tồn, nếu bị nhận ra sẽ trừ 900 điểm sinh tồn. Kết thúc vũ hội vẫn chưa bị phát hiện sẽ thưởng thêm 5000 điểm sinh tồn.]

Các thực tập sinh đều háo hức muốn thử.

Tìm người hướng dẫn trong bóng tối hơi khó, nhưng tìm người quen thì rất đơn giản. Vì gần như 90% thực tập sinh đều là Người sống sót lâu năm và người cũ trong vòng lặp vô hạn nên rất quen thuộc lẫn nhau, dù không quen thì ít nhất cũng từng nghe nói, toàn những nhân vật nổi danh trong vòng lặp vô hạn.

Mà người mới khá thiệt thòi ở vũ hội hóa trang này, vì vậy hệ thống chủ có kèm một quy tắc không bị nhận ra đến khi kết màn sẽ được nhận phần thưởng, coi như bảo vệ và hỗ trợ người mới.

Bây giờ Tông Cửu cần phải lôi chính chủ No.1 ra từ trong nhóm con rối bao vây mình, sau đó… Ừm… Mời hắn khiêu vũ… Nhưng khiêu vũ không phải trọng điểm, trọng điểm là khiêu vũ xong cậu sẽ vạch trần thân phận người hướng dẫn của No.1 trước mặt mọi người!

Nếu Ác ma đã đưa bậc thang, Tông Cửu ngại gì không nhận lời khiêu chiến. Vậy nên cậu rất bình tĩnh không hề sợ hãi, thậm chí còn tâm trạng cà khịa.

“Dám đóng giả tôi à, phải công nhận cậu rất táo bạo.”

Khác với chất giọng đã qua xử lý như các thực tập sinh khác, giọng nói này trầm ấm, thoáng lộ ra sự nguy hiểm không thể coi thường.

Chợt xa chợt gần. Là bên trái hay bên phải?

Tông Cửu thình lình quay đầu.

Trong bóng tối, cậu không quan tâm tới việc bại lộ thân phận mà cầm Thánh kiếm vật lý học quét về sau.

Thất bại.

Không chỉ thất bại mà có tiếng cười khẽ bất ngờ vang lên sau lưng. Kẻ núp trong bóng tối như mèo vờn chuột, tiếp cận từng bước như một thợ săn dày dặn kinh nghiệm đang đối mặt với con mồi mà mình nhắm trúng từ lâu, thỉnh thoảng còn duỗi móng vuốt ra đùa bỡn người ta trong lòng bàn tay, đúng kiểu đùa vui ác ý.

“Đóng vai khá tốt, nhưng có nhiều chỗ sai.”

Ác ma nhìn chằm chằm vào bóng người rất giống hắn trong bóng tối, giọng nói chất chứa vui mừng nồng đậm, “Muốn biết sai ở đâu không?”

Dứt câu Ác Ma cũng không định nghe ý kiến của Tông Cửu mà tự mình nói luôn.

“Đầu tiên, da cậu quá trắng.”

Bàn tay Ác ma lướt qua cổ tay mảnh khảnh của Ảo thuật gia, dừng lại mấy giây trên mạch đang đập, sau đó rời đi.

Con ngươi Tông Cửu co rụt, đồng thời cậu cũng nhớ đến quy tắc của hệ thống chủ, đôi chân nhảy theo điệu valse đột nhiên xoay người sang chỗ khác, vừa khéo tránh khỏi cái tay này.

“Tỷ lệ vòng vai không đúng.”

Cùng lúc đó, một bàn tay khác trượt xuống từ cần cổ thon dài của chàng trai tóc trắng đến vai, thân mật sờ soạng. Tông Cửu nắm lấy bàn tay kia muốn hất qua vai, nhưng vài giây tiếp xúc thì bàn tay đó đã lặng lẽ biến mất.

Không mang găng tay, không phải tay No.1.

Ảo thuật gia hơi ngừng, thầm ghi lại vị trí này trong đầu, chuyển sang con rối tiếp theo.

“Eo quá nhỏ.”

Lại một đôi tay khác xuất hiện, chẳng cần tốn nhiều sức đã ôm được vòng eo giấu dưới bộ vest đen và áo sơ mi áo vest gile, rờ mó chỗ lõm đầy ám chỉ.

Tông Cửu không thể nhúc nhích, đành lần theo bàn tay đó xoay người theo nhịp nhạc lấn tới con rối kế tiếp. Nói cách khác cậu vẫn nhắm mắt và không hành động gì cả, vì đó không phải bản thể cậu đang tìm kiếm.

Tiếng Cello trên cao trầm thấp hòa tấu đan xen với âm thanh của đàn tỳ bà, trầm bổng du dương. Giữa sàn nhảy tối om, mọi người đang xoay tròn nhảy múa.

“Cằm hơi nhọn.”

Người tiếp theo nhảy vào thế chỗ, mặt vải thô ráp lưu luyến lướt qua sườn mặt duyên dáng, nhéo chỗ nhọn nhất.

Lần này Tông Cửu chẳng làm gì hết, há miệng cắn vào vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ của bàn tay kia.

“Dữ quá ta.” Giọng nói mang theo trêu chọc và ngạc nhiên cất lên: “Ngón tay, ừm, ngón tay.”

Những ngón tay lạnh lẽo chen vào găng tay của Tông Cửu, vết sẹo thô ráp kề sát các ngón tay với lớp chai mỏng của Ảo thuật gia, bị găng tay nửa ngón màu đen bao khít khó lòng tách rời. Tay khác thì lướt qua bờ môi mỏng chưa kịp khép rồi thô bạo niết lấy khoé môi cậu, âu yếm vuốt ve chiếc răng nanh sắc nhọn.

Chàng trai tóc trắng chợt mở mắt, trong đôi mắt hồng nhạt lóe lên một luồng ánh sáng. Nhưng vì tư thế Tông Cửu không dám đánh cỏ động rắn, thay vào đó cậu mượn sức hất mạnh cái tay kia ra sau rồi xoay người đến con rối tiếp theo.

“Đương nhiên… Quan trọng nhất vẫn là…”

Vô số bàn tay xuất hiện trong bóng tối giữ lấy vòng eo cậu, quàng qua cổ cậu.

Ác ma và con rối đều cười híp mắt, vùi đầu vào hõm vai Ảo thuật gia và hít một hơi thật sâu.

“Mùi thơm đặc biệt.”

Hơi thở hòa cùng mùi gỗ tuyết tùng lạnh lẽo tràn vào lồng ngực khiến người ta mê mẩn. Điệu nhạc bắt đầu trở nên nhẹ nhàng sâu lắng báo hiệu sắp kết thúc.

Một khúc The Blue Danube người ta đổi bạn nhảy một lần, còn Tông Cửu thì hay rồi, cậu đổi những bảy lần.

“Lần sau nếu muốn mặc trang phục này thì nhớ chú ý những chi tiết đó, biết đâu nó sẽ mang đến cho tôi nhiều niềm vui bất ngờ hơn.”

Tông Cửu lạnh lùng nói: “Ồ? Vậy à?”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Chớp mắt, Ảo thuật gia thúc cùi chỏ về phía sau rồi vặn mình một góc khó tin, thoát khỏi sự trói buộc của người nọ, không quay đầu mà đánh thẳng vào bóng tối sâu thẳm bên ngoài đường chéo.

“Không có lần sau.”

Người trong bóng tối sững sờ, chẳng những không tránh mà nụ cười trên mặt càng tươi hơn, giang rộng cánh tay.

Cậu va thẳng vào vòng tay của một kẻ điên.

[Đã có thực tập sinh xác định thân phận của người hướng dẫn, lập tức bắt đầu giai đoạn thứ ba.]

Các thực tập sinh khác:???

Khán giả trong phòng trực tiếp:???

Trừ hai người ở trung tâm, tất cả mọi người đều sững sờ.

[Ủa gì vậy, mới nhảy xong một điệu valse thôi mà, chưa tới mười phút luôn á. Sao có thực tập sinh xác định thân phận của người hướng dẫn rồi?]

[Đù, nghe thông báo mà mị sợ quéo hồn. Mười phút, thiên tài hả? Chẳng lẽ người hướng dẫn dễ tìm vậy sao? Thật ra mị khá nghi ngờ cái người chim cánh cụt lúc trước đứng trên sàn nhảy ấy… Trong số thực tập sinh có mình hắn là không phản ứng gì, các chế không thấy lạ hả?]

[Sau khi xác định thân phận người hướng dẫn là đến màn khiêu vũ, công bố danh tính của người hướng dẫn. Aaaa hệ thống chủ mi bật đèn lên mau, tao muốn xem rốt cuộc ai đã phát hiện ra thân phận của người hướng dẫn, thân phận giả của người hướng dẫn là ai?!]

[Lầu trên đừng vội, xác định thân phận chỉ là bước đầu tiên, nói sai sẽ không có phần thưởng. Nhưng riêng chuyện yêu cầu hệ thống chủ bật đèn thì tôi tuyệt đối ủng hộ!]

Trong studio tối om, mọi âm thanh đều bị buộc phải nhấn nút tắt tiếng.

Im lặng, im lặng đến kỳ lạ.

Cuối cùng trong sự im lặng, nghệ sĩ vĩ cầm trưởng đứng trong sân khấu kéo cung. Lạnh lùng, uyển chuyển và với một giai điệu mang chút xa cách vang lên từ góc cắt chín mươi độ giữa dây cung và đàn.

Ngay khi nghe thấy khúc dạo đầu này, Tông Cửu lập tức phản ứng.

“Por una Cabeza”

Điệu tango nổi tiếng trong Scent of a Woman, nghĩa là “One step away”, cũng có thể dịch thành “Chỉ một bước nữa”.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv