Thục Phi

Chương 39: Tâm tính



Tin tức Thục phi bị giam cầm trong Trường Nhạc cung một tháng khiến các phi tần trong hậu cung vui sướng hoặc nghi ngờ hay đùa cợt, phản ứng khác nhau, nhưng các nàng đều vui sướng khi thấy cảnh này, cung phi mang thai không thể thị tẩm, nhưng hoàng đế vẫn ngủ lại trong cung nàng ta. Bây giờ Thục phi vừa bị giam cầm, thì đại biểu hoàng đế không thể đi đến nơi đó, các nàng có thể được chia thêm một hai lần thị tẩm.

Tuy Thẩm Mạt Vân bị giam cầm trong Trường Nhạc cung, nhưng cung nữ và thái giám hầu hạ không bị giam cầm, cho dù nàng có ý thăm dò, vẫn có thể đoán được phản ứng của các nàng như thế nào, chỉ là phản ứng của người nào làm bất ngờ ngoài sự mong đợi của nàng.

“Ngươi nói... Hôm qua khi hoàng hậu mời các phi tần đến ngự hoa viên ngắm hoa, trong bữa tiệc Chu tu nghi đã nói ta ‘không đức không tài, ngông cuồng vô lễ, dụ dỗ mê hoặc hoàng thượng’, ý tứ bên trong và lời nói đều mang nghĩa không hài lòng với việc hoàng thượng nghỉ ngơi lại Trường Nhạc cung trong thời kì ta mang thai sao?” Thẩm Mạt Vân không nhịn được sờ cái bụng vẫn còn phẳng rồi hỏi.

“Dạ vâng, cuối cùng bị hoàng hậu nương nương không cho nói tiếp.” Tố Nguyệt vô cùng tức giận nói.

“Đúng là không sợ chết, nàng ta có thể sống đến tận bây giờ bằng cách nào vậy?” Mặc dù cùng là nữ nhân, nhưng Thẩm Mạt Vân vẫn không thể nào hiểu được suy nghĩ của Chu tu nghi, chẳng lẽ nàng ta nghĩ rằng ôm lấy đùi hoàng hậu thì không cần lo lắng sao? Trừ khi hoàng hậu có sở thích đặc biệt, bằng không đối với Chu tu nghi, khi cần hy sinh nhất định hoàng hậu sẽ không nương tay.

“Nô tì cũng không rõ, kể cả được hoàng hậu nương nương che chở.” Tố Nguyệt cũng khó giải thích ý nghĩa tồn tại của Chu tu nghi, nàng là nha đầu (người hầu gái), từ bé hầu hạ Thẩm Mạt Vân, nàng biết những mánh khóe về những việc này còn tốt hơn cả Thẩm Mạt Vân. Nhìn Lưu di nương trong Thẩm gia, cuộc sống của bà ta như thế nào đây, hoàn toàn phải xem sắc mặt người khác để làm việc, đối với cô nương nhà mình, cho tới bây giờ đều là tươi cười nịnh hót lấy lòng, vô cùng khiêm nhường. Từ sau khi vào cung, Thẩm Mạt Vân là phi tử, lại mang thai, mà Chu tu chẳng qua là một vị tần, cho dù không lấy lòng chủ tử của mình, khi gặp mặt ít nhất cũng phải cư xử lễ độ một chút. Chu tu nghi cũng thật lạ, từ lúc chủ tử vào cung, luôn nhằm vào chủ tử, vừa không có quyền lại không có sủng ái của hoàng đế, nàng ta lấy đâu ra vốn liếng để kiêu ngạo đây? Tố Nguyệt thật không hiểu trong đầu Chu tu nghi rốt cuộc suy nghĩ như thế nào.

Thẩm Mạt Vân hơi nhíu mày, bỏ qua đề tài này, nói: “Về Tình Thủy hương*, Chiêu Minh cung có truyền ra tin tức gì không?”

*Tình Thủy hương: một loại mùi hương dùng để kích thích đàn ông.

Tố Nguyệt đi lên phía trước, nhỏ giọng nói: “Nô tì không nghe thấy tin tức gì, có lẽ, ngay cả chủ tử ở các cung khác cũng không biết chuyện này. Nô tì nghĩ, chuyện này đã bị...” Tay chỉ lên phía trên, “... đè xuống.”

Thẩm Mạt Vân hơi sửng sốt, nhưng cũng không bất ngờ, Tiêu hoàng hậu nói với người bên ngoài là Vãn Hạ có va chạm với hoàng đế, xóa đi chuyện xảy ra đêm đó, tự nhiên sẽ không lộ ra chuyện Tình Thủy hương. Thẩm Mạt Vân suy nghĩ một lát, liền gọi Tần Doãn tiến vào, hỏi: “Chuyện ta bảo ngươi điều tra, đã tra như thế nào rồi?”

Tần Doãn hành lễ với nàng, nói: “Bẩm nương nương, Tình Thủy hương đến từ nước Nam Thiệu, năm nay được hoàng thượng cất giữ, không ban cho hậu cung cùng đại thần trên triều. Chẳng qua, ngoại trừ năm nay, năm trước nước Nam Thiệu quốc cũng tiến cống loại hương liệu này, trừ hoàng hậu, cũng chỉ có Quý phi nương nương, Chu tu nghi cùng Tiêu sung dung có, chẳng qua Chu tu nghi cùng Tiêu sung dung, là do hoàng hậu nương nương ban thưởng.”

Thẩm Mạt Vân nhíu mày, cảm thấy sự việc lại phát triển theo một thế bí, chẳng lẽ người đúng sau là một người trong mấy người này sao? Hay là bị người khác giáng hoạ? Tiêu hoàng hậu, Liễu quý phi, các đầu mối đều chỉ về phía hai người này. Chỉ có điều, nếu không sử dụng đồ trong cung thì rất có thể từ ngoài cung... Nàng nheo mắt, bảo Tần Doãn đi tới, sau đó ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng dặn dò vài câu.

Tần Doãn nghe xong liên tục gật đầu nói: “Vâng, nô tài đã biết.”

“Ừ, vậy tốt rồi, đi xuống đi!”

“Nô tì cáo lui.” Sau đó Tần Doãn lại hành lễ, lúc này mới đi ra ngoài làm việc.

Lúc này, Hồng Tịch bưng một chén chè nấu bằng tuyết nhĩ (mộc nhĩ tuyết), táo đỏ và hạt sen tiến vào, nói với nàng: “Chủ tử, nô tì dùng hạt sen mới được tiến cống năm nay hầm một nồi chè, ngài uống trước một chút rồi đi nghỉ một lát đi, thái y nói, ngài không thể suy nghĩ quá nhiều.”

Tuyết nhĩ được hầm rất nhuyễn, táo đỏ đã được lấy đi hạt, cùng với hạt sen thơm ngát, nhìn qua đã khiến người ta thèm ăn. Thẩm Mạt Vân nhận lấy chén sứ múc mấy thìa, hương vị quả thật không sai, tuy nàng bị giam cầm, nhưng những đồ nàng muốn có thì Thượng Thực cục* không dám chậm trễ, mời thái y, dùng thuốc, phân lệ áo cơm vẫn giống như lúc trước. Ngày hôm qua hoàng hậu mở tiệc chiêu đãi chúng phi tần, cũng không quên cho người đưa hai bồn thược dược** và hoa bóng nước*** tới, nói trong thời kì giam cầm nàng không được ra ngoài, nhất định sẽ cảm thấy buồn chán, vì thế cho ngươì đưa tới những bồn hoa này để nàng ngắm nghía vào lúc rảnh rỗi.

*Thượng Thực cục: một cục trong hậu cung chuyên đưa những đồ nấu ăn, thuốc đến cung của các vị phi tần.

Ngắm nhìn bồn hoa thược dược màu hồng phấn cùng hoa bóng nước đang nở rất đẹp trong sân, kể cả ngày đó Tiêu hoàng hậu có ý nhục nhã nàng, nhưng Thẩm Mạt Vân không thể không thừa nhận, thủ đoạn làm việc cùng tính tình và năng lực của Tiêu hoàng hậu, thật không thể chê bai được, nếu ở hiện đại nhất định sẽ làm đến chức tổng giám đốc quản lý hơn một nửa công việc trong công ty. Khó trách hoàng đế để nàng ta quản lý tất cả công việc trong hậu cung và ít khi hỏi đến. Chẳng qua vợ cả cùng vợ bé, hàng nghìn năm qua chính là một vấn đề khó giải quyết, Thẩm Mạt Vân không hề nghĩ rằng nàng có năng lực thay đổi được chuyện này, cho nên mặc dù thưởng thức hoàng hậu đến đâu vẫn phải đấu tranh, cho dù như vậy, nàng không có khuynh hướng bách hợp**.

*Chính thất: cách nói thời cổ đại của vợ cả.

**Khuynh hướng bách hợp: khuynh hướng hai người phụ nữ có tình cảm khác thường với nhau.

Khẩu vị Thẩm Mạt Vân cũng khá tốt, tuy vừa ăn cơm trưa cách đây chưa đến một canh giờ (khoảng 2 tiếng), nhưng nàng rất nhanh ăn hết một bát chè hạt sen, còn ăn thêm mấy chiếc bánh ngọt.

Hồng Tịch thấy thế, không nhịn được nói: “Nô tì vào cung nhiều năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người có tính tình vững vàng giống chủ tử, kể cả… Có thể ăn ngon ngủ ngon, không bị ảnh hưởng. Nô tì nhớ được, trước kia khi tiên đế còn sống, An Thuận thái phi nhiều năm không được sủng ái, cả ngày buồn rầu ủ rũ, thái y khuyên bà suy nghĩ thoáng ra, nhưng thái phi không thể bỏ xuống tâm sự, cuối cùng tích tụ trong lòng, bệnh nặng mà chết.”

Nói xong, Hồng Tịch đột nhiên hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: “Nô tì nói lỡ, xin chủ tử tha tội.”

Thẩm Mạt Vân không hề tức giận, ngược lại bị động tác bất ngờ của Hồng Tịch làm giật mình, chờ nàng bình tĩnh rồi nói: “Không có việc gì, đứng lên đi, ngươi chưa nói gì sai cả, không cần phải xin tha tội. Ngươi tới Trường Nhạc cung lâu như vậy, tại sao còn hay hoảng sợ như vậy.”

Hồng Tịch âm thầm thở dài nhẹ nhõm, dập đầu nói: “Tạ ơn chủ tử không trách tội nô tì.”

Tố Nguyệt nghe xong, nói: “Chủ tử không phải người hẹp hòi như vậy, phu nhân cũng từng khen ngợi chủ tử, nói lòng dạ ngài rất khoáng, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, ngài đều sống rất tốt.”

Thẩm Mạt Vân bưng chén chè lên, sau đó uống mấy ngụm để làm nhạt đi vị ngọt trong miệng rồi nói: “Không nghĩ thoáng một chút thì có năng lực làm được gì đây? Thói đời vốn dĩ đã như thế, ta ở trong Trường Nhạc cung suy nghĩ nặng nề, rầu rĩ u sầu, trừ bọn ngươi ra, còn có ai biết, ngược lại lại làm cho người ta chê cười, chẳng thà làm cho mình sống tốt một chút.” Nữ nhân nếu muốn một khóc hai gây sự ba thắt cổ, điều kiện quan trọng nhất là nam nhân bằng lòng quan tâm ngươi. Khi một nam nhân đã không để ý, ngươi đâm đầu chết ở trước mặt hắn, cũng không làm hắn quay đổi nhìn.

Tố Nguyệt cùng Hồng Tịch nhìn nhau, không biết nên nói cái gì. Loại sự tình này, các nàng còn nhìn nhiều hơn cả Thẩm Mạt Vân, trong giây phút này cũng có trăm loại cảm xúc trong lòng.

Thẩm Mạt Vân lại nói: “Hoàng hậu nương nương đã đồng ý tạm thời không đưa thêm người tới Trường Nhạc cung, những phòng không có người ở, trước tiên khóa lại, đợi mấy ngày sau có người đến thì quét dọn cũng không muộn.” Tuy phải chịu tội một lần, nhưng có thể đuổi hết những người đó ra ngoài, cuối cùng không mất công mình bị quỳ.

“Dạ.”

“Ừ, đi xuống đi.”

Sau khi cho người hầu lui xuống hết, Thẩm Mạt Vân nằm trên ghế quý phi miễn cưỡng hắt xì một cái, lại cảm thấy buồn ngủ. Mấy ngày nay nàng đều như vậy, ăn no lại buồn ngủ, thực sự không khác gì loài động vật đó (ý nói con lợn…). Mấy ngày rồi, không biết Chiêu Minh cung đã tra xét được gì chưa, làm một vị phi tử không có quyền thật không mấy dễ chịu, muốn làm cái gì đều vướng tay vướng chân. Có điều nàng nên suy nghĩ xem sau khi bỏ được lệnh giam cầm, dùng phương pháp gì để dỗ hoàng đế quay lại đây. Một tháng, không biết đợi sau khi nàng rời khỏi đây, tình hình sẽ như thế nào, nam nhân...

Chiêu Minh cung.

Sau khi Tiêu hoàng hậu nghe xong thái giám bẩm báo, nhíu mày suy nghĩ thật lâu, nhưng không nói cái gì, chỉ vẫy tay làm cho người lui xuống trước.

“Dĩ nhiên lại dám đổ lên trên đầu bản cung...” Sau một lúc lâu, Tiêu hoàng hậu mới thản nhiên nói ra câu này, sau một lúc lâu, nàng ta mới mở miệng, nhưng lại hỏi về một sự kiện khác: “Trường Nhạc cung như thế nào rồi?”

Trám Tử cúi người nói: “Rất tốt, cũng không xảy ra chuyện gì, thái y cũng hay qua xem mạch tượng* rất ổn định, chưa có gì không thích hợp.”

*Mạch tượng: biểu tượng các mạch đập ở cổ tay khi khám bằng phương pháp đông y.

Tiêu hoàng hậu gật đầu, nói: “Đúng là một người hiểu chuyện, khó trách có thể khiến hoàng thượng ổn định nhanh như vậy, còn có thể mang thai.” Chẳng qua trong lòng nàng vẫn cảm thấy không thoải mái lắm, nói đến cùng, nhìn nữ nhân khác mang thai đứa nhỏ phu quân mình, đều có tâm trạng không tốt.

Trám Tử nhỏ giọng nói: “Thục phi nương nương bị hoàng thượng giam cầm, có thể thấy được đã chọc giận hoàng thượng, nương nương không cần lo lắng.” Một vị phi tần bị thất sủng, có thể gây ra sóng gió gì trong sự kiểm soát của hoàng hậu đây, may mắn nhất cũng chỉ ôm đứa nhỏ xem sắc mặt của người khác để sống qua ngày.

Tiêu hoàng hậu nghe được nở nụ cười, lắc đầu nói: “Sao có thể đơn giản như vậy.”

Ngọc Đào hiểu rõ mấy phần, nói: “Nô tì cảm thấy Thục phi nương nương không dễ dàng bị lui ra như vậy đâu, rốt cuộc nàng ta đang mang thai cốt nhục của hoàng thượng...”

Dễ dàng đoán ra được ý tứ câu nói này, dù thế nào, trong bụng người ta còn có một đứa bé. Chuyện về Vãn Hạ, chỉ cần là người sáng suốt đều biết không hề liên quan đến Thục phi, chỉ là trong lúc nhất thời bị hoàng đế giận chó đánh mèo mà thôi, bây giờ Thục phi mang thai, lại có chỗ đứng trong lòng hoàng đế, phụ huynh đều làm quan trong triều, chỉ cần nàng ta cẩn thận một chút, căn bản sẽ không lo lắng hoàng đế sẽ tiếp tục giận chó đánh mèo. Cái gọi là giận chó đánh mèo, cũng chỉ tùy theo tâm trạng mà thôi, một khi Thục phi dỗ hoàng đế vui vẻ, Vãn Hạ bị đuổi đến Hoán Y Cục, việc này sẽ trôi qua thôi.

Trong lòng Tiêu hoàng hậu cảm thấy thật phức tạp, cũng không quan tâm đến Thục phi nữa, ngược lại đặt hết sự chú ý của mình lên việc nội thị* vừa bẩm báo, nói với Ngọc Đào: “Điều tra một chút cho bản cung, mấy tháng này, nhà mẹ đẻ Trương Đức phi có nữ quyến** dâng thẻ bài xin vào cung không.”

*Nội thị: một cách gọi khác của thái giám.

**Nữ quyến: những nữ nhân trong gia đình quan lại.

“Đúng vậy, nương nương.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv