Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 822: Quốc sư minh giám (35)



Thời Sênh cho người trói tất cả mọi người đưa tới, bao gồm cả Đế quân, không thiếu một ai.

Đương nhiên, nếu có nam nữ chính ở đây thì mới là hoàn mỹ nhất.

Đáng tiếc!

Trong cung, những kẻ có địa vị như Đế hậu, công chúa, hoàng tử đều bị đội Thần Vệ dẫn đến, những người khác bị nhốt lại một chỗ với nhau.

Đế hậu ở cùng với mấy vị công chúa, biểu tình bà ta vặn vẹo, trừng mắt nhìn về thiếu nữ ngồi bên trên.

Hận ý mãnh liệt như thế, sao Thời Sênh có thể không chú ý được cơ chứ.

Nguyên chủ và Đế hậu vốn không có thù oán gì, nhưng bà ta lại bày ra địch ý như có thù gϊếŧ cha vậy, đây là cái tình tiết máu chó rẻ tiền gì thế?

Bản cô nương không thèm.

“Phượng Chi Âm, ngươi thật sự muốn gϊếŧ cha mình?” Đế quân dù chật vật nhưng vẫn không làm mất khí độ của người đứng đầu một nước.
Thời Sênh bày ra vẻ mặt thật thà hỏi lại, “Sao lại không thể chứ?”

Sao lại không thể…

Đương nhiên là không thể rồi!

Đế quân tỉnh táo lại, “Ta biết ngươi oán ta, nhưng lúc đó thật sự là có nguyên nhân, ngươi không muốn nghe lý do sao?”

Thời Sênh bình thản lắc đầu.

Không nghe.

Máu chó không thích nghe.

Bản cô nương đây không thích nghe.

Đế quân: “…”

“Ha ha ha!” Đế hậu đột nhiên cười ha hả, vẻ mặt khi cười lên cực kỳ dữ tợn, “Đây là tiểu tiện nhân mà ngươi muốn bảo vệ, ngươi nhìn nó bây giờ đó, chẳng những cướp đế quốc của ngươi, soán ngôi vị của ngươi, ngay cả ngươi cũng không thèm nhận, ha ha ha, báo ứng.”

Sắc mặt Đế quân càng thêm khó nhìn, trong mắt còn có ánh lửa thù hận cháy lên.

“Lúc trước nên bóp chết nó mới đúng.” Đế hậu không thèm để ý tới sắc mặt của Đế quân, tiếp tục nói, “Ta chỉ không muốn làm điều ác, không ngờ cuối cùng lại là giữ lại một mầm tai họa.”
“Câm miệng!” Đế quân quát lên.

Đại khái là vì cảm thấy đại thế đã mất nên Đế hậu chẳng thèm thu liễm nữa, ngược lại còn phun hết ra chuyện năm đó.

Thời Sênh chống cằm, cắn hạt dưa nghe Đế hậu diễn thuyết.

Mẫu thân của nguyên chủ là một tiểu thư dòng nhánh của Phượng gia, được chủ mẫu Phượng gia nuôi lớn, cho nên tình cảm của bà ấy với Phượng gia chủ rất tốt đẹp.

Lúc ấy, Phượng gia chủ và Đế quân thân nhau như huynh đệ. Đế quân thường tới Phượng gia chơi nên cũng gặp được vị tiểu thư thứ xuất này. Đế quân rất thích những tiểu thư nghịch ngợm nhưng vẫn có tri thức, hiểu lễ nghĩa, sau khi hắn đăng cơ liền đón bà vào cung.

Làm hoàng đế tất nhiên không thể tự do yêu đương. Vị tiểu thư này chỉ là thứ xuất không thể phong hậu, Đế quân đành phải cưới người khác làm hậu, chính là Đế hậu bây giờ.
Đế hậu rất yêu Đế quân, nhưng Đế quân lại chỉ yêu vị tiểu thư Phượng gia kia, làm sao Đế hậu không ghen tị cho được?

Vì ghen tị, Đế hậu đã làm không ít chuyện ly gián quan hệ của hai người họ.

Hiệu quả chia rẽ rất tốt, đến khi vị tiểu thư Phượng gia này mang thai, quan hệ của hai người đã gần như đóng băng, đầy rẫy hiểu lầm ở giữa.

Mà lúc này Đế hậu cũng mang thai, Đế quân nói rõ, ai sinh con trước thì tương lai sẽ là người kế vị, dù là nam hay nữ.

Đế hậu mang thai được hai tháng thì Đế quân liền nghĩ lại, không muốn cho con của bà ta nối ngôi.

Tất nhiên Đế hậu không vui, bà ta liền ra tay.

Thế nên, lúc vị tiểu thư Phượng gia kia sinh con, bà ta mua chuộc bà đỡ, đưa đứa bé ra khỏi cung. Lúc ấy bà ta chỉ để bà đỡ đưa đứa bé ra khỏi cung chứ không gϊếŧ chết.
Sau đó bà ta nói với Đế quân, đứa bé vừa sinh đã chết rồi.

Thương Lam có một truyền thống, nếu đứa bé sinh ra mà chết thì lập tức đem chôn, không được nhìn gì cả.

Nghe nói đây là để phòng ngừa oán khí của đứa bé, trong cung, những đứa bé bị hại nhiều không kể xiết, vì thế ai cũng kiêng kị chuyện này.

Bà đỡ đưa đứa bé ra khỏi cung nhưng lại bị Phượng gia chủ chặn lại, bí mật xử lý bà ta, còn ông đưa đứa bé ấy về Phượng gia.

Đế hậu cũng không biết chuyện, chỉ nghĩ là bà đỡ đã xử lý tốt đứa bé này rồi.

Sau một đoạn thời gian, vì bị mất đứa con nên sức khỏe của vị Phượng tiểu thư kia càng lúc càng sa sút, không bao lâu sau liền qua đời.

“Lúc trước ta không nên mềm lòng để tiểu tiện nhân ngươi sống tới bây giờ!” Đế hậu phẫn nộ trừng mắt nhìn Thời Sênh.
Nếu là bây giờ, chắc chắn bà ta sẽ bóp chết đứa bé ấy ngay lập tức.

Đáng tiếc, thế giới này không có thuốc chữa hối hận.

“Nói xong chưa?” Thời Sênh ném đống hạt dưa xuống, “Ngươi sai Phượng Kỳ Kỳ hãm hại ta đúng không?”

Lúc này Đế hậu đã không còn gì để sợ nữa, “Phải, là ta, ngươi đáng chết!”

Vốn tính toán để Phượng Chi Âm chết ở Ma Diễm Lĩnh, ai biết số mạng nàng lại lớn đến thế, còn có thể trở về.

Sau đó, bà ta lại chuẩn bị đồ để Phượng Kỳ Kỳ đưa cho nàng, nhưng không ngờ Phượng Chi Âm lại không thèm nhận.

Về sau, tình hình liền phát triển theo chiều hướng mà Đế hậu không thể khống chế nữa.

[…] Nhiệm vụ này của Ký chủ hoàn thành quá thoải mái rồi.

Làm gì có khúc chiết.

Làm gì có thiên biến vạn hóa.

Làm gì có xúc động lòng người.
Đơn giản là thô bạo.

Chuyện mà có thể dùng bạo lực để giải quyết thì chẳng phải là vấn đề quan trọng với Ký chủ.

Chuyên nghiệp hãy làm, nghiệp dư xin đừng bắt chước.

“Tiểu Âm, ta thật sự là phụ thân của con!” Đế quân bày ra vẻ mặt sám hối, “Năm đó thế lực gia tộc của độc phụ này quá mạnh mẽ, ta không thể chống lại ả gay gắt được, cho nên dù biết con còn sống nhưng ta cũng không dám đón con về. Ta thật sự có nỗi khổ.”

“Ngay cả người phụ nữ mình yêu còn không bảo hộ được, hiện tại kể lể khổ sở thì có ích lợi gì, bà ấy có thể sống lại sao? Còn không bằng cùng chết hết đi.” Trong mắt Thời Sênh là một mảnh bình tĩnh, cô nhìn sang Ngân Vi ngồi ở bên cạnh.

Trong mắt cô, tình yêu không thể đồng sinh cộng tử thì đều vô nghĩa hết.

Nếu đã yêu cô, vậy thì cùng phải chết mới đúng.
[Ký chủ, không nên cực đoan như thế.] Hệ thống nhắc nhở theo thói quen.

Tư tưởng của ký chủ quá nguy hiểm!

Tư tưởng của Thời Sênh đúng là nguy hiểm, nhưng cô không giống những kẻ có suy nghĩ cực đoan, nghi ngờ vô căn cứ, cô bình tĩnh và lý trí, cô cũng rất tin tưởng Phượng Từ.

Cô đã vì Phượng Từ mà thay đổi một chút sách lược, nhưng mục đích cuối cùng thì cô không bao giờ quên.

Cho dù ở thế giới khác, dù thế giới đó không có Phượng Từ thì cô cũng sẽ không hề nôn nóng, lo lắng gì, vẫn bình tĩnh xác nhận, sau khi xác nhận không có, cô cũng sẽ không nhớ tới hắn, như thể hắn chỉ là một người qua đường râu ria trong cuộc đời mình.

Hệ thống thật sự không hiểu nổi Ký chủ nhà mình là dạng quái vật gì nữa.

“Ta cũng muốn đi cùng bà ấy, nhưng ta thân là Đế quân, toàn bộ Thương Lam…”
“Nói trắng ra là ông vẫn không bỏ xuống quyền lợi và vinh hoa phú quý được mà thôi.” Thời Sênh ngắt lời Đế quân, “Nhưng đó cũng là tâm tính thường tình của con người, ai cũng thế thôi.”

Đế quân còn muốn giải thích nhưng cuối cùng lại không nói nữa, nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Thời Sênh, bao lời muốn nói ra đành phải nuốt trở lại.

Ánh mắt của cô quá mức bình thản, bình thản tới mức khiến người ta không cảm nhận được chút ấm áp nào trong đó, khiến cho lòng người nảy sinh sự sợ hãi.

Đế quân chuyển tầm nhìn sang Phượng gia chủ, hy vọng Phượng gia chủ hỗ trợ nói mấy câu.

Hiện tại Phượng gia chủ đã đâm lao phải theo lao, một bên là bạn tốt nhiều năm, cũng là người mà ông nguyện trung thành, một bên là đứa con gái mình đã nuôi nấng nhiều năm, là con gái của muội muội mình.
Hiện tại ông ngoài khó xử vẫn là khó xử.

Giúp ai cũng không được.

Ông thương lượng, “Tiểu Âm, dù thế nào thì Đế quân cũng là cha ruột của con. Con làm như vậy thì sau này sao có thể nhìn người trên đại lục này?”

Mang tiếng gϊếŧ cha là không tốt.

“Con đâu có cần.” Thời Sênh bày ra vẻ mặt chẳng sao hết.

Thanh danh cũng không thể ăn thay cơm, thanh danh cô không tốt thì sao chứ? Quyền, tiền, danh lợi, những người này có được rồi thì có thể dám nói một câu nào nữa sao?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv