Nguyên chủ tên là Chi Âm.
Thời Sênh rất hoài nghi người đặt tên này cho nguyên chủ, rốt cuộc sao có thể nhẫn tâm thế chứ?
Tri âm, cô còn tưởng đâu là não tàn chứ!
Khụ khụ, quay về chính đề.
Nguyên chủ họ Phượng, tên là Chi Âm.
Là nghĩa nữ của gia chủ Phượng gia ở đại lục Thiên Viêm, từ nhỏ đã có thiên phú rất tốt, lại được cha nuôi sủng ái nên trở thành tiểu thư được Phượng gia yêu thương nhất.
Nhưng mà hết thảy đều thay đổi khi nguyên chủ được 16 tuổi, khi đó nữ chính Phượng Khuynh Khuynh được đón về gia tộc.
Phượng Khuynh Khuynh là con riêng của gia chủ Phượng gia, nhỏ hơn nguyên chủ một tuổi.
Phượng Khuynh Khuynh là trọng sinh, kiếp trước cô ta về Phượng gia lúc nguyên chủ sắp trưởng thành, nhưng cô ta bất tài, vô năng, nhát gan lại sợ phiền phức nên người trong gia tộc cực kỳ ghét bỏ.
Khi gia tộc tiến hành thí luyện, Phượng Khuynh Khuynh bị người hãm hại, suýt chút nữa chết ở Ma Diễm Lĩnh.
Tuy rằng lấy về được cái mạng nhỏ nhưng tu vi lại bị phế đi.
Vì thế mà những ngày tháng của Phượng Khuynh Khuynh ở Phượng gia lại càng không được tốt.
Chuyện duy nhất mà nguyên chủ có lỗi với Phượng Khuynh Khuynh, đó là cô hối hôn.
*Hối hôn: hủy bỏ hôn ước
Nói đúng ra thì không phải hối hôn mà là nguyên chủ bị từ hôn, đối phương đòi cưới Phượng Khuynh Khuynh.
Sau khi Phượng Khuynh Khuynh được gả đi, người đàn ông kia đối xử với cô ta cực kỳ tốt. Phượng Khuynh Khuynh quanh năm bị dè bỉu đột nhiên lại gặp được một người đối xử cực kỳ tốt với mình, rất nhanh liền rơi vào vòng xoáy tình yêu.
Nhưng lúc nàng ta mang thai và sắp tới kỳ sinh nở, người đàn ông kia lại mang một người đàn bà khác về, đoạt đi mất điếu trụy* mà nàng ta luôn mang theo bên người.
*Điếu trụy: mặt dây chuyền.
Người đàn ông đó nói với Phượng Khuynh Khuynh rằng, sở dĩ hắn đối xử tốt với nàng ta là vì chiếc điếu trụy này.
Phượng Khuynh Khuynh bi thống, tuyệt vọng, sau khi sinh con thì thân thể suy yếu, mắc đủ mọi loại bệnh.
Người đàn ông kia và tiểu tam ngang nhiên ân ái trước mặt nàng ta. Tiểu tam kia còn bắt nàng ta làm đủ loại việc nặng, bằng không thì đứa bé sẽ không có sữa ăn.
Vào một mùa đông, con của Phượng Khuynh Khuynh đổ bệnh, nàng ta đi cầu xin phu quân của mình nhưng lại bị người đàn bà kia ngăn lại, khiến cho con của nàng ta không qua khỏi, chính nàng ta cũng bị ả đẩy vào hồ nước.
Phượng Khuynh Khuynh không ngờ mình lại trọng sinh, nếu đã trọng sinh, vậy nàng ta sẽ báo thù.
Mọi khuất nhục ở đời trước, nàng ta sẽ đòi lại bằng hết.
Nguyên chủ chính là người đầu tiên.
Phượng Khuynh Khuynh vẫn luôn nghĩ vì nguyên chủ hối hôn nên mới khiến nàng ta gặp bi kịch về sau, nhưng căn bản nguyên chủ không hề làm chuyện đó.
Sau khi trọng sinh vào lúc nàng ta chưa về gia tộc. Vì biết được bí mật của điếu trụy vốn là một không gian không có giới hạn, bên trong có rất nhiều thứ, vì thế Phượng Khuynh Khuynh liền mở ra hình thức nghịch tập, là một nữ chính toàn năng với luyện đan, luyện khí, ngược thú…
Sau khi về tới gia tộc, tu vi của nàng ta đã là cao nhất trong những người đồng lửa tuổi, nhưng nàng ta không bày ra thực lực chân chính. Đến khi gia tộc thí luyện, Phượng Khuynh Khuynh tìm được một gốc thảo dược cực phẩm.
Phượng Khuynh Khuynh lấy được thảo dược nên bị Thiên Lang Viên đuổi gϊếŧ. Nàng ta biết mình không phải đối thủ của Thiên Lang Viên, vì tránh né nó nên đã nhịn đau, buông tay với thứ mình yêu thích, nhét nó lên người nguyên chủ.
Phượng Khuynh Khuynh không phải đối thủ của Thiên Lang Viên, nguyên chủ càng không phải, nếu không nhờ trưởng bối của gia tộc tới kịp thời, e là nguyên chủ đã phải bỏ mạng lại.
Sau khi nguyên chủ được cứu về, Phượng gia chủ dùng đủ loại đan dược cực phẩm chữa trị cho nàng, nhưng chỉ có thể lấy về một cái mạng, còn lại tu vì thì hoàn toàn bị phế giống như Phượng Khuynh Khuynh kiếp trước.
Phượng Khuynh Khuynh lại làm ra một cái điếu trụy giả giống hệt của mình, mua chuộc y sư chăm sóc cho nguyên chủ, bảo hắn nói rằng điếu trụy này có thể làm giả bớt đau đớn, đưa cho nguyên chủ dùng.
Cuối cùng, nguyên chủ bước lên con đường mà Phượng Khuynh Khuynh đã đi ở kiếp trước, được cưới vào cửa, bị cướp điếu trụy, chết thảm trong tuyết lạnh.
Còn Phượng Khuynh Khuynh lại đi lên đỉnh cao nhất của cuộc đời, gả cho người đàn ông có quyền thế lớn nhất ở thế giới này, ghi danh vào sử sách.
Trong cuốn tiểu thuyết này, nguyên chủ còn không bằng một vật hy sinh, sau khi nữ chính giải quyết chuyện điếu trụy người người mơ ước của mình thì chẳng còn đề cập tới nguyên chủ nữa.
Cái này cũng chẳng hay ho gì đâu!
Đúng là nằm cũng trúng đạn.
Thời Sênh không khỏi bi ai một trận thay nguyên chủ.
Nguyên chủ thật sự rất vô tội, nàng không làm ra chuyện gì có lỗi với Phượng Khuynh Khuynh, hành vi độc ác nhất cũng chỉ là yên lặng nhìn nàng ta bị bắt nạt, không lên tiếng bênh vực mà thôi.
Những chuyện thế này chẳng phải là thường thấy ở các gia tộc lớn sao?
Cho dù là chị em ruột thịt cũng chưa chắc đã mở miệng giúp nhau.
Được rồi, cũng có thể là do tư tưởng của cô quá cực đoan nên tư duy cũng khác người bình thường đi.
Nguyện vọng của nguyên chủ là báo thù.
Thời Sênh tiếp thu xong cốt truyện, thong thả mở mắt ra, cô tới lúc này đúng vào giai đoạn gia tộc thí luyện.
Vừa rồi con vượn tay dài kia chính là Thiên Lang Viên.
Mẹ! Dám thiêu ông đây.
Phải chém trở lại mới được.
Đúng lúc Thời Sênh chuẩn bị đứng dậy, một bóng đen từ trong cánh rừng ào ra khiến cho cành lá bốn xung quanh nổi lên một trận xào xạc, bóng đen kia vừa vặn dừng trước mặt cô.
Chính là Thiên Lang Viên lúc trước đuổi theo cô không tha kia.
Thời Sênh: “…”
Kiếm của ông đâu?
Thời Sênh xoay người lục tìm trong bộ quần áo rách nát kia một hồi, lấy ra một gốc cây đã hơi đen đen, ném thẳng về phía Thiên Lang Viên, “Trả lại cho mi.”
Thiên Lang Viên bắt được thảo dược, đưa tới chóp mũi ngửi ngửi, đột nhiên bày ra một biểu tình đại khái như là… muốn khóc.
Miệng há to, sau đó mắt cũng híp lại.
“Grừ!” Loài người đáng chết, lại hủy diệt thảo dược của nó, phải đền mạng.
Thời Sênh vội vàng cầm lấy thiết kiếm cắm ở bên cạnh, chắn trước ngực, “Này này! Nói đạo lý chút nhé, đây chính là do mi đốt đó.”
Thảo dược này bị Phượng Khuynh Khuynh nhét lên người nguyên chủ lúc hỗn loạn, Thiên Lang Viên đuổi theo dược vị của nó nên mới tập trung vào nguyên chủ.
Đốt cũng là nó làm.
Bản cô nương đây có liên quan cái sợi len ấy.
“Grào!”
Thời Sênh tự hiểu tiếng rống to ấy là: Ta không nghe, ta không nghe, ta không nghe.
Thiên Lang Viên có kích thước thân thể cực kỳ lớn nên cũng rất linh hoạt. Sau khi rống to với Thời Sênh, nó nhảy bật lên, phi về phía Thời Sênh.
Mẹ kiếp kiếp kiếp!!!
Con khỉ này không biết nói đạo lý à?
Con khỉ chẳng những phi tới mà còn phun lửa, hỏa long lập tức bắn ra.
Thời Sênh vội vàng tránh né, vết thương trên người cô còn chưa hoàn toàn bình phục, hiện tại chỉ có thể tránh né.
“Mi đừng đuổi theo ông đây nữa. Ông đây đã trả đồ lại cho mi rồi còn gì?” Thời Sênh ngồi trên thiết kiếm, nhìn con khỉ này đang quần thảo cây cối bên dưới.
Cây cối cũng có sinh mạng, con khỉ này hung tàn quá!
Con khỉ hướng về phía Thời Sênh rồi đập bôm bốp vào ngực mình.
“Grào!” Ngươi xuống dưới cho ta.
Thời Sênh cảm thấy thật xấu hổ, cô không lý giải nổi tại sao mình có thể hiểu được ý tứ của con khỉ này mỗi lần nó rống lên, dù sao chỉ cần nghe liền hiểu.
Chắc có lẽ là dị năng trời cho đi?
[…] Lại tự thẩm, đây là kỹ năng tự mang của Ký chủ.
Ai cho mi nói chuyện, câm miệng.
Ông đây tự sướng cái không được à?
[…]
Thời Sênh nhìn xuống con khỉ đang luống cuống tay chân bên dưới, ngoắc ngoắc ngón tay, “Mi lên đây.”
“Grào!” Nhà ngươi xuống đây.
“Mi lên đây.”
“Grào grào grào!” Có hạ xuống hay không thì bảo?
“Ứ xuống đấy, có bản lĩnh thì mi lên đây đi!” Cô không ngu, nếu đi xuống, bằng sức chiến đấu lúc này của cô, cho dù có thể xử lý con khỉ kia thì bản thân cũng sẽ cực kỳ chật vật.
Làm một cặn bã có tu dưỡng, sao cô có thể lang bối vi gian*, à không, tự làm mình chật vật được.
*Lang bối vi gian: thành ngữ, nghĩa là cấu kết với nhau làm việc xấu.