Lúc Thư Tuyệt đang không biết nên trả lời như thế nào, thang máy tới nơi. Hắn đi ra ngoài rất nhanh, “Dọn đồ rồi tới báo danh.”
Thời Sênh nhún nhún vai, nhìn bóng dáng Thư Tuyệt có chút bối rối, sao cô lại thú vị thế chứ?
Thời Sênh đến ban biên tập thu dọn đồ đạc, người ban biên tập không biết chuyện phát sinh nên đều nhìn cô với vẻ kỳ quái.
Tống Manh Tử mồm ngậm điểm tâm, hấp tấp tiến vào, “Tiểu Y.”
Cô quát xong mới phát hiện mình tức giận không đúng, tập trung nhìn vào, thấy Thời Sênh đang thu dọn đồ đạc. Tống Manh Tử lập tức lao vào, nuốt hết miếng bánh vào trong bụng.
“Tiểu Y, cô thu dọn đồ đạc làm gì?”
Ngày hôm qua Tống Manh Tử về sớm, cũng không biết chuyện phát sinh lúc sau.
Những người khác cũng đều vểnh tai chờ Thời Sênh trả lời.
Thời Sênh ngoắc ngón tay với Tống Manh Tử.
Tống Manh Tử hiểu ý dựa sát lại, biểu tình trên mặt đổi tới đổi lui, “Thật sự?”
Thời Sênh bỏ đồ vật cuối cùng vào thùng, hơi hơi gật đầu.
“Lợi hại! Xem ra tôi sắp phải sửa miệng.” Tống Manh Tử yên lặng dựng thẳng ngón tay cái với Thời Sênh, “Nhớ phí sửa miệng nha!”
Tống Manh Tử và Thời Sênh kề vai sát cánh ra khỏi ban biên tập, còn lại một đám người mơ hồ, đây là tình huống gì?
Ra khỏi ban biên tập, đề tài lại bị Tống Manh Tử chuyển về xe, “Nhưng mà tôi còn là muốn hỏi, xe của cô làm sao mà có?”
“Mua chứ sao, tôi còn có thể đi cướp sao?”
“… Mấy trăm vạn đó!” Cô mua không nổi, mỗi ngày đi nhờ xe anh họ cô, có đôi khi đi nhờ không được, còn phải đi tàu điện ngầm, chưa thấy qua ai đáng thương như cô.
“Anh cô muốn, mấy ngàn vạn tôi cũng phải mua.” Thời Sênh phun trào, “Tối hôm qua tôi đi xe kia, thế nhưng anh ấy không lên xe.”
“Tôi đã nói với cô rồi, anh ấy rất khó hầu hạ. Hiện tại đổi ý còn kịp đó cô gái, không cần lao đầu vào lửa.”
Thời Sênh thở dài, “Núi đao biển lửa tôi cũng phải vào.”
Ai bảo hắn là Phượng Từ chứ.
Tống Manh Tử: “…”
Còn chưa bắt đầu yêu đương mà đã tới bước thề non hẹn biển, sống chết có nhau?
Cái này không giống cốt truyện bình thường a!
“Nhϊếp tổng biên, sự việc chính là như vậy.”
Thời Sênh cùng Tống Manh Tử đến chỗ rẽ, lại xô vào người đối diện.
Khóe miệng Nhϊếp Thành hiện lên một tia lạnh lẽo, bước đi qua các cô, mang theo một cỗ gió lạnh.
“Giả tạo.” Tống Manh Tử nói lầm bầm hai tiếng.
Nhϊếp Thành hình như muốn làm gì đó!
Bản cô nương không sợ nhất chính là gây chuyện nha!
Tống Manh Tử đưa Thời Sênh đến bên ngoài văn phòng Thư Tuyệt, quay đầu lại liền nhìn thấy mấy người phụ nữ giả vờ giả vịt đi phía sau.
Bị Tống Manh Tử phát hiện, mấy người đó lập tức xoay người rời đi.
…
Lúc Thời Sênh vào văn phòng Thư Tuyệt, Thư Tuyệt đã làm việc, bữa sáng cô mua được hắn đặt bên cạnh, cũng không động.
Cô đi vào, Thư Tuyệt ngẩng đầu nhìn cô một cái, tùy tay lại gục đầu xuống, nhanh chóng gõ xong.
“Anh không đói à?”
“Ừm?” Thư Tuyệt kỳ quái một hồi, sau đó mới phản ứng lại, “Không có thời gian.”
“Nguội cả rồi.” Thời Sênh nghiêng mình, sờ sờ mấy gói kia, “Có là vi sóng không? Hâm nóng cho anh.”
Thư Tuyệt chỉ chỉ bên ngoài.
Thời Sênh cầm đồ đi ra ngoài, hỏi trợ lý bên ngoài lò vi sóng ở chỗ nào.
Trợ lý vẻ mặt khó hiểu, loại sự tình này, trước kia không phải hắn làm sao?
Kỳ quái thì kỳ quái, trợ lý vẫn chỉ cho Thời Sênh.
Thời Sênh một lần nữa cầm đồ đi vào, Thư Tuyệt vẫn còn làm.
“Ăn trước một chút đã.” Thời Sênh gõ mặt bàn.
Thư Tuyệt không cự tuyệt, đứng dậy đi đến sofa bên cạnh.
Bình thường, Thư Tuyệt cũng không ăn bữa sáng, có đôi khi là không kịp, có đôi khi là không ai mua.
Tống Manh Tử là tên ăn hàng, mua bữa sáng còn chưa đủ một mình cô ăn, sao có thể nhớ đến anh họ cô có ăn hay không.
“Cô…”
“Tôi ăn rồi.” Thời Sênh giúp hắn mở hộp thức ăn ra, phẩy phẩy bàn tay trắng nõn trước mặt hắn, “Tay đã rửa đã tiêu độc, thực sạch sẽ, anh xem.”
“Ừm.”
Thư Tuyệt cúi đầu xuống, im lặng ăn bữa sáng, trong dạ dày có chút không thoải mái, Thư Tuyệt chịu đựng chút không thoải mái ấy, rất nhanh giải quyết xong.
Trợ lý mang cà phê cho hắn, Thời Sênh bưng lên uống một ngụm.
“Ly đó…”
“Buổi sáng uống cà phê làm gì, không tốt cho thân thể.”
Thư Tuyệt nhìn tách cà phê cô đang cầm, mấp máy môi, yết hầu lên xuống vài lần, không nói gì.
Thời Sênh giúp hắn giải quyết cà phê, Thư Tuyệt cũng ăn xong đồ ăn sáng.
Thư Tuyệt đi vào phòng vệ sinh một lúc, lúc đi ra trên người đã không còn mùi thức ăn, sắc mặt hắn có chút tái ngồi trở lại sau bàn làm việc, “Tôi đã xem qua video phỏng vấn của cô, cô phụ trách nam tần không thành vấn đề chứ?”
Thời Sênh trừng mắt, “Tôi làm trợ lý sinh hoạt cho anh không được sao?”
Phụ trách nam tần cái gì chứ!
Một đám ngựa đực.
Nhìn đến đã muốn phun.
Bị cô phun lên, những người này còn có dũng khí viết văn sao?
“Tôi có trợ lý.” Thư Tuyệt dừng một chút, có chút không muốn thừa nhận nói: “Cô sẽ ảnh hưởng đến tôi.”
“Tôi không nói lời nào còn không được sao?” Thời Sênh bĩu môi.
“Hoặc là rời khỏi công ty…”
Thời Sênh mau chóng đầu hàng, “Được được được, nam tần thì nam tần, dù sao có thể nhìn thấy anh là được.”
Nhìn chán liền cướp anh về!
Thư Tuyệt gọi điện thoại nội tuyến, bảo người ta vào nhận người.
Cúp điện thoại, Thư Tuyệt nhớ tới chuyện tối hôm qua nói, “Chính văn của cô?”
“Không muốn viết.” Thời Sênh thiếu hứng thú trả lời.
Viết cái gì mà viết, đàn ông còn chưa theo đuổi được, không vui.
Thư Tuyệt không nói gì, cúi đầu bận rộn, trên thực tế hắn không làm cái gì.
Cô ở trong này quả thật làm ảnh hưởng đến hắn, hắn không có biện pháp tập trung tinh thần.
Người bên khu nam tần rất nhanh liền đến nhận người, lúc họp tất cả mọi người đã gặp qua, không cần giới thiệu làm gì, nhưng mà nhìn thấy một biên tập ở nữ tần đột nhiên bị điều đến nam tần, vẫn có chút khó hiểu.
…
Thời Sênh rời khỏi văn phòng, Thư Tuyệt ngồi một lúc, bảo trợ lý pha chén cà phê mang vào.
Tất nhiên là cái ly lúc trước.
Thư Tuyệt nhìn ly cà phê tỏa nhiệt khí, mãi đến khi cà phê đều nguội, hắn mới chậm rãi đưa tay, bưng cà phê lên, đưa đến bên miệng.
Môi vừa mới đụng tới miệng chén, lại là một trận buồn nôn.
Thư Tuyệt buông cái chén, đi nhanh tới phòng vệ sinh. Vừa rồi hắn ăn những gì cũng ói ra toàn bộ, hắn chịu đựng không để cô phát hiện.
Thư Tuyệt chống bồn rửa tay, đầu cúi xuống, đột nhiên đánh một quyền vào mặt bàn.
Hắn dùng nước lạnh rửa mặt, đi ra ngoài bưng cà phê uống một hơi cạn sạch.
Chất lỏng lạnh như băng đi vào thực quản, dường như lạnh cả vào trong lòng.
Nhưng mà chất lỏng còn chưa hoàn toàn đi vào dạ dày, Thư Tuyệt lại nôn ra toàn bộ.
Thư Tuyệt bảo trợ lý tiếp tục pha cà phê mang vào, cà phê dường như không có hương vị, chỉ làm hắn buồn nôn.
Trợ lý liên tiếp mang năm sáu lần, lúc Thư Tuyệt tiếp tục bảo hắn pha, trợ lý nhịn không được khuyên, “Thư tổng biên, cà phê này… Ngài có phải uống nhiều lắm rồi không?”
Đây lại không phải nước sôi, uống như vậy, làm sao chịu được.
Uống nhiều cà phê cũng sẽ gặp chuyện không may!!!
“Tiếp tục.”
Trợ lý chần chừ, “Dạ.”