Đến khi mấy người Thư Tuyệt đi rồi, Tống Manh Tử còn có điểm không thể tin tưởng được. Anh họ nhà cô thế mà vi phạm quy tắc, không nổi giận.
Trời muốn sập xuống sao!
Vì thế, sau đó, Tống Manh Tử luôn dùng ánh mắt cực kỳ sùng bái nhìn Thời Sênh.
“Không nghĩ tới anh họ nhà tôi lại thích loại dùng sức mạnh này. Sớm biết vậy, tôi đã tiên hạ thủ vi cường, nói không chừng còn có thể có một tình yêu cấm kỵ.”
Thời Sênh: “…” Trong đầu em gái này đang nghĩ cái gì đây?
“Tiểu Y, tôi xem trọng cô, sớm ngày bắt lấy anh họ nhà tôi.” Sau đó cô liền thoát ly khổ ải! Ha ha ha ha! Thật sự là rất thông minh!
“Đây là điện thoại của anh họ tôi, wechat…”
Tống Manh Tử nửa phút liền đem tất cả mọi phương thức có thể liên hệ với Thư Tuyệt đưa cho Thời Sênh.
Thời Sênh nhìn tên tài khoản.
Thời Sênh đưa điện thoại di động lên trước mặt Tống Manh Tử, “Đây là anh cô?”
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?” Tống Manh Tử gật đầu, “Tên này là tôi đặt cho đó, dễ nghe không?”
Thời Sênh: “…” Cũng không phải rất muốn nói chuyện.
Vì sao hắn là một tổng biên, lại biến thành tên biên tập viên lúc trước của cô?
Hoa trăng khuyết…
Cô còn cho hắn vào sổ đen!
“Này a… Nghe nói gần đây công ty muốn đề cao các tác giả, cho nên anh họ tôi kết bạn với cô hẳn là đã nhìn trúng cô rồi. Thế mà cô lại từ chối anh họ tôi, lợi hại!”
“Tôi mà biết sớm, có đánh chết ông đây cũng không từ chối!” Thời Sênh khóc không ra nước mắt.
Tự mình tìm chết, khóc cũng không làm được gì.
“Tiểu Y, khi nào cô mới lấp hố?” Nói đến chuyện này, Tống Manh Tử lập tức nghĩ tới thúc giục cập nhật chương.
“Nếu còn sống.” Thời Sênh ngồi xuống giường, vẻ mặt còn rất nghiêm túc, “Tôi còn phải đi cưa đổ anh họ cô, cưa không được tôi sẽ cưỡиɠ ɠiαи hắn.”
“Phì!”
Tống Manh Tử vừa uống một ngụm nước có ga liền phun hết ra.
Cô yên lặng dựng thẳng ngón cái, Tiểu Y của ta lợi hại, loại lời nói hùng hồn này người bình thường cũng không dám nói.
…
Gặp mặt thường niên xong chính là thời gian du lịch, bởi vì là hoạt động tập thể nên tất nhiên không thể tách ra.
“Các cô có phát hiện không, Nhϊếp tổng biên cùng Tạ Ngôn rất thân mật với nhau.”
“Đã sớm phát hiện ra rồi. Các cô nói hai người bọn họ có phải đang qua lại không?”
“Không dám nghĩ trong cuộc sống của tôi có thể thấy được một CP đẹp trai như vậy! Tôi đã nghĩ xong hố mới của tôi rồi…”
Hủ nữ hơn phân nửa là thích CP, phụ nữ bình thường lại ghen tị với Tạ Ngôn, một người đàn ông lại đi chiếm lấy một người đàn ông tốt khác.
Thời Sênh quay đầu lại nhìn phía sau. Nhϊếp Thành cùng Tạ Ngôn đi ở sau cùng, bởi vì du khách nhiều, hai người vẫn duy trì một khoảng cách.
Lúc đến giữa sườn núi, có người đề nghị đêm nay cắm trại dã ngoại. Cái này không có trong kế hoạch, không ngờ vừa nói với Nhϊếp Thành, Nhϊếp Thành đồng ý luôn.
Thời Sênh ác ý phỏng đoán một chút, cảm thấy Nhϊếp Thành là muốn cùng Tạ Ngôn làm mấy loại chuyện cấm trẻ em nghe nhìn ở trên núi.
Giữa sườn núi có bán trại dã ngoại, vì không có trong kế hoạch hoạt động của hội nên tất nhiên là tác giả cùng biên tập tự mình bỏ tiền. Đại đa số mọi người không có ý kiến, số ít theo đa số, cuối cùng tất cả đều đi.
Mang theo đồ vật lên núi, tốc độ cũng chậm đi không ít, Thời Sênh chậm rì rì dừng ở sau cùng.
Chờ cô đến đỉnh núi, những người này đã bắt đầu dựng trại, nhưng vì người dựng trại không nhiều nên dựng đến loạn thất bát tao*.
* Loạn thất bát tao: ý nói sự lộn xộn mất trật tự.
Thời Sênh tìm một vị trí tốt, không nhanh không chậm dựng trại, Tống Manh Tử cùng mấy nữ sinh nói nói cười cười đi tới, “Tiểu Y, cần giúp gì không?”
“Không cần.” Thời Sênh lắc đầu.
Tống Manh Tử căn bản không nghe, làm ra vẻ đáng yêu bảo mấy nữ sinh hỗ trợ, rất nhanh liền giúp Thời Sênh dựng xong lều.
Thời Sênh: “…” Như thế thì cô còn hỏi tôi làm gì? Có bệnh!
“Cảm ơn.” Thời Sênh cám ơn mấy nữ sinh hỗ trợ, giọng nói hiền hòa, trên mặt còn có chút ý cười.
“Không cần, không cần.” Các nữ sinh đều tỏ ra thụ sủng nhược kinh, vội vàng lắc đầu. Lúc trước các cô thấy vị biên tập này độc lai độc vãng, biểu tình cũng hơi cao lãnh, còn tưởng rằng không dễ ở chung, không nghĩ tới lại lễ phép như vậy.
Tống Manh Tử chia tay với mấy nữ sinh, đi đến trước mặt Thời Sênh, “Tôi ngủ với cô không được không?”
“Tôi chỉ muốn ngủ cùng anh họ cô.”
“…” Tống Manh Tử không phục, “Anh họ tôi thân thể đâu có mềm mại, sao tốt bằng tôi?”
“Thân thể tôi mềm mại là được rồi.”
Tống Manh Tử: “…” Vì sao đề tài lại chuyển thành như vậy?
“Cô rốt cuộc thích anh họ tôi ở điểm nào?” Tống Manh Tử khó hiểu, anh họ nhà mình cũng chỉ được mỗi cái bộ dạng dễ nhìn.
“Chỗ nào tôi cũng thích.”
“Cô gặp anh họ tôi được mấy lần?”
Thời Sênh nghĩ nghĩ, “Một lần.”
“Tiểu Y, nhất kiến chung tình đều là gạt người, cô đừng ngu như vậy.”
Lông mày Thời Sênh khẽ nhếch, khóe mắt tựa hồ nhiễm vài phần ý cười, “Ai nói với cô tôi là nhất kiến chung tình?”
Tống Manh Tử khó hiểu, “Lúc trước hai người đã gặp nhau đâu, không phải nhất kiến chung tình thì là cái gì?”
Lúc trước cô không biết Thư Tuyệt là ai.
Thời Sênh nở nụ cười bí hiểm, thanh âm nhẹ nhàng và thản nhiên, hàm chứa vài phần ý tứ mà Tống Manh Tử không hiểu, “Tôi đặc biệt tìm anh ấy.”
Tống Manh Tử vẻ mặt mờ mịt, “Trước kia cô với anh họ tôi có quen biết sao?” Không đúng nha!
“Quen biết rất lâu.” Thời Sênh nhìn sắc trời dần tối xuống, môi khẽ nhúc nhích, “Lâu đến mức… tôi đều đã quen có anh ấy.”
Câu sau Tống Manh Tử không nghe rõ, cô chỉ kỳ quái là Thời Sênh với anh họ quen biết từ khi nào chứ.
…
Mấy người kia không biết làm thế nào có lửa trại. Gió trên núi mềm nhẹ thoải mái. Tác giả cùng biên tập đã sớm hòa mình, vây quanh lửa trại vừa múa vừa hát.
Thời Sênh một mình đi tới một chỗ cao trên sườn núi.
Âm thanh ồn ào náo động dần dần tan biến không để lại dấu vết.
Bên kia ngọn núi là một nhóm những người yêu thích thiên văn học.
Thời Sênh ở bên cạnh đợi trong chốc lát mới trở về, đám người huyên nào ồn ào đã bắt đầu uống.
Thời Sênh nhìn quanh một vòng cũng không thấy Tạ Ngôn và Nhϊếp Thành, không biết hai người này làm gì.
Những người này mãi đến rạng sáng mới ngủ. Thời Sênh nằm trong lều, hơi hơi từ từ nhắm mắt, ngón tay chợt có chợt không gõ gõ đầu gối.
“… Nhϊếp Thành!”
Thanh âm khẩn trương đè thấp truyền đến, mắt Thời Sênh chậm rãi mở.
Lều trại của Thời Sênh cách những người khác khá xa, lại là màu đen, bên cạnh còn có núi đá che, không nhìn kỹ sẽ nhìn không thấy.
Cô vén cửa lều ra, ra bên ngoài nhìn nhìn, xa xa dưới một thân cây, có hai người đang chồng lên nhau.
Hơi thở nặng nề bị gió đêm đưa lại, làm người nghe được mặt đỏ tai hồng.
Thời Sênh: “…” Mẹ kiếp, lại là đông cung sống?
Không nghĩ tới Nhϊếp Thành lại thích dã chiến.
Lúc Thời Sênh miên man suy nghĩ, bên kia Nhϊếp Thành đã nâng chân Tạ Ngôn lên, cho hắn ngồi bên hông mình.
“Nhϊếp Thành, chúng ta trở về…” Thanh âm Tạ Ngôn có chút phát run. Ở bên ngoài bị người nhìn thấy thì làm sao bây giờ?
Nhϊếp Thành cũng không trả lời Tạ Ngôn, rất nhanh Thời Sênh chợt nghe được tiếng rêи ɾỉ áp lực.
Còn có thanh âm bành bạch thật nhỏ đầy ái muội.
Con ngươi Thời Sênh đảo mấy vòng, đợi hai người chuẩn bị tới thời điểm cao trào, từ trong lều trại chui ra, đi nhanh vài bước, soi đèn pin về phía hai người, hét lớn một tiếng, “Làm gì đó?”