Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 724: Lăng dực (ngoại truyện)



Lăng Dực nhớ lại lần đầu tiên gặp Anh Túc là khi hắn mới gia nhập Hắc Hổ Đường.

Mười mấy đứa trẻ trong một phòng tập luyện, cứ hai đứa một cặp, tập luyện với nhau.

Chỉ có cô, một mình đứng ở một góc tối, nhìn những người khác tập luyện, như thể bị người ta bài xích vậy.

Hắn được dẫn đến trước mặt cô, người đó nói với Anh Túc rằng: “Nó vừa mới đến, cháu hướng dẫn nó.”

“Vâng.” Anh Túc trả lời rất ngắn gọn, ánh mắt chỉ xẹt qua người hắn đúng một giây.

Sau đó Lăng Dực mới biết rằng, không phải cô bị bài trừ, cô là đội trưởng của tiểu đội này, những đứa khác đều do cô quản lý.

Lăng Dực là một đứa trẻ lang thang, không biết cha mẹ mình là ai. Hắn được một người lang thang nuôi lớn, sau đó ông ta chết, hắn lại trở thành một thằng nhóc lang thang.
Ngày nào cũng lang thang nơi đầu đường xó chợ, có lúc xin được tiền, có lúc không xin được, đành phải đi nhặt rác.

Được người của Hắc Hổ Đường đem hắn đến đây, cho ăn no mặc ấm, hắn không có ý kiến gì cả, chỉ là ngày nào cũng phải tập luyện khá gian khổ.

Nhất là nhưng lúc tập luyện riêng với Anh Túc, cô luôn rất tàn nhẫn, với hắn, với bản thân mình, đều tàn nhẫn.

Hắn phát hiện ra những đứa trẻ khác trong tiểu đội đều sợ Anh Túc, ăn cơm tắm rửa đều không đi cùng cô.

Hắn còn thường xuyên nghe thấy có người bàn tán sau lưng cô, có người nói dễ nghe, có người nói không dễ nghe, nhưng Anh Túc đều phớt lờ. Nếu bị bắt gặp thì sẽ bị cô dạy cho một bài học, còn nếu không thì thôi.

Lần đầu tiên Lăng Dực xảy ra xung đột với các bạn trong đội chính là vì Anh Túc.
Một cậu con trai trong đội nói xấu Anh Túc, đúng lúc bị Lăng Dực bắt gặp. Lúc đó Anh Túc và Lăng Dực đã có thể coi là bạn bè, Anh Túc sẽ nói nhiều chuyện hơn với hắn, thế nên hắn luôn bảo vệ cho cô.

Lúc cậu con trai đó nói xấu Anh Túc, hắn chưa cần nghĩ gì mà ra tay luôn.

Chuyện đó khiến Anh Túc bị phạt, hắn và cậu con trai kia cũng bị phạt như vậy.

Thế rồi vì quản lý không đạt yêu cầu, Anh Túc là đội trưởng nên bị phạt nặng hơn.

Lăng Dực vẫn luôn nhớ rất rõ ràng, lúc hắn chịu phạt xong đi tìm Anh Túc, chỉ nhìn thấy một người máu me đầy mình trong ký túc.

Nếu như không phải cô nằm trên giường của mình, thì cơ bản hắn sẽ không nhận ra đó là Anh Túc.

Hắn còn nhớ rằng đó là lần đầu tiên từ khi biết nhận thức, hắn đã rơi nước mắt.

Anh Túc nằm trên giường, giống như chết rồi vậy. Hắn bắt mạch cho cô, yếu ớt đến mức hắn sắp không phát hiện thấy gì cả.
Tổ chức không cho người chữa trị cho Anh Túc, Lăng Dực chỉ biết lau chùi thay bông băng các vết thương trên người Anh Túc. Khoảng thời gian đó, thời tiết lúc nóng lúc lạnh, các vết thương của Anh Túc không thể nào lành lại được, rồi một hôm cô sốt cao, thấy cô sắp không trụ được nữa, Lăng Dực hoảng hốt không biết phải làm sao.

Một đứa con gái ở giường bên cạnh có lẽ vì thấy hắn khóc nhiều quá, nên nói nhỏ với hắn, bảo hắn đi tìm Ngô Đường chủ.

Ngô Đường chủ là người đã dẫn hắn đến trước mặt Anh Túc.

Hắc Hổ Đường tổng cộng có 6 vị Đường chủ, cùng quản lý các việc to nhỏ của Hắc Hổ Đường, Ngô Đường chủ là một trong số đó.

Lăng Dực không biết có được không, nhưng vẫn đi tìm.

Hắn, một đứa trẻ còn chưa chính thức trở thành một thành viên của Hắc Hổ Đường, muốn tìm gặp Ngô Đường chủ đâu có dễ dàng gì. Hắn phải nghe ngóng rất lâu, mới biết được lịch trình của Ngô Đường chủ, rồi chặn ông ta lại giữa đường, bảo ông ta đi cứu Anh Túc.
Hắn vốn tưởng rằng Ngô Đường chủ sẽ mặc kệ, nhưng không ngờ rằng, hắn vừa nói xong, Ngô Đường chủ đã bước nhanh về bên đó.

Có Ngô Đường chủ, Anh Túc nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, nhưng hắn lại vì tự mình rời khỏi phòng luyện tập, nên bị trừng phạt rất lâu sau đó.

Đợi đến khi hắn chịu phạt xong thì Anh Túc đã được ra viện.

Hắn lê thân xác mệt mỏi đi gặp Anh Túc. Lúc vừa đi đến cửa, phát hiện thấy Ngô Đường chủ ở bên trong, hắn nấp lại theo bản năng.

“Anh Túc, cháu thật sự không cân nhắc xem sao?”

Ngô Đường chủ che khuất Anh Túc ở bên trong, hắn cũng không nhìn thấy tình trạng của cô thế nào, chỉ nghe thấy tiếng cô nói.

“Ngô Đường chủ, chú rõ ràng quy tắc của tổ chức hơn cháu.” Rõ ràng lúc đó cô vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng đối diện với cấp cao như Ngô Đường chủ, lại không hề sợ sệt.
Ngô Đường chủ thở hắt ra, “Chỉ cần cháu đồng ý, ta có thể đưa cháu rời khỏi tổ chức.”

“Cảm ơn sự quan tâm của Ngô Đường chủ.”

“Anh Túc, ta cho cháu thêm một cơ hội nữa, nếu hối hận có thể đến tìm ta.”

Ngô Đường chủ để lại câu nói đó rồi rời đi, Lăng Dực quanh quẩn ở bên ngoài một hồi lâu, không biết tại sao, nhưng cuối cùng quyết định không vào.

Sau đó hắn mới biết, Ngô Đường chủ vẫn luôn rất thích Anh Túc, chỉ là Anh Túc biểu hiện xuất sắc, bên trên luôn có người theo dõi, nên Ngô Đường chủ không dám làm bừa.

Chuyện đó sau khi Ngô Đường chủ chết rồi hắn mới biết.

Mà cái chết của Ngô Đường chủ lại có liên quan đến hắn.

Hắn còn nhớ hôm đó, hắn đi tìm Anh Túc, chưa đến cửa phòng cô đã thấy có người canh gác bên ngoài.

Hắn nhận ra người đó là tùy tùng bên cạnh Ngô Đường chủ.
Trong lòng Lăng Dực có một vài dự cảm không tốt, vội vàng đi xuống nhà, vòng ra đằng sau trèo lên trên.

Phòng của Anh Túc ở tầng ba, trèo lên đúng cửa sổ, rèm cửa không kéo vào, qua cửa sổ, Lăng Dực nhìn thấy Anh Túc hôn mê nằm trên giường, Ngô Đường chủ ngồi bên trên lần cởi cúc áo cô.

Đầu óc Lăng Dực như bị nổ tung, trong đầu chỉ toàn là ý muốn gϊếŧ người, có lẽ là từ khi ấy, hắn phát hiện ra mình thích Anh Túc.

Giường quay đầu vào trong, Ngô Đường chủ quay lưng lại phía hắn. Trong lúc tức giận, Lăng Dực từ cửa sổ xông vào, đâm một nhát dao vào lưng Ngô Đường Chủ.

Rồi lại nhảy lên giường, đâm một nhát dao nữa vào cổ Ngô Đường chủ, máu tươi phun trào, bắn lên mặt Anh Túc.

Ngô Đường chủ đang đắm chìm trong du͙ƈ vọиɠ nên Lăng Dực có cơ hội ra tay, nếu bình thường, hắn chưa đến gần đã bị phát hiện.
Lăng Dực gọi Anh Túc dậy, Anh Túc nhìn cảnh tượng trước mắt không có chút hoảng hốt, chỉ bảo anh đi tìm một Đường chủ khác.

Sáu vị Đường chủ đều bằng mặt không bằng lòng. Anh Túc lợi dụng một vị Đường chủ khác vốn có hiềm khích với Ngô Đường chủ, thành công khiến chuyện trở thành Ngô Đường chủ muốn cưỡиɠ ɦϊếp Anh Túc, trong lúc tự vệ, cô đã gϊếŧ Ngô Đường chủ.

Mặc dù người của Ngô Đường chủ có dị nghị, nhưng dưới quy tắc của tổ chức, họ chỉ có thể nghiến răng nuốt vào trong.

Bọn họ có thể ra ngoài tìm phụ nữ, nhưng tuyệt đối không được tùy tiện ve vãn con gái trong tổ chức.

Lăng Dực và Anh Túc qua được một kiếp nạn, nhưng từ đó về sau, người của Ngô Đường chủ không ít lần ngấm ngầm nhắm vào họ.

Cuối cùng không có ai dám kết hợp cùng bọn họ, Anh Túc và Lăng Dực trở thành một đội cố định. Cho dù có người ngấm ngầm nhắm vào họ, nhưng dưới sự chỉ đạo của Anh Túc, tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ của bọn họ vượt xa những tiểu đội khác.
Hắn ở bên cô đi qua những giai đoạn đen tối nhất, kinh qua sinh tử, cuối cùng cô lại thích một người đàn ông khác, hắn vẫn bị bài trừ ra bên ngoài thế giới của cô.

Nhưng hắn không chịu từ bỏ, hắn sẽ dùng nhiều thời gian hơn để ở bên cô.

Chắc chắn sẽ có một ngày, cô sẽ quên người đàn ông đó đi, và yêu hắn.

Hắn sẽ thay thế người đàn ông đó, trở thành người quan trọng nhất trong lòng cô.

Hắn đợi được.

Khi một người không bỏ rơi bạn trong lúc thê thảm nhất, cho dù bạn thành ra nông nỗi gì đi chăng nữa, anh ấy đều không rời bỏ bạn, vậy thì có lẽ anh ấy sẽ là người đi cùng bạn qua sinh lão bệnh tử.

—Lăng Dực.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv