Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 439: Tần thời sơ ca (12)



“Nguy hiểm gì ạ? Tình một đêm? Hay là lâu ngày sinh tình?”

Lâu ngày… sinh tình!

Hắn muốn cái gọi là lâu ngày sinh tình ư?

Tần Sơ định dọa Thời Sênh, kết quả cô lại hỏi hắn một câu không biết xấu hổ như vậy.

Cô chỉ là một nữ sinh, sao lại không biết xấu hổ thế chứ?

Tần Ca bình tĩnh nhìn cô vài giây. “Tìm tôi có chuyện gì?”

Thời Sênh dịch người về phía Tần Ca, tủm tỉm cười, vươn tay ra: “Thầy Tần.”

Tần Ca nhíu mày nhìn tay cô: “Làm gì?”

“Bắt tay.” Thời Sênh làm ra vẻ mặt rất đương nhiên.

Tần Ca: “…”

Nửa đêm cô đột nhập vào nhà người ta chỉ để bắt tay với hắn sao?

“Bắt tay xong em sẽ đi.” Thời Sênh bổ sung một câu.

Khuôn mặt cô gái dưới ánh sáng nhu hòa càng thêm dịu dàng.

Trong đôi mắt đen lấp lánh ánh sáng, mọi hình ảnh như được giữ lại hết trong đó, không có nửa phần gợn sóng.
Tần Ca thong thả vươn tay.

Tay cô rất nhỏ, hơi mũm mĩm như trẻ con, nắm một cái chỉ thấy mềm nhũn.

Thời Sênh nhanh chóng rót linh lực vào cơ thể Tần Ca.

Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Thời Sênh hơi biến đổi.

Linh lực không thể đưa vào được.

Sao lại thế?

Không phải Phượng Từ ư?

Thời Sênh thử lại lần nữa nhưng vẫn bị như vậy, dường như có thứ gì đó ngăn cản linh lực của cô tiến vào cơ thể hắn.

Tần Ca nhìn sắc mặt càng ngày càng kém của nữ sinh ở đối diện mình, đáy mắt hắn hồ nghi, nắm tay thôi mà cô cũng bày ra cảm xúc này sao?

Thất bại lần thứ ba, Thời Sênh rút tay về, vội vàng nói một tiếng: “Em về đây, thầy Tần.”

Hiện tại, trong đầu cô chỉ đang nghĩ tới việc ép cung Hệ thống.

Tần Ca nhìn thân ảnh rời đi như chạy trối chết của cô, cảm thấy rất khó hiểu.
Rốt cuộc cô tới đây làm gì?

Thời Sênh nhanh chóng xuống lầu, chạy như bay ra khỏi tiểu khu, bởi vì bảo an rất có trách nhiệm nên lúc ra ngoài, cô còn bị họ giữ lại, chờ họ gọi điện cho Tần Ca chứng thực xong mới được rời đi.

Bảo an cảm thấy rất khó hiểu, cô gái này vào đây từ lúc nào vậy?

Sao nhiều em gái trẻ lại tới đây tìm Tần tiên sinh thế chứ.

Thời Sênh chạy như điên ra ngoài, tới một góc không người.

Hít sâu một hơi.

Hệ thống, mau ra đây, chúng ta tâm sự.

[… Ký chủ, ta cảm thấy chúng ta không có gì để tán gẫu cả.] Nó cũng không muốn xuất hiện, nhưng nghĩ tới cảnh tượng ký chủ nhà mình nổi điên thì không khỏi thấy sợ.

Không có gì tán gẫu? Sao Tần Ca lại như vậy?

[… Thì chính là như vậy thôi.]

Chính là như vậy thôi?

Ông nội nhà mi, thân thể hắn sao lại như thế? Nếu hôm nay mi không đưa ra được một lý do thì mi cứ chờ báo lỗi đi.
Hệ thống không muốn nói chuyện, nó chỉ muốn làm một Hệ thống im lặng.

Vì sao ký chủ cứ phải tìm nó bàn chuyện cuộc đời chứ?

Sợ quá đi mất!

Hệ thống nhọc nhằn vận hành, một hồi lâu sau mới trả lời.

[Tần Ca không có bug. Ký chủ, hết thảy phải dựa vào chính cô.]

Hệ thống nói xong liền biến mất không dấu vết, giờ nó sợ ký chủ nhà mình muốn chết rồi.

Dù Thời Sênh gào thế nào nó cũng ngậm chặt miệng, không dám hé răng.

Được lắm, đợi trở về ta sẽ cho mi biết kiểu chơi mới của ta.

Thời Sênh nghiến răng nghiến lợi quay về.

Không có BUG nghĩa là nguyên nhân nằm tại bản thân Tần Ca.

Chẳng lẽ hắn có năng lực đặc thù gì?



“Sơ Sơ, dự án của bọn tớ được lọt vào top 5 vòng sơ tuyển cúp Tinh Tế đấy.” Lúc đi học, Trần Khê nhân lúc Tần Ca quay lên bảng viết bài đã lén lút nói với Thời Sênh.
“Hạng mục của các cậu không phải robot à?” Thời Sênh nhíu mày.

“Ừ, chương trình điều khiển robot.” Trần Khê gật đầu, có chút kích động. “Có lợi hại không, chỉ cần chúng tớ lọt vào top 3 là dự án này sẽ được người ta nhìn trúng ngay.”

Thời Sênh nhớ tới chương trình mà mình đã sửa giúp họ…

Lỗ hổng rất nhiều, nhưng với trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại mà nói, như thế đã tính là rất tốt rồi.

Lúc hai người đang thảo luận rất sôi nổi, trước mặt đột nhiên tối sầm. Tần Ca vừa rồi còn đứng ở trên bục giảng không biết đã tới cạnh Trần Khê từ lúc nào.

Sắc mặt Trần Khê lập tức khó coi, đứng lên: “Thầy… Thầy Tần.”

Tần Ca vẻ mặt nghiêm túc, lặng lẽ đánh giá Thời Sênh một cái, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại sau ngày đó.

Cũng là lần thứ hai cô lên lớp giờ của hắn.
“Ra ngoài nói chuyện.” Tần Ca hơi tránh người, chỉ ra ngoài cửa.

Sắc mặt Trần Khê nhất thời suy sụp: “Thầy Tần, em biết sai rồi…”

Thời Sênh thì đứng bật dậy, trực tiếp đi ra ngoài.

“A, Sơ Sơ…” Trần Khê nhìn Tần Ca đầy khó xử, lại nhìn theo thân ảnh sắp ra khỏi phòng học, cuối cùng cắn răng một cái, thu thập sách vở trên bàn rồi đuổi theo Thời Sênh.

Huynh đệ có nạn cùng chịu!

Sắc mặt Tần Ca sầm xuống đến tận khi kết thúc tiết học.

Một đám sinh viên đều cúi gằm mặt không dám ho he.

Nhưng cuối cùng vẫn không tránh được vận đen, bị Tần Ca giao cho một đống bài tập về nhà.

Tần Ca thu thập giáo án rồi ra khỏi giảng đường.

“Thầy Tần.”

Thời Sênh dựa vào cửa phòng học, vẫy vẫy tay với hắn.

Tần Ca thản nhiên liếc cô một cái rồi xoay người rời đi.

Khóe miệng Thời Sênh giật giật, nhanh chóng đuổi theo. “Thầy Tần, em mời thầy ăn cơm.”
Tần Ca lạnh lùng từ chối. “Không nhận hối lộ.”

Thời Sênh phản bác: “Cái gì mà hối lộ chứ, đây chỉ là giao lưu tình cảm thầy trò thôi mà.”

Bước chân Tần Ca hơn sững lại. Thời Sênh đi sau lưng hắn, tưởng hắn đồng ý nên vội vòng lên đằng trước. “Thầy Tần…”

Ánh mắt Tần Ca nhìn chằm chằm về phía sân thể dục, Thời Sênh nhìn theo.

Kiều Thiển Thiển đang đứng với một cô gái.

Thời Sênh: “…”

Làm nhân vật phản diện, hoặc là có thù oán với nam chính, hoặc là thích nữ chính mà không chiếm được, cho nên trong cốt truyện, nguyên bản là Tần Ca thích nữ chính ư?

Tuy rằng biết thân thể này chẳng liên quan gì tới Phượng Từ, nhưng Thời Sênh vẫn cảm thấy rất khó chịu.

“Ăn ở đâu?” Tần Ca đột nhiên hỏi.

Thời Sênh tỉnh mộng, “Phúc Uyển đi.”

“Đi thôi.” Tần Ca đi xuống cầu thang, ra khỏi tòa nhà, đi xuyên qua sân thể dục.
Hai người một trước một sau đi tới gần Kiều Thiển Thiển và cô gái kia.

Cô gái kia đứng đối diện với Thời Sênh nên lập tức có thể nhìn thấy Tần Ca đang tới gần. Cô ta bỏ qua Kiều Thiển Thiển, nhấc giày cao gót, chạy tới trước mặt Tần Ca.

“Tần Ca.”

Trùng hợp, Đường Cẩm Thần cũng đang tiến tới nên Kiều Thiển Thiển đành đi về phía Tần Ca.

Vừa rồi cô gái này hỏi đường nên cô cũng không biết cô ta tới tìm Tần Ca.

“Tần Ca, lần trước em nói sai rồi, anh đừng giận… Em…”

“Cô nói thế nào không có liên quan gì tới tôi. Tôi có việc, phải đi trước.” Tần Ca ngắt lời cô ta, vòng qua cô ta đi tiếp.

“Tần Ca.” Cô gái kéo cánh tay Tần Ca. “Anh thật sự tuyệt tình như thế sao?”

Tần Ca bị kéo lại nên không đi tiếp được, mà ồn ào ở đây cũng bắt đầu làm người ta chú ý.
“Thiển Thiển.” Đường Cẩm Thần đi tới, thấy Tần Ca và một cô gái khác đang giằng co thì quan tâm hỏi Kiều Thiển Thiển. “Thiển Thiển, em không sao chứ?”

Thời Sênh đăm chiêu nhìn trường hợp hỗn loạn trước mắt.

Thực là có ý tứ.

Có ý tứ cái lông ấy.

Tên khốn Tần Ca này không ngờ lại hoa đào rải khắp nơi.

Thời Sênh không tiến lên, hiện tại cô cũng chưa chắc Tần Ca có phải Phượng Từ hay không nên chẳng có lập trường gì để chỉ trích hắn cả.

Nếu phải thì cô sẽ nhớ kỹ món nợ này, về sau sẽ từ từ tính.

Tần Ca cảm thấy phiền khi bị cô gái kia dây dưa, nói: “Làm loạn đủ rồi thì về đi, sau này đừng tới tìm tôi nữa.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv