Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 348: Thê chủ sủng quân (32)



Ta là Đới Nguyệt, thật ra ta có họ.

Ta họ Quân.

Là nhánh phụ của Quân gia, tính ra, thừa tướng còn phải gọi ta một tiếng biểu tỷ.

Từ khi ta bắt đầu nhớ được mọi chuyện, người bên cạnh luôn luôn truyền thụ cho ta một tư tưởng, cuộc đời của ta đều là thuộc về tiểu chủ nhân của Quân gia – Quân Ly Ưu.

Ta phải trung thành với nàng.

Ta phải bảo vệ nàng.

Khi đó không hiểu, trong lòng khó tránh khỏi có ý định phản nghịch, nhiều lần rời nhà trốn đi.

Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, là ở một quán tửu lâu.

Lúc đó ta rời nhà đã được mấy ngày, tiền trên người bị tiêu xài gần như không còn, đói bụng đến mức không có cách nào, nên đành phải đi vào tửu lâu ăn vụng.

Kết quả là bị người bắt được, đánh cho một trận.

Sau đó ta liền thấy phấn một tiểu nữ oa điêu ngọc trác đứng ở trên tửu lâu, tò mò dõi mắt nhìn xung quanh.
Không hề ngoại lệ, ta liền thấy mẫu thân của ta ở bên người nàng.

Lúc đó mẫu thân ta là bà vú của nàng, có lẽ khi đó là ta không thích cái vị tiểu chủ nhân này.

Dù sao là nàng đoạt mẫu thân của ta, còn muốn ta suốt đời bán mạng vì nàng.

Ta bị người ta quyền đấm cước đá, mẫu thân ta lại ôm nàng, dùng lời nói nhỏ nhẹ để cho nàng đừng xem, ngay cả một ánh mắt cũng chưa từng để lại cho ta.

Vì để giành giật một hơi thở, ta cắn môi không để cho mình phát ra một tiếng.

Sau đó ta chợt nghe được nàng dùng giọng nói mềm mại quay về phía mẫu thân nói: “Là Đới Nguyệt tỷ tỷ, bà vú, ngươi mau chóng để cho các nàng đừng đánh nữa.”

Vậy mà nàng lại biết ta… Còn có thể kêu ra tên của ta.

Mẫu thân phái người đem ta mang đi.

Trên người ta rất bẩn thỉu, nhưng nàng tuyệt đối không ghét bỏ, lôi kéo ta cho ta ăn, giống như một con ong mật chuyển động xung quanh ta.
Nhưng mà ta lại càng không thích nàng.

Có lẽ là thời kỳ nổi loạn của ta tới tương đối sớm, khi cảm thấy nàng làm phiền đến ta, ta liền đưa tay đẩy nàng một cái.

Lúc đó nàng mới năm tuổi, ta đẩy nàng một cái khiến nàng ngã xuống mặt đất. Nàng lại dùng… ánh mắt vô tội ủy khuất nhìn ta, khiến ta mang một chút cảm giác tội lỗi.

Nhưng mà vừa nghĩ tới tất cả những thứ hiện tại mà ta phải chịu đựng đều là do nàng ban tặng, một chút cảm giác tội lỗi liền biến mất vô tung vô ảnh.

Kết quả chính là ta bị mẫu thân đánh cho một cái tát, còn bị phạt quỳ ở từ đường.

Lúc đó chuyện này là chuyện mà ta không có cách nào để hiểu nhất.

Rõ ràng là mẫu thân của ta, vì sao lại muốn để cho người khác đánh ta?

Khi ấy là cuối mùa thu, một mình ta quỳ gối ở từ đường, lăn qua lộn lại suy nghĩ về vấn đề này, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra.
Điều ta không ngờ tới là nàng lại len lén chạy tới, thân thể nho nhỏ ôm một cái chăn bông đủ để bao phủ cả cơ thể của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh đến đỏ bừng.

Nàng nói với ta rất nhiều, nhưng mà ta đều không nhớ được. Ta chỉ nhớ rõ là ta ôm nàng co lại ở dưới một cái chăn bông sưởi ấm cho nhau.

Buổi sáng hôm đó mẫu thân mang người đi xung quanh tìm nàng, cuối cùng lại tìm được nàng ở chỗ này của ta, định tiến hành gia pháp ngay tại chỗ. Chính nàng ngăn mẫu thân, nói muốn đánh liền đánh cả nàng, cuối cùng chuyện này cũng không giải quyết được gì.

Kể từ ngày đó, ta liền ở cùng bên người nàng.

Khi đó nàng là rất dễ thương, mềm mại thành một đoàn, giọng nói khe khẽ giòn giòn, mang theo sự ngây thơ của một hài tử.

Ban đầu ta còn có chút không tình nguyện, nhưng ở chung lâu ngày, sớm đã quên mình từng nói qua lời thề, đánh chết cũng không hầu hạ sự ngây thơ của nàng.
Đi theo bên người nàng thì ta mới biết được những gì mà nàng phải học vượt xa những gì mà ta phải học.

Nhưng mỗi lần nàng đều ngoan ngoãn học xong, lúc nào cũng cố gắng hoàn thành bài tập, để dành ra thời gian mang ta ra ngoài đi chơi đây mà.

Sau một khoảng thời gian dài, người trong phủ đều biết nàng thích ta, thái độ đối với ta cũng khách khí đi rất nhiều.

Khi đó ta mới hiểu được, sự yêu thích của nàng đối với những người này mang thêm bao phần gánh nặng trách nhiệm.

Ngày mẫu thân tìm ta nói chuyện là một ngày tuyết rơi, tuyết rất lớn.

Ta còn nhớ rõ vẻ mặt của mẫu thân, trong nghiêm túc mang theo yêu thương.

Mẫu thân nói, “Đứa nhỏ, trên người tiểu chủ nhân phải gánh vác toàn bộ Quân gia. Nàng cũng không dễ dàng gì. Ngươi có thể trở thành người bên cạnh nàng, là một loại vinh dự, lại càng có thêm trách nhiệm. Ngươi phải đối đãi với nàng thật tốt, kính trọng nàng, bảo vệ nàng…”
Ngoài phòng tuyết rơi bay tán loạn, mẫu thân nói liên miên một hồi lâu, cuối cùng ôm ta khóc rống một trận, nói là có lỗi với ta.

Nhưng mà nếu không như vậy, thì Quân gia sẽ xong rồi, chỉ có tiểu chủ nhân tốt, thì những người như chúng ta mới có thể được tốt.

Ta không biết là mình đi ra khỏi gian phòng của mẫu thân như thế nào, chỉ biết là thời điểm ta ra khỏi gian phòng, liền thấy nàng đứng ở cách đó không xa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng chờ ta.

Nhìn thấy ta đi ra, khuôn mặt nàng lập tức nâng lên một nụ cười tươi.

Ở trong tuyết trắng mênh mông, nụ cười của nàng giống như là nhuộm lên màu sắc tươi đẹp nhất, đâm vào ánh mắt chua xót của ta.

Trong lòng ta như có một dòng nước ấm chảy qua, làm xua tan đi cái lạnh lẽo đến tận xương cốt của trời đông giá rét.

Từ đó về sau, ta và nàng cùng nhau đến trường, cùng nhau học tập những thứ khó hiểu.
Thời điểm mỗi lần mà ta không biết, nàng sẽ kiên nhẫn dạy ta.

Năm thứ ba, Ánh Nguyệt được đưa tới.

Ánh Nguyệt đều nhỏ hơn so với ta và nàng. Khi mới được đưa tới, gương mặt Á Nguyệt mang theo sự khϊếp đảm. Lúc đó ta không rõ một người như vậy tại sao có thể được ở bên người nàng.

Về sau mới biết được Ánh Nguyệt học mọi thứ đều rất nhanh, hơn nữa còn tập võ từ nhỏ, lúc mới gặp gỡ chỉ là có chút sợ người lạ, lúc quen thuộc rồi liền sẽ phát hiện Ánh Nguyệt là một nữ hài tử rất hoạt bát.

Từ đó ba người chúng ta lập thành một đoàn thể nhỏ.

Trước lúc nàng mười ba tuổi, tính tình của nàng vẫn còn rất là ôn hòa. Mùa hè năm mười ba tuổi ấy, nàng và thừa tướng tiền nhiệm ở thư phòng nói chuyện một đêm. Sau khi ra ngoài, viền mắt đỏ bừng, ôm ta và Ánh Nguyệt khóc hồi lâu.
Chúng ta hỏi nàng, nàng cái gì cũng không nói.

Nhưng mà từ đó về sau tính tình của nàng liền trở nên càng ngày càng trầm ổn, biểu tình vui buồn trên mặt đều rất khó đoán, không ở nói mình thích cái gì, để ý cái gì, ăn cái gì cũng không còn kén chọn nữa.

Chẳng biết từ lúc nào, người phục vụ bên người nàng càng ngày càng ít. Cuối cùng chỉ còn lại có ta và Ánh Nguyệt, ngay cả mẫu thân của ta cũng không xuất hiện ở bên cạnh nàng nữa.

Khi nàng mười lăm tuổi, thừa tướng tiền nhiệm đột nhiên qua đời. Lúc đó ta mới hiểu được, năm mười ba tuổi ấy, có lẽ nàng đã biết mẫu thân của mình không sống được bao lâu, nàng nên bắt đầu gánh vác Quân gia to lớn như vậy.

Sự thật chứng minh, nàng làm rất tốt.

Rất lâu về trước ta đều cho là mình cả đời này, đều sẽ ở cùng nàng, vui theo nàng, buồn theo nàng…
Nhưng một ngày nào đó, bên người nàng xuất hiện một nam tử, ta chợt nhận ra, ở bên người nàng cũng không phải chỉ có chúng ta, nàng nên có người mà mình thích.

Người kia mới là người nên vui theo nàng, buồn theo nàng, cùng nàng… sống hết quãng đời còn lại.

Ta cũng không nghĩ tới nàng sẽ rời khỏi triều đình. Rõ ràng có thể nắm lấy cái vị trí kia dễ dàng như trở bàn tay, nhưng nàng lại bỏ qua.

Trong một khoảng thời gian thật lâu ta cũng hiểu không rõ lý do vì sao, giống như năm đó ta không hiểu vì sao mẫu thân lại đánh ta một cái tát kia.

Rất nhiều năm sau ta mới bừng tỉnh, có lẽ cho tới bây giờ nàng cũng không thích cuộc sống như thế.

Chỉ là nàng không có lựa chọn nào khác, không có đường để thối lui. Để bảo vệ Quân gia lớn như vậy, thành tộc nhân của gia tộc trăm năm, nàng phải chấp nhận những thứ này.
Bây giờ nàng đã có năng lực, có thể toàn thân trở ra, khi đường lui của Quân gia cũng được nàng an bài thỏa đáng, nàng liền lựa chọn cuộc sống như thế. Đối với nàng mà nói lựa chọn đó mới là tốt nhất.

Mặc kệ nàng sống một cuộc sống như thế nào, ta và Ánh Nguyệt cũng vẫn sẽ ở cùng nàng.

“Đới Nguyệt, ngươi đang nghĩ cái gì thế? Cổ Tô của nhà ngươi lại chạy đến chỗ của Linh Ước công tử rồi kìa. Ngươi mà còn không đi nữa, đại nhân sẽ chém chết hắn.” Chẳng biết Ánh Nguyệt từ đâu mà nhô ra, làm ta sợ đến giật cả mình.

Ta vô lực đỡ trán.

Cổ Tô, cái người này chẳng biết thế nào mà lại thành thiếu niên nhà ta.

“Đi mau a!” Ánh Nguyệt thấy ta không nhúc nhích, liền kéo tay của ta chạy ra bên ngoài, “Không phải là ta đã nói với ngươi, ngươi không thể nói chuyện một chút với hắn sao? Đại nhân không thích hắn tới quá gần Linh Ước công tử…”
Ta cũng biết đại nhân không thích hắn tới gần Linh Ước công tử, nhưng mà ta cũng có biện pháp nào đâu a?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv